Sau Khi Ly Hôn: Tình Yêu Ấm Áp Vào Đêm Muộn

Chương 65.4

Đảo mắt đã đến giữa tháng mười, đối với ba người bọn họ, Ôn Noãn hết thảy đều “Mặc kệ”, bọn họ yêu như thế nào thì cứ như thế, cô chỉ đem tâm tư tập trung hoàn toàn vào việc cùng thợ may tạo ra hàng mẫu cho thiết kế trang phục tình nhân.

Bởi vì cô yêu cầu thập toàn hoàn mỹ, nên buổi họp báo tác phẩm cá nhân của cô đã tuyên bố hoãn lại đến đầu tháng mười một, sau khi tin tức này được truyền ra, đưa đến một mảnh náo động, một người hoàn toàn không có chức danh nhà thiết kế, lại mở buổi họp báo tác phẩm, không ít người cũng bắt đầu nhìn cô đầy thành kiến.

Cô cũng không so đo những thứ này, sau khi cô phát triển thực lực, thì tất cả những lời đồn đại này cũng sẽ tự sụp đổ.

Thứ sáu sau khi tan làm cô đi siêu thị mua đồ, Ôn Noãn ngoài ý muốn gặp Bạch San Ny đã nghỉ việc ở Thâm Khang từ sớm, thật ra thì khi cô thấy cô gái trang điểm đứng ở bên quầy trang phục OL, nhuộm tóc màu rượu đỏ uốn xoăn, cũng không xác định là cô ta, cho đến lúc cô ta mang theo nụ cười mỉm đầy tự tin đi tới: “Ôn Noãn, đã lâu không gặp.”

“San Ny, thật sự là cô!” Ôn Noãn rất kinh ngạc, cô gái trước mắt tuyệt đối không phải là Bạch San Ny vô đối chỉ biết vỗ mông ngựa trước kia cô biết, cảm thấy khí chất đều không cùng một cấp bậc.

“Gần đây như thế nào?” Ngồi xuống ở một nhà hàng, Ôn Noãn hỏi, mặc dù trong cuộc thi nhà thiết kế lần trước, cô ta đã đẩy cô vào hoàn cảnh bị chê cười lừa dối người, nhưng chuyện đã qua nên để cho nó qua, huống chi, qua một tháng khi sự kiện đó xảy ra, cô đã nhận được thư xin lỗi không có ký tên.

“Vẫn còn làm ở Thâm Khang.”

“Hả?”

Bạch San Ny cười: “Thâm Khang mới thành lập công ty tiêu thụ bất động sản. Là như vậy, lúc đầu khi tôi rời khỏi công ty, đã quyết định không làm thiết kế thời trang nữa, nghỉ ngơi một tháng, lúc tìm việc làm thì gặp Tổng Giám đốc Cố, khi đó công ty bất động sản vừa mới thành lập, anh ấy cho tôi danh thiếp tới đó, muốn tôi tự giải quyết cho tốt, tôi liền tới đó. Cô thì sao? Ở phòng thiết kế chắc cũng đã phong sinh thuỷ khởi rồi chứ!”

(Phong sinh thuỷ khởi: Mang theo uy chấn vang dội, khiến không ít người nảy lòng ngưỡng mộ.)

Ôn Noãn lắc đầu: “Chức danh nhà thiết kế cũng còn chưa được.”

“Đây là chuyện gì xảy ra?” Bạch San Ny kinh ngạc cũng không hề giả, sau khi cô ta bị mọi người vạch trần, đã trực tiếp rời khỏi công ty, nên đối với chuyện sau này cũng không biết.

Ôn Noãn nói lại chuyện xảy ra một chút.

Sắc mặt Bạch San Ny nghiêm túc, “Ôn Noãn, đã từng là đồng nghiệp, mặc kệ cô có tin hay không, đối với Chân Điềm Điềm, cô nhất định phải phòng bị.” Cô ta nói tới điểm này thì dừng lại, cũng không hề nói nữa.

Ôn Noãn vẫn cho rằng, phải đợi khi cô ở công ty có địa vị uy hiếp tới Chân Điềm Điềm, thì mới cần suy tính vấn đề này, vì vậy cũng không để trong lòng.

Mười giờ tối như thường ngày cô nhận được điện thoại của Cố Dạ Thâm, cô thuận miệng nói ra chuyện đã gặp Bạch San Ny, Cố Dạ Thâm nói: “Con người luôn có lúc phạm sai lầm, phải luôn cho họ một cơ hội quay đầu lại, cô ta có tài nhất là ăn nói lưu loát, giao tiếp cũng rất khôn khéo, làm thiết kế thời trang thật sự rất lãng phí.”

“Anh đối với mỗi nhân viên đều hiểu rõ như vậy?” Ôn Noãn trêu ghẹo.

“Đại khái.” Cố Dạ Thâm cũng không tính sẽ khiêm tốn, sau đó nói sang chuyện khác, “Đúng rồi, ngày kỷ niệm thành lập một trăm năm của Phong Đại, em có muốn cùng đi hay không?”

