Kỷ Như Cẩn mỉm cười, “Có vài người mang thai đứa trẻ cũng không có dấu hiệu có thai là bình thường, hơn nữa cô mang thai nhưng mỗi tháng đều có, loại này tỷ lệ tuy nhỏ nhưng cũng không phải là không thể, dù sao đứa trẻ còn nhỏ, nó chưa hoàn toàn chiếm cứ không gian, lớp màng bên trong có thể tróc ra chảy theo khe hở ra ngoái.”
“Vậy việc này đối với đứa trẻ có ảnh hưởng không?”
“Đừng lo lắng, sẽ không sao. Đúng giờ đến bệnh viện kiểm tra là được, nếu như cô ngại đến bệnh viện phiền toái thì dù sao mỗi tuần cô đều tới đây, nếu cô tin lời tôi thì để tôi kiểm tra cho cô là được.” Cô ta nói chuyện với Ôn Noãn nhưng cũng liếc nhìn Cố Khang Khang một cái, lông mày nhỏ nhắn chau lại, nơi sâu nhất trong đôi mắt toát ra ánh sáng hung ác nhàn nhạt.
Ôn Noãn nằm ngang ra trên giường, cô vẫn chưa hoàn toàn tiêu hóa được tin tức đột nhiên xuất hiện này.
Cuộc sống là cái gì? Đúng là cẩu huyết.
Tay cô đan vào nhau nhẹ nhàng vuốt ve bụng, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác kỳ diệu, trong tử cung của cô thế nhưng lại thai nghé một sinh mệnh nhỏ bé. Cô vừa mừng rỡ lại đau đớn, vì đứa trẻ ngoài ý muốn này giáng xuống làm cô mừng rỡ, nhưng cũng vì nó tới không đúng lúc mà đau đớn.
Lúc trở lại, Khang Khang hỏi cô nên xử lý như thế nào, cô có chút bối rối, có chút hoang mang, còn có chút bàng hoàng nữa. Theo lý thuyết thì cô đã ly hôn, nếu như cố ý sinh đứa bé ra, thì hoàn cảnh của đứa bé lúc lớn lên nhất định sẽ không trọn vẹn, nếu đứa bé không có tương lại thì cô mang nghiệp chướng nặng nề; Nếu không giữ lại, đem chính cốt nhục trong thân thể của mình bỏ đi thì cô cực kỳ không muốn.
Đứa bé luôn vô tội.
Giữ lại, hay không giữ lại, cô không có cách nào quả quyết đưa ra lựa chọn, vô luận là loại nào cô đều cảm thấy tàn nhẫn.
Chợt cô nghĩ đến lời nói kia của Kỷ Như Cẩn, thì ra Cố Dạ Thâm đã sớm biết cô mang thai, cô cẩn thận hồi tưởng lại thì quả thật dấu vết có thể tìm ra.
Lúc anh đi công tác trở về thì đưa ô mai cho cô, bình thường đi siêu thị sẽ tiện tay cầm một ít đồ ăn vặt có vị chua, anh hút thuốc lá lại tỉnh bơ như không tránh cô, thấy cô đụng vào máy vi tính sẽ tự chủ trương tắt máy, đem điều khiển tivi trả lại cho cô, thậm chí ở trong phòng làm việc, khi anh lấy lý do máy tính của cô sử dụng quá lâu nên cần “Diệt virus cho máy tính trong phòng làm việc”, hệ thống máy tính hỏng, đưa đi sửa nhưng sau cũng không thấy trở lại………….
Anh đều yên lặng làm tất cả, chỉ không nói ra, thì ra anh đối với cô vô cùng quan tâm và chăm sóc, anh vẫn luôn như vậy không để lại dấu vết.
Anh thật sự thích cô, nếu không anh sẽ không biết rõ tình huống cô đã có bầu mà vẫn xin phép cô cho anh được đem lại tình yêu ấm áp cho cô.
Anh đối với cô quen biết ngắn ngủi như vậy, không ngờ lại thâm tình như thế.
