Sau Khi Ly Hôn Là Bảo Vật

Chương 59.2

Tiêu Tĩnh lại một lần nữa lặng lẽ giơ ngón tay cái tán thưởng Tiêu Chi Ca, không nghĩ tới con trai lại có năng lực như vậy, quả thực là quá tuyệt vời.

Nghe được Tiêu Chi Ca nói, sắc mặt mẹ Chu thay đổi, nhìn Tiêu Tĩnh âm dương quái khí nói, "Tiểu Tĩnh, cháu dạy đứa bé thật là ngoan, lúc này thời gian không có bao lâu, đã để cho nó đến cha ruột cũng không cần."

"Bác, lời này của bác nói đi đâu vậy, cháu không dạy con những thứ này, loại chuyện không có lương tâm này, cháu sẽ không làm, chỉ là, người đang làm thì trời đang nhìn, Chi Ca mặc dù là đứa bé, nhưng nó hiểu chuyện sớm, có một số việc người nào đối sử với mọi người tốt, nó nhìn ra được, muốn thế nào, nó cũng có quyền lợi của mình ." Tiêu Tĩnh không vui, đừng nói cô đã không dạy con trai nói những lời đó, nếu thật dạy, vậy thì thế nào, là Chu Quân trước phản bội cô, chẳng lẽ không cho cô trả đũa.

"Trước mặt đứa bé, bác có thể hỏi một chút, những lời này có phải cháu dạy nó không, cháu không nhàm chán như vậy, Chu Quân là cha của nó, sự thật này thế nào cũng không sửa đổi được, cháu cũng vậy không muốn thay đổi gì, hiện tại không phải là nó không cần cha, mà là cha của nó không cần nó, chúng cháu trở lại lâu như vậy, mà không nhận được một cuộc điện thoại từ Chu Quân."

"Cháu không phải là đổi điện thoại rồi sao?"

"Cháu đổi điện thoại di động, nhưng là, điện thoại ba mẹ cháu không đổi, số QQ cháu không đổi, cháu ngày ngày ở trên mạng, nếu như anh ta thật sự muốn tìm mẹ con chúng cháu, bất cứ lúc nào đều có thể tìm được." Tiêu Tĩnh nhìn mẹ Chu, đáy mắt thoáng qua một tia khinh miệt.

"Chu Quân ly hôn cùng cháu, cũng không nghĩ tái hợp lại, nếu như vậy, cháu cần gì phải ngăn anh ta đi tìm kiếm hạnh phúc, hôn nhân của chúng cháu mười năm, nên giải thể rồi, về sau, anh ta đi đường của anh ta, cháu đi đường cháu, cháu cảm thấy cuộc sống như thế rất tốt, vừa vặn, nếu như tái hôn, cháu nhất định sẽ chọn gả gần nhà cha mẹ, gả quá xa, cháu sẽ hối hận, không thể ở gần chăm sóc cha mẹ, thật ra thì từ một điểm này mà nói, cháu còn rất cảm kích Chu Quân, cám ơn anh ta cho cháu cơ hội hiếu kính cha mẹ."

Nói không lại Tiêu Tĩnh và Tiêu Chi Ca, cuối cùng mẹ Chu thẹn quá thành giận, lấy ra thân phận của trưởng bối, nói muốn dẫn Tiêu Chi Ca rời đi, bà hôm nay tới nơi này trước liền quyết định chủ ý, hoặc là thuyết phục Tiêu Tĩnh hợp lại với Chu Quân, hoặc là, mang cháu trai về.

"Muốn mang Chi Ca đi, điều này sợ rằng không được." Vẻ mặt cha Tiêu lạnh xuống, "Nó hiện tại họ Tiêu, không phải họ Chu."

"Cái gì? Ông bắt nó đổi họ, làm sao ông có thể cho nó sửa họ." Sau khi giật mình, lần này mẹ Chu thật sự kêu lên, bà nổi giận, cháu trai nhà họ Chu, thế nhưng sửa lại thành họ Tiêu, thật quá đáng rồi.

