Sự trầm mặc của cô, làm Đường Tử Khoáng cười trong vô vọng. Chợt, hắn trầm ngâm nhìn về phía bụng Ôn Noãn, vẻ mặt có chút cẩn thận: “Lúc trước làm sao em lại quyết định giữ lại đứa bé?”
Ôn Noãn đưa tay nhẹ nhàng che bụng mình, cô lộ ra nụ cười chói lọi đầy tình thương của người mẹ: “Không bỏ được cốt nhục của chính mình, hơn nữa, nếu như nhất định về sau em phải cô độc một mình, có một đứa bé, cũng có thể làm bạn.”
Ánh mắt Đường Tử Khoáng tối sầm lại, sau đó như không có chuyện gì xảy ra đứng lên đi tới bên giường ngồi xuống, ánh mắt rạng rỡ: “Anh có thể nghe một cái được không? Hơn ba tháng có thể nghe được thai động chứ!”
Ôn Noãn do dự, ánh mắt có chút đề phòng.
Đường Tử Khoáng cười tự giễu, “Ôn Noãn, đời anh đã phạm sai lầm lớn, chính là dễ dàng ly hôn cùng em, tất cả mọi thứ ở hiện tại, đều là trừng phạt đối với anh, anh đã không còn mặt mũi để cầu xin em tái hôn, cũng sẽ không bởi vì đứa bé mà ép buộc em ở cạnh bên anh, mặc dù anh thật sự rất muốn. Mặc kệ sau này chúng ta sẽ biến thành như thế nào, nhưng bất luận thế nào em cũng cho phép anh tham dự vào sự trưởng thành của đứa bé, được không?”
Ánh mắt của hắn thành kính, mang theo sự cầu xin.
Rốt cuộc Ôn Noãn cũng gật đầu, cô ngồi dậy.
Ánh mắt Đường Tử Khoáng lộ ra sự vui vẻ, hắn cẩn thận nghiêng đầu nằm ở bụng của cô, nghiêng tai lắng nghe.
Trong phòng nháy mắt trở nên an tĩnh, chỉ còn lại tiếng hô hấp nho nhỏ của hai người, hình ảnh này, thật sự rất ấm áp.
Hồi lâu, Đường Tử Khoáng nhỏ giọng thở dài: “Ôn Noãn, anh thật hy vọng vào giờ phút này em chưa bao giờ biết anh.”
“Hả?” Ôn Noãn nhất thời nghe không hiểu được ý của hắn trong lời nói.
Đường Tử Khoáng dựa vào bụng cô, nhắm mắt lại: “Bởi vì như vậy, thì có thể gặp em lần nữa, được bắt đầu lại lần nữa.”
Sau bữa sáng, Ôn Noãn đi làm, Đường Tử Khoáng ân cần nói thuận đường đưa cô đi, thật ra thì tuyệt đối không có thuận đường, Hằng Phong và Thâm Khang ngược đường nhau, nhưng sau khi trở về chung cư Lục Viên, lộ trình đến Thâm Khang xa hơn một nửa, vả lại không có tuyết xe buýt trực tiếp đến, lại ngại vì mẹ ở chỗ này, nên Ôn Noãn không lên tiếng cự tuyệt.
Một đường im lặng, cô xuống xe ở trạm xe buýt cách công ty không xa, nếu bị đồng nghiệp công ty nhìn thấy cô ngồi xe Tổng giám đốc Hằng Phong, thì không biết có đem cô trở thành gián điệp không nữa.
Cô vẫn còn nhớ lần trước tham dự dạ tiệc từ thiện của Trần tổng của tập đoàn W.D, trên phố vẫn còn truyền tới lời đồn đại, nói cô hồng hạnh xuất tường, hình dáng Đường tổng dần dần tiều tuỵ, may mà danh hiệu của hắn cũng không vang dội ở Phòng Thành lắm, sau lần đó cô cũng chưa từng cùng Cố Dạ Thâm xuất hiện tại nơi công cộng, nếu cần thì anh đều mang theo Tang Lạc Vi, lời đồn đại truyền đến truyền đi, rất nhanh đã bị lãng quên.
