Sau Khi Ly Hôn: Tình Yêu Ấm Áp Vào Đêm Muộn

Chương 67.2

Ôn Noãn tiến tới bên lỗ tai hắn bí mật một hồi, nụ cười giảo hoạt: “Giúp tôi chuyện này, anh cũng ở đây trước công chúng……..Không cảm thấy ngột ngạt sao, như thế nào? Đồng ý đi!”

Kimi đưa tay sờ sờ cằm trơn bóng, một hồi lâu sau, mắt cười liếc cô: “Thành, giao.”

Ôn Noãn cũng cười, lập tức đi tìm Tang Lạc Vi, nói rõ ý định.

Tang Lạc Vi vừa nghe, quả quyết lắc đầu: “Ôn Noãn, không được không được, không phải là tôi không chịu giúp cô, mà là cái loại chuyện thay thế người mẫu đi đài chữ T tôi không chuyên nghiệp, tôi thật sự không đảm nhận được, nếu không, tôi đi báo cáo Tổng Giám đốc, để anh ấy nghĩ biện pháp nhé?” Cô ấy nói nghiêm chỉnh xong, đến cuối cùng vẻ mặt lại ranh mãnh.

Mặt Ôn Noãn bất đắc dĩ suy sụp, sau đó lại nháy mắt mấy cái nhìn Tang Lạc Vi, cố gắng thuyết phục: “Biểu diễn trang phục tình nhân không cần người mẫu chuyên nghiệp, thật ra thì dùng người bình thường mới đúng. Tang Tang, giúp tôi một lần đi, cô là thí sinh thích hợp nhất! Có được hay không? Tang Tang!”

Tang Lạc Vi nghe danh xưng kia, chợt cảm thấy rợn cả tóc gáy, ngày trước Ôn Noãn chỉ gọi cô là thư ký Tang hoặc Lạc Vi, Tang Tang là một người nào đó độc hưởng………

Ôn Noãn vẫn còn tiếp tục: “Hơn nữa, cuối cùng tôi cũng sẽ đích thân lên đài, Tang Tang, tin tưởng tôi, đến lúc đó cô sẽ cảm kích tôi!”

Rốt cuộc cho đến lúc Tang Lạc Vi đồng ý, Ôn Noãn mới trở về phía sau đài.

Sau đó không lâu, buổi họp báo chính thức bắt đầu.

Ôn Noãn có chút khẩn trương.

Lần này Chủ tịch hội đồng quản trị Cố Ngao cũng đích thân tới hiện trường, ngồi ở hai bên ông trừ Hứa Uý Nhiên quản lý bộ phận nhân sự, còn có Giám đốc Nam Phong Lâm, Tổng Giám đốc Cố Dạ Thâm và quản lý phòng thị trường Cố Khang Khang, mấy vị khác Ôn Noãn đều chưa từng biết, nhưng suy đoán theo lời Cố Dạ Thâm thì có thể là cán bộ cao cấp của tập đoàn.

Mà mặt khác, khiến cho cô khẩn trương hơn, là ở hiện trường thậm chí lại có người quay phim chụp ảnh, mà người quay phim chụp ảnh kia, lại là đạo diễn nổi danh đương thời Cố Dạ Thần, tại lần trước Ôn Noãn và Hàn Triết đi Sóc Thành tham gia dạ tiệc sinh nhật của Đồng Tố Hinh đã may mắn gặp qua.

(Lovenoo1510: Hi hi, Cố Dạ Thâm là đang dẫn cả nhà đến xem mặt nàng đó Ôn Noãn ạ!)

Trong lòng cô dâng lên một cảm giác kỳ quái, giá trị con người của đạo diễn Cố không tầm thường là chồng của Nam Phong Lâm không sai, nhưng làm sao lại tự mình lâm trận tới buổi họp báo sản phẩm với mô hình nhỏ này để chụp ảnh đây?

Mặc dù khẩn trương, mặc dù đầy bụng nghi ngờ, nhưng cô trước sau đều yên tĩnh giữ vững nụ cười mỉm mẫu mực khéo léo, hướng tới tất cả mọi người dưới đài quan sát giảng giải mỗi một bộ đồ trang phục tình nhân do người mẫu mặc tiến vào đài để truyền tải nội hàm cùng lý niệm của thiết kế, dần dần, cũng quên đi tất cả, không còn khẩn trương chút nào.