“Kỷ niệm một trăm năm ngày thành lập trường? Em không có nhận được thư mời.”

“Thật quá phách lối.” Cố Dạ Thâm cười nhẹ, “Cùng đi chứ, đã rất lâu rồi không gặp mặt.”

Quả thật đã lâu, từ sau khi Ôn Noãn chuyển đến Tường Vi Hoa Viên, bọn họ đều không hề lén lút gặp mặt.

Sáng sớm ngày hôm sau, Ôn Noãn ăn mặc tỉ mỉ một phen, tâm tình không tệ lên xe của Cố Dạ Thâm.

Được nửa đường, Hàn Triết gọi điện thoại tới: “Ôn Noãn, mình đang ở cửa nhà cậu, sáng sớm đã không thấy ai, cậu đi đâu vậy?”

Ôn Noãn nói hướng đi, điện thoại bên kia bỏ lại một câu “Mình cũng tới ngay” rồi cúp điện thoại, cô còn không kịp ngăn cản.

“Vị bạn học năm nhất trung học à?” Cố Dạ Thâm mở miệng hỏi.

“Ừ. Cậu ấy muốn tới đây, à, làm sao anh biết cậu ấy?”

Cố Dạ Thâm khẽ mỉm cười: “Nghe giọng nói.”

Phong Đại đã có tiếng người huyên náo, hai người trước đi đến học viện thiết kế thời trang, bảy năm rồi cô chưa từng cùng bạn học liên lạc, Ôn Noãn ngắm tất cả mọi người đều cảm thấy xa lạ, đối mặt với mọi người gọi, chỉ đành mỉm cười ứng đối.

Cho đến khi nhìn thấy Lâm An Kỳ, cô mới nhận ra từng người bạn học cùng phòng năm đó, sau khi nhận ra lẫn nhau, đều thân thiện ôm nhau một trận, tán gẫu về tình hình từng người gần đây. Nhóm cô gái năm đó thích thiết kế thời trang, trừ Lâm An Kỳ vẫn còn theo nghề chính, thì những người khác đã rối rít đổi nghề, trong khoảng thời gian ngắn đều thổn thức không dứt.

Chợt Lam An Kỳ chĩa về phía Cố Dạ Thâm ở sau lưng cô cười đến giảo hoạt: “Ôn Noãn, chưa từng thấy qua cậu mang người thân tới ngày kỷ niệm thành lập trường, không giới thiệu một chút sao?”

Không đợi cô trả lời, người bên cạnh đã nhận ra anh: “Đây không phải là Tổng Giám đốc của Thâm Khang sao?”

Lúc này Hàn Triết chạy tới, Ôn Noãn lại gặp phải truy vấn, ứng đối không chút khiếm khuyết.

Cố Dạ Thâm lễ phép hướng những người nhận ra mình gật đầu sau đó kéo Ôn Noãn đến một bên: “Noãn Noãn, anh đi đến học viện tài chính, lát nữa đến tìm em.”

Ôn Noãn không kịp gật đầu, đã bị Lâm An Kỳ túm đi.

“Ôn Noãn, sao cô lại không tới đây cùng Đồng Diệu?” Chợt có một giọng nói lạnh lùng truyền đến, thoáng chốc đã làm không khí xung quanh đông lại.

Những người cùng quen Ôn Noãn, hầu như đều nghe nói tới sự kiện kia, đặc biệt là mấy cô bạn cùng phòng, đều là phụ dâu của cô, từng tận mắt chứng kiến bị kịch kia. Nhưng ai cũng biết điều đều không ai nhắc tới chuyện của Đồng Diệu cách đây bảy năm, bóc vết sẹo của người ta ra.

Vì vậy Lâm An Kỳ cùng mấy bạn cùng phòng lập tức thay đổi sắc mặt nhìn về phía âm thanh đang phát ra, một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn mặc chiếc váy mày hồng thắt lưng cao ở cách đó không xa, nhưng hình như không biết đó là ai.

Sau khi Ôn Noãn trì trệ xoay qua chỗ khác, mặt vô cùng kinh ngạc: “Điềm Điềm?”

Chân Điềm Điềm với một hình tượng ngọt ngào cười lạnh lùng trào phúng: “Tôi cho là cô thật sự sẽ si tình với Đồng Diệu cả đời, kết quả vẫn là không chịu được tịch mịch.”

“Đồng Diệu?” Ôn Noãn đột nhiên cảm thấy trong đầu một mảnh mờ mịt.

Hàn Triết thấy thế, lập tức bắt lấy Ôn Noãn, hướng về phía mấy bạn học cùng phòng gật đầu nhẹ: “Ôn Noãn, chúng ta đi dạo nơi khác đi.”

Ôn Noãn đưa tay cúi đầu, chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng, dần dần ánh nắng mùa thu trên đầu làm cô hoa mắt: “Hàn Triết, Đồng Diệu……”

“Ôn Noãn, không nên suy nghĩ nhiều, cũng đã qua, đi đến nơi khác xem một chút nhé? Mình không quen đường ở Phong Đại.” Hàn Triết thử nói sang chuyện khác.

