Sau Khi Ly Hôn: Tình Yêu Ấm Áp Vào Đêm Muộn

Chương 72.1

Editor: Lovenoo1510

Sau hồi lâu, đến khi nhân viên phục vụ quán vỉa hè đến thấy bộ dáng thất hồn lạc phách của cô, để hoàn thành trách nhiệm của mình nên nhân viên phục vụ tiến lên hỏi cô có cần thêm nước trà nữa hay không, thì Ôn Noan mới có phản ứng đối với thế giới xung quanh, sau một lúc cô mới mê mang lắc đầu: “Cảm ơn, tôi không cần.”

Cô lấy ví từ trong túi ra tính tiền, sau đó ra khỏi quán vỉa hè trực tiếp đi về phía xe của Hàn Triết, sau khi ngồi vào xe, cô mới cảm thấy tim mình như có móng vuốt bấu vào, rỉ máu đau đến mức muốn nứt ra.

Đồng Diệu đột nhiên rời đi, cô còn có thể mượn tiếng khóc để thổ lộ, nhưng lần này, đau đớn nhanh chóng lao đến làm cô không tìm được cách mở miệng, thậm chí ngay cả nước mắt cũng không chảy ra được.

Thấy cô gái bên trong nói chuyện với Ôn Noãn từ cửa sổ sát đất, thấy chiếc xe BMW dừng ở đối diện đường, thấy sắc mặt trắng bệch mở cửa xe đi vào của cô, cái gì Hàn Triết cũng không hỏi, chỉ yên lặng đưa cô về Sắc Vi hoa viên, sau đó, mỗi ngày đều để công việc xuống đến thăm cô.

Liên tục mấy ngày, Ôn Noãn cứ trôi qua ngây ngô dại dột, trong mơ luôn xuất hiện hình ảnh hỗn độn có liên quan tới Cố Dạ Thâm.

Ngày cá tháng tư trong mưa phùn gió thổi, diện mạo mơ hồ của anh che dù đứng ở trước mặt cô đang nhếch nhác ngồi xổm trên mặt đất, giọng nói trầm thấp xuyên qua mưa gió tới tai cô: “Cô gái, cô không sao chứ, có cần giúp một tay không?”

Chuyến đi đến Hokkaido trên máy bay, máy bay chợt rung lắc kịch liệt, sữa nóng trong tay cô rơi vào đầu gối của anh, thế nhưng anh lại chỉ bắt lấy tay cô đang khua khoắng hoảng sợ, thuận thế đặt tay của cô lên vai anh: “Đừng sợ, luồng khí hỗn loạn nên xóc nảy chút thôi, một hồi là ổn rồi.”

Cô rơi vào trong biển, anh cứu cô lên, đang lúc nửa mê nửa tỉnh, anh ôm cô thật chặt, sán sát vào cô, giọng nói trầm thấp như tiếng đàn vi ô lông xen thì thầm bên tai cô: “Noãn Noãn, anh nên làm gì với em bây giờ? Em phải kiên cường lên một chút, trên thế giới này, còn có người vì em đau lòng, quan tâm em, không bỏ được em……….”

Trong phòng ở Tân Giang hoa viên, vì cô mất hồn lúc nấu cơm mà cắt vào ngón tay, anh cầm lấy bàn tay bị thương của cô dùng sức đè lại, giống như trêu trọc lại lo lắng: “Cô Ôn, muốn ăn thịt cũng không thể dùng phương pháp này được.” Khi đó khoảng cách giữa bọn họ rất gần, cô nhìn thấy ánh nắng hoàng hôn từ cửa sổ phòng bếp hắt vào, rơi trên má trái của anh, làm cho ánh mắt của anh sáng long lanh.

Giữa đêm khuya trên đường phố, anh lái xe tìm được cô, mượn điện thoại của cô để lưu lại số của anh: “Về sau, nếu khó bắt được xe, có thể gọi điện cho tôi, dù sao đã muộn thế này một người về sẽ không an toàn.”

Tiệm cơm “Thất Lý Hương” kiểu Hồ Nam ở gần Phong Đại, cô uống rượu say, ngày hôm sau, có một tờ giấy gián ở trên vách gương trong phòng tắm: Ôn Noãn, trong phòng bếp có cháo trứng muối thịt nạc nóng, sau khi dậy nên ăn một chút. Ngoài ra: Nếu mắt sưng to, thì trong tủ lạnh có túi chườm, Cố Dạ Thâm.