Thiết kế lần này vẫn lấy “Đồng thoại” làm chủ đề, lời bình dẫn là “Ấm áp hoa nở: Để chúng ta cùng yêu nhau.”

Thiết kế rất khác biệt, lối suy nghĩ tinh xảo, ý nghĩa có thể khác lạ có thể ấm áp hàm xúc bên trong, khiến cho mỗi một đôi tình nhân tiến lên, đều đạt được tiếng vỗ tay liên tiếp.

Còn hai bộ cuối cùng, sắc mặt Ôn Noãn đã đỏ bừng, so với thoa bất kỳ loại phấn nào nhìn đều tốt hơn, sau khi người mẫu một trái một phải đi ra, dưới đài có người bắt đầu thán phục “A”, “Ồ”…, ánh mắt cô toả sáng sáng quắc nhìn sang.

Kimi nở nụ cười, khí định thần nhàn, nhưng mặt Tang Lạc Vi lại thể hiện rõ là ngạc nhiên, còn có một loại cảm giác buồn bực vì bị lừa gạt, vì tất cả ánh mắt đều đang nhìn làm trở ngại, chỉ đành phải cùng Kimi bước nhẹ theo nhạc điệu từng bước từng bước lên phía trước.

Ôn Noãn mỉm cười.

Thật may ban đầu tìm người mẫu không có yêu cầu chiều cao lớn, chỉ chọn nam nữ phối hợp, thống nhất size L, bọn họ mặc đều rất thích hợp.

Cô cười giảo hoạt hướng về phía Tang Lạc Vi đang buồn bực nháy mắt, trong ánh mắt có một tia bướng bỉnh không dễ phát giác.

Tại lúc tất cả mọi người cùng chú ý tới Kimi và Tang Lạc Vi thì chỉ có Cố Dạ Thâm đem tầm mắt dừng nhiều hơn ở trên người Ôn Noãn, vì vậy, anh cũng không bỏ qua ánh mắt đầy mờ ám của cô, không nhịn được mỉm cười.

Ôn Noãn bắt đầu thuyết minh tác phẩm biểu diễn.

Bộ trang phục tình nhân này lấy màu lam làm màu sắc chủ đạo, nó có ý nghĩa là đồng thoại và từ xa xưa không có chút liên quan tới nhau, nhưng khởi nguồn lại là từ đô thị đồng thoại: Phong Thành có hai câu chuyện tình yêu truyền kỳ lớn.

Nó bao hàm ở một câu: Duy nguyện cùng ngươi uống nước cả đời, cùng hưởng ấm áp tầm thường, cùng gìn giữ những năm tháng an tĩnh tốt đẹp.”

Cái ước mơ nhìn như bình thường nhất ấy, mà có biết bao người cầu xin mà không được, có bao nhiêu người đã từng nghĩ qua như vậy, nhưng cuối cùng lại bị lãng quên.

Mặc dù bao hàm bên trong bộ trang phục tình nhân này, không làm cho người ta lập tức sinh ra cảm giác tươi đẹp “Thật lãng mạn”, những người dưới đài, đều không hẹn mà cùng an tĩnh lại, sau một hồi yên lặng không giải thích được, Chủ tịch hội đồng quản trị dẫn đầu vỗ tay.

Tiếp theo là tiếng vỗ tay như sấm động.

Tang Lạc Vi lẳng lặng ở trên đài chữ T bày ra tạo hình, quang minh chính đại cùng Kimi nắm tay, khoé môi từ từ cong lên một nụ cười.

Mặc kệ chuyện hôm nay là thế nào, ngày mai sẽ chọc đến bao nhiêu lời đồn đại, cô đều tràn đầy cảm kích.

Một bộ cuối cùng, Ôn Noãn sẽ tự mình ra sân, Kimi và Tang Lạc Vi trở về phía sau đài thì thư ký Thẩm đã vội vàng chạy tới kề bên tai cô.

“Cái gì! Thẩm Lâm Phong bị đau bụng không lên đài được?” Ôn Noãn tận lực hạ thấp giọng, cũng không thể tránh có một tia lo lắng, “Tôi đi xem anh ấy.”

Trở lại phía sau đài, quả nhiên thấy Thẩm Lâm Phong ngồi ở trên một cái ghế, đôi tay che bụng, đau đến cái trán toát mồ hôi lạnh.

