Editer: Lovenoo1510
Ba giờ sau Cố Dạ Thâm tỉnh lại, nhưng sau phẫu thuật nhìn vẫn rất suy yếu, anh thấy cha như trút được gánh nặng, thấy mẹ vui quá mà khóc, thấy cậu và cô vui mừng phát ra từ đáy lòng, thấy Khang Khang cười rơm rớm nước mắt, thậm chí Bắc Đường Tịch như thở phào nhẹ nhõm, tất cả mọi người đều ở đây, duy chỉ có, không thấy Ôn Noãn.
Trong mắt anh không che dấu được thất vọng, anh nhắm mắt lại, trong lòng khổ sở, buồn bực và đau đớn, không phải cô nói, chờ anh ra ngoài……….. Là tức giận, còn là, cứ như vậy, thật sự kết hôn sao?
Hưa Úy Nhiên thấy anh mới mở mắt ra lại nhắm vào, lập tức vội vàng: “Dạ Thâm, Dạ Thâm! Nhanh đi mời bác sĩ tới đây!”
Cố Dạ Thâm mở mắt ra lần nữa, nhẹ nhàng lắc đầu.
Bác sĩ theo dõi hậu phẫu do Trần Nguyên Dã tự mình chỉ định đến rất nhanh, cẩn thận kiểm tra sau đó tuyên bố: “Tất cả các chỉ số của bệnh nhân đều bình thường, hiện tại cần nhất là nghỉ ngơi, xin cho bệnh nhân chút không gian.”
Rốt cuộc biết anh bình an không có việc gì, người một nhà như trút được gánh nặng, sau khi ngồi một lát, đều rời khỏi phòng bệnh, ngày hôm sau ai về nhà nấy tất bật với công việc của mình, chỉ chừa Hứa Úy Nhiên một mình ở lại chăm sóc anh.
Cố Dạ Thâm luôn ngơ ngác đến mất hồn nhìn ra ngoài cửa sổ, có người đi vào phòng đều không thể chờ đợi mà nhìn về phía cửa, nhưng trong nháy mắt lại ảm đạm, cho đến khi qua một tuần, rốt cuộc anh cũng hoàn toàn thất vọng.
Ôn Noãn, sẽ không tới.
Anh không dám mở miệng hỏi, tất cả đều là do anh gieo gió gặt bão, anh đã không còn tư cách.
Anh và cô, cuối cùng cũng không trốn thoát được số mệnh đã an bài.
Nếu như không đẩy cô ra, anh gặp cô trước khi làm phẫu thuật, sau đó, vì phẫu thuật thất bại mà chết, cùng với cô cách hai thế giới, để cho cô nếm trải khổ sở bị bỏ lại lần nữa; Còn đẩy cô ra, thế nhưng anh lại còn sống, mà từ đó cô lại là của người khác.
Thì ra anh chính là, một con heo tự bỏ đi hạnh phúc của mình.
Hứa Úy Nhiên biết anh đang nghĩ cái gì, chẳng qua, bà không đành lòng nói ra chân tướng.
Cô em họ nhỏ Cố Chiêu Hi theo mẹ vào thăm anh, anh hỏi: “Chiêu Hi, Niếp Niếp có khỏe không?” Kể từ sau khi anh nằm viện, không thể không giao Niếp Niếp cho Chiêu Hi chăm sóc.
Chiêu Hi tội nghiệp: “Anh Dạ Thâm, Niếp Niếp……Niếp Niếp nó……….” Cô bé oa một tiếng khóc lớn, “Em làm mất Niếp Niếp rồi!”
Cố Dạ Thâm nhắm mắt lại, đến chút tưởng niệm này mà ông trời cũng không cho anh giữ lại.
Cho đến hôm xuất viện, Cố Dạ Thâm mới ở trong phòng bệnh không người hỏi Cố Khang Khang: “Khang Khang, Noãn Noãn cô ấy……”
Cố Khang Khang nhanh chóng quay mặt đi, cố gắng khắc chế bi thương trong nháy mắt xông lên cổ họng mới nói: “Ngày thứ hai sau hôn lễ cô ấy và Hàn Triết đã đi Mỹ, có thể sẽ di dân định cư bên ấy…………”
Ánh mắt của cô hồng hồng, cũng không nói được gì nữa.