Sau khi cô thất bại ở cuộc thi Thiết kế, anh điều cô đến làm trợ lý, vì trang phục tình nhân mà nghỉ ngơi dưỡng sức, nhân cơ hội mượn cớ đi vùng ngoại ô thị sát đưa cô đi ăn bánh canh ở Tần Nhớ, mang cô đi “Vong Xuyên” làm thôi miên.

Cùng nhau ăn cơm thì anh lại ra sức cho cô ăn canh cá trích nấu đậu hũ: “Phải chăm sóc kỹ lưỡng thân thể của mình.” Anh nhìn cô chằm chằm, khóe miệng chứa đựng nụ cười thản nhiên, đưa tay ra thay cô vén mấy lọn tóc buông xuống dưới bát canh ra sau gáy, da tay anh có chút thô ráp, khi lướt qua tai làm cô hơi ngưa ngữa.

Anh nói: “Chúng ta một ngày hai mươi bốn giờ đều ở cùng nhau, có vấn đề gì không?”

Anh nói: “Noãn Noãn, em có tin chuyện vừa thấy đã yêu không?”

Anh nói: “Noãn Noãn, nếu như em có chút động lòng, thì hãy thử cho phép anh một lần được cho em tình yêu ấm áp, có được không?”

Anh đi công tác trở về, cô ở trong phòng tắm gội đầu, anh sắn áo, kéo tay cô ra, mười ngón tay của anh chạm vào những sợi tóc dính đầy bọt xà phòng của cô, lòng bàn tay lướt qua da trên dầu, mang theo đôi chút lạnh lẽo………..

Anh thích hôn trán cô, giống như bươm bướm xẹt qua hoa sen, ánh sáng trong vắt rơi xuống mặt hồ xanh trong vô cùng, không có quấy nhiễu, không có đắm chìm, cũng không có dục vọng, chỉ là một sự ấm áp thỏa đáng.

Anh nói: “Noãn Noãn, anh yêu em, chính là lúc em đau lòng nhất.”

Anh nói: “Noãn Noãn, anh cũng không vĩ đại, nhưng đứa bé là vô tội. Vợ chồng không thể sinh cũng có thể nhận một cô nhi làm con nuôi không hề có liên hệ máu mủ, mà đứa bé này, nó và em có liên quan, là một phần sinh mạng của em, kéo dài huyết mạch của em………..”

Mỗi đêm đúng mười giờ, anh sẽ gọi điện tới cùng cô nói chút chuyện, không có lời ngon tiếng ngọt, chỉ đơn giản hỏi thăm và quan tâm, nuôi một con chó cưng “Niếp Niếp”, cùng đồng âm với Noãn Noãn.

Cô bị kích thích, phản phệ với thôi miên, vì để cô thoát khỏi bóng ma lúc Đồng Diệu bị tai nạn, anh ôm cô, đem môi đặt ở nơi nhạy cảm sau tai dời đến trên cổ: “Noãn Noãn, thử nhắm mắt lại, đem lực chú ý chuyển dời đến nơi anh chạm vào em, đừng lo lắng, sẽ không vượt quá khuôn khổ……….”

Anh nói: “Noãn Noãn, một từ yêu, anh cũng không dễ dàng nói ra khỏi miệng, thật ra thì, anh cũng sợ không có được đáp án, hiện tại, em ngủ thiếp đi, không có trả lời, anh sẽ không đau khổ, càng sẽ không khó chịu. Noãn Noãn, anh yêu em, em yêu cậu ấy bao nhiêu, anh liền yêu em nhiều bấy nhêu, Cho mình một cơ hội được yêu lần nữa đi.”

Ở thị trấn Anh Hoa trên đường lớn, anh mặc tây trang thẳng thắng từ trong xe bước ra ngoài, vóc dáng cao lớn cứng cáp, ánh hoàng hôn nhàn nhạt chiếu rõ hình dáng khuôn mặt, hết sức tuấn tú, cô nhào vào trong ngực anh, tay anh nhẹ nhàng mơn trớn vai và lưng cô: “Noãn Noãn, anh tới đón em về nhà.”

