Không ngờ khi tôi từ trên lầu xuống, tay Khương Vũ Vi đã sưng lên một chút, tôi lo thuốc mỡ ở nhà không hiệu quả: “Đi bệnh viện đi!”
Khương Vũ Vi rũ mắt nhìn tôi, không đáp mà hỏi ngược lại: “Còn giận không?”
Thần sắc tôi sững lại, hiểu ra ý cô ấy. Cô ấy biết tôi là cố ý.
Không cho tôi cơ hội nói chuyện, Khương Vũ Vi có chút bất đắc dĩ nói: “Hôm nay Lý Ninh Tô tự ý làm theo ý mình, không liên quan gì đến tôi. Em có thể giận cô ta, nhưng không thể giận cá chém thớt sang tôi, rồi không thèm để ý đến tôi.”
“Nếu em thật sự tức giận, tôi sẽ gọi cô ta đến đây, em đánh cô ta một trận cho hả giận, rồi sau đó ăn cơm đàng hoàng!”
Khương Vũ Vi dựa nửa người vào bồn rửa tay, khuôn mặt dịu dàng nhìn tôi, giọng nói nhẹ nhàng toát lên vài phần tủi thân.
Bộ dạng này rất giống một chú chó nhỏ tôi từng nuôi ở kiếp trước. Có lần chiếc cốc đổ, tôi tưởng là nó làm nên đã mắng nó.
Lúc đó nó cũng có biểu cảm như vậy, tôi thật sự sợ Khương Vũ Vi giây tiếp theo sẽ học nó mà dụi vào người tôi.
Tuy nhiên, Khương Vũ Vi đã nhầm, tôi tức giận là thật, nhưng không liên quan đến Lý Ninh Tô.
“Cô nghĩ nhiều rồi, tôi không giận!”
Nếu Khương Vũ Vi biết tôi dùng cách này là để ép cô ấy rời đi, không chừng cô ấy lại phát điên lên.
Tôi cẩn thận thoa thuốc mỡ cho Khương Vũ Vi, rồi băng sơ bằng gạc: “Xong rồi, nhớ thoa thuốc đúng giờ, đừng để dính nước là được!”
Sau chuyện này, tôi cũng không
dám gây chuyện nữa, dù sao tay Khương Vũ Vi bị thương là vì tôi, tôi chỉ đành ngoan ngoãn ăn cơm.
Buổi chiều, tôi ngồi trên ban công đọc sách và lướt điện thoại, Khương Vũ Vi thì im lặng ngồi bên cạnh dùng máy tính bảng xử lý công việc.
Tay phải cô ấy bị thương, nhưng vẫn phải ăn cơm. Việc nấu cơm đương nhiên rơi vào đầu tôi.
Tôi đơn giản nấu mì, thậm chí còn chẳng cho rau xanh.
Đơn giản là tôi không muốn Khương Vũ Vi ăn quá thoải mái.
Ai ngờ cô ấy lại ăn ngon miệng lạ thường, ngay cả canh cũng uống cạn, người không biết còn tưởng tôi nấu sơn hào hải vị gì.
Ngược lại là tôi, mấy ngày nay ăn quen những món ngon Khương Vũ Vi nấu, đột nhiên ăn món mì này thì nhạt như nhai sáp, cuối cùng miễn cưỡng ăn một bát nhỏ, phần còn lại trong nồi Khương Vũ Vi cũng ăn sạch.
Ăn cơm xong, tôi thay thuốc cho Khương Vũ Vi: “Hồi phục cũng khá rồi, ngày mai chắc sẽ khỏi.”
Như vậy ngày mai tôi sẽ không cần phải nịnh nọt Khương Vũ Vi nữa, cũng có thể tiếp tục sai bảo cô ấy.
Tối đó tắm rửa xong, tôi cố tình ngủ ở bên trái giường, buổi tối cô ấy luôn ôm tôi, đuổi cũng không đi, để tay cô ấy mau khỏi, tôi có thể sớm sai bảo, chỉ đành đổi chỗ.
Khương Vũ Vi tắm rửa xong đi ra, nhìn thấy cảnh này, đầu tiên là sững người, sau đó trên mặt nở một nụ cười, không biết đang vui vẻ chuyện gì.
41_Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, tôi lại thấy Khương Vũ Vi vẫn còn nằm lì trên giường, bộ dạng ung dung tự tại.
Đang định mở miệng hỏi cô ấy tại sao không nấu cơm, chợt nhớ ra, tay cô ấy bị thương rồi.
Tôi thở dài trong lòng, đúng là gậy ông đập lưng ông, đây đâu phải làm khó Khương Vũ Vi, rõ ràng là tự làm khó mình!
Bây giờ, tôi không chỉ phải tự chăm sóc mình, mà còn phải nấu cơm cho người phụ nữ Khương Vũ Vi này!
Nhưng ai bảo tôi lòng mềm yếu, đạo đức tràn đầy cơ chứ?
Khi thay thuốc cho Khương Vũ Vi, tôi gần như không thể tin vào mắt mình.
Mới hôm qua còn chỉ là vài vết bỏng rộp nhỏ không đáng kể, trông như sắp lành rồi, sao chỉ sau một đêm lại toàn bộ lở loét ra thế này?
Trong lòng tôi không ngừng lẩm bẩm, chuyện này thật quá kỳ lạ!