"Chi Ca vẫn luôn muốn thay đổi họ, trước kia cháu đã nói qua, trừ phi cháu cùng cha của nó ly hôn, nếu không sẽ không cho nó đổi, hiện tại chúng cháu ly hôn, cho nó sửa họ là chuyện đương nhiên, mà lại hợp ý của nó." Tiêu Tĩnh cảm thấy có chút mệt mỏi, cô và Chu Quân ly hôn rời đi dứt khoát, thật sự không biết hiện tại có cái gì không tốt sao, đi đến ghế sa lon ngồi, có vẻ không có tí sức lực nào.

"Con có chút mệt mỏi."

Nếu như mẹ Chu chỉ đến thăm cháu, nhà họ Tiêu vẫn tính là hoan nghênh, dù sao mẹ Chu nhiều năm như vậy đối sử với Tiêu Tĩnh không tệ, chưa từng làm khó cô, nhưng mục đích mẹ Chu tới rõ ràng không đơn thuần, mẹ Tiêu mất hứng, cũng lười nói, sau khi Tiêu Tĩnh kêu mệt liền nói.

"Nếu mệt thì về phòng nghỉ ngơi đi, chớ nằm ở chỗ này."

"Dạ." Tiêu Tĩnh gật đầu một cái, có chút bận tâm liếc mắt nhìn mẹ Chu, bà sẽ không dùng thủ đoạn gì mang Tiêu Chi Ca đi chứ, mặc dù cô bình thường không thế nào quản con trai, nhưng cô tuyệt đối sẽ không nhường hắn cho người nhà họ Chu.

Cảm nhận được thái độ nhà họ Tiêu, mẹ Chu cũng không tính ở lại, dù sao trước khi bà đến có chuẩn bị tâm tư, hiện tại quan trọng nhất chính là muốn mang Tiêu Chi Ca đổi lại họ, còn muốn đưa Tiêu Chi Ca về nhà.

Ngay trước mặt người nhà họ Tiêu, mẹ Chu gọi điện thoại cho Chu Quân, chửi mắng anh ta, nói anh ta vứt bỏ cháu trai của bà, muốn anh ta lập tức chạy tới nơi này mang Tiêu Chi Ca về, bà là bà nội, không có quyền cường ngạnh mang Tiêu Chi Ca đi, nhưng Chu Quân tới liền không giống nhau, nó là cha ruột đứa bé, nó có quyền lợi.

Chu Quân kể từ ly hôn cùng Tiêu Tĩnh, những ngày sau này không thoải mái, vốn là tính toán vui mừng kết hôn, nhưng trong xưởng bên kia xảy ra chuyện không giải thích được, đầu tiên là trên dây chuyền sản xuất có vấn đề, sau đó là kế toán công ty mang theo khoản tiền chạy, tiếp theo khách hàng bên kia tìm anh ta gây phiền toái, làm cho anh đau đầu nhức óc, vốn tính toán tổ chức hôn lễ lớn nhưng xảy ra chuyện như vậy phải trì hoãn, vừa mới bắt đầu, vợ mới còn biểu hiện ra mình rộng lượng lượng, bày tỏ sự nghiệp quan trọng hơn, uất ức mình không sao cả, làm cho Chu Quân đau lòng không dứt, quyết định sau khi hết bận nhất định phải yêu thương thật tốt vợ mới.

Nhưng giống như cố ý cùng anh đối nghịch, công ty phiền toái không ngừng, xử lý như thế nào cũng không xong, khi thấy cam kết không thực hiện được, mắt thấy sự nghiệp Chu Quân không ngừng đi xuống, đã bắt đầu lộ ra bản sắc của mình, tìm chỗ tốt từ trên người Chu Quân, thường xuyên dùng đứa bé uy hiếp, khiến Chu Quân rất phiền đồng thời lại không thể làm gì, bởi vì nịnh nọt cô, ngày thứ hai đang cùng Tiêu Tĩnh ly hôn, anh ta liền cùng cô đi lấy giấy kết hôn, cô muốn cái gì đều được.