Buổi họp báo trang phục tình nhân, anh mặc trang phục nam đối ứng, nơi sâu nhất trong mắt như hàm chứa nụ cười, vẻ mặt thản nhiên đi tới phía cô, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, bình thản dắt cô đi trên đài chữ T.

Anh đưa cô “Thiên Thượng Nhân Gian”. Nắm cổ tay của cô ở bên tai nhẹ nhàng nói: “Noãn Noãn, từ nay, thời gian của em và cậu ấy, hãy giao cho chiếc lắc tay này nhận lấy, em không cần quan tâm, cùng anh, bắt đầu đi.” Anh hôn cô, không còn là nụ hôn ấm áp, mà là một nụ hôn môi nồng nhiệt.

Cô hâm mộ Bắc Đường Tịch ở trước mặt mọi người ôm Khang Khang, anh cũng nắm chặt eo cô ôm vào trong ngực, bình thản ung dung mỉm cười: “Thỉnh thoảng vì bạn gái mình điên cuồng một chút, coi như một năm một lần đi.”

Bởi vì thấy Kỷ Như Cẩn từ phòng làm việc của anh ra ngoài, đầu óc cô như bị chạm đến hỏng nên hỏi, anh không nhịn được thích thú: “Noãn Noãn, anh có thể cảm thấy, hôm nay mục đích cuối cùng của em là tới tra xét phải không?” Cô ảo não, anh ở phía sau ôm lấy cô, “Đứa ngốc, anh thích em như vậy”

………..

Nhưng hình ảnh ngắt quãng ở trong mơ không ngừng lặp lại, cô mồ hôi lạnh chảy ròng ròng từ trong mộng tỉnh lại, bên tai như có giọng nói nhàn nhạt: “Noãn Noãn, không có được đáp án, anh mệt mỏi. cứ như vậy đi, bỏ qua em, cũng bỏ qua cho chính anh.”

Nhiều việc anh làm chứng minh anh yêu cô, cô không tin tình cảm Cố Dạ Thâm tỏ ra là giả bộ!

Anh yêu cô, là thật!

Tính tình Ôn Noãn chính là như vậy, một khi kiên định một niềm tin nào đó, sẽ trở thành chấp niệm, giống như đã từng giữ vững tình yêu với Đồng Diệu nhiều năm như vậy, không tới mức chết tâm thì không thể, tuyệt đối không dễ dàng buông tha, cho nên, một khi cô kiên định việc Cố Dạ Thâm yêu cô không phải là giả, thì bắt đầu tìm kiếm nguyên nhân vì sao xuất hiện tình trạng trước mắt này.

Cố Dạ Thâm cố ý trốn tránh cô, cô dựa vào mấy lực nhỏ tự nhiên sẽ không có cách nào gặp được anh, vì vậy cú điện thoại đầu tiên là gọi cho Cố Khang Khang.

Sau khi điện thoại thông, cô đi thẳng vào vấn đề: “Khang Khang, cậu hãy thành thật nói với mình, cậu làm bạn với mình nhiều năm qua, có phải là bởi vì nguyện vọng của bà Cố hay không?”

Đầu dây bên kia, Cố Khang Khang vừa mới cùng Bắc Đường Tịch từ Nhạc Thành đến bệnh viện Nhân Ái, Cố Dạ Thâm mới giao phó xong để cô bất kể thế nào cũng phải dấu diếm Ôn Noãn, chợt bị hỏi u oán như vậy, nhất thời cứng lưỡi há hốc miệng, nửa ngày mới lúng túng mở miệng: “Ôn Noãn, cậu……..cậu biết rồi?...........Bà nội là bởi vì vô tâm sai lầm mà hại chết Đồng Diệu cuối cùng buồn bực quá độ, mình và anh đều biết cậu, vừa bắt đầu cũng thật sự là bởi vì bà nội, nhưng sau này……….”

“Sau này cậu là thật lòng đối đãi với mình như bạn bè, điểm này mình không hoải nghi.” Ôn Noãn đón lấy lời của cô ấy……., “Dạ Thâm đối đãi với mình thật lòng, mình cũng không nghi ngờ, nhưng hiện tại anh ấy đột nhiên đẩy mình ra, Khang Khang, không phải là anh ấy đã xảy ra chuyện gì chứ? Cậu nói cho mình biết bây giờ anh ấy đang ở đâu có được không?”

