31_Sau đó chúng tôi lại trò chuyện về định hướng phát triển trong tương lai của mỗi người, nói chuyện một hồi, tôi liền cảm thấy cơn buồn ngủ ập đến liên tục, thật sự không thể chống đỡ nổi, úp mặt xuống bàn liền ngủ thiếp đi.
Cố Manh Manh không nhanh không chậm đặt ly rượu xuống, ánh mắt thâm sâu nhìn tôi một lúc lâu, mới nhẹ nhàng
đặt chiếc áo khoác lên người tôi.
Cố Manh Manh không nán lại quá lâu, nhanh chóng chào tạm biệt cậu út và ông nội rồi rời đi. Vừa bước ra khỏi cổng nhà họ Bạch, cô ấy liền gọi một cuộc điện thoại.
“Nhà họ Lâm đã bắt đầu ra tay với nhà họ Giang rồi, hiện tại đã nắm trong tay hai dự án đang được triển khai.”
Khuôn mặt cô ấy dưới ánh đèn, một nửa bị bao phủ trong bóng tối, trong mắt không có chút hơi ấm nào, khóe môi lạnh lùng nhếch lên, “Nhà họ Lâm hiện đang rất cần đồng minh, giúp tôi liên hệ với cô ta. Ngày mai, tôi cũng có một món quà lớn, muốn tặng cho Giang Vũ Vi.”
“Cố Tổng, cuối cùng cô cũng chịu ra mặt rồi sao? Bây giờ bọn họ đang đấu đá sống chết, chính là thời cơ vàng để chúng ta trỗi dậy!”
Người ở đầu dây bên kia hăm hở nói, nhưng sau đó lại có chút lo lắng hỏi, “Nhưng nếu cô lộ diện, Diệp tiên sinh sẽ biết chuyện mất, chẳng phải cô không muốn anh ấy mềm lòng sao?”
Cố Manh Manh cười mỉa mai, hơi thở cô ấy toát ra vẻ lạnh lẽo ghê người, trong đôi mắt đen sâu thẳm lần đầu tiên không che giấu chút nào dã tâm đang sục sôi, “Lấy tình cảm ra nói không thể lúc nào cũng hữu dụng, hơn nữa thứ tôi muốn cũng không chỉ là anh ấy. Tư bản chạy theo lợi nhuận, cơ hội vây công như thế này là hiếm có khó tìm, nhà họ Giang, nhất định phải bị loại bỏ––”
Khi tôi tỉnh dậy thì đã là buổi tối. Giấc ngủ này không hề thoải mái, đầu óc ngược lại càng thêm mơ màng, cả người đều không ổn.
Cậu út lo lắng tôi bị bệnh, đưa tay sờ trán tôi, quan tâm nói: “Hay là, đi bệnh viện kiểm tra một chút đi?”
Tôi lắc đầu, cười tủm tỉm nói: “Không cần đâu, có lẽ là do ngủ quá lâu rồi. Cháu còn không biết mình đã ngủ thiếp đi lúc nào nữa, Cố Manh Manh đã đi rồi sao?”
“Ừ, con bé đi nhanh lắm.”
Cậu út trả lời.
Tôi
“Ồ”
một tiếng. Cũng tốt, hôm nay đã nói rõ hết những lời trong lòng, coi như là từ biệt cô ấy rồi.
Cậu út đưa cho tôi một hộp quà, trên gương mặt nghiêm nghị thường ngày của ông giờ đây tràn đầy vẻ dịu dàng, nói: “Con muốn ra nước ngoài, cậu không cản con. Thế giới bên ngoài rộng lớn, tương lai của con có vô vàn khả năng. Sau khi ra nước ngoài, vừa phải cố gắng phấn đấu, vừa phải tự chăm sóc tốt cho bản thân, còn phải thường xuyên gọi điện cho cậu nữa, biết không?”
Lòng tôi ấm áp hẳn lên, không nhịn được ôm lấy cậu út, nói: “Biết rồi ạ, cảm ơn cậu!”
Cậu út tuy không phải cha tôi, nhưng tình yêu thương dành cho tôi còn hơn cả một người cha, điều này khiến tôi có chút không nỡ rời đi.
Cậu út khẽ thở dài, dịu dàng vỗ nhẹ vào lưng tôi.
Tôi mở hộp quà cậu út tặng, bên trong là sổ đỏ căn nhà ở Mỹ, chìa khóa cũng ở đó, còn có một thẻ ngân hàng. Cậu út nghĩ tôi sẽ đi Mỹ, ông không ngăn cản tôi theo đuổi ước mơ, ngược lại còn giúp tôi chuẩn bị những thứ cần thiết nhất.
Lòng tôi tức thì vừa chua xót vừa mềm mại, mắt cũng dần đỏ hoe. Nếu là Giang Vũ Vi tặng tôi nhà, có lẽ chỉ là ban thưởng khi mối quan hệ của chúng tôi tốt đẹp, nếu có ngày nào đó cãi vã, cô ta rất có thể sẽ thu hồi lại. Nhưng căn nhà cậu út tặng tôi, đó là thật sự thuộc về tôi, là tình yêu thương không chút giữ lại. Vì vậy, giữa gia đình và phụ nữ, tôi thật sự rất khó để không chọn gia đình.
Sáng sớm ngày hôm sau, sau khi chào tạm biệt người nhà, tôi kéo vali rời đi.