Chu Quân có thói quen giao tiền cho vợ quản, trước kia giao cho Tiêu Tĩnh trông nom, dù thời điểm gì chỉ cần anh nói một tiếng, Tiêu Tĩnh liền lấy ra cho, hiện tại đưa cho người vợ mới, nếu muốn lấy tiền quả thật giống như muốn mạng của cô, có lúc rõ ràng vì công việc cần tiêu tiền, nhưng cô sống chết không lấy ra, mà chính cô ta tiêu xài nhiều, còn chưa có được đồ sẽ không nương tay.

Những thứ này đều là chuyện nhỏ, chân chính khiến Chu Quân nhức đầu là sau khi mẹ biết chuyện cứng rắn bày tỏ không chấp nhận vợ mới, mà vợ mới của anh là Trữ Kha, cũng là kiểu người không buông tha, trước kia thời điểm cùng với anh biểu hiện vô cùng dịu dàng hiền hậu, thế nhưng lần ở cùng mẹ chồng cô tỏ vẻ bất mãn, thế nhưng lại còn cãi vã cùng mẹ anh.

Chu Quân như thế nào, vẫn là con trai hiếu thảo, nhìn Trữ Kha cùng mẹ tranh chấp, dĩ nhiên đứng ở phía mẹ, Trữ Kha thấy Chu Quân không giúp mình, nhất thời cho là mình bị uất ức quá lớn, trong cơn tức giận thu dọn đồ đạc trở về nhà mẹ.

Trữ Kha trở về nhà mẹ không sao, mẹ Chu cũng thu dọn đồ đạc muốn đi tìm địa chỉ nhà Tiêu Tĩnh bảo cô trở lại, điều này cũng không sao, vấn đề nằm ở chỗ trên người của Trữ Kha, trên đường về nhà mẹ đẻ, Trữ Kha đột nhiên cảm thấy đau bụng, liền té xỉu, sau khi đưa đến bệnh viện cô là do nóng giận quá, cộng thêm thân thể trời sinh tương đối kém, mang thai đứa bé mấy tháng, dĩ nhiên bây giờ không còn đứa bé.

Phiền toái hơn, thân thể Trữ Kha không thích hợp mang thai, hơn nữa vô cùng khó có chửa, lần này mất rồi, lần sau sẽ không biết lúc nào có thể mang thai.

Công ty một đống lớn phiền phức vẫn chờ mình giải quyết, Trữ Kha nơi này lại xảy ra vấn đề, bên kia mẹ lại phiền toái, thêm Chu Quân nhận được cuộc gọi điện của mẹ tố cáo càng thêm nhức đầu, lập tức cả giận.

"Đó là con trai của con, tại sao sửa họ, bảo cô ta lập tức đổi lại cho con."

Mẹ Chu gọi điện thoại cho con trai không đưa lưng về phía người nhà họ Tiêu, thậm chí còn dùng loa ngoài, vì vậy khi Chu Quân gào lên lập tức truyền đến trong tai cả nhà Tiêu Tĩnh, nghe được tiếng gào của anh ta, người nhà họ Tiêu đồng thời nổi giận, Tiêu Tĩnh đoạt lấy điện thoại di động mẹ Chu, tức giận nói.

"Đó cũng là con tôi, đổi họ được sự đồng ý của nó, tại sao không thể thay đổi họ, đừng quên chúng ta đã ly hôn, đứa bé thuộc về tôi...tôi có quyền đổi họ của nó."

"Tôi không đồng ý, lập tức đổi lại cho tôi, nếu không tôi liền giành quyền nuôi dưỡng."

"Chu Quân, đầu óc anh bị úng nước à, anh cho rằng anh muốn là được sao , chúng ta nói thế nào cũng là mười năm vợ chồng, tôi nghĩ đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay, anh đừng tưởng cho anh mặt mũi mà anh lại lên mặt, anh cho rằng mình lớn nhất là có thể sợ anh sao, anh dám làm loạn, chúng tôi liền kiện tòa án, đến lúc đó tôi khiến những chuyện xấu kia bị lộ ra ngoài, tôi xem quan toà giúp ai, anh đừng chọc tới tôi, nếu không tôi gọi điện thoại cho khách hàng của anh, để cho bọn họ thấy rõ ràng anh là hạng người gì, tôi xem bọn họ còn muốn hợp tác với anh hay không."