Di dân định cư ở Mỹ?
Nghe thấy mấy chữ quen thuộc này, không biết vì sao, trong lòng Cố Dạ Thâm đột nhiên giật mình, sinh ra một dự cảm không tốt.
Ban đầu cho rằng mình sẽ chết, nên đã nói như vậy với Noãn Noãn……….
Cố gắng gọi điện thoại cho cô, nhưng truyền đến chỉ là giọng nói máy móc lạnh băng: Điện thoại ngài gọi đã ngừng sử dụng.
Nội tâm bị đánh úp lạnh lẽo đến thấu xương.
Anh hận không thể chết ngoài ý muốn trong lúc làm phẫu thật.
Sau khi xuất viện, để tiện chăm sóc khôi phục cơ thể, anh trở về Cố Trạch ở, tạm thời không đi làm lại, ru rú ở trong nhà, thỉnh thoảng, khi lái xe qua Sắc Vi hoa viên sẽ đi chậm lại, chẳng qua anh cũng không có dũng khí nghiêng đầu nhìn ban công căn phòng lúc trước Ôn Noãn từng ở một cái.
Thì ra có một loại đau đớn, gọi là nước đã đổ khó mà hốt.
Ngày xuân hoàng hôn tới sớm, thời tiết sáng sủa, trời chiều cũng sớm chìm vào các tòa nhà kiến trúc, Cố Dạ Thâm chậm bước ra khỏi Cố Trạch, lủi thủi độc hành tới công viên nhỏ gần một toàn nhà.
Hoàng hôn mỗi ngày, anh đều tới sân cỏ lớn đi lại, thời khắc này cỏ rất xanh tốt, từng mảng lớn xanh mơn mởn, chung quanh còn có các loại hoa xuân mới nở, rực rỡ muôn vẻ.
Anh đứng ở sân cỏ bên cạnh hồ nhân tạo, bóng lưng hiu quạnh cô đơn, cùng cảnh xuân rực rỡ quả thật là đối lập rõ rệt.
Cho đến khi có tiếng chó sủa “gâu gâu” và cọ xát lung tung bên chân anh, anh mới từ từ lấy lại được tinh thần, cúi đầu nhìn xuống, là một con chó nhỏ màu trắng đang thân thiết bám vào ống quần anh, đang ngẩng đầu lè lưỡi hồng lên nhìn hắn, đôi mắt léo sáng, bộ dáng hết sức hưng phấn.
Gần như cùng lúc đó, con ngươi đen thẫm thâm thúy của Cố Dạ Thâm cũng sáng lên, anh khom lưng ôm lấy chú chó nhỏ: “Niếp Niếp!”
Niếp Niếp nhìn thấy chủ nhân cũng rất hưng phấn, nhỏ giọng kêu mấy tiếng rồi cọ cọ vào mặt anh, anh ôm một đống mềm mại, lộ ra nụ cười nhiều ngày nay mới có. Chiêu Hi nói bị làm mất, nhưng hiện tại nó trắng tinh, trên người còn mang theo một mùi thơm nhàn nhạt, hiển nhiên là được một người tốt nuôi.
Giống như có tiếng bước chân vang lên ở sau lưng, anh xoay người, nụ cười ngưng trên khóe môi.
Hàn Triết?
Vẻ mặt Hàn Triết lo lắng đi tới, cái gì cũng không nói, chỉ móc từ trong túi ra bao thuốc lá đưa anh một điếu, rồi cũng thuận tiện đánh lửa châm cho anh.
Khói mù bay lượn lờ, mặt mày Cố Dạ Thâm cũng bao phủ một tia nghi ngờ không rõ, hồi lâu mới mở miệng: “Không phải cậu và Noãn Noãn, di dân định cư ở Mỹ sao?” Giọng nói anh khàn khàn, mấy ngày nay, anh rất ít khi mở miệng nói chuyện.
“Di dân định cư ở Mỹ?” Hàn Triết nhíu mày, tiếp theo cười lạnh, “Tôi thật sự cũng tính như vậy, chỉ tiếc……….”
“Cái gì?”
Giọng nói Hàn Triết đau thương: “Ôn Noãn đã không còn cơ hội nữa.”