“Không phải, Hàn Triết.” Ôn Noãn dừng lại, “Mình hiện tại một chút cũng không nhớ nổi hình dáng Đồng Diệu!”

“……” Hàn Triết sửng sốt, chỉ có thể an ủi, “Anh ấy đã rời đi bảy năm rồi, không nhớ rõ cũng là bình thường.”

“Rời đi? Tại sao anh ấy lại rời đi?” Ôn Noãn khổ sở, “Hàn Triết, mình không nhớ gì cả! Mình nhớ được Đồng Diệu, nhớ mình yêu anh ấy, nhớ mụ cười của anh ấy, nhưng những thức khác, tất cả mình đều không nhớ ra!”

Bộ dáng khổ sở của cô, lúc này làm Hàn Triết luống cuống: “Tại sao có thể như vậy!” Cậu ta nhìn ngắm bốn phía, chỉ vào mô hình đài phun nước nhỏ cách đó không xa, “Nhớ nơi đó không? Lúc cậu học đại học năm thứ tư ấy, Đồng Diệu đã tốt nghiệp, có một lần, mình từ trường của mình tới đây, ở đài phun nước chạm mặt hai người, sau đó cậu không cẩn thận đẩy anh ấy vào đài phun nước, anh ấy bị cảm rất nghiêm trọng, cậu đã trách bản thân mình thật lâu, có còn nhớ hay không?”

Ôn Noãn nhìn cột nước vọt lên trên đài phun nước dưới ánh mặt trời, chỉ thấy bọt nước trong suốt, hoàn toàn không nhớ nơi kia từng có liên quan đến Đồng Diệu, cô nhắm mắt lại hung ác nghĩ, giống như có hình ảnh gì muốn nổi lên trong đầu, làm thế nào cô cũng không bắt được, cô mờ mịt lắc đầu.

Hàn Triết lại mang cô đến một con đường bằng xi măng hai bên trồng đầy cây ngô đồng, “Vậy còn nơi này? Xế chiều một ngày, mình tới nhìn cậu, Đồng Diệu cũng cùng tan làm, trên con đường đi ra ngoài, khi trở về có cô gái lái Xe máy đạp chân ga thành đạp thắng xe, vọt thẳng về phía cậu, Đồng Diệu đã bổ nhào vào cậu, cậu thì bình yên vô sự, nhưng anh ấy lại bị đụng vỡ đầu gối!”

Ôn Noãn nhìn chằm chằm vào vị trí Hàn Triết chỉ trước mắt cô hình như có ít hình ảnh thoáng qua, lại có cái gì đó không nhìn rõ. Mặt cô khổ sở mờ mịt: “Không nhớ rõ, Hàn Triết, mình không nhớ rõ!”

Cô thật sự không nhớ rõ, Hàn Triết mang cô đến ít nơi, nhưng cô chỉ nhớ về Đồng Diệu, cô chỉ nhớ từng có một người như thế tồn tại ở sinh mệnh của mình, cô nhớ cô yêu anh, những chuyện về anh, Hàn Triết có thể nhớ lại, thì một chút cô cũng không nhớ ra, tất cả những chuyện nhỏ không đáng kể cùng anh ấy, đều mơ hồ trong trí nhớ của cô không hề nhìn thấy rõ, thậm chí, trừ một nụ cười như ánh mặt trời mùa hè ra, thì bộ dáng của anh ấy, tất cả cô đều không nghĩ ra!

Tay chân cô chợt luống cuống khóc lên: “Sẽ không, Hàn Triết, mình biết rất rõ mình yêu anh ấy, nhưng làm sao mình không nhớ nổi anh ấy! Tại sao mình lại có thể dễ dàng quên tất cả mọi thứ về anh ấy như vậy!” Cô nhấc chân lên chạy, mạnh mẽ chạy cũng không hề né tránh những người đi đường.

“Ôn Noãn, cậu đi đâu vậy!” Hàn Triết cuống quýt đuổi theo, một đám bạn cùng trường từ một con đường khác chạy tới, cản đường cậu ta đuổi theo bước chân của cô, đợi đến khi tránh qua được đám người kia, đã không biết Ôn Noãn đi đâu, cậu cuống quýt tìm khắp nơi, gặp người liền hỏi có thấy cô hay không!

Nhưng mà, sân trường Phong Đại to như vậy, vốn cậu cũng không quá quen thuộc, cách đây ít năm lại xảy ra không ít biến hoá như vậy, cậu vòng tới vòng lui, cũng không thể tìm được Ôn Noãn.

Tác giả có lời muốn nói:

1 Chính là ta đã cố gắng vì Đường Tử Khoáng mà tẩy trắng, thật ra thì vẫn còn rất thích hắn, hắn thất bại là do nhất thời chạy loạn…..(Trong thực tế sẽ có người nào như vậy hay không? Hình như sẽ không có đi!)

2 Cùng đoán Đường Tử Khoáng có thể phù chính không nhé, Cố Dạ Thâm là nam chủ thứ nhất, nhưng đừng quên còn Hàn Triết nha……Ngàn vạn lần đừng quên nha…….
Bình Luận (0)
Comment