Editor: Mèo Băng
"Được, tôi không cười nữa." Lý Hiểu cười đến nghẹn, lắc lư điện thoại di động của mình, "Tôi phải gọi điện thoại cho mẹ đã."
"Uhm." Tiêu Tĩnh gật đầu, nhàm chán gục xuống bàn, mắt nhìn xung quanh, nơi này là trung tâm mua sắm, trừ siêu thị này bên đường cái còn có một siêu thị nhỏ. Cô dự định kéo mẹ cùng mình ra ngoài mua đồ ăn, kết quả lại xảy ra một khúc nhạc đệm như thế, đồ cũng không mua được, vậy thì đến siêu thị đối diện mà mua vậy. Trong lòng đã quyết định, Tiêu Tĩnh ngồi dậy, đúng lúc Lý Hiểu cũng vừa gọi điện thoại xong, nhìn thấy Tiêu Tĩnh muốn đi, hỏi:
"Cô dự định đi đâu à?"
"Đi siêu thị đối diện." Tiêu Tĩnh chỉ vào siêu thị phía trước nói, "Tôi muốn mua ít đồ."
"Dù sao tôi cũng không có việc gì, tôi cùng đi với cô."
"Được thôi." Tiêu Tĩnh liếc mắt nhìn Lý Hiểu, gật đầu.
"Uống hết cái này trước đi." Lý Hiểu nhìn ly trà sữa trước mặt nói, lãng phí thật không tốt.
Không cần anh nhắc nhỡ, Tiêu Tĩnh đã uống xong từng ngụm trà sữa rồi, hai người uống hết trà sữa sau đó ném vào thùng rác, đi đến siêu thị đối diện. Trong siêu thị, Lý Hiểu đẩy xe đẩy, Tiêu Tĩnh không ngừng càn quét mọi thứ bỏ vào xe, Lý Hiểu quan sát thấy những món đồ Tiêu Tĩnh chọn, tất cả đều là đồ ăn vặt. Chợt nghĩ đến hôm đó nhìn thấy cô đùa giỡn cùng với một cậu bé mập mạp, tò mò hỏi:
"Tiêu Tĩnh, cô mua những thứ này ăn sẽ rất nóng, nên mua ít một chút, trẻ em ăn nhiều sẽ không tốt với thân thể. Hơn nữa khi ăn nhiều đồ ăn vặt sẽ ảnh hưởng đến khẩu vị, chán ăn cơm, trẻ em thì nên ăn nhiều cơm mới được."
"Trẻ con ư? Những thứ đồ ăn này không phải mua cho trẻ con ăn."
"Hả?" Lý Hiểu kỳ quái nhìn Tiêu Tĩnh, "Hôm đó, chính là lần thứ hai chúng ta gặp mặt, tôi nhìn thấy cô vui đùa cùng một cậu bé, như vậy, không phải cô mua cho nó ăn sao?"
"Không phải đâu, những thứ này là tự tôi ăn." Tiêu Tĩnh nói: "Từ khi bị đau răng đến nay, đến ăn cơm cũng không được thoải mái, nói chi là đồ ăn vặt, bây giờ rang đã tốt rồi, tôi phải ăn thật vui vẻ mới được."
"À. . . . . ." Lý Hiểu biết mấy bé gái rất thích ăn đồ ăn vặt, nhưng người giống như Tiêu Tĩnh mặn nhạt đều không chê thì chưa từng thấy mấy người, "Vậy đứa trẻ hôm đó là ai?"
"Con của tôi."
"Cô nói ai cơ?" Lý Hiểu cho là mình nghe lầm, tay đẩy xe run hơi run, lúc ấy Tiêu Tĩnh đang cầm đồ chuẩn bị bỏ vào xe, kết quả xe đẩy bị lệch đồ rớt xuống đất, anh lập tức lúng túng.
"Xin lỗi, không phải tôi cố ý."
Tiêu Tĩnh nhìn Lý Hiểu nhặt đồ bỏ vào xe, "Biết nó là con trai tôi làm anh rất kinh ngạc hả?"
"Đúng vậya, cô còn trẻ, khoảng 24, 25 là cùng, còn cậu bé kia xem ra khoảng mười tuổi thôi." Lý Hiểu cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
"24, 25?" Tiêu Tĩnh cong mắt cười, "Trông tôi non như vậy sao, cám ơn anh đã khen."