Con ngươi anh đột nhiên co rút, Cố Dạ Thâm khóa chặt lông mày: “Có ý gì?”
Ánh mắt Hàn Triết oán hận, hận không thể biến ánh mắt thành lưỡi dao sắc bén đâm về phía anh, cuối cùng, cậu chỉ nặng nề mở miệng: “Anh đi theo tôi, nhìn một chút xem cái người đẩy cô ấy ra đã làm ra chuyện ngu xuẩn như thế nào!”
Cố Dạ Thâm ngạc nhiên và nghi ngờ không ngừng, mơ hồ có dự cảm xấu, vẻ mặt ngồi trên xe mặc dù bình tĩnh, nhưng ngực lại níu chặt không giải thích được, Niếp Niếp được đặt ở trên đầu gối cũng như bị lây cái gì, trở nên rất an tĩnh.
Khi nhìn thấy nghĩa trang Tây Sơn công cộng xa xa qua kính chắn gió, níu chặt trong lòng anh chợt giật mình, giống như có cái gì đó bị đập vỡ.
Ôm Niếp Niếp xuống xe, anh không dám bước về phía nghĩa trang công cộng một bước, chỉ cảm thấy dưới chân như đổ chì, có sức nặng ngàn cân.
Hàn Triết lạnh lùng liếc mắt nhìn anh một cái, trực tiếp đi vào.
Tia nắng hoàng hôn từ từ ảm đảm, anh đi theo Hàn Triết vượt qua các ngôi mộ, tùng bách xanh mướt, đi qua một hàng, tự dưng nhiều hơn một phần âm trầm và sợ hãi.
Đoạn đường rất quen thuộc, là hướng mộ của bà nội và Đồng Diệu, lòng của anh có chút buông lỏng, vậy mà một khắc sau, anh lạnh từ đầu tới chân, máu toàn thân như bị đóng băng.
Bên kia mộ Đồng Diệu, có một bia mộ mới lập, trên ghi: Mộ Ôn Noãn.
Anh cứ đứng bất động ở đấy, lời nói u oán đau đớn của Hàn Triết xẹt qua bên tai: “Hôm anh làm phẫu thật, cô ấy vì cứu Niếp Niếp vượt qua đường cái, bị xe đi nhanh tới đâm vào, nên……….”
Thân hình cao lớn rốt cuộc không nhịn được nữa, Cố Dạ Thâm ngã quỵ gối, Niếp Niếp ôm trong tay cũng bị ngã xuống, không rõ chân tướng vì sao bị đau kêu “gâu gâu”, ở nghĩa trang yên tĩnh vang lên âm thanh hết sức dị thường bén nhọn.
Linh hồn anh giống như bị hút vào tấm bia mộ mới, xương cốt bị cắn nuốt tùy ý tràn ra từ trong lòng, cổ họng giống như có vật gì đó chận rất chặt, làm cho anh đau, hít thở đều ngừng trệ.
Tay anh run rẩy vuốt di ảnh trên mộ, cô cười an tĩnh mà dịu dàng, trong mắt có chút thông minh nho nhỏ, lại làm đau mắt anh.
Từ nay về sau, nụ cười này, anh cũng không thể chân thật nhìn thấy nữa.
Cảm xúc lạnh lẽo thấm vào đầu ngón tay, bên cạnh di ảnh anh cầm lên một chiếc lắc tay, nỗi đau quá lớn, rốt cuộc cũng không khống chế được, rơi lệ.
Thiên thượng nhân gian.
Thì ra là không phải cô và Đồng Diệu, mà là cô và anh.
“Thiên thượng nhân gian”, là tự tay anh tặng cho cô.
Thiên thượng nhân gian, là một tay anh tạo thành.
Anh cúi người ôm lấy bia mộ, mặt dán vào di ảnh, nước mắt rơi vào gương mặt của cô.
Ánh chiều tà le lói, anh cứ quỳ nằm như vậy, không nhúc nhích, Niếp Niếp đã an tĩnh từ lâu, khéo léo ngồi bên cạnh anh, Hàn Triết lạnh lùng nhìn anh, nụ cười quỷ dị trên môi từ từ khẽ nâng.
