Sau khi Ôn Noãn thoáng trầm ngâm mới mở miệng: “Mạt Mạt, cô hiểu anh ấy biết, chỉ là đồng bệnh tương liên nên hiểu nhau, anh ấy thấy bóng lưng đơn bạc của tôi mà đau lòng, có lẽ, là anh ấy đã từ từ tiếp nhận việc mất đi cô Quan, từ đó đối với việc tôi vẫn còn vây khốn trong nỗi mất mác mới sinh ra sự thương hại, điều này không phải là yêu, yêu không phải là như thế này.” Cô đối với việc Đường Tử Khoáng có yêu cô hay không, cô không có hy vọng xa vời, “Hơn nữa, vào cái sáng nói ly hôn anh ấy còn nói rất rõ ràng, anh ấy vẫn còn yêu cô Quan.”
Bắc Đường Mạt đối với viêc cô không tin không thể làm gì, “Chị Ôn, có lẽ lúc ấy Đường tổng nói câu kia, cũng giống với suy nghĩ của chị, nhưng tôi cảm thấy, anh ấy nhất định không biết khi đó mình đã yêu chị, người đứng nhìn luôn sáng suốt, người trong cuộc luôn mơ hồ, chính tôi ở bên cạnh Đường tổng nhiều năm như vậy, tôi dám nói mình hiểu rõ anh ấy, so với anh ấy còn rõ ràng hơn. Anh ấy đối với tình cảm thật sự rất trì trệ.”
Ôn Noãn trầm mặc.
“Chị Ôn, có phải chị để ý sự tồn tại của cô Quan không?” Cách một lúc, Bắc Đường Mạt đột nhiên hỏi, sau đó có chút buồn bã, “Thật ra thì chị cũng không cần, cùng một người đã chết so đo, không có chút ý nghĩa nào nữa.”
“Cái gì? Người đã chết!” Ôn Noãn kinh ngạc.
“Đúng vậy, cô Quan đã chết.” Bắc Đường Mạt có chút chán nản, “Ban đầu khi cô ta trở về cầm sổ khám bệnh chuẩn đoán bị ung thư để chứng mình, tất cả đều là nguỵ tạo, nhưng đoạn thời gian trước cô ta đến bệnh viện kiểm tra, lại phát hiện mình thật sự bị ung thư vú. Ban đầu cô ta hối hận mình bị quỷ ám mà ham tiền tài cùng cơ hội xuất ngoại mà phản bội Đường tổng, cô ta cầu xin Đường tổng cho cô ta một cơ hội, để cho cô ta được ở bên cạnh anh ấy trong thời gian còn lại của mình để chuộc tội, hy vọng sống đến ngày nào, thì có thể yêu anh ấy được đến ngày đó. Đường tổng oán hận cô ta đùa bỡn mình, hại anh ấy làm mất đi hôn nhân, nên hoàn toàn không để ý tới, chỉ bảo tôi lấy tiền khuyên cô ta đi làm phẫu thuật, cô ta không chịu, tìm Đường tổng náo loạn không ít. Sáng ngày thứ hai chị nằm viện cô ta lại tới khóc lóc cầu xin, Đường tổng đã hỏi người gác cổng chung cư, lúc chị bị thương cô ta đã tới đấy, cô ta làm chị bị thương, mà giọng nói lại rất ác liệt, đại khái thì cô ta bị bệnh ép đến phát điên rồi, khổ sở quấn lấy Đường tổng, còn cào rách mặt của anh ấy. Cô ta không tiếp nhận nổi việc mình còn trẻ mà phải cắt cả hai bên ngực, Đường tổng oán hận cô ta, căn bản không nguyện ý tin tưởng cô ta mắc bệnh ung thư lần này là thật, có lẽ do cứ tuyệt vọng như vậy, buổi tối hôm đó, cô ta đã uống thuốc độc tự sát.”