"Hả. . . . . .Vậy cô bao nhiêu tuổi rồi?"
"Tùy tiện hỏi tuổi của phụ nữ là chuyện không mấy lịch sự đó." Tiêu Tĩnh nháy mắt mấy cái, rồi lập tức nói ra đáp án, "Tôi 29 rồi, con tôi 8 tuổi, đang học lớp 2."
"Thì ra là mắt của tôi kém rồi, nhưng mà, trông cô không giống như người đã 29 tuổi." Lý Hiểu thở dài nói.
"Vậy thì thế nào, đã biết tôi là người phụ nữ đã ly hôn còn mang theo một đứa trẻ nữa. Bây giờ anh còn có ý định làm bạn với tôi không, nếu như không ra khỏi cửa đường ai nấy đi." Tiêu Tĩnh cười híp mắt nhìn Lý Hiểu, cô chưa từng nghĩ ly hôn là chuyện mất mặt, cha mẹ cô cùng con trai đều không thấy vậy, tại sao không thể thoải mái nói ra chứ.
"Ly hôn không phải chỉ là hai người ở cùng với nhau rồi chia tay thôi sao, chỉ nhiều hơn những cặp yêu nhau một tờ giấy mà thôi." Ánh mắt Lý Hiểu vẫn không rời Tiêu Tĩnh, "Cô nghĩ tôi trông giống những người thô tục sao?”
"Không giống." Tiêu Tĩnh bởi vì lời nói của Lý Hiểu mà bật cười, "Gần đỏ thì đỏ, tôi thấy anh là người đàn ông có sức quyến rủ nhất thế giới."
"Phốc. . . . . . Cô là đang vòng vo khen chính mình à." Lý Hiểu vui vui vẻ nói, "Tôi có thể nói máy mắn là cô đã ly hôn, nếu cô không ly hôn, tôi thật sự không dám cùng cô làm bạn bè, ngộ nhỡ chồng của cô ghen thì phải làm sao đây?"
"Anh ta đi tìm người phụ nữ khác ở bên ngoài tôi còn chưa ăn dấm, tôi chỉ tìm bạn bè khác phái mà thôi, anh ta ghen gì chứ. Hơn nữa, hiện tại tôi một thân tự do, muốn tìm ai làm bạn thì tìm người đó thôi."
"Cô ly hôn là bởi vì anh ta có người ở bên ngoài?"
"Ai, bây giờ anh đang tám với tôi đó hả?" Tiêu Tĩnh liếc mắt nhìn Lý Hiểu, "Một đấng mày râu không cần có tính bát quái như vậy chứ?"
"Xin lỗi, tôi không có ý gì khác, ưmh ~ cô còn muốn mua gì nữa, hôm nay tôi sẽ làm người khuân vác miễn phí, mặc kệ cô mua bao nhiêu đồ, tôi sẽ xách hết cho cô, được không?" Bị Tiêu Tĩnh nói thế, Lý Hiểu thấy mình hơi nhiều chuyện, vội vàng nói sang chuyện khác.
"Được, có người xách đồ miễn phí, thì tôi đây cũng không uổng phí nguồn nhân lực này." Tiêu Tĩnh nghe vậy gật đầu, "Anh đừng có hối hận đó."
"Chắc chắn không hối hận." Lý Hiểu thề son sắt, nhưng rất nhanh sau đó anh đã muốn thu hồi lời nói lúc nãy của mình. Bởi vì lúc này Tiêu Tĩnh đã chất đầy đồ ăn trong xe, rồi lấy thêm một chiếc xe đẩy khác tự mình đẩy, rất nhanh đã chất hơn phân nửa xe mà vẫn còn chọn thêm. Bên trong thức ăn là chính, còn lại là một số đồ dùng hàng ngày.
"Cô mua nhiều đồ ăn như vậy, phải ăn hơn một tháng mới hết."
"Vậy cũng không chắc." Tiêu Tĩnh nhìn trong xe, lạnh nhạt nói, "Có lẽ một tuần lễ cũng không đủ."
Lý Hiểu bị nghẹn, nếu đổi lại là anh trong ba tháng cũng ăn không hết đống đồ ăn vặt này, anh chân thành hỏi một câu, "Có ai từng nói qua cô rất tham ăn hay chưa?"