Chu Quân mới vừa thành lập công ty, Tiêu Tĩnh giúp không ít, chỉ là cô ở nhà giúp một tay không có đi công ty, hồ sơ khách hàng trong công ty ngay ngắn chỉnh tề, đều là công lao Tiêu Tĩnh, vì vậy khách hàng của Chu Quân, Tiêu Tĩnh biết rất rõ ràng, thậm chí ở trong laptop còn chuẩn bị trước, dĩ nhiên, cô chuẩn bị trước không phải là vì hôm nay, mà là nghĩ tới có một ngày ngộ nhỡ mất còn có thể tìm trở lại, nhưng không có nghĩ tới, hôm nay sẽ cầm cái này tới uy hiếp Chu Quân.

Tiêu Tĩnh tức giận, không nghĩ tới mẹ Chu trước kia thông tình đạt lý có thể như vậy, bà là bà nội đứa bé không có sai, nhưng mà, cô là mẹ đứa bé, đứa bé đi theo cô là điều hiển nhiên, hơn nữa cô và Chu Quân, sai lầm là do Chu Quân, hiện tại mẹ Chu tới có ý gì, nhân tiện thay con trai nói xin lỗi, cô không chấp nhận, liền muốn cướp đứa bé của cô?

Đùa gì thế, cô Tiêu Tĩnh trước kia là không cùng bà tranh chấp, khi có chuyện gì tranh chấp nghĩ tới bà là người già nhường bà một chút, nhưng điều này không có nghĩa là Tiêu Tĩnh cô dễ bị bắt lạt.

Trước kia cô là con dâu của bà, con dâu hiếu kính mẹ chồng là đương nhiên, hiện tại cô và bà không còn quan hệ, tuy là con dâu trước, nhưng làm sao cô có thể để người ta bắt lạt được.

Hình như Chu Quân bị Tiêu Tĩnh làm cho kinh hãi, sau khi Tiêu Tĩnh rống lên, một đầu khác của điện thoại thật lâu không có âm thanh, chỉ là Tiêu Tĩnh không để ý đến.

"Cho tôi nói chuyện."

Hình như không nghĩ tính khí Tiêu Tĩnh sẽ phát hỏa lớn như vậy, Chu Quân không biết bị giật mình hay thế nào, trực tiếp cúp điện thoại, Tiêu Tĩnh ác ngoan nói qua, đầu tiên là treo máy, sau đó là tắt máy.

Đưa điện thoại di động cho mẹ Chu, thái độ Tiêu Tĩnh lạnh nhạt, "Anh ta tắt máy."

"Làm sao cô có thể uy hiếp nó?" Mẹ Chu có chút khiếp sợ nhìn Tiêu Tĩnh, hình như mười mấy năm qua lần đầu tiên thấy Tiêu Tĩnh như vậy.

"Là bác uy hiếp cháu trước." Tiêu Tĩnh lạnh lùng nói, "Cháu cũng vậy không có ý tứ gì khác, chỉ là muốn tự vệ mà thôi, cháu và Chu Quân li hôn vô cùng rõ ràng, nên ngừng thì ngừng, nếu như bác muốn đứng ra, vậy cháu đành phải lôi kéo Chu Quân đệm lưng rồi, bác làm thế nào với cháu, cháu dĩ nhiên sẽ trả lại gấp bội cho anh ta, vợ chồng mười năm, cháu muốn cho anh ta như thế nào, là chuyện rất đơn giản."

Chuyện của công ty mẹ Chu không hiểu lắm, nhưng mà nghe được phản ứng của con trai sau khi Tiêu Tĩnh uy hiếp, mẹ Chu biết, Tiêu Tĩnh, nói khẳng định là không có lỗi, mặc dù cháu trai vô cùng quan trọng, nhưng nếu như phá công danh con trai của bà, bà tuyệt đối sẽ không làm như vậy, coi như Chu Quân có lúc không nghe lời, nhưng là, nó có hư đi nữa thì vẫn là con trai của mình.