Nhưng bây giờ cô cũng không muốn để đồng nghiệp nói xấu.
“Noãn Noãn!” Đường Tử Khoáng thò đầu ra gọi cô lại, “Mấy giờ tan làm, anh tới đón em.”
Ôn Noãn cự tuyệt: “Không cần, em có thể phải làm thêm, không xác định được thời gian, đến lúc đó em sẽ ngồi taxi.” Trước kia hắn vẫn gọi đầy đủ tên của cô, từ khi nào thì bắt đầu gọi là “Noãn Noãn” rồi?
Đường Tử Khoáng lẳng lặng nhìn cô một cái, rốt cuộc cũng gật đầu, “Được rồi, cần thì gọi điện thoại cho anh.”
Sau khi xe của hắn lái đi, Ôn Noãn liếc mắt nhìn về phía sau chợt thấy một chiếc BMW chầm chậm đi tới, Cố Dạ Thâm ngồi ở trên xe, xe đi qua cô thì anh quay đầu liếc nhìn cô một cái, ánh mắt thâm thuý phức tạp, hình như anh từ từ nở nụ cười, vẻ mặt như mưa gió mùa xuân nổi lên, nhưng trong nháy mắt, lại giống như ánh mặt trời chói lọi chiếu nghiêng, anh vừa quay đầu, cũng không cười, hình như chỉ là một lòng nghe điện thoại.
Sau khi vào phòng làm việc, mặt Tang Lạc Vi như hoa đào thấp thỏm hỏi thăm: “Ôn Noãn, tối nay tôi phải gặp phụ huynh, rất hồi hộp, làm thế nào bây giờ?”
Ôn Noãn lắc đầu: “Tôi không có kinh nghiệm……..” Ban đầu với cha mẹ Đồng Diệu, lúc gặp bọn họ cô chỉ lấy thân phận của bạn học, nên không có phần tâm tình tế nhị này; mà lúc Đường Tử Khoáng mang cô đến gặp Đường Ký và Lạc Phi thì căn bản cô cũng không nghĩ tới mình phải khẩn trương.
Nhìn Tang Lạc Vi yên lặng suy sụp ngồi ở trước mặt, cô nháy mắt mấy cái, khẽ mỉm cười, “Đến lúc đó có vị thanh niên tài tuấn nhà cô ở đấy, sẽ không cần phải lo lắng nữa, con dâu xấu xí bao giờ cũng muốn gặp cha mẹ chồng, cái người này sao lại không làm người khác yêu thích được, bọn họ nhất định sẽ thích cô.”
Hai mắt Tang Lạc Vi đột nhiên sáng lên, nụ cười tràn đầy: “Thật sao? Vậy hôm nay Tổng giám đốc quyết định tạm thời đi Thượng Hải công tác, cô thay tôi đi nhé, có được hay không?”
Ôn Noãn buồn bực: “Thì ra là cô có dụng ý khác.” Cô do dự, “Nhưng tôi………..” Không muốn rước lấy lời đồn đãi thị phi.
“Thư ký Tang, lần này đi công tác cô không phải đi cùng, tôi có sắp xếp khác rồi. Trợ lí Ôn đi cùng tôi một chút.” Cố Dạ Thâm từ bên ngoài đi vào, nhàn nhạt phân phó.
Mắt Tang Lạc Vi mở to đang càu nhàu từ trên người Ôn Noãn biến chuyển, xoay mặt nghịch ngợm tạ ơn: “Đa tạ Cố đại nhân thành toàn!”
Bộ mặt Ôn Noãn đầy vạch đen đi vào trong phòng làm việc, sau khi ngồi xuống, Cố Dạ Thâm cũng không vội vã mở miệng, ánh mắt nhìn cô có chút hoảng hốt, cô chú ý thấy tóc của anh hơi rối loạn, sắc mặt không tốt, mắt có quầng thâm rất rõ.
