“Thà giải tán quách đi! Nó không nhận tôi làm bố, thì tôi cũng không nhận ông làm cha! Dù ông có chết, tôi cũng không thèm thắp hương!”
Ông nội Khương mím môi không nói gì.
Bố Khương hậm hực bước nhanh đi, mẹ Khương vội vàng đuổi theo.
Bầu không khí quái gở đến mức chẳng ai nói lời nào.
Ông nội Khương mặt nặng như chì, tay xoay xoay cây gậy, nhìn thấy Khương Vũ Vi từ trong nhà bước ra, không kìm được thở dài một tiếng.
“Toàn bộ cổ phần trong tay bố cô đã bị cô lấy đi rồi sao? Bây giờ ông ấy không còn là cổ đông nữa à?”
Khương Vũ Vi gật đầu, “Vâng.”
Ông nội Khương thở dài thườn thượt hơn, “Bố cô trọng sĩ diện, năng lực lại không bằng cô, sớm đã giao công ty cho cô quản lý. Đến nước này, vì Diệp Thu mà bị cô gạt quyền, đá khỏi Hoa Tiêu, ông ấy nổi giận cũng là chuyện bình thường. Cứ vậy đã, đợi Diệp Thu tỉnh rồi hẵng nói.”
Lúc này, Lý thư ký vội vàng chen lời, “Tổng giám đốc Khương, Chủ tịch, tiên sinh đã tỉnh rồi ạ!”
“Vừa tỉnh dậy, anh ấy đã hỏi về chuyện tai nạn xe hơi của ông nội năm xưa,” Lý thư ký nghiến răng nghiến lợi nói, “còn hỏi bác sĩ xem bây giờ có thể xuất viện không, tôi thấy tiên sinh muốn rời đi, Tổng giám đốc Khương, cô đi xem thử đi, tiên sinh đã nhớ lại chuyện trước đây rồi.”
Khương Vũ Vi khẽ rùng mình một cái, nét mặt xinh đẹp trở nên vô cùng nghiêm nghị.
“Anh ấy hồi phục trí nhớ, là cô phát hiện ra, hay là......”
Lý thư ký nói, “Là tiên sinh tự mình thừa nhận ạ.”
Ông nội Khương cũng ngẩn người, quay đầu nhìn Khương Vũ Vi.
“Chuyện gì đến rồi sẽ đến, đi xem đi.”
Ông vốn dĩ cũng chẳng trông mong cháu gái mình có thể tái hợp với Diệp Thu.
Chỉ là khoảng thời gian này, Diệp Thu bị bệnh, lại còn mất trí nhớ, cả người ngây thơ đơn thuần, tốt đẹp đến mức khiến người ta quên đi quá khứ. Quan hệ của hai đứa họ từng tệ đến mức nào? Cứ như nước với lửa, làm sao có thể hòa giải lại được chứ.
Khương Vũ Vi cổ họng nghẹn lại, căng thẳng mặt mũi, sải bước dài nhanh chóng đi ra ngoài.
Lý thư ký định đuổi theo, nhưng lại bị ông nội Khương gọi lại, “Cứ để hai đứa nó nói chuyện riêng đi, nếu thật sự có cãi vã thì cũng đành chịu thôi.”
Tôi nói chuyện với bác sĩ xong xuôi, đợi anh ta rời đi, liền chống người ngồi dậy, tựa vào đầu giường.
Bầu trời ngoài phòng bệnh u ám, cảm giác sắp có một trận mưa lớn nữa.
Cảnh tượng này trùng lặp với mấy khung cảnh bi thương trong giấc mơ của tôi, không ngừng hiện lên trong tâm trí.
Lúc này, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.
Tôi ngước mắt nhìn, bước vào là một người đàn ông tóc đen, mặt mũi anh ta tiều tụy, mắt sưng đỏ, sắc mặt kém không khác gì tôi, người vừa trở về từ cõi chết.
Anh ta xách theo mấy quả táo, chăm chú nhìn tôi, có vẻ hơi căng thẳng.
“Diệp Thu...... cậu tỉnh rồi.”
Anh ta từ từ đi về phía tôi, trong mắt toàn là sự hổ thẹn, “Xin lỗi cậu, vì tôi mà cậu gặp chuyện, suýt mất mạng, tôi không ngờ sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng đến vậy, tôi chỉ là...... muốn gặp cậu, muốn nói với cậu vài chuyện thôi.”
Nói rồi, mắt anh ta lại đỏ hoe, cắn chặt môi, trông rất đau khổ.
Tôi chăm chú nhìn Hứa Dật Khang, trong ký ức, anh ta luôn mất sớm, là một trong số ít người bạn tốt của tôi.
Kiếp này thay đổi số phận của anh ta, không ngờ, anh ta lại đứng ở phía đối lập với tôi.
“Cậu đúng là có lỗi với tôi, tôi đã nói rồi mà, đừng qua lại với Trần Dật Nhiên, sao cậu vẫn không cắt đứt liên lạc?”
Hứa Dật Khang đột ngột nín thở, quả táo trong tay “rầm” một tiếng rơi xuống đất.
“Cậu đã hồi phục trí nhớ rồi!”
Tôi nhìn anh ta một lúc, nói, “Tôi sẽ không nói cho Cố Manh Manh đâu, cậu đừng lo.”
Mắt anh ta càng đỏ hơn, cúi đầu đầy vẻ tự trách.