Bất tri bất giác, Tiêu Tĩnh và Lý Hiểu kết hôn đã gần năm năm, bạn nhỏ Lý Ái Tĩnh sắp năm tuổi rồi, Tiêu Tĩnh chưa bao giờ nhớ một ngày nào trong cuộc sống, dù cô nhớ là ngày nào đó, nhưng đến ngày lại quên, cho nên các ngày kỷ niệm trong một năm đều là Lý Hiểu nhớ, sắp tới ngày kỷ niệm, ngày kỷ niệm kết hôn, Valentine, sinh nhật. . . . . .
Mặc dù Tiêu Tĩnh không thể nhớ các ngày kỷ niệm, nhưng không thể không thừa nhận là, các ngày kỷ niệm hàng năm Lý Hiểu đều khiến cô bất ngờ, để cho cuộc sống hôn trôi qua vô cùng hạnh phúc và thoải mái.
Mắt thấy ngày kỷ niệm kết hôn năm năm còn thời gian một tuần lễ, Tiêu Tĩnh đặt bản ghi nhớ trong điện thoại, nhắc nhở mình năm nay nhất định không được quên, bốn năm trước Lý Hiểu vì chuẩn bị quà tặng cho mình phí hết tâm tư, năm nay lương tâm Tiêu Tĩnh đột nhiên phát thiện, quyết định cho Lý Hiểu một kinh hỉ.
Chỉ chớp mắt, đã đến ngày kỷ niệm năm năm, sáng sớm Tiêu Tĩnh liền đưa Tiêu Chi Ca và Lý Ái Tĩnh cho cha mẹ để cho bọn họ mang tới công viên chơi một ngày, biết hôm nay là ngày kỷ niệm cha Tiêu mẹ Tiêu vô cùng ủng hộ thế giới hai người, trước khi đi mẹ Tiêu còn nghịch ngợm làm mặt quỷ với Tiêu Tĩnh, chào theo nghi thức quân đội.
"Bảo đảm nhiệm vụ hoàn thành."
Trong nhà chỉ còn lại mình, Tiêu Tĩnh thu dọn nhà một chút, chuẩn bị bữa tối dưới nến, sau đó đi tắm, lặng lẽ mặc nội y gợi cảm, gởi tin nhắn cho Lý Hiểu bảo anh về sớm chút, nói có chuyện rất quan trọng muốn bàn bạc cùng anh.
Sau khi tổng giám đốc Lý Hiểu nhận được tin nhắn của vợ yêu, không nói hai lời buông công việc trong tay chạy về nhà, mặc dù công việc rất bận, nhưng trong di động của anh luôn có bản ghi nhớ, sẽ không quên hôm nay là ngày kỷ niệm mình và vợ yêu kết hôn, trên thực tế anh đã đặt trước phòng ăn, chỉ là, khó được vợ yêu chủ động gởi tin nhắn cho mình, Lý Hiểu âm thầm suy đoán có phải năm nay Tiêu Tĩnh không quên muốn cho mình một bất ngờ.
Nghĩ như vậy, Lý Hiểu càng kích động, nhanh chóng chạy về nhà, gõ cửa, tâm tình nhộn nhạo nói: "Bảo bối Tĩnh, anh đã về."
"Trước hết chờ một chút, không cho phép đi vào, em tới mở cửa." Nghe được giọng nói Lý Hiểu, Tiêu Tĩnh đang ở trong phòng xem lại chính mình vội vàng mở miệng, chạy ra phòng khách, "Không cho phép đi vào."
Quả nhiên có bất ngờ, lòng Lý Hiểu tràn đầy vui mừng nghĩ tới, thân thể vô cùng phối hợp đứng chờ ở cửa, "Ừ, anh chờ em mở cửa cho anh."