Ôn Noãn hỏi thăm và an ủi mấy câu, mời người đưa anh ta đi bệnh viện, sau đó nhức đầu, vào lúc cuối cùng lại xảy ra chuyện như vậy, để cho cô không kịp ứng phó, buổi sáng còn có thời gian ứng phó chuyện xảy ra, hiện tại cho dù cô có ba đầu sáu tay cũng không có biện pháp.

“Ôn Noãn, cô trước thay y phục đã.” Tang Lạc Vi một bên tiến lên, “Tôi đi tìm người mẫu, bảo đảm sẽ không để cô thất vọng.”

Nụ cười cô ấy chan chứa, trong mắt đều là giảo hoạt, Ôn Noãn tuy có nghi ngờ, nhưng thời khắc này cũng không kịp suy nghĩ nhiều.

Sau khi thay xong, Tang Lạc Vi còn chưa có trở lại, cô đứng ở phía sau cửa ra vào của đài nhìn tình huống quanh sân một cái, tất cả mọi người đều đang đợi.

Bỗng nhiên, cô thấy Tang Lạc Vi lặng lẽ chạy tới bên cạnh Cố Dạ Thâm, ghé vào bên tai anh nói cái gì, sau khi Cố Dạ Thâm nghe xong, lập tức đứng dậy.

Ôn Noãn buồn bực, cái cô Tang Lạc Vi này, không đi tìm người mẫu nam tìm Tổng Giám đốc có ích gì chứ! Nước xa không cứu được lửa gần, tạm thời người mẫu không phải nói tìm là có thể tìm được, quan trọng hơn là, không có thời gian!

Nhận thấy được người dưới đài đã bắt đầu nghị luận ầm ĩ, Ôn Noãn cắn răng một cái, bảo thư ký Thẩm cho ma nơ canh nam mặc đồ nam vào, ngộ nhỡ không có người mẫu thật, thì dùng cái này thay thế vậy.

Sau đó cô một mình lên đài, bắt đầu thuyết minh bản thiết kế của tác phẩm.

Nhưng, đợi cô nói xong nội dung Flash biểu diễn đoạn thứ nhất, vẫn không có người mẫu thực xuất hiện, ma nơ canh cũng không được đẩy lên, đang âm thầm gấp gáp, lại nhìn thấy Tang Lạc Vi ở lối vào làm điệu bộ với cô, ý là tìm được người mẫu rồi, cô lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu truyền bá nội dung Flash đoạn thứ hai, cũng phối hợp giảng giải.

“Vẫn là câu chuyện xưa xảy ra ở trên tinh cầu B-612, lần này, là Hoàng tử nhỏ cùng một con hồ ly nhỏ màu vàng rất đẹp, thuần phục và bị thuần phục.”

Hồ ly đối với tiểu vương tử nói: Nếu như ngươi thuần phục được ta, vậy thì sinh mệnh của ta sẽ tràn đầy ánh mặt trời, tiếng bước chân của ngươi sẽ trở nên khác biệt so với những người khác. Những tiếng bước chân của người khác sẽ làm ta nhanh chóng trốn dưới mặt đất, mà tiếng bước chân của ngươi sẽ chỉ giống như âm nhạc, triệu hồi ta ra khỏi hang động.”

“Tôi nghe được một câu rất hay: Trong một ngàn người bên cạnh, tôi có thể nghe được bước chân của người mình yêu, bởi vì 999 người bước trên mặt đất, thì chỉ có anh, là bước ở trong lòng tôi. Tôi làm một cuộc điều tra nhỏ, khi nam nữ yêu nhau, đối với tiếng bước chân của đối phương, sẽ nhạy cảm khác thường…….” Ôn Noãn mỉm cười nói.

Cô biết, người mẫu nam mà Tang Lạc Vi tìm đã lên màn, bởi vì dưới đài truyền đến tiếng hút khí một mảnh kinh ngạc, ngay cả Chủ tịch hội đồng quản trị cùng với mấy người ngồi xung quanh ông trong mắt đều không hẹn mà cùng ngừng lại nhìn, thậm chí, còn có người huýt gió.