Trái tim cô chợt nhảy lên một tia rung động, một cỗ run rẩy. Đó là cảm động thôi, trừ cảm động ra còn có cái gì không?
Sáng sớm thứ hai Ôn Noãn bị tinh thần bất khuất của chuông điện thoại đánh thức, cô mơ màng nghe thấy giọng nói lo lắng của Đường Tử Khoáng: “Ôn Noãn, nói cho anh biết em đang ở đâu, anh lập tức tới đón em!”
“Đến Đường trạch? Bây giờ không phải là hơi sớm sao?” Ôn Noãn vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.
“Là mẹ tâm huyết dâng trào muốn đến nhà ăn điểm tâm, mẹ đang lái xe ra cửa rồi.” Đường Tử Khoáng rất đau đầu.
Cho tới bây giờ Lạc Phi luôn thoải mái như vậy, bà từng nửa đêm chạy tới kéo bọn họ đang ngủ ra ngoài ăn khuya, nhưng mà về sau nghe nói là vì bà muốn đến đột kích xem Đường Tử Khoáng có hay không ngủ đêm ở nhà không.
Ôn Noãn cự tuyệt việc Đường Tử Khoáng tới đón, cô rửa mặt xong rồi trực tiếp ngồi taxi đến, trước hết cô lượn quanh siêu thị mua chút rau tươi và thịt nạc, sau đó mới chạy tới chung cư Lục Viên ngày trước cô ở cùng với Đường Tử Khoáng sau khi cưới.
Xa xa đã trông thấy bóng dáng Đường Tử Khoáng đứng ở trên ban công, khỏi cần nói cô cũng biết Lạc Phi đã đến.
Ôn Noãn thở phào nhẹ nhõm, thong thả đi lên tầng, Đường Tử Khoáng chạy ra mở cửa cho cô.
Trong phòng khách, Lạc Phi đang ngồi tùy tiện trên ghế salon xem tivi, thấy Ôn Noãn đi vào cũng không chào đón thân thiện như trước, ngược lại bà chỉ lạnh lùng nhấc mắt lên nhìn cô một cái rồi tiếp tục xem tivi của mình.
Ôn Noãn nhìn về phía Đường Tử Khoáng: Chuyện gì xảy ra?
Đường Tử Khoáng bối rối lắc đầu: Không rõ lắm.
Ôn Noãn đành phải treo khuôn mặt tươi cười đi đến: “Mẹ, con ra ngoài mua ít rau cải, sáng nay ăn rau cải nấu cháo thịt nạc, sẽ nhanh thôi ạ.”
Lạc Phi quan sát cô nhìn từ trên xuống dưới một cái, mặt không thay đổi gật đầu nhẹ.
Ôn Noãn nhanh chóng chui vào bếp, trong lòng vừa buồn bực vừa bồn chồn, đột nhiên mẹ lại đến thăm, mà lại có thái độ lạnh nhạt xa cách khác thường như vậy là tại sao?
Cô vừa nghĩ, vừa bắt tay vào làm bữa sáng. Mở tủ lạnh ra, cô hơi nhíu mày, lại đi tìm túi gạo, lông mày cô nhăn chặt hơn, lúc mở tủ bếp ra, mặt cô hoàn toàn thất vọng.
Đường Tử Khoáng sao lại như vậy!
Cô đứng ở cửa nhìn hắn trong phòng khách ngoắc ngón tay.
“Anh đã bao nhiêu ngày không có nấu cơm ở nhà? Tủ lạnh trống không, gạo không có, gia vị hoàn toàn không còn gì, như này thì bữa sáng phải làm thế nào?” Cô cố gắng hạ thấp giọng, chẳng lẽ vì vậy mà hắn gầy đi không ít.
Đường Tử Khoáng bối rối, hắn chỉ vội vàng để cho mẹ không phát hiện mình đã ly hôn với cô, nhưng lại quên mất việc phòng bếp đã lâu chưa từng đi vào.