"Tiểu Tĩnh, chúng ta thương lượng được không."

"Cháu cho là cháu không có chuyện gì để thương lượng cả." Đến mức này đã Tiêu Tĩnh không muốn mềm nữa, "Quyền nuôi dưỡng Tiêu Chi Ca và tên, sẽ không thay đổi, bác là bà nội nó, có quyền lợi thăm, nhưng mà, thăm thời gian và địa điểm, phải do cháu xác định, đây là quyền lợi của cháu."

"Bây giờ bác liền muốn thăm nó." Nghe ra ý tứ Tiêu Tĩnh, nếu mình không thức thời, thì đến cháu trai cũng không nhìn được, mẹ Chu mặc dù tức giận, nhưng nghĩ tới con trai bị Tiêu Tĩnh nắm trong tay không có cách nào, hiện tại quyền nuôi dưỡng ở trên tay Tiêu Tĩnh, bà chỉ có thể nén giận.

"Không phải bây giờ bác đang nhìn ư, chẳng qua cháu phải nhắc nhở bác, có thể nhìn Chi Ca ở nhà cháu, nhưng nhà cháu không có phòng trống chiêu đãi khách." Ý chính là xem xong rồi bác từ đâu tới thì về nơi đó thôi.

"Bác sẽ đi ở khách sạn." Mẹ Chu tức giận nói.

". . . . . . Vậy thì tốt." Tiêu Tĩnh quay mặt, khi dễ một người già như vậy chính cô cảm thấy không thoải mái, nếu không phải là mẹ Chu biểu đạt ra ý tứ ra ngoài chọc giận cô, cô sẽ không cay nghiệt, nhưng vì đứa bé, cô chỉ có thể như vậy, ở trong lòng yên lặng nói tiếng thật xin lỗi, trên mặt Tiêu Tĩnh như cũ một mảnh lạnh lùng.

Nói chuyện Tiêu Chi Ca lát thiên, từ trong miệng của cậu biết được, chuyện đổi tên, chính cậu đồng ý 100%, trong lòng mẹ Chu có chút tức giận, con dâu bây giờ là người ngoài coi như không rồi, cháu trai nói thế nào cũng là người của nhà họ Chu, bây giờ lại thành họ Tiêu, quả thực là người ăn cây táo rào cây sung.

Dĩ nhiên, trong lòng mẹ Chu thủy chung có một ý tưởng, đứa bé nào mà không thương cha, hiện tại thái độ Tiêu Chi Ca kiên định như vậy, nhất định là Tiêu Tĩnh ở sau lưng dạy.

Khi trong lòng của người ta sinh ra một chút ý tưởng, rất nhanh sẽ phát triển lớn mạnh, bởi vì Tiêu Tĩnh một phen uy hiếp, khiến mẹ Chu cảm giác mình đã nhìn lầm người, nhiều năm như vậy thế nhưng không có nhìn thấu một người, như vậy có thể thấy được Tiêu Tĩnh tâm kế sâu, nói không chừng chuyện ly hôn đều là chính cô thiết kế, nghĩ như vậy, mẹ Chu càng cảm thấy Tiêu Tĩnh không phải là người tốt, mà con trai mình phạm sai lầm, cũng quy kết đến trong tính toán của Tiêu Tĩnh.

"Bác muốn đi khách sạn, chung quanh đây bác không quen, Chi Ca, cháu mang bà nội đi khách sạn có được không, bà nội ở chỗ này tầm vài ngày, rất lâu không được nhìn cháu, bà nội đang rất mệt, mấy ngày nay cháu chăm bà nội khỏe được không?"

"Vậy cháu mang bà nội đi khách sạn." Dùng ánh mắt trưng cầu ý Tiêu Tĩnh sau khi được đồng ý, Tiêu Chi Ca gật đầu một cái, mặc dù cậu rất thích bà nội, nhưng mà mới vừa rồi bà nội ở trước mặt mình muốn liên hiệp với ba khi dễ mẹ, hình tượng bà nội đang giảm đi trong lòng cậu.