Chẳng qua, dưới đài đã không có Cố Dạ Thâm, còn nữa, cho dù trên đài cũng không yên tĩnh, tiếng bước chân nhỏ nhẹ của người mẫu nam cô càng ngày càng cảm thấy rõ ràng, nhớ tới Tang Lạc Vi cười giảo hoạt, ý tưởng trong đầu cô léo lên, tự động nghiêng người.

Quả nhiên.

Cố Dạ Thâm mặc bộ trang phục tình nhân phù hợp với cô, nơi sâu nhất trong mắt mơ hồ có hàm chứa ý cười, vẻ mặt thản nhiên đi tới phía cô, nhẹ nhàng bắt tay của cô, bình thản dắt cô cùng tiến lên đài chữ T đi, biểu diễn trang phục tình nhân vô cùng hấp dẫn.

Ôn Noãn rất nhanh lấy lại tinh thần, phối hợp với tiết tấu của anh đi lên đài, trình diễn tư thế.

Bọn họ ở chung một chỗ dưới màu sắc rực rỡ của ánh đèn, có một loại hài hoà thoải mái không nói nên lời.

Cuối cùng sau khi biểu diễn xong, tất cả người mẫu cùng tiến lên đài chữ T, cảnh tượng kia làm người ta nhìn mà than thở.

Buổi họp báo tác phẩm riêng thành công viên mãn, buổi tối Cố Dạ Thâm dẫn các thành viên phòng thiết kế mở lễ chúc mừng, Ôn Noãn chiếm hết phong quang, có người thật lòng chúc mừng, ví như Tổng Giám Đới Nhiêu, Chủ nhiệm thiết kế số ba Trương Hạ Chân, có người giả vờ chúc, ví như Chân Điềm Điềm, trên mặt mang nụ cười, trong mắt lại lạnh lẽo, nhưng hết thảy đều lấy rượu kính tạ cô.

Kimi và Tang Lạc Vi một trước một sau mời rượu chúc mừng, cô hướng bọn họ nháy mắt mấy cái, ngầm hiểu lẫn nhau.

Sau lại có người đề nghị đi karaoke, vốn Ôn Noãn đã có chút mệt mỏi, nhìn cả đám hưng phấn bừng bừng, lại không đành lòng làm mất hứng, chỉ đi sau, an tĩnh ngồi ở trong góc, ngồi trong bóng tối nhìn đồng nghiệp ngươi tranh ta đoạt.

Trên đường đi toilet, lúc cô ra ngoài rửa tay thì gặp Chân Điềm Điềm ở vách tường đối diện đang trang điểm, cô khẽ mỉm cười: “A Thố………”

Chân Điềm Điềm hừ lạnh: “Cô ở đây khoe khoang cảnh tượng hôm nay với tôi sao? Không ngờ cô không xin được người mẫu chuyên nghiệp thay thế, Tổng Giám đốc lại tự mình lên đài!”

Cô ta nói xong liền đi, lưu lại Ôn Noãn với khuôn mặt không giải thích được, tại sao cô ta lại nói “Không ngờ”?

Khi trở về, không biết người nào đã đem míc nhét vào trong tay Cố Dạ Thâm, một bài 《 thiên sứ khóc ban đêm 》 làm kinh ngạc cả phòng, trong nháy mắt tất cả mọi người an tĩnh lại.

Thiên sứ khóc ban đêm

Từng giọt lệ đến bình minh sẽ thành giọt sương

Người yêu khóc ở trong mộng

Khiến ánh sao sáng nửa đêm càng ngày càng mơ hồ.

Lòng của tôi trong giấc mơ của tôi có một câu chuyện xưa.

Vụng trộm chôn dấu ở nơi sâu nhất trong linh hồn

………….

Giọng của anh khàn khàn từ tính khi hát không khỏi chấn động làm mọi người cảm động, Ôn Noãn chẳng biết tại sao, chợt nhớ tới trong mấy tháng này lúc khóc thầm trong đêm, hầu như đều ở trong ngực anh…….

Nhìn bóng dáng anh u sầu nổi bật dưới ánh sáng, làm góc nào đó trong trái tim cô, dần dần hoá thành nước, lay động lay động giống như gió xuân tươi trẻ thổi trên mặt hồ.

Kết thúc bài hát, Tang Tạc Vi phản ứng đầu tiên, kinh ngạc cảm thán: “Tổng Giám đốc anh thực trâu bò, tôi theo bên cạnh anh làm việc vặt đã bảy năm rồi, cư nhiên lại không biết anh biết hát, hơn nữa còn hát tốt như vậy!”