Thấy dáng vẻ nóng nảy của cô, Cố Khang Khang thiếu chút nữa đã nói thẳng ra, nhưng lần này, đối với người bạn tốt nhất không muốn lừa gạt, lại chỉ có thể độc ác: “Ôn Noãn, anh ấy không có xảy ra chuyện gì, có lẽ anh ấy yêu câu không phải là giả, nhưng anh ấy yêu Kỷ Như Cẩn hơn, bọn họ đang chuẩn bị phục hôn.”

“Mình không tin.” Ôn Noãn thấp giọng, “Khang Khang, mình không tin.”

“Ôn Noãn, tốt nhất là cậu vẫn nên tin tưởng.” Cố Khang Khang cũng trầm giọng, “Sớm biết anh ấy có thể têu đùa gây nợ như vậy, ban đầu mình nên khuyên cậu phục hôn với Đường Tử Khoáng.” Cô cũng không đồng ý gạt Ôn Noãn như vậy, nhưng không dối gạt, kết quả cuối cùng, Ôn Noãn sao có thể thừa nhận được.

Ngay cả Khang Khang cũng chứng thực tất cả lời của Kỷ Như Cẩn là sự thật, Ôn Noãn đã không biết nên làm như thế nào cho phải, cuối cùng cô nghĩ đến Lạc Sâm, nếu như bọn họ muốn phục hôn, Lạc Sâm làm sao có thể dễ dàng đồng ý, ở “Vong Xuyên” làm thôi miên lâu như vậy, cô nhìn ra được hắn và Kỷ Như Cẩn là yêu nhau thật lòng!

Bên trong phòng làm việc quản lý của Công ty TNHH điều chế dược Cửu Thành, Lạc Sâm đang đen mặt nói điện thoại: “………Em giúp một tay thì giúp một tay, anh không phản đối, nhưng thế nào mà em lại nói Khuynh Thành là con gái của Cố Dạ Thâm, còn giám định DNA nữa, em cố ý làm anh tức chết à!”

Kỷ Như Cẩn ở đầu bên kia điện thoại vò đầu: “Đây không phải là vì tăng cường lực thuyết phục sao, anh biết Khuynh Thành là máu mủ của mình là được rồi mà! Ai bảo lần trước Dạ Thâm giúp anh một đại ân chứ! Nhớ, nếu như Ôn Noãn tới tìm anh, thì nói em đã ly hôn, giả bộ giống chút nha.”

Lạc Sâm khó chịu, còn đang muốn nói, thì thư ký gõ cửa vào: “Giám đốc Lạc, có cô Ôn tới tìm ngài.” Hắn chỉ phải giữ điện thoại, những ngày qua hắn ở xưởng chế thuốc đang loay hoay đến sứt đầu mẻ trán, liên tục mấy ngày đêm không có được nghỉ ngơi tốt, bộ dáng hiện tại đã là râu ria mọc lan tràn, bộ mặt tiều tụy, quần áo nhăn nhúm, ngược lại càng giống như bị vợ cùng chồng trước phục hồi tình cũ, hắn đúng là hình tượng bị vứt bỏ khổ sở.

Sau khi từ phòng làm việc của Lạc Sâm đi ra ngoài, bước chân Ôn Noãn như hư không, giống như giẫm vào đám mây không hề có cảm giác.

Chân tướng là như vậy!

Tới thời điểm Hàn Triết lái xe tới đón vô, sau khi cô ngồi vào trong xe, trong đầu không thể suy nghĩ bình thường được.

Vẫn luôn chỉ yên lặng cuối cùng cậu cũng mở miệng an ủi: “Ôn Noãn, nếu anh ấy đã bỏ qua cậu, thì cũng không cần làm khó mình nữa, có muốn mình dẫn cậu rời khỏi Phong Thành, đi ra ngoài giải sầu không?”

Cậu không thể trơ mắt nhìn cô khổ sở, mang cô rời đi, có lẽ là lựa chọn tốt nhất.

Ôn Noãn siết chặt đôi tay, giống như chưa từng nghe thấy lời của cậu, hồi lâu, cô bỗng nhiên quay đầu lại nhìn về phía cậu: “Hàn Triết, cậu đã nói nguyện ý thối lui làm lựa chọn tiếp theo của mình, những lời này vẫn được tính phải không?”