Đêm xuân lạnh như nước, mãi cho đến khi đêm khuya, Cố Dạ Thâm cũng không có ý tứ nhúc nhích, Hàn Triết đi tới ngồi ôm lấy Niếp Niếp đang ngồi chồm hỗm trên mặt đất, đưa tay đè vai anh: “Trở về thôi.”
Ánh mắt Cố Dạ Thâm đau đớn kịch liệt, lời gì cũng không nói, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu đến mức không thể nhìn thấy.
Hàn Triết cười lạnh: “Cố Dạ Thâm, bây giờ anh làm ra bộ dạng bi thương này là muốn cho ai nhìn! Sớm biết như thế, sao lúc trước còn như vậy! Anh ngu xuẩn ích kỷ, tự cho là đúng, cô ấy ra đi cũng tốt, tránh cho về sau đi theo anh, gặp phải chuyện gì lại bị đẩy ra, bị anh làm tổn thương mạnh mẽ!”
Cố Dạ Thâm bị mắng xối xả, nhưng không lên tiếng biện minh, rốt cuộc anh biết, anh đã sai lầm rồi, thì ra từ nay về sau, anh sẽ không thể học được thế nào là yêu nữa.
Một người cường thế bá đạo không đúng, một người yên lặng không đúng, hiện tại hiểu được, anh muốn người yêu, cũng đã không còn ở đây.
Hàn Triết vẫn chưa hết giận, lời nói tiếp tục lạnh nhạt: “Anh không đi, là muốn chết rét ở chỗ này à, hay là suy nghĩ muốn đập đầu chết tại đây? Cố Dạ Thâm, anh thật đáng chết, Ôn Noãn thật vất vả mới nguyện ý lần nữa yêu một người, anh lại hung hăng làm tổn thương cô ấy như vậy! Anh cho rằng, lần này cô ấy đau, có thể ít hơn so với lúc Đồng Diệu rời đi sao? Nói cho anh biết, không ít hơn chút nào đâu, lần này, cô ấy đau đến mức muốn khóc cũng không khóc được!”
Đưa tay túm Cố Dạ Thâm từ bia mộ đứng lên, cậu lảo đảo lùi về phía sau hai bước, anh lật lại người rồi ngồi xổm trên mặt đất, đôi tay dùng sức níu chặt đầu, cả người đều đang run rẩy, trong đêm tối không nhìn rõ vẻ mặt anh, chỉ có thể nghe thấy tiếng nức nở nghẹn ngào như một con thú đang gào thét.
Hàn Triết có chút không nỡ nhẫn tâm, đứng ở bên cạnh anh: “Tôi đưa anh đến nơi này, anh mới phẫu thuật không lâu, nếu vì chuyện này mà có việc gì không hay xảy ra, tôi cũng không muốn bị Ôn Noãn oán chết đâu!”
Câu cuối cùng này, cậu nghiến răng nghiến lợi nói xong, nhưng với Cố Dạ Thâm đang rất bi ai, trong khoảng thời gian ngắn làm sao có thể nghe được thâm ý trong đó.
Ngày thứ hai từ nghĩa trang Tây Sơn công cộng trở về, Cố Dạ Thâm liền trở về Tân Giang hoa viên ở một mình, trong căn phòng này, tràn đầy những kỷ niệm liên quan giữa anh và cô, những thứ kia hoặc là của Ôn Noãn hoặc là gợi nhớ lại Ôn Noãn, vây khốn anh đến cơm cũng không nuốt trôi, cả người như mất linh hồn, thường ôm Niếp Niếp lặng ngồi ở trước cửa sổ, không lộ vẻ gì, cũng không mở miệng nói chuyện, một mình giật mình rồi lại hoảng hốt.
Có lúc, anh sẽ lấy DV đã từng quay ra xem lại không biết bao nhiêu lần, trong hình cô ở trong phòng bếp rửa bát, người hơi nghiêng về phía trước, đường cong đẹp đẽ, chén và đĩa chạm vào nhau cùng với tiếng nước chảy ào ào có thể nghe thấy rõ ràng.
Nhìn một chút, ngực như bị mãnh thú xé rách đầy đau đớn, không ai biết, khi nhìn tới bia mộ đó thì anh có bao nhiêu hối hận với hành động ban đầu của mình, anh tình nguyện bị Trâu Khánh Xuân phẫu thuật thất bại dẫn đến chết ngoài ý muốn, cũng không nguyện ý sau khi giải phẫu thành công, thì thấy bia mộ lạnh lẽo của cô.