"Anh nhắm mắt lại trước, một lát em mở cửa, không cho anh mở mắt, khi nào em bảo mở mới được mở." Tiêu Tĩnh đi tới cửa, từ trong mắt mèo thấy bóng dáng của Lý Hiểu, nghịch ngợm nói.
"Được." Lý Hiểu nghe lời.
"Em không cho phép anh mở mắt, nhất định anh không được mở, biết không?"
"Biết."
"Ok, em chuẩn bị mở cửa đó." Từ trong mắt mèo thấy Lý Hiểu ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại, Tiêu Tĩnh vừa nói, vừa nhẹ nhàng vặn tay cầm cửa.
"Nhắm mắt thật chặt, không cho phép nhìn lén, bây giờ, từ từ đi vào."
"Bảo bối Tĩnh, có thể đỡ tay anh một chút không." Cảm giác nhắm mắt không khác người mù là mấy, Lý Hiểu vươn tay, nhấc chân thử vào cửa.
"Tay." Tiêu Tĩnh đưa tay bắt được Lý Hiểu, "Em dẫn anh đi vào, không cho phép mở mắt."
"Bảo bối Tĩnh, chẳng lẽ em nhớ ngày hôm nay, anh thật sự rất vui, em có bất ngờ cho anh sao?"
"Anh vẫn không quên hôm nay là ngày gì?!."
"Dĩ nhiên, làm sao anh có thể quên, hôm nay là ngày kỷ niệm kết hôn năm năm của chúng ta." Lý Hiểu cười nói, anh có thể quên sinh nhật của mình, nhưng tuyệt đối sẽ không quên ngày liên quan tới bà xã.
"Coi như anh thức thời, nếu dám quên, em trực tiếp đá anh xuống lầu." Lời nói của Lý Hiểu khiến Tiêu Tĩnh rất hưởng thụ, tính khí lại kiêu ngạo đùa đùa nghịch nghịch, đỡ Lý Hiểu ngồi vào trên ghế sa lon, sau khi chuẩn bị xong ổn thỏa, Tiêu Tĩnh mới ra lệnh Lý Hiểu mở mắt.
"Bây giờ có thể mở mắt."
Lý Hiểu vừa mở mắt, liền thấy một cô nàng đứng cạnh cột ở trước mặt mình, giật mình, nhìn kỹ, lại là bà xã mình, nhất thời kích động.
"Bảo bối Tĩnh."
"Xuỵt ~" Tiêu Tĩnh vô cùng xinh đẹp ý bảo Lý Hiểu an tĩnh, tay nhấn một cái, âm nhạc vang lên, theo âm nhạc, Tiêu Tĩnh bắt đầu nhảy múa, đây chính là điệu múa cô luyện đã lâu, tuy chỉ có mấy tư thế đơn giản như vậy, nhưng cô tin tưởng, cho Lý Hiểu xem đã đủ phúc lợi, tốt lắm rồi.
"Oa. . . . . ." Lý Hiểu giương mắt nhìn bà xã vô cùng xinh đẹp của mình ở trước mặt nhảy múa, nước miếng thiếu chút nữa chảy đầy đất, thì ra bà xã của anh còn có lúc khêu gợi như vậy, thật sự là quá kích thích quá đã.
Uốn éo, ngồi xổm, chuyển, các động tác múa cột, ánh mắt Tiêu Tĩnh thủy chung nhìn Lý Hiểu, thỉnh thoảng toát ra vẻ quyến rũ, nhìn đến bộ dáng anh kích động, trong lòng cảm thấy rất thành tựu, theo âm nhạc đạt tới đỉnh, động tác Tiêu Tĩnh cũng nhanh rần, liều mạng vặn eo, chính là muốn đến gần Lý Hiểu, rắc rắc một tiếng, rất nhỏ, nhưng Tiêu Tĩnh nghe được, thân thể nhất thời cứng lại.
"Làm sao vậy bảo bối Tĩnh?" Lý Hiểu đang nhìn đến nghiện, lại phát hiện Tiêu Tĩnh dừng lại, không thể làm gì khác hơn là nghi hoặc nhìn cô.
