Bởi vì Kimi ngay tại chỗ nổi đóa lên tiết lộ hành động vô sỉ của Bạch San
Ny nên 30 phút tiếp theo lại thuộc về Ôn Noãn. Cô sửa sang lại tâm
trạng, bắt đầu lại lần nữa.
Một bộ trang phục tình nhân của cô
này theo phong cách mới lãng mạn, thiết kế tinh xảo rất khác biệt nhất
là ý nghĩa bên trong vô cùng phong phú, lời tuyên truyền “Chỉ có một
người duy nhất trên thế giới” vô cùng thu hút, cô được cả sảnh người vỗ
tay ủng hộ.
Trương Hạ chân ngồi ở chỗ ban giám khảo bỗng nhiên
đặt câu hỏi: “Trợ lý Ôn, hình như cô đặc biệt nhấn mạnh nội hàm (ý nghĩa bên trong) trang phục, có phải so với lý niệm còn quan trọng hơn?”
Ôn Noãn hơi trầm ngâm, sau đó mỉm cười trả lời: “Tôi cho là ở thiết kế
thời trang, lý niệm cùng thông tin đều cần được xem trọng, giống như
linh hồn của con người với thân thể không thể thiếu cái nào, không thể
phân chia, một người không phải chỉ có ngoại hình tốt mà còn cần tạo ấn
tượng tốt ngay từ lần đầu tiên. Nhưng nếu không có nội hàm (ý nghĩa bên
trong) thì cũng chỉ có thể là bình hoa di động mà thôi. Đối với trang
phục mà nói, một khi không trao cho trang phục ý nghĩa của trang phục
thì cũng coi như là không hoàn thành trách nhiệm công việc của mình,
cũng không hơn được so với người vượn cổ mặc lá cây, da thú cao cấp
thoải mái. Nhưng khi trang phục mang một ý nghĩa nội hàm nào đó thì nội
dung bên trong công việc của nó cũng được kéo dài,có thể làm cho người mặc vào lúc đó mang một sinh lực đặc biệt. Hơn nữa, phương diện truyền
đạt chỉ là ngắn ngủi, linh hồn cùng nội uẩn mới có thể kéo dài.” Sau đó
cô cười nhẹ nhàng, “Dĩ nhiên, phương diện truyền đạt cũng rất quan
trọng, kiểu dáng trang phục quá khó coi, vải vóc sử dụng quá mức cẩu thả thì ý nghĩa bên trong cùng giá trị tác phẩm có tốt hơn nữa cũng sẽ làm
người ta ngần ngại.”
Dưới khán đài đã sớm yên lặng như tờ, đôi
mắt đẹp của Ôn Noãn chuyển động nhìn về phía Trương Hạ Chân, cô ấy đang
hướng phía cô giơ lên một ngón tay. Ôn Noãn khẽ mỉm cười.
Tạ Trăn Sinh có chút hăng hái thò một chân vào: “Trợ lý Ôn có thể giải thích
một cách phổ thông một chút được không? Linh hồn con người và thân thể
cứ vòng tới vòng lui tôi nghe không hiểu rõ.” Bình thường cô ấy cũng
không có gì đáng chú ý, hôm đó khi cô ấy nói một câu “Thiết kế Hoa” chọc Kimi tức giơ chân thì đã gây được cho hắn ấn tượng sâu sắc, biểu hiện
của cô ấy ngày hôm nay càng làm người ta phải lau mắt mà nhìn.
Ôn Noãn ngẩn ra, sau đó khẽ nhướng mày, nụ cười của cô vẫn treo ở khóe
miệng: “Chúng ta cũng biết, Mẫu Đơn tượng trưng cho phú quý, hoa Sen ngụ ý thanh cao, Mãn Thiên Tinh là hướng về hạnh phúc, nếu như không có
những ý nghĩa tượng trưng thì hoa cỏ cũng chỉ đơn thuần là một loại cây
cỏ đẹp mắt mà thôi, bọn chúng được mọi người nhớ nhung, ca tụng chính
bởi vì trên người nó được mọi người trao cho nội hàm khác nhau. Dĩ
nhiên, tự chúng cũng rất xinh đẹp. Hay ví dụ như hoa hồng rất tầm
thường, nhưng đại đa số phái nữ khi nhận được hoa hồng đều tương đối vui mừng, bởi vì hoa hồng tượng trưng cho tình yêu.” Cô nhìn về phía Tạ
Trăn Sinh, nhìn hắn im lặng cô quyết định, “Nếu như chủ quản Tạ vẫn
không thể hiểu được thì tối này anh có thể tặng một bó hoa hồng cho vợ
hoặc bạn gái để xem cô ấy có phản ứng như thế nào.”