Ôn Noãn thổn thức không dứt, khó trách lúc vẻ mặt cô ta bị Lạc Phi đuổi ra khỏi phòng bệnh lại tuyệt vọng như vậy. Cơ thể bị bệnh ung thư, không có ai chào đón mình, ngước mắt cũng không quen, thật là đáng thương, người đã từng ở trước mặt cô vênh váo tự đắc bày ra tư thái ngang ngược, cứ như vậy biến mất không thấy gì nữa.
“Cô Quan là tự mình làm bậy nên không thể sống được, nhưng kỳ thật cũng rất đáng thương, bị người ta lấy làm thành công cụ trả thù.” Bắc Đường Mạt như có sự đồng tình, lại có chút sảng khoái.
Ôn Noãn không hiểu, sau đó Bắc Đường Mạt tiếp tục nói, cô nghe xong, chỉ cảm thấy thật đáng buồn và tiếc nuối. Người đáng thương, cũng có chỗ đáng hận; người đáng hận, cũng có chỗ đáng thương.
Bắc Đường Mạt nói, ban đầu Quan Tâm Duyệt đi nước Mĩ cùng Bruce là một Nhị thế tổ có lòng dạ hẹp hòi, hai năm trước hắn tới Trung Quốc đầu tư, vào khách sạn quốc tế Vạn Hào ở, lại ngang ngược không hiểu chuyện muốn chiếm đoạt ‘phòng tổng thống’ mà người khác đã đặt trước, lúc ấy Đường Tử Khoáng là Tổng Giám đốc của quốc tế Vạn Hào, anh ra mặt hoà giải, may mà vị khách ban đầu đặt trước là của bạn bè của Tổng Giám đốc Trần tập đoàn W.D, nên mới để cho Trần tổng mặt mũi.
(Nhị thế tổ: Người thừa kế gia tài đời thứ hai của lớp cha chú để lại- giống phú nhị đại).
Có lẽ trong quá trình hoà giải, Đường Tử Khoáng có nói chút lời khiến Bruce cảm thấy bị thất lễ, sau đó lại không đập phá, chỉ yêu cầu khách sạn cung cấp một cô gái phục vụ, còn chỉ rõ là muốn Đường Tử Khoáng tự mình an bài, Đường Tử Khoáng cự tuyệt yêu cầu vô lý của hắn, hắn lần nữa lại càn quấy, Đường Tử Khoáng liền gọi an ninh mời hắn ra khỏi khách sạn.
Bị ô nhục như vậy, Bruce ghi hận trong lòng, lại ngại vì khách sạn Quốc tế Vạn Hoa thuộc tập đoàn W.D, cha của hắn lại có quan hệ thân thiết cùng Trần tổng, nên hắn một người một ngựa không chiếm được bất kỳ tiện nghi nào, liền tự mình tìm Đường Tử Khoáng báo thù.
Quan Tâm Duyệt là bị hắn bất ngờ đưa tới miệng, hắn lấy tiền làm thế tấn công cùng việc xuất ngoại sang Mĩ làm thẻ xanh để hấp dẫn, Quan Tâm Duyệt vốn có khát vọng tiến vào xã hội thượng lưu nên đã rất nhanh nộp khí giới đầu hàng, phản bội Đường Tử Khoáng.
Đường Tử Khoáng biết được tất cả, là lúc ở bữa tiệc từ thiện do Trần tổng tập đoàn W.D tiến hành, đôi bên hận thù gặp nhau khi Bruce thay thế cha hắn đến dự, Bruce trong lời nói châm chọc của anh, biết được anh đã kết hôn, nên nhắc tới việc ban đầu lúc hắn ở bên kia quầy rượu nghe được Bắc Đường Tịch và bạn nói anh đã trở về Hằng Phong, thấy Quan Tâm Duyệt động lòng, hắn liền chủ động làm chứng cứ giả cho cô ta……
Trở lại Tường Vi Hoa viên, tinh thần Ôn Noãn vẫn còn hoảng hốt, hôm nay Bắc Đường Mạt đã nói tất cả, cô đã quá mức có thể tưởng tượng nổi, cô không biết phải nói gì mới phải, nhưng cuối cùng, cô cũng không theo Bắc Đường Mạt đi xem Đường Tử Khoáng.