Cuối cùng Ôn Noãn cũng lục được một túi nhỏ có thể dùng được làm nguyên liệu bánh ngọt, cô thở phào một cái: “Anh đi ra ngoài mua cho em một chút trái cây tươi lại đây. Bữa sáng em đã có biện pháp rồi.”
Mỗi người một ly nước ép trái cây, một phần bánh ngọt vị hoa quả, bữa sáng của ba ngươi cũng chỉ có thể đối phó như vậy mà thôi.
Lạc Phi ngồi ở bên cạnh bàn ăn, kín đáo liếc mắt nhìn chỗ Đường Tử Khoáng và Ôn Noãn ngồi song song, uống một ngụm nước trái cây rồi để ly xuống, thở dài một hơi: “Không ăn, mẹ đi đây.”
Ôn Noãn và Đường Tử Khoáng đồng thời đứng lên, “Mẹ, mẹ làm sao vậy?” Đường Tử Khoáng đi lên phía trước hỏi thăm.
Lạc Phi dừng lại, không quay đầu, trong phòng bỗng chốc trở nên yên lặng, thật lâu sau bà mới nặng nề và nghiêm túc mở miệng: “Khoáng, tiếc Thê như vàng.”
Toàn thân Đường Tử Khoáng chấn động, lúng túng nhìn bà rời đi.
Trong lòng Ôn Noãn rét run, hôm nay Lạc Phi nói lời này, chắc là đã nhận ra cái gì rồi.
“Đường Tử Khoáng, anh hãy tìm cơ hội công khai chuyện chúng ta ly hôn đi.” Cô nói. Dự tính ban đầu dấu diếm là hi vọng hai bên cha mẹ không phải vội vàng tiếp nhận việc họ thật sự ly hôn, nếu đã không có cách nào giấu giếm, có lẽ sự thật đối với người nào cũng đều tốt. Cô không cần vì nhìn thân thể Lạc Phi như vậy mà bôn ba, Quan Tâm Duyệt cũng không cần chịu uất ức vì không thể đường đường chính chính khi ra ngoài, mà Đường Tử Khoáng cũng có thể quang minh chính đại cùng người yêu ở chung một chỗ.
Vậy mà, phản ứng của Đường Tử Khoáng làm cho cô giật mình.
“Đừng!” Hắn xoay người lớn tiếng phản đối, giọng nói gấp gáp của mình làm hắn cũng giật mình, thấy Ôn Noãn giật mình kinh ngạc nhìn tới, hắn vừa xấu hổ vừa khó chịu xoay tầm mắt đi, thì thào nói, “Kéo dài chút nữa, kéo dài chút nữa………….”
Ôn Noãn có thể hiểu được, dù sao trái tim của Lạc Phi cũng không chịu nổi được kích thích lớn, đối với nàng dâu của bà, Lạc Phi rất cưng chiều và hài lòng, cô biết điều đó, nhưng nếu như muốn kéo dài, “Vậy tạm thời anh vẫn phải uất ức Quan tiểu thư rồi, đi ra cửa đừng để người quen thấy. Mẹ anh có thể đã biết cái gì đấy.”
Đường Tử Khoáng có khổ mà không nói ra được, hắn khép hờ hai mắt, “Vậy thì không cần kéo dài nữa.” Hắn trở về phòng cầm cái gì đó nhét vào trong túi sau của quần, kéo tay Ôn Noãn, “Chúng ta đi.”
Không kéo dài nhưng cũng không có nghĩa là muốn vội vã như vậy nha! Trong lòng Ôn Noãn cuối cùng cũng xẹt qua vẻ không thích, cô không muốn để ý tới, chỉ nói, “Không cần vội vàng giải thích như vậy chứ? Dù sao đi nữa thì cũng không thể khiến mẹ anh tức chết được!”
“Sẽ không trêu tức bà nữa, chúng ta đi cục dân chính.” Dưới cằm Đường Tử Khoáng căng thẳng.
“À? Đi cục dân chính làm gì vậy?” Ôn Noãn không hiểu.
“Tái hôn, Ôn Noãn, chúng ta đi tái hôn!” Giọng nói Đường Tử Khoảng nhỏ và run rẩy.