Dưới khán
đài truyền đến tiếng cười vui vẻ, sau đó là tiếng vỗ tay ào ào. Tạ Trăn
Sinh chỉ vỗ hai cái lên mặt bàn cười, đây là một đề nghị hay.
Sau khi Cố Dạ Thâm viết một điểm số hợp lý xuống bảng điểm, anh đưa mắt lên nhìn người đang bình thản ung dung đứng trên khán đài giống như là một
vầng hào quang ấm áp, trong ánh mắt sâu thẳm của anh mơ hồ cất giấu một
nụ cười. Giám khảo quần chúng đang giơ bảng điểm với số điểm tương đối
cao.
Kimi sảng khoái vô cùng, nếu như không phải nhờ hắn thì một
màn đặc sắc này cũng sẽ bị ẩn dấu rồi! Hắn vung bút lên, cho cô điểm
tuyệt đối, suy nghĩ một chút hắn lại gạch ở bên cạnh một nét ngang để
giảm đi một phần điểm, phải để cho cô ấy có chút không gian tiến bộ chứ;
Từ đầu đến cuối Nam Phong Lâm đều kinh ngạc.
Cô còn nhớ rõ ban đầu khi tuyển dụng, Cố Dạ Thâm có đưa cho cô một tờ khăn giấy vẽ trang phục thời trang rồi phân phó: “Cô đi dự thính (Dự thính:
tham gia hội nghị nhưng không được quyền phát biểu và biểu quyết) phỏng
vấn, lưu ý người này cho tôi.” Ở một góc của tờ giấy có ghi hai chữ “Ôn
Noãn“.
Lúc đấy cô cảm thấy rất kỳ quái, mặc dù trang phục thiết
kế trên khăn giấy cũng chứng minh được chủ nhân vẽ nó rất có tiềm lực,
nhưng phải để cho một Giám đốc thiết kế như cô tự mình đến hiện trường
nhìn sao? Một lời ca tụng cũng không bằng ánh, nếu giỏi thì đương nhiên
sẽ không bỏ qua, còn kém thì tự nhiên sẽ không trừ một người nào, vì vậy cô kháng nghị không đi. Thế nhưng anh lại nhướng mày một cái, “Giám đốc Nam Phong, có một số việc nếu không gặp người thì sẽ không lường trước
trước được tổn thất đâu!”
Stop! Cô xem thường, cùng đang cẩn thận suy đoán câu chuyện phía sau từ giấy ăn này, có một chút hào hứng, trên tờ giấy ăn là bút tích của Cố đại thiếu gia. Cô có thói quen là suy
nghĩ lệch lạc về một vấn đề, vì vậy không cần chú ý đã nghĩ ngay đến
quan hệ nam nữ, Cố thiếu gia đã cô đơn nhiều năm, đều là người bình
thường, không muốn ai được yên, vì thiên hạ thái bình nên cô rất bát
quái đi dự thính.
Lúc đầu nhìn thấy Ôn Noãn cô đã biết mình thật
đúng là suy nghĩ lệch lạc về vấn đề này rồi, mặc dù cả người cô ấy đều
có khí chất không nói lên được nhưng cô ấy đã là một cô gái hai mươi
chín tuổi, đã từng ly hôn, nếu cô không nghĩ lệch thì thật sự không dám
khen tặng sự thưởng thức của Cố thiếu gia đâu! Vì vậy trước mắt cô quyết định sẽ chú ý năng lực của cô ấy, nhưng Hứa Phích Lịch quá hung ác, chỉ hỏi cô ấy có mỗi một câu phỏng vấn liền kết thúc, lúc cô ấy xoay người
rời đi cô mới phát hiện bộ quần áo cô ấy đang mặc trên người kia chính
là trang phục của “Bianfoer” được cải biến, nhất thời hăng hái nổi lên,
mặc kệ là hiệu quả như thế nào, cô ấy cũng đều có sức sáng tạo rất lớn
mới có thể phá vỡ hai điểm quan trọng này, phòng thiết kế quả thực đang
thiếu người tài giỏi như vậy.