Bắc Đường Mạt từ trước đến giờ luôn bình tĩnh thấy thái độ kiên quyết của cô, cuối cùng cũng không ép được thuốc súng: “Chị Ôn, hôm nay là ngày tôi nói chuyện nhiều nhất từ lúc sinh ra tới giờ, chỉ vì hướng chị thỉnh tội, khẩn cầu chị đi nhìn Đường Tử Khoáng một chút, không nói một ngày cũng nên nghĩa vợ chồng, thì chị cũng coi như là bạn của anh ấy, anh ấy ngã bệnh vẫn liều mạng với công việc, chị cũng có thể đi khuyên anh ấy một chút! Làm sao chị có thể lạnh bạc như vậy! Hai năm qua anh ấy không có điều gì có lỗi với chị, lần này tất cả cũng đều là do lỗi của tôi, chị muốn oán muốn hận thì cứ nhắm về tôi, hiện tại anh ấy chỉ nghe lời khuyên của chị thôi!”
“Mạt Mạt! Hiện tại tôi không oán ai cũng không hận người nào, tôi đi nhìn thì có thể thay đổi được gì? Ban đầu không thể chờ đợi mà nói ly hôn chính là anh ấy!” Ôn Noãn hít sâu một hơi, “Mạt Mạt, tôi nhìn được là cô cũng yêu anh ấy, nếu như vậy, cô nên chiếu cố tốt anh ấy mới đúng.”
Lời Ôn Noãn nói rất thật tâm, sau khi khuôn mặt Bắc Đường Mạt một hồi xanh đỏ xong, lại hiểu lầm: “Chị Ôn, chị để ý việc tôi yêu anh ấy, ở lại bên cạnh anh ấy ngày sau sẽ tạo thành uy hiếp mới cho chị sao?” Cô buồn bã cười, “Chị hãy yên tâm đi, tôi đã đưa đơn xin từ chức rồi, chờ Đường tổng phê chuẩn xong, sẽ không ở lại Phong Thành nữa.”
Quả nhiên mấy ngày sau, Ôn Noãn nghe Khang Khang nhắc tới, thư ký của Tổng giám đốc Hằng Phong đã từ chức, vốn Đường Tử Khoáng không đồng ý, sau lại không biết tại sao lại đồng ý, sau khi cô ấy nghỉ, có rất nhiều công ty tranh nhau đưa cành ô liu cho cô ấy, nhưng cô ấy lại tiêu sái đi Na Uy.
Khi Cố Khang Khang biết được nội dung cuộc nói chuyện của cô cùng Bắc Đường Mạt, đã kinh ngạc trợn mắt há mồm, thật lâu sau mới nói một câu không liên quan: “Xong rồi, sắp bùng nổ đại chiến thế giới lần thứ ba rồi!”
Thấy Ôn Noãn không hiểu gì cả, cô lại bổ sung, “Lúc này Đường Tử Khoáng sẽ không từ bỏ ý đồ, anh ta và anh trai mình ở trên thương trường vốn chính là đối thủ cạnh tranh, hiện tại lại mở ra một cuộc chiến khác, thương trường tình trường nhất định đều muốn phân cao thấp……….”
Cố Khang Khang quả nhiên dự đoán chính xác, mấy ngày sau, “Đại chiến thế giới lần thứ ba” có cơ hội bộc phát, hơn nữa, còn tăng thêm người tham chiến.
Hôm đó tan làm về nhà, xa xa cô đã thấy Đường Tử Khoáng đứng ở bồn hoa dưới toà nhà của cô, đang hút thuốc, một bộ dáng lôi thôi lếch thếch tinh thần sa sút.
Lơ đãng quay đầu lại thấy cô, anh dừng động tác hút thuốc lại, cũng không vội vàng chạy tới, chỉ nhìn xuyên qua làn khói lượn lờ khoá chặt cô thật lâu.
