Cô ấy giúp tôi tắt đèn, tôi tưởng cô ấy sẽ đi rồi, nhưng cô ấy lại trực tiếp ngủ bên cạnh tôi, đôi tay thon dài trực tiếp ôm lấy eo tôi.
“Khương Vũ Vi!”
“Đừng hung dữ với em.” Cô ấy dường như rất tủi thân, tủi thân đến nỗi giọng khàn đặc, lại mang theo sự không cam lòng mạnh mẽ hơn, “Em biết anh đang nghĩ gì, vì Trần Dật Nhiên, anh lại muốn chia tay em phải không?”
Tôi nghiến răng, cô ta không phải là băng sơn mỹ nhân sao, da mặt dày từ khi nào vậy!
“Xuống ngay!”
Khương Vũ Vi không đi, vùi đầu vào hõm vai tôi, hơi thở nóng bỏng phả vào người tôi.
“Em sai rồi Diệp Thu, anh gặp chuyện em lo lắng rối bời, em chỉ có thể lo cho anh, không thể lo cho người khác, vì vậy đã để Trần Dật Nhiên lợi dụng sơ hở.”
“Sẽ không có lần sau nữa, em thề, anh tha thứ cho em một lần được không?”
“Em chỉ cầu có một kiếp kết thúc hoàn mỹ với anh, chỉ một lần này, chỉ một kiếp này, được không?”
Tôi vẫn còn yếu ớt, không thể thoát khỏi sự kiềm kẹp của cô ấy, đành từ bỏ giãy giụa.
“Tôi nhớ trước đây cô rất kiêu ngạo, không vô lại như bây giờ.”
Khương Vũ Vi dùng đôi tay mềm mại ôm chặt lấy eo tôi, “Trước đây anh cũng rất yêu em, không lạnh nhạt như bây giờ.”
“…”
“Diệp Thu,” Khương Vũ Vi hôn lên cổ tôi, “Em sẽ đòi lại công bằng cho anh, đừng trút giận lên em, được không?”
Giọng nói của cô ấy vẫn trầm thấp, lãnh đạm, nhưng trong ngữ điệu luôn khiến người ta cảm thấy có vài phần tủi thân, cứ như thể tôi đã làm gì cô ấy vậy.
Người đàn ông mà cô ta sủng ái ấy mấy lần suýt g**t ch*t tôi, tôi không lập tức động thủ với hắn ta, mà đợi tìm đủ bằng chứng rồi mới bắt đầu trả thù, đã là rất nể mặt rồi.
Tôi vô cùng bực bội, “Hắn ta không phải cứ rêu rao hắn là nam chính, còn tôi là nam phụ độc ác sao, nam phụ với nữ chính ở cùng nhau, theo lời các người thì thế giới sẽ loạn, sẽ bị hủy diệt.”
“Hơn nữa, cô không cần tiếp tục bảo vệ hắn ta sao, thật sự cam tâm vì tôi mà đối đầu với hắn ta?”
Trong ánh đèn mờ ảo, Khương Vũ Vi đột nhiên mở mắt, ánh mắt không rõ ý tứ.
Cô ấy không nhắc lại chuyện của Trần Dật Nhiên nữa, mà hỏi một vấn đề khác.
“Anh tin anh là nam phụ độc ác sao?”
Tôi nhếch môi cười lạnh, “Có gì mà tin hay không tin, có phải do tôi nói là được đâu. Nếu số phận của tôi đã định là nam phụ độc ác, vậy tại sao tôi phải làm người tốt?”
Cô ấy im lặng một lát, rồi lãnh đạm nói: “Anh thích người như thế nào thì cứ để người như thế, em sẽ bảo vệ anh.”
Tôi không nhịn được muốn nhìn vẻ mặt cô ấy, muốn xem lời này của cô ấy rốt cuộc là thật hay giả. Dù sao, theo lời Trần Dật Nhiên, hắn ta và Khương Vũ Vi đều rõ hướng đi của số phận, cũng hiểu quỹ đạo của riêng mình.
Nếu tôi thật sự trở thành nam phụ độc ác, tức là đứng về phía đối lập với cô ấy, cô ấy lại không đi bảo vệ nam chính, mà lại giúp nam phụ độc ác dạy dỗ nam chính?
Có thể sao? Chẳng phải điều đó mâu thuẫn với tất cả hành vi của cô ấy trong hơn hai mươi năm qua?
Chỉ là tôi lại không muốn mặt đối mặt, mắt đối mắt với cô ấy.
Tôi nhắm mắt thở dài sâu sắc, nam nữ chính đều có hào quang, nếu không thì sao chỉ có một mình tôi chết. Tôi nghĩ Khương Vũ Vi có thể thiên vị tôi, nhưng cô ấy chắc sẽ không hiểu được người cố gắng sống sót, khi gặp phải sự bất công của số phận sẽ khó khăn đến nhường nào.
Tôi sẽ không vì cô ấy nói vài lời an ủi tôi sẽ đòi lại công bằng mà tha cho Trần Dật Nhiên đâu.
“Nếu cô không muốn xuống giường thì buông tôi ra, tôi bị người khác ôm không thoải mái.”
Không ai đáp lời, nhưng bàn tay đang ôm eo tôi lặng lẽ rút đi.