Có lúc, căn hộ gia đình trên lầu sẽ bật ca khúc (Mất hạnh phúc) trên internet, anh ngồi ở ban công, nghe không biết bao nhiêu lần”
{Không cho em được hanh phúc em muốn.
Cho nên lựa chọn rời khỏi
Bởi vì yêu nên để cho em ra đi
Chọn một kết quả tốt hơn
Anh cầu xin em đừng nói với anh lời tàn nhẫn
Ai có thể cam tâm nhận thua
Đem người yêu bỏ đi nơi khác
Ai có thể cảm nhận được nỗi đau xe tâm hồn
Nếu như con đường tình yêu còn có thể quay lại
Anh sẽ không để em lại khóc vì anh nữa
Hôm nay còn lại một người vô dụng không thể tha thứ
Vứt bỏ hạnh phúc của mình
Lúc trước yêu anh đã lựa chọn con đường cuối cùng là thối lui
Hôm nay nhìn lai phần tình yêu bị vứt bỏ này
Nếu như trời cao có thể cho anh một cơ hội nữa
Anh nguyện ý buông tha tất cả ném tất cả tiền đặt cược}
………..
Thì ra anh chính là một người ngu ngốc đến không có thuốc nào cứu nổi!
Cố Khang Khang nâng cao bụng bầu lại một lần nữa đến nhìn anh, hộ gia đình trên lầu đang phát bài hát này, anh ngồi ở ban công, ôn Niếp Niếp nghe, Khang Khang đi vào, đầu anh cũng không quay lại.
“Anh, buổi trưa đã ăn cơm chưa?” Khang Khang thấy yên ắng lạnh lẽo, sau khi hỏi thì cô nhìn phòng bếp một cái cũng biết mấy ngày nay chưa từng dùng đến.
Cố Dạ Thâm không trả lời.
Khang Khang lại mở tủ lạnh ra, bên trong trừ sữa tươi của Niếp Niếp thì không còn gì cả, cô thở dài đi tới: “Anh, đã bao nhiêu ngày anh chưa ăn cái gì rồi? Chúng ta đi siêu thị mua chút đồ, có được hay không?”
Cố Dạ Thâm ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt tan rã, người gầy đến không còn hình dạng gì, trong cổ họng anh không phát ra được âm thanh nào, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.
Cố Khang Khang gấp đến độ không thể làm gì được, cuối cùng chỉ đành phải đánh bài đồng tình: “Anh, anh sẽ không độc ác đến mức để em nâng cao bụng bầu xách đồ từ siêu thị trở về chứ! Không đồng tình với em thì cũng phải đồng tính với cháu ngoại mình, có phải hay không?”
Cô mong chờ nhìn anh, thế nhưng anh vẫn không đáp lời, đang lúc cô thất vọng định buông tay thì anh đứng lên, giọng nói khàn khàn như bệnh thời kỳ cuối: “Đi thôi.”
“Được.” Cố Khang Khang thở phào một cái, đưa tay, “Đưa chìa khóa xe cho em.”
Cố Dạ Thâm nhìn chiếc bụng to của cô một cái, lắc đầu: “Anh có thể đi.”
“Cũng được.” Khang Khang không miễn cưỡng, dù sao phụ nữ có thai lái xe cũng nguy hiểm hơn, đi tới cửa, cô phát hiện anh còn ôm Niếp Niếp đã nói, “Để Niếp Niếp ở trong nhà đi.”
Cố Dạ Thâm vuốt ve cái đầu của nó, “Không cần.” Niếp Niếp thật biết điều, rất an tĩnh.
Ở trong siêu thị mua một đóng lớn thức ăn, sau khi ra ngoài, Khang Khang lại mở miệng: “Anh, anh mới phẫu thuật không lâu, sao tinh thần lại chán chường như vậy? Người chết không thể sống lại được, anh đừng bi thương đau đớn nữa, Ôn Noãn cũng không về được, anh không dễ dàng gì mới tránh khỏi được một kiếp, cái mạng này nếu bị cô phụ, không phải là uổng phí những thứ đã mất đi………..”