Ôn Noãn dừng bước, cô không thể tưởng tượng nổi: “Đường Tử Khoáng, anh điên à!” Nói ly hôn liền ly hôn, nói tái hôn liền tái hôn, không phải là điên thì là gì!
Đường Tử Khoáng chấn động, hắn chậm rãi buông tay cô ra, mặt xám như tro: “Thật xin lỗi, Ôn Noãn, thật xin lỗi…………..” Hắn đá cửa xông ra, chạy trối chết.
Tái hôn?
Buổi tối Ôn Noãn nằm ở trên giường, bên tai vang lên những lời Đường Tử Khoáng lúc sáng nói. Không phải hắn vẫn thích Quan Tâm Duyệt sao? Sao lại đột nhiên lại nhắc tới cái này!
Tay cô đặt lên bụng khẽ vuốt nhè nhẹ, nếu như không phải trong bụng cô có đứa trẻ, cô sẽ không chút do dự mà một mực từ chối, sau đó nghĩ cũng sẽ không nghĩ lại.
Ở trong quan hệ nam nữ, quan niệm của cô vẫn luôn là như vậy: Trước khi hai người kết hợp với nhau, với cô mà nói, mặc kệ đối phương có ít nhiều phụ nữ, cô đều không quan tâm, bởi vì trước đây, hai người cũng không biết lẫn nhau, nên cũng không thể vì đối phương mà giữ mình. Nhưng về sau khi kết hợp, thân thể của hắn nhất định phải trung thành với cô, một khi không giữ vững được sự trung thành, cho dù là lần đầu cô cũng không thể tha thứ. Cái này không phải chỉ là cô sạch sẽ, mà còn để ý tới sự trung thành của người mình gần gũi trong lúc đó. Trung thành tan vỡ, quan hệ cũng theo vậy kết thúc, nếu không thể cả đời thì cũng phải một phần đầy đủ. Người thứ ba xen vào một đoạn quan hệ, sẽ làm cô thấy ghê tởm.
Nếu như tái hôn để cô tiếp nhận Đường Tử Khoáng thì trong lòng cô sẽ khó chịu.
Nhưng bây giờ, cô đã có đứa bé, hắn là cha của đứa bé, đứa bé và cô là huyết nhục hòa hợp, dù sao cuộc đời này của cô đã như bức tranh đẹp sớm bị xáo trộn, trong lòng cũng có chút ít xúc động.
Từ đầu tới cuối, mặc dù trong mắt người hiện đại suy nghĩ như vậy của cô có chút buồn cười, ở niên kỷ này mà cô vẫn còn những suy nghĩ như vậy có chút quá ngây thơ, nhưng chính là cô nghĩ như vậy, hi vọng đời này chỉ thuộc về một người đàn ông. Người kia đã từng là Đồng Diệu, nhưng Đồng Diệu không kịp đợi đến đêm động phòng của bọn họ.
Nếu như nói Đồng Diệu là người đầu tiên chiếm cứ trái tim cô, thì Đường Tử Khoang chính là người đàn ông đầu tiên chiếm cứ thân thể cô, cô đã từng cho rằng bọn họ thật sự có thể giống nam nữ bình thường mà sống cả đời bằng phẳng, chỉ tiếc, từ đầu đến cuối nguyện vọng đó đã quá mức hoàn hảo rồi.
Nếu tái hôn, sẽ giống như đồ sứ lần đầu bị vỡ dán lại, từ đầu đến cuối dấu vết vỡ tan tành vẫn còn đó, nó sẽ ngày đêm nhắc nhở làm cho không người nào có thể quên. Mà cô, đối với hôn nhân cũng chưa có bao nhiêu kỳ vọng, chỉ là đứa trẻ làm cô không biết phải như thế nào.
Ôn Noãn có chút phiền lòng.
Có lẽ, Đường Tử Khoáng chỉ bởi vì một câu “Tiếc thê như vàng” của Lạc Phi nhất thời xúc động thôi.