“Sao anh lại tới đây?” Ôn Noãn đi tới.
Đường Tử Khoáng dập tắt điếu thuốc trong tay, đứng lên hỏi một đằng, trả lời một nẻo: “Anh có thể đi lên nhà uống một cốc nước không?”
Ôn Noãn liếc nhìn bên chân của anh một cái, vô số tàn thuốc bị vứt, lại quét qua người anh, áo ướt đẫm, gương mặt đổ đầy mồ hôi, nên không đành lòng cự tuyệt.
“Muốn uống cái gì?” Vào đến cửa phòng khách, sau khi Ôn Noãn ý bảo anh ngồi, liền đi về phía tủ lạnh.
“Nước lọc.”
Đường Tử Khoáng uống liên tục mấy cốc nước lọc trong tủ lạnh, không mở miệng nói chuyện, cũng không có ý định rời đi.
Ôn Noãn không nói gì lúc thấy anh đặt cái cốc không xuống lại rót thêm nước vào, bởi vì từ đầu đến cuối anh cũng chưa hề phản bội cô, nên làm cô không biết mở miệng nói gì cho phải với anh, nhìn trời chiều đã tối ngoài cửa sổ, cô vội chui vào bếp lấy gạo nấu cơm.
Lúc đi ra, trên ghế sa lon đã không còn bóng dáng của Đường Tử Khoáng, cô lặng lẽ than một tiếng, thế nhưng anh lại từ ban công đi vào.
“Anh có ở lại cùng ăn cơm không?” Cô khách sáo hỏi một câu.”
“Được.” Anh tuyệt đối không khách khí.
Bữa cơm buổi tối này ăn rất trầm mặc, Đường Tử Khoáng giống như bị đói đã lâu, ăn như hổ đói, giữa chừng nói một câu: “Rất lâu rồi không ăn cơm do em nấu, có nằm mơ anh cũng muốn.” Giọng nói kia rõ ràng rất buồn bã.
Ôn Noãn chỉ cúi đầu, cũng không đáp lời.
Tiếng chuông cửa vang lên, Ôn Noãn đứng dậy đi ra mở cửa, Hàn Triết đứng ở ngoài cửa, cười như hoa lê: “Ôn Noãn, ăn cơm chưa? Mẹ mình hầm ít chân giò táo đỏ, bảo mình tới đón cậu qua ăn.”
“Mình đã ăn xong rồi, thay mình cảm ơn mẹ Hàn nhé.” Ôn Noãn nghiêng người cho cậu vào.
Sau khi cô đến Tường Vi Hoa Viên chiều ngày thứ hai, ra ngoài hóng gió thì gặp Đồng Tố Hinh đi mua thức ăn trở về, thế mới biết thì ra sau khi Hàn Triết từ Sóc Thành trở về đã ở nơi này, cha dượng của cậu là Nam Phong Thuỵ đi nước ngoài tham gia một diễn đàn kinh tế, nên mẹ Hàn ở lại chỗ này.
Bọn họ ở cùng chỗ với cô chỉ cách một toà nhà, sau khi Hàn Triết biết, thì không làm gì sẽ tới đây la cà, hoặc đến hai ngày nghỉ sẽ gọi cô sáng nhà bồi mẹ Hàn, sau đó giữ cô lại ăn cơm, lúc nấu đồ ngon, bình thường sẽ gọi cô tới, bởi vì biết nhau thời gian lâu, nên quá mức quen thuộc, cô cũng không thể nào cự tuyệt.
“Ăn xong rồi cũng có thể ăn thêm một chút…….” Thấy Đường Tử Khoáng ở cạnh bàn ăn, lời nói của Hàn Triết bị cắt đứt, hếch mày lên đi tới, “Ôn Noãn, hôm nay có khách à?”