Bị anh nhìn nên cô không được tự nhiên, vừa muốn mở miệng, anh như biết được, hồi hồn hỏi: “Cái đó, thiết kế trang phục tình nhân em chuẩn bị ra sao rồi?”
Là chuyện này! Ôn Noãn nhẹ nhàng thở một hơi: “Có bản thiết kế hoàn chỉnh của mười lăm bộ, còn năm bộ cần hoàn thiện, có phải anh muốn xem trước hay không?”
“Tạm thời không cần, nếu như có thể, thì em thiết kế nhiều thêm mấy bộ nữa, ngoài ra, đề án cùng với bản kế hoạch em bắt đầu chuẩn bị đi, cuối tháng có một hội thảo về nhãn hiệu mới, nếu như đề án của em được thông qua, thì tháng sau sẽ triển khai họp báo tác phẩm riêng của em, có vấn đề gì không?” Cố Dạ Thâm có thái độ giải quyết công việc chung.
Ôn Noãn vui vẻ nhướng mày: “Đương nhiên là không có vấn đề gì!” Cô còn chưa có chức danh nhà thiết kế, lại có thể mở họp báo tác phẩm của mình, sao có thể mất hứng!
Nhìn cô vui vẻ, Cố Dạ Thâm cũng không nhịn được khẽ mỉm cười.
Ôn Noãn cho là chuyến công tác đi Thượng Hải này chủ yếu là cô phải đi theo, nhưng Cố Dạ Thâm lại không ra lệnh cho cô, trước buổi trưa đã tự đi một mình.
Đúng giờ tan làm cô nhận được điện thoại của Cố Khang Khang, cô ấy cẩn thận và do dự hỏi cô: “Ôn Noãn, mình nghe nói cậu đã chuyển đi, có phải vì đứa bé hay không, cậu chuẩn bị cùng Đường Tử Khoáng tái hôn à?”
“Khang Khang, chuyện ly hôn còn chưa có tuyên bố với người thân, hiện tại phụ huynh hai bên cũng đã biết mình mang thai.” Ôn Noãn nắm điện thoại ra khỏi cửa công ty, “Hiện tại mình rất rối loạn.”
“Ôn Noãn, đều tại mình.” Khang Khang tự trách, nếu như không phải là do cô ở siêu thị hô to gọi nhỏ, thì căn bản nhà họ Đường cũng không thể biết được việc Ôn Noãn mang thai, “Ngày hôm qua mình tới tìm cậu, cậu đã đi rồi, mình thấy được anh mình rất khổ sở, một mình lặng lẽ ngồi ở trước cửa sổ, hút rất nhiều thuốc lá, anh ấy chính là như vậy, có khổ sở buồn bực gì cũng đều chỉ giấu ở trong lòng, Ôn Noãn, anh ấy cũng đã từng đau lòng, bỏ ra nhiều năm yêu cậu như vậy, thật sự không thể cho anh ấy một cơ hội sao?”
“Khang Khang……….” Trong lòng Ôn Noãn xẹt qua một tia đau đớn không dễ phát hiện, “Mình không hề đáng giá như vậy.” Huống chi, tình trạng của cô bây giờ lại bất lực và hỗn loạn như vậy.
Cố Khang Khang bất đắc dĩ than thở, “Ôn Noãn, anh mình cảm thấy đáng, chỉ có cậu đáng giá! Thật sự hy vọng chúng ta có thể trở thành người một nhà.”
Ôn Noãn không tiếng động mỉm cười, sau khi cúp điện thoại, cô đã đến đầu đường, đưa tay chuẩn bị bắt taxi, thì một chiếc xe cao cấp màu xám bạc có rèm lái qua, Đường Tử Khoáng mở cửa kính xe xuống: “Lên đây đi!”