"Eo của em." Khóe miệng Tiêu Tĩnh co giật trả lời.
"Eo? Có phải chệch eo rồi không?" Nghe được Tiêu Tĩnh nói như vậy, Lý Hiểu lập tức phản ứng kịp, vội vàng từ trên ghế salon đứng lên, "Đâu đâu, có nghiêm trọng không, để anh xem thử."
"A, đừng động đừng động."
"Không được, anh dẫn em đi bệnh viện."
"Không đi không đi, dáng vẻ bây giờ của em đi bệnh viện, sẽ rất mất mặt, em không đi." Tiêu Tĩnh đỡ eo kêu thảm thiết, thật sự là già rồi, uốn éo hai cái mà lại bị vậy.
"Ngoan, chúng ta đi bệnh viện nha."
"Không muốn không muốn, anh muốn cho em mất mặt sao, em không muốn đi."
"Được được, không đi thì không đi, anh xoa giúp em."
"Dạ." Tiêu Tĩnh nước mắt lưng tròng nằm trên ghế sa lon, Lý Hiểu lấy rượu thuốc xoa bóp, kêu đau giống như giết heo, "A —— đau, a ——"
"Bảo bối Tĩnh, em có thể kêu nhẹ một chút không, hàng xóm nghe được, còn tưởng rằng chúng ta đang làm gì." Lý Hiểu vừa xoa bóp cho Tiêu Tĩnh, vừa mồ hôi lạnh đề nghị.
"A ——" Tiêu Tĩnh kêu vô cùng *, "Anh cho rằng em muốn như vậy sao, đau___."
Ngày kỷ niệm đang êm đẹp, lấy sự kiện vặn eo của Tiêu Tĩnh kết thúc, cuối cùng là Tiêu Tĩnh nằm ở trên giường, Lý Hiểu tự mình ăn rồi đút cho cô ăn, sau đó ôm cô chẳng làm gì cả, cứ như vậy tâm sự, ôm ngủ, vô cùng thuần khiết.
Nhưng mà ngày hôm sau lúc Lý Hiểu ra cửa, ánh mắt hàng xóm chung quanh vô cùng mập mờ, "Tiểu Lý, không tệ, vẫn còn rất lợi hại."
Lý Hiểu: ". . . . . ."
Ngoại truyện hai: Vấn đề yêu sớm.
Rất khác người anh hiểu chuyện, người bạn nhỏ Lý Ái Tĩnh từ ra khi đời đến lớn lên, một mực được mọi người cưng chiều, người họ Tiêu và người họ Lý nuông chiều hết chỗ nói, cho Lý Ái Tĩnh địa vị tiểu công chúa, chỉ là không biết có phải mọi người cưng chiều hơi quá không, hay là bởi vì bên người bạn nhỏ Lý Ái Tĩnh đều có ít nhất một bạn bé trai, bình thường rất thích đi theo phía sau anh, không giống kỳ vọng của mọi người, người bạn nhỏ Lý Ái Tĩnh từ nhỏ đã là một đứa nhỏ tinh nghịch, tính cách không khác bé trai bao nhiêu, khiến hai nhà Tiêu Lý vừa thích vừa nhức đầu.
Ba tuổi vào nhà trẻ, ngày thứ nhất liền bị cô giáo phản ánh, bởi vì thời điểm cơm trưa bỏ món ăn không thích vào trong bát bạn khác, từ đó về sau, ví dụ như giành bánh bích quy với người khác, bắt côn trùng hù dọa bạn nhỏ khác, mình đi tiểu một chút lại đổ oan uổng cho người khác, bắt lạt người khác ... Phản ánh, Tiêu Tĩnh thường xuyên tiếp nhận được, mỗi lần nhận được cô giáo phản ánh, cô đều giáo huấn con gái nên dừng lại, nhưng mỗi lần thái độ con gái nhận lỗi rất tốt, hôm sau lại tái phạm, khiến cho cô hết sức nhức đầu.