(Lovenoo1510: Một câu trâu bò của chị Tang đã phá vỡ bầu không khí lãng man. Chị cũng thật trâu bò nha)

“Đúng vậy đúng vậy!” Cả đám ồn ào, ở bên ngoài công ty, đều đánh mất sự kính cẩn và nghiêm túc lúc trước.

Cố Dạ Thâm chỉ cười một tiếng, thả míc ngồi trở lại ghế salon.

Có người cao giọng đề nghị: “Tổng Giám đốc hát một bài nữa đi!”

Kimi cướp được míc cũng không yếu thế, lập tức tán thành, Tang Lạc Vi đã ăn ý chọn ca khúc, Ôn Noãn nhìn thấy hai người không hẹn mà cùng nhìn cô một cái, nụ cười rất quỷ dị, cô không nhịn được sống lưng tê dại một trận, lập tức đứng dậy muốn trốn, nếu không tuyệt đối sẽ bị kéo tới hát đôi ca khúc tình nhân.

Vậy mà chưa chạy được tới cửa, sau lưng đã truyền đến: “Ôn Noãn, hôm nay cô lo việc nghĩa không nên chểnh mảng, một ca khúc cũng chưa hát, bài 《 tri tâm người yêu 》 này cô tới cùng hát với Tổng giám đốc đi!”

Cũng biết, Tang Lạc Vi bụng dạ hẹp hòi chuẩn bị làm chuyện xấu mà!

Bước chân Ôn Noãn không dừng, chỉ quay đầu nặn ra nụ cười: “Tôi đi toilet một chuyến sẽ trở lại.”

Tang Lạc Vị đã sớm chạy tới kéo cô, răng trắng như tuyết cười: “Chớ gạt người, cô mới vừa trở lại, không được làm mất hứng nhé!”

Mọi người lại ồn ào lên, cự tuyệt quá rõ ràng sẽ khiến lộ ra vẻ mình chột dạ, Ôn Noãn bất đắc dĩ, chỉ đành đi tới cầm míc lên, khẽ nghiêng đầu, Cố Dạ Thâm mỉm cười, quăng cho cô một ánh mắt khích lệ.

Ôn Noãn hát rất êm tai, giọng hát uyển chuyển tinh tế.

Dưới sự thao túng đùa giỡn của Tang Lạc Vị, hai người lại hát bài《 Tình yêu Hiroshima 》, 《 đoàn tụ sum vầy 》đều là ca khúc hát song ca về tình yêu kinh điển, khi cô đùa giỡn chọn bài 《 tình yêu người kéo thuyền 》 thì ấm áp bị dạo sợ đến hoảng hốt, míc trong tay trượt xuống, cô cười xấu hổ, vội ngồi xổm xuống đất nhặt, nhưng không muốn đứng lên luôn, chỉ yên lặng cầu nguyện Cố Dạ Thâm mau mau cự tuyệt.

Quả nhiên đỉnh đầu truyền đến giọng nói tự nhiên của Cố Dạ Thâm: “Tôi hát đến cổ họng bị khan rồi, nghỉ ngơi một chút, Kimi và Tang Lạc Vi.”

Ôn Noãn giương mắt thấy vẻ mặt hai người bị điểm tên không hẹn mà cũng như ăn cóc đến là tức cười, cô vui vẻ, vội vàng đem míc tới trong ngực Tang Lạc Vi, để cho bọn họ “Ân ân ái ái từ từ chèo thuyền” đi.

Đợi nhìn đến hai người bọn hộ ồn ào như bất đắc dĩ, cô lại không nhịn được nhìn sang Cố Dạ Thâm, anh cũng đang nhìn sang, tầm mắt hai người giao nhau đều có nồng đậm nụ cười, hàm chứa ý vị ngầm hiểu lẫn nhau.

Tác giả có lời muốn nói:

1. Chương này có cũng được mà thiếu cũng được, chủ yếu là văn của ta mắc kẹt một chút, cũng chính là về chuyển biến quá mức đột ngột của Ôn Noãn, chính ta cũng buồn bực nha.

2. Các kết thúc còn xa một chút, bôi đen Cố Dạ Thâm… Bôi đen bôi đen………
Bình Luận (0)
Comment