Ôn Noãn hơi kinh ngạc, cô nhìn bốn phía xác định không có đồng nghiệp đi qua, mới mở cửa xe vào: “Không phải nói anh không cần tới đón sao? Đừng để chậm trễ công việc của anh.”
Đường Tử Khoáng chỉ cười.
Đi được một đoạn đường thì hắn chợt dừng xe ở ven đường, Ôn Noãn không hiểu: “Sao vậy?”
“Cùng nhau xuống.” Đường Tử Khoáng nhanh chóng xuống xe.
Ôn Noãn nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, xe đang đỗ đối diện với một cửa hàng lớn bán đồ trẻ sơ sinh, cô lập tức xuống xe cùng đi, Đường Tử Khoáng đã vào trong cửa hàng cầm không ít đồ, cô nhân viên phục vụ đang ân cần giới thiệu với hắn về bình sữa, hắn nghe rất nghiêm túc, vẻ mặt lại ẩn hiện mê hoặc.
“Đường Tử Khoáng.” Ôn Noãn tiến tới kéo anh ra.
“Mua cho đứa bé chút đồ, đến lúc đó đều có thể dùng.” Trong mắt Đường Tử Khoáng léo sáng rực rỡ, hắn đưa tay cầm lấy mấy bộ quần áo nhỏ, “Đứa bé vừa sinh nhất định phải mặc.”
Ôn Noãn để mấy bộ quần áo vào chỗ cũ, nhìn hắn rốt cuộc không nhịn được cười: “Còn sớm mà, hiện tại mua xong đến lúc đó dùng thì đều đã cũ, hơn nữa, đây là quần áo mùa hè, rất nhiều đồ dùng thích hợp sử dụng cho mùa hè, đứa bé ra đời là mùa đông, hiện tại mua cũng không dùng được.”
Đường Tử Khoáng xấu hổ vuốt mũi, mặt ngượng ngùng đem mấy thứ đồ chọn được trả về chỗ cũ, nói “Xin lỗi” liên tiếp với cô nhân viên phục vụ lúc trước tiến lên giúp một tay.
Trong lòng Ôn Noãn từ từ mềm nhũn, đây là ba của đứa bé, hắn mong đợi sự chào đời của nó như vậy……
Ra đến bậc thang nhỏ của cửa hàng đồ dùng sơ sinh thì Đường Tử Khoáng dường như không yên tâm đưa tay ra đỡ cô, mặc dù cô cảm thấy mình hoàn toàn không cần, nhưng cũng không cự tuyệt.
Thỉnh thoảng vừa ngẩng đầu lên, cô liền nhìn thấy hình như có cô gái mặc váy màu đỏ ở phố đối diện đang nhìn mình chằm chằm, một bộ dáng khổ đại cừu thâm, cô nhận ra đó là Quan Tâm Duyệt, nháy mắt mấy cái, cô hướng phía đối diện gật đầu, cười yếu ớt, Quan Tâm Duyệt như tức điên, sau khi dùng ánh mắt như vô số dao găm bay tới cô, mới hất đầu đi vào cửa hàng quần áo ở sau lưng.
(Khổ đại cừu thâm: Ý chỉ mối thù sâu nặng)
Ôn Noãn có cảm giác mình vô tội, Quan Tâm Duyệt xuất hiện làm tan vỡ hôn nhân của cô, cô không có làm cô ta mất mặt, ngược lại còn bị cô ta dùng đao mắt đâm, thế giới này thật là!
Đường Tử Khoáng nheo mắt một cái, hình như hắn cũng không phát hiện ra Quan Tâm Duyệt, sau khi lên xe còn nghiêng người thắt dây an toàn cho cô, đối lập hoàn toàn với giọng nói vô tình của hắn khi nói với Quan Tâm Duyệt ở buổi chiều trong thư phòng hôm đó, cô có một cảm giác buồn bã.
Hắn phản bội cô, rốt cuộc là bởi vì hắn vẫn yêu bạn gái trước, còn nói là đã sớm không còn yêu sao?