Nếu như mẹ Chu biết mình nhất thời tức giận mang đến hậu quả như thế, chỉ sợ ngay cả tìm chỗ ngồi muốn khóc cũng không kịp, đáng tiếc, bà không biết, đợi bà biết, đã chậm quá.

Mẹ Chu tính toán, đơn độc mang Tiêu Chi Ca đi, đơn độc tẩy não Tiêu Chi Ca, thuyết phục cậu đi theo bà, chỉ cần là cậu nguyện ý, bà liền không sợ trời không sợ đất.

Bởi vì biểu hiện trước của bà, người nhà họ Tiêu cực kỳ bất mãn, mắt thấy bà rời đi, ý lưu khách cũng không có, để tùy ý rời đi, dọc theo đường đi, mẹ Chu không ngừng hỏi thăm cuộc sống mẹ con Tiêu Chi Ca trong khoảng thời gian này, khi biết sau khi ly hôn Tiêu Tĩnh và Tiêu Chi Ca chẳng những không khổ sở, ngược lại mỗi ngày đều thật vui vẻ, trong lòng mẹ Chu, được kêu là một ngũ vị phức tạp.

"Trong khoảng thời gian này, có nghĩ đến bà nội không?"

"Có."

"Vậy tại sao không gọi điện thoại cho bà nội?"

"Quá xa, nhìn cũng không thấy được, ngược lại sẽ càng muốn."

"Đứa ngốc, chỉ cần nghĩ đến bà nội, nữa xa, bà nội cũng có thể tới thăm cháu, hiện tại giao thông phát triển như vậy, chẳng lẽ cháu không thể trở lại nhìn bà nội ư, bà nội vẫn chờ cháu nghỉ hè rồi đến, cũng chuẩn bị rất nhiều đồ ăn ngon, nếu không phải là cha cháu vẫn gạt, bà nội đã sớm biết chuyện cháu rời đi, cha cháu là một tên khốn kiếp, nhưng là, mặc kệ nói thế nào, vẫn là cha cháu, Chi Ca, chuyện giữa người lớn với nhau, đứa bé không cần trông nom, cháu không cần trách cha cháu có được không?"

"Mẹ cũng đã nói, chuyện của người lớn đứa trẻ không cần lo." Tiêu Chi Ca gật đầu một cái, "Chuyện của bọn họ để cho bọn họ đi xử lý đi, cháu sẽ không quản."

"Mẹ cháu thật sự đã nói như vậy?" Mẹ Chu biết Tiêu Tĩnh ở trước mặt con trai luôn luôn vô cùng chú trọng giáo dục, nhưng không nghĩ cô có thể nói cho con trai biết như vậy, bà còn tưởng rằng cô sẽ nhân cơ hội này nói xấu chồng trước một chút, điều này đã làm cho mẹ Chu đổi cái nhìn.

"Vâng, mẹ còn nói, cha vĩnh viễn là cha, mặc kệ mẹ và cha xảy ra chuyện gì, cũng vẫn là cha, để cho cháu không hận cha." Tiêu Chi Ca tiếp tục nói, cậu muốn khiến bà nội biết, mẹ chưa từng làm chuyện có lỗi với ba, cũng không dạy cậu chuyện ghét hận cha, nếu như bà nội vẫn là như vậy không hiểu sự tình trách cứ mẹ, vậy cậu cũng không muốn để ý tới bà nữa.

"Xem ra, hay là bà trách lầm mẹ cháu." Hiện tại chỉ có mình và cháu trai, mẹ Chu tin tưởng cháu trai sẽ không nói khoác, nghĩ tới nhiều năm chung đụng, có chút hiểu rõ tính tình Tiêu Tĩnh, cô chưa bao giờ nói xấu trước mặt con trai, cũng chưa bao giờ dạy những mặt trái, Chi Ca nói như vậy, Tiêu Tĩnh nhất định là đã dạy như vậy, cháu trai luôn luôn là quỷ tinh linh, chuyện của cha mẹ nhìn ở trong mắt phải có ý nghĩ và chủ trương của mình, mình lại cho rằng suy nghĩ của cháu trai là do con dâu dạy, thật là trách sai con dâu rồi.
Bình Luận (0)
Comment