Đường Tử Khoáng đã sớm nhìn về phía cậu ta, nghe vậy thì buông bát đũa xuống, tự đánh giá độ quen thuộc qua cuộc đối thoại của cậu ta và Ôn Noãn, vì vậy đứng lên: “Tôi là Đường Tử Khoáng, còn cậu?” Giờ khắc này anh mới biết, hai năm qua, căn bản anh không hề biết gì về bạn bè của Ôn Noãn.
“Ừ.” Hàn Triết nghiêm trang, “Biết, là chồng trước của Ôn Noãn. Ngưỡng mộ đã lâu.”
Trong giọng nói rõ ràng có sự châm chọc và công kích, sắc mặt Đường Tử Khoáng nhất thời thay đổi mấy lần, Ôn Noãn lập tức tiến lên hoà giải, “Cậu ấy là Hàn Triết, là bạn trung học với em.”
“Cũng là thanh mai trúc mã, nguồn gốc rất sâu xa.” Sau đó Hàn Triết bổ sung, ngôn ngữ không thiếu tính xâm lược.
Vẻ mặt Đường Tử Khoáng vẫn như thường: “Hạnh ngộ.”
Anh đang nhìn kỹ Hàn Triết, thì bên ngoài bỗng bay đến một câu: “Làm người độc thân, tôi phải cảm tạ anh đã để Ôn Noãn được tự do, đã từng có người yêu cô ấy nhờ tôi chăm sóc cô ấy cả đời, cho nên về sau anh có thể không cần đến nữa, đã có người chăm sóc cô ấy rồi.”
Lần nữa bị khiêu khích, Đường Tử Khoáng lại thay đổi sắc mặt, nhưng không thể phát tác.
“Hàn Triết, cậu mau về ăn cơm đi, lần sau mình sẽ tới.” Ôn Noãn đẩy Hàn Triết ra cửa, nhỏ giọng, “Hôm nay cậu nói chuyện yêu nghiệt như thế, bình thường không thấy như vậy nha!” Cô không phải đứng về phía bên kia, mà là bị kẹp giữa không khí ngưng trọng của hai người, làm lúng túng không thôi.
“Ôn Noãn, bắt đầu từ ngày hôm nay, mình sẽ không thành thật làm bánh xe dự phòng, cũng không muốn phí thời gian năm tháng nữa.” Hàn Triết đứng ở đầu cầu thang không chịu đi, “Mặc dù mình không thể mỗi ngày xuất hiện trước mặt cậu, nhưng chuyện của cậu mình biết tất cả, ngày giỗ Đồng Diệu, cậu để hàng xóm có dụng tâm kín đáo khác bồi là muốn cự tuyệt mình, hiện tại chồng trước của cậu lại dây dưa với cậu không rời, mình muốn cạnh tranh công bằng với bọn họ!”
“Hàn Triết!” Ôn Noãn không thể làm gì, sau khi nói xong bóng dáng cậu đi xuống lầu biến mất nhanh chóng.
Cô thở dài một hơi vào nhà, Đường Tử Khoáng đang buồn bực dọn dẹp bát đĩa, cô lập tức đi tới nhận lấy đồ ăn trong tay anh: “Tự em làm là được rồi.”
Đường Tử Khoáng thấy tay trống không, tự giễu cười cười: “Thật sự là đã trở thành khách.”
Ôn Noãn dọn dẹp phòng bếp xong đi ra ngoài, anh mới từ trên ghế sa lon đứng lên: “Anh đi đây.”
“Ừ.” Ôn Noãn cởi tạp dề xuống, đưa anh ra cửa.
Đường Tử Khoáng đi ra cửa được mấy bước chợt dừng lại, đưa lưng về phía cô mở miệng: “Thư ký Bắc, đã kể lại chuyện đêm đó cho anh biết. Cho là mình phản bội em nên anh mới nhanh chóng nói ly hôn, anh thật sự là, hoảng hốt chạy bừa………..”
Cho nên?
Ôn Noãn chỉ trầm mặc.
“Cho nên,” Anh dường như đang sắp xếp lại từ ngữ, dừng mấy giây mới nhẹ nhàng hỏi, “Chúng ta, còn có thể trở lại được không?”