Mặc kệ ban đầu lúc yêu ai là người phản bội, Đường Tử Khoáng thật sự là đang cố gắng bù đắp cho cô sao.
Đưa đón Ôn Noãn đi làm, chiều tối theo cô tản bộ nói chuyện phiếm ở chung cư, sớm chiều hỏi han ân cần, tự mình vào bếp, làm Triệu Tình Nguyên vui mừng không ngậm miệng được, chỉ là hắn, không hề dễ dàng nói tái hôn nữa, bởi vì hắn biết, mình đã phạm vào điều làm Ôn Noãn không thể dễ dàng tha thứ được, là ban đầu lúc cô kết hôn có nói yêu cầu duy nhất, hắn không có tư cách cầu xin sự tha thứ của cô.
Mà bây giờ cho dù có đứa bé, trong nháy mắt sau khi hắn mừng rỡ như điên lúc biết được tin tức này, thì lí trí của hắn đồng thời cũng dâng lên, không thể bởi vì có đứa bé mà yêu cầu tái hôn được. Nhưng bất luận như thế nào, cô ở bên cạnh hắn, hắn sẽ đối tốt với cô, mặc kệ cuối cùng bọn hắn có trở thành người dưng hay không.
Đây là điều hiện tại, duy nhất hắn có thể làm.
Sáng thứ bảy, Ôn Noãn từ bệnh viện trở lại, mấy ngày trước Lạc Phi đã tiến hành phẫu thuật cắt bỏ dạ dày rất thuận lợi, vốn vẫn phải dựa vào truyền dịch dinh dưỡng, không thể ăn, nhưng hôm nay tinh thần của bà đã tốt lên rất nhiều, đã lẩm bẩm muốn ăn cháo trắng, may mà cô sợ Lạc Phi muốn ăn đồ ăn mà tạm thời không chuẩn bị kịp, nên sáng sớm mỗi ngày cô đều nhờ mẹ nấu một ít cháo trắng, chuẩn bị bất cứ tình huống nào, quả nhiên như dự kiến của cô.
Xuống taxi vào chung cư Lục Viên, cô mơ hồ cảm giác có người đi đằng sau cô không xa, mấy lần nghi ngờ cô đều quay đầu lại, dưới ánh nắng chói chang chung cư đều trống rỗng, không có bóng người.
Cô cười thầm mình nghi thần nghi quỷ, lúc lên lầu vào nhà, mẹ cô không có ở đây, cô cầm bình giữ nhiệt bỏ cháo trắng vào, đóng cửa xuống lầu, trong cầu thang yên tĩnh chỉ có tiếng bước chân nhỏ nhẹ của cô.
Cô xuống dưới lầu một, đội nhiên cảm thấy đằng sau mình có biến động, còn chưa kịp quay đầu nhìn kỹ, sau lưng cô đã bị đánh một cái rất mạnh, trọng tâm của cô không vững ngã quỵ về phía trước, cô sợ hãi kêu một tiếng rồi lăn xuống phía dưới, cô ngừng lại ở bục nghỉ cầu thang của khúc quẹo, đầu vô ý đụng vào trụ lan can, trong khoảng thời gian ngắn cô choáng váng, cả người đều đau nhức, bụng lại co rút từng trận từng trận một rất khó chịu.
Cô mơ hồ cảm thấy phía sau có người đang vội vã xuống lầu “Cạch cạch cạch”, cũng vượt qua người cô, cô mông lung lặng lẽ hạ mắt, chỉ thấy được một góc váy màu đỏ tung bay vượt qua, màu váy và màu chất lỏng từ trên trán của cô chảy qua mắt giống nhau như đúc.
Cô cố sức dịch chuyển cơ thể, bụng cô truyền đến cơn đau làm cả người cô như nhũn ra không làm gì được cô chỉ lục lọi một chút trong túi, tìm điện thoại di động, cắn răng bấm một số điện thoại, giọng nói kêu cứu nhỏ như không thể nghe thấy:
“Cố Dạ Thâm, cứu em…………”