“Cậu nói cái gì?” Hàn Triết kinh ngạc, không dám tin vào tai của mình, nhưng vui sướng trong lòng lại không thể đè nén được mà xông ra.

Nước mắt đã sớm tuôn rơi, tầm mắt Ôn Noãn mơ hồ: “Hàn Triết, giúp mình một chút, cùng mình cử hành hôn lễ!”

Hàn Triết giật mình, lời nói phía sau của cô cậu không giải thích được, chẳng biết tại sao, trong lòng chợt dâng lên một cỗ bực tức không cam tâm tình nguyện, điều này làm cho cậu như mất đi lý trí bật thốt lên: “Chúng ta cử hành hôn lễ, có thể, nhưng, mình có một điều kiện!”

Sau khi Ôn Noãn nghe điều kiện của cậu gần như là lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn, mím môi một cái: “Được, mình đồng ý!” Yêu cầu của cô quả thực là quá đáng, nhưng cô đã cùng đường, chỉ có thể lựa chọn được ăn cả ngã về không như thế.

Trong phòng bệnh cao cấp của bệnh viện Nhân Ái, trên dưới nhà họ Cố đều tụ tập trong phòng bệnh, bác sĩ chủ trì Trâu Khánh Xuân nghiêm túc tuyên bố: “Tình trạng của bệnh nhân rất tốt, buổi sáng ngày mai là thời gian phẫu thuật tốt nhất, tỷ lệ thành công cao, xin chuẩn bị kỹ lưỡng.”

Sau khi Bác sĩ Trâu rời đi, sắc mặt người một nhà không khỏi nặng nề, nhưng cũng cố gắng che dấu, Cố Dạ Thâm nằm ở trên giường bệnh, giống như chưa từng nghe thấy, chỉ kinh ngạc như mất hồn.

Khí sắc của anh tương đối kém, sắc mặt tái nhợt suy nhược, những ngày qua vẫn ở bệnh viện, bởi vì nếu như tùy ý đi lại, thì bất cứ lúc nào cũng có thể té xỉu, hơn nữa, đau đầu phát tác càng lúc càng thường xuyên, đau đớn cũng càng ngày càng rõ ràng, anh gần như không chịu nổi cái sự giày vò này.

Cố Ngao đứng lên đầu tiên: “Cùng đi ra ngoài đi, ai nên làm gì thì làm cái đó, để Dạ Thâm nghỉ ngơi thật tốt.” Ông dẫn đầu đi ra ngoài, một đường cúi thấp đầu, sau khi cả đám rối rít cáo biệt, cũng đều rời đi theo.

Cố Khang Khang đi cuối cùng, bụng của cô đã nhô lên, nhìn người trên giường bệnh mấy lần, sâu kín nói: “Anh, đến lúc cuối cùng rồi, thật sự vẫn phải gạt Ôn Noãn sao? Cô ấy như đã nhận ra cái gì, một mực tìm anh.”

Cố Dạ Thâm dời tầm mắt, con ngươi màu xám tro co rúm lại hai cái, cuối cùng nhắm mắt lại, nhẹ nhàng lắc đầu.

Sáng ngày hôm sau tiến hành phẫu thuật, người một nhà lần nữa cùng nhau đến, cũng tận lực không thể hiện tâm trạng bi thương ở trong lòng lên mặt.

Tình cờ là chủ nhật, em họ Cố Chiêu Nghi được nghỉ học, cũng cùng theo tới, ngây thơ u mê nhìn mọi người trong phòng bệnh một vòng, chợt đặt câu hỏi: “Anh Dạ Thâm, chị sẽ làm chị dâu của em không có tới à?”

Cô bé vừa hỏi, nét mặt mọi người cả phòng không hẹn đều có chút cổ quái, Cố Dạ Thâm ngẩn người, tiếp theo khẽ mỉm cười: “Chiêu Hi ngoan, hôm nay chị ấy có việc không tới được.”

Lời nói của Cố Chiêu Hi không làm người ta kinh ngạc thì đến chết cũng không ngừng: “Là bởi vì vội vàng cùng người khác kết hôn nên mới không……..ùhm…………” Câu nói kế tiếp bởi vì bị Nam Phong Lâm che miệng lại nên cũng không nói ra được.
Bình Luận (0)
Comment