“Anh đến tìm tôi, không phải để cãi nhau thêm một trận, hoặc động tay động chân đánh tôi, chửi tôi là một người phụ nữ vô liêm sỉ quấy rầy anh chứ? Tôi đề nghị anh nên làm rõ mục đích của mình trước, rồi hãy nói chuyện với tôi.” Giọng cô ta bình thản, nhưng lại mang theo sức mạnh không thể nghi ngờ.
Tôi hít một hơi thật sâu, trừng mắt nhìn cô ta, giữa hàng lông mày vẫn là vẻ ngông nghênh bất khuất, nhưng cuối cùng vẫn mềm lòng.
Tôi biết, vở kịch ầm ĩ này không thể tiếp tục nữa.
Con người mà, cần biết tiến biết lùi. Thua Giang Vũ Vi, cũng không phải là mất mặt.
“Lần trước cô bảo tôi đừng chọc tức cô, được, tôi nhớ rồi. Tôi sợ cô rồi, cô thắng. Có tiền đúng là có thể muốn làm gì thì làm, tôi nhận thua. Cô hãy trả lại cuộc sống bình thường cho Dật Khang, Cố Manh Manh và những người khác đi. Cô muốn điều kiện gì, cứ nói.” Tôi thỏa hiệp.
“Nói tôi đối phó với Cố Manh Manh à? Anh có bằng chứng không?” Giang Vũ Vi lười biếng dựa vào ghế sofa, tay nghịch điện thoại, khóe môi nhếch lên nụ cười như có như không, “Dựa vào đâu mà mắng tôi? Hả?”
Tôi cúi người, nắm chặt cổ áo cô ta, ánh mắt sắc như dao, trừng trừng nhìn chằm chằm vào cô ta: “Giang Vũ Vi, cô đừng có giả vờ nữa! Tôi biết những chuyện này đều là do cô làm!”
“Cô không dung thứ cho bất kỳ sự chống đối nào, ai dám thoát khỏi sự khống chế của cô, cô sẽ tìm mọi cách để trả thù người đó.” Tôi bình tĩnh lên tiếng, giọng điệu xen lẫn vài phần châm biếm, “Giang Vũ Vi, nếu cô thực sự muốn làm kẻ thù của tôi, muốn đấu với tôi, thì cứ đường đường chính chính mà ra mặt. Nếu Diệp Thu này thua, tuyệt đối tâm phục khẩu phục, thậm chí còn khen cô có vài thủ đoạn đấy.”
“Nhưng cô thì sao, lại dùng những thủ đoạn hèn hạ, vô liêm sỉ để làm tổn thương những người tôi quan tâm. Dù cô có thắng, trong mắt tôi, cô cũng chỉ là một kẻ tiểu nhân mà thôi!”
“Mau thả người ra, vết thương ở chân của Cố Manh Manh vẫn chưa lành hẳn, cô ấy cần phải về trị liệu phục hồi chức năng. Còn nhà Hứa Dật Khang, cô cũng đừng động vào nữa, bố cậu ấy suýt bị cô dồn vào đường cùng. Nếu gia đình họ thực sự có bất trắc gì, Giang Vũ Vi, tôi thề sẽ liều cái mạng này để đấu với cô đến cùng!”
Giang Vũ Vi mặc kệ tôi nắm chặt cổ áo, ánh mắt cô ta xoáy sâu vào tôi, khóe môi cong lên một nụ cười lạnh lẽo.
“Bố Hứa Dật Khang cũng trở thành giới hạn của anh rồi sao? Anh quan tâm thật nhiều người nhỉ, sau này có khi ngay cả một con chó cũng còn quan trọng hơn tôi, còn có thể cưỡi lên đầu tôi mà ngồi?”
Lời nói của cô ta xen lẫn vài phần tức giận và ghen tuông, chua chát đến mức khiến người ta nhíu mày.
Không đợi tôi lên tiếng, Giang Vũ Vi đã đột ngột nắm chặt tay tôi, khí chất mạnh mẽ trên người cô ta bao trùm lấy tôi, chỉ nghe cô ta từng chữ từng chữ, rõ ràng rành mạch nói: “Hôn tôi, hôn tôi như lần trước anh hôn Cố Manh Manh ở cổng cuộc thi thiết kế ấy, phải y hệt, không được sai một ly.”
Tôi biết Giang Vũ Vi nhất định sẽ làm khó tôi, nhưng tôi cũng đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, chẳng qua chỉ là hôn má thôi, có gì to tát đâu.
Không nghĩ nhiều, tôi trực tiếp cúi xuống hôn lên má Giang Vũ Vi: “Thả người.”
Đôi mắt đen láy sâu thẳm của Giang Vũ Vi hơi híp lại: “Tôi muốn là y hệt.”
“Đúng là y hệt mà,” tôi lạnh lùng nhìn cô ta, “Hôm đó cô chẳng phải đều nhìn thấy rồi sao?”
Sắc mắt Giang Vũ Vi hơi thay đổi, hơi lạnh trên người cô ta lập tức tiêu tán không ít. Cô ta đột nhiên bóp chặt gáy tôi, ép tôi cúi đầu xuống, ngay sau đó, một đôi môi mềm mại lạnh mát đã áp lên.
Bàn tay còn lại của cô ta ôm lấy eo tôi, không cho tôi có chút cơ hội phản kháng nào.