Kết quả là cô cùng Hứa Phíc Lịch
găng với nhau, cuối cùng Ôn Noãn cũng được tuyển vào. Quả thật là cô
tinh mắt hơn so với Hứa Phích Lịch.
Sau khi phóng khoáng cho điểm cao, cô nghiêng đầu liếc Cố Dạ Thâm bên cạnh một cái, không khỏi sửng
sốt, a, ánh mắt anh thật nồng nàn tình cảm, chẳng lẽ cô suy nghĩ cũng
không lệch sao? Cô xấu xa lại gần, nhỏ giọng nói: “Tổng Giám đốc Cố, anh bị mê hoặc rồi à? Làm sao anh biết cô ấy lại tài hoa như vậy?”
Cố Dạ Thâm thu hồi ánh mát không dấu vết, anh nhàn nhạt liếc mắt nhìn Nam
Phong Lâm một cái, “Tại lần trước lúc trên máy bay đi Nhật Bản tôi thấy
cô ấy làm rơi bản thiết kế xuống đất, cô đã xem qua rồi đấy.”
”Phía sau còn có chuyện gì xảy ra nữa không?” Mặt Nam Lâm Phong đầy bát quái.
Cố Dạ Thâm tức giận liếc cô một cái, “Sức liên tưởng của cô thật là mạnh
mẽ, cô không đi viết tiểu thuyết thì thật là xin lỗi Cố Dực Thần.”
”Quan Dực Thần thì liên quan gì tới chuyện này?” Nam Phong Lâm không hiểu chuyện gì.
Cố Dạ Thâm không để ý đến cô ấy nữa, Tang Lạc Vi ở trên khán đài đề nghị
giám khảo cho biết tỉ số, khi tất cả giám khảo giơ bảng tỉ số lên thì
lại xảy ra một hồi xôn xao, trong năm vị giám khảo đều cho điểm tương
đối cao, bảng điểm số của tổng giám phòng thiết kế đột nhiên xuất hiện
một điểm “0” rất lớn.
Ôn Noãn ở trên khán đài kinh ngạc không
thôi, nhưng cô vẫn tiến lên vài bước: “Tổng Giám Đới, tôi có thể biết vì sao ngài lại cho thiết kế của tôi điểm 0 không?” Thiết kế của cô không
phải mọi người đều nhìn thấy sao, chúng không đến nỗi bị 0 điểm chứ! Mà
bình thường cô cũng không trao đổi gì vơi Đới Nhiêu, chỉ thỉnh thoảng
ngẫu nhiên gặp ở thang máy cô đều chào một câu “Tổng giám Đới”, cô ấy
đều gật đầu ra hiệu không hơn.
Ánh mắt Đới Nhiêu lành lạnh như
lưỡi dao sắc bén bắn về phía cô càn quét: “Tôi mới vừa nhận được một tin nhắn, có người thấy có một thiết kế ở nhà máy cắt may tự mình chỉ bảo
cho cô, điều này vi phạm nghiêm trọng quy tắc của cuộc thi thiết kế!”
”Tổng giám Đới, không có ai chỉ bảo tôi cả, tác phẩm này đều là do tôi một
mình thiết kế, một mình làm ra!” Ôn Noãn biện bạch, bỗng nhiên nghĩ đến
đêm đó, lúc cô đang cắt may quần áo đã từng gặp Kimi, trong nội tâm cô
có chút thấp thỏm, bất an.
”Trợ lý Ôn, chẳng lẽ cô muốn tôi nói
ra tên nhà thiết kế đó để cùng cô đối chất sao?” Khuôn mặt mang theo
nhiều giận dữ, giọng nói của cô nghiêm nghị, lạnh lẽo như lưỡi dao sắc
nhọn quét qua.
”Tôi……” Ôn Noãn hít sâu một hơi, nếu có người ở
nhà máy nhìn thấy cô và Kimi ở cùng nhau thì cô có nhảy vào sông Hoàng
Hà cũng không có biện pháp chứng minh Kimi chưa từng chỉ bảo cô bất cứ
thứ gì, mà đến lúc đó cô lại lôi cả Kimi xuống nước cùng. Cô đứng ở trên khán đài không biết mở miệng nói cái gì, chỉ chấp nhận làm người câm im lặng chịu thiệt thòi.
Thật đúng là một ngày nhiều tai nạn, bốn bề sóng gió.