Bởi vì tính cách của con gái tương đối giống bé trai, Tiêu Tĩnh một lần lo lắng con gái về sau, sau đó sắp xếp bên cạnh bé trai ưu tú để phát triển trở thành anh em, sau đó sẽ giao cho cô gái khác, vậy thật là cái được không bù đắp đủ cái mất.
Vì thế, Tiêu Tĩnh cho người bạn nhỏ Lý Ái Tĩnh một loạt các loại bồi dưỡng phong cách con gái và tu dưỡng, lập tức sắp xếp chật hết thời gian của Lý Ái Tĩnh.
Phải nói người có thể để cho Lý Ái Tĩnh kiêng kỵ, chính là Tiêu Tĩnh rồi, bé không dám phản kháng Tiêu Tĩnh, không thể làm gì khác hơn là cầu cứu cha mình, thấy ánh mắt con gái làm bộ đáng thương, Lý Hiểu lập tức đầu hàng, buổi tối ôm vợ yêu ngủ nói chuyện trời đất, cẩn thận nói lên ý kiến cho vợ yêu nghe.
"Em xem con gái chúng ta bây giờ nhỏ như vậy, lại phải học nhiều, có phải quá mệt không, nếu không chúng ta giảm bớt đi, được không, bảo bối Tĩnh?"
"Giảm cái gì mà giảm, anh không thấy bây giờ nó có bao nhiêu ngang bướng ư, còn nhỏ tuổi liền học được ngoài nóng trong lạnh, trưởng thành còn gì nữa?"
"Cũng có lý." Lý Hiểu ở trước mặt vợ yêu và con gái giống như cây cỏ, bà xã vừa nói, cảm thấy có lý, lập tức đứng bên bà xã, chỉ là nghĩ tới ánh mắt lưng tròng đáng thương của con gái, lòng mềm nhũn.
"Chỉ là, anh cảm thấy, con gái chúng ta mặc dù bướng bỉnh một chút, nhưng như vậy mới không dễ bị người khác bắt lạt, chúng ta bắt lạt người khác, dù sao cũng hơn bị người khác bắt lạt, em nói là đúng không, bảo bối Tĩnh?"
"Ở trường học nó có chú nhỏ và anh trai làm chỗ dựa, trở về lại càng không được, hai người một chú nhỏ một anh trai đều xoay chung quanh con bé, ai dám bắt lạt nó, chỉ có nó bắt lạt người khác, bây giờ nó bắt lạt người khác hơi quá, điện thoại di động của em hai ngày lại nhận được cô giáo phản ánh, lúc thì chủ nhật nghỉ học hoặc là nghỉ hè nghỉ đông." Tiêu Tĩnh nhẫn tâm cắt đứt lời Lý Hiểu muốn nói.
"Đừng cho là em không biết, nó khẳng định tìm anh hỗ trợ, em cho anh biết, muốn em thủ hạ lưu tình, không có cửa đâu, anh đi nói cho nó biết, nếu nó dám trốn học, em liền cắt đứt tiền tiêu vặt và đồ ăn vặt của nó, hơn nữa cũng không cho người khác ủng hộ nó, nếu nó lại chọc giận em...em liền vứt nó ra nước ngoài, để cho nó tự nghĩ tương lai của mình, nếu không đừng trách em lòng dạ độc ác."
Lý Hiểu mồ hôi lạnh, cẩn thận nhắc nhở, "Bảo bối Tĩnh, đó là con gái của em."
"Thì sao, anh cảm thấy em không đủ dịu dàng với con bé?" Tiêu Tĩnh cười đến mặt tối sầm, uy hiếp nhìn Lý Hiểu, chỉ cần anh dám gật đầu, cô sẽ đá anh đến Thái Bình Dương.