Edit : Củ Cải Ngâm Đường
-------------------------------------------------
Trở về phòng, Tạ Ninh đầu tiên là dùng phòng tắm xa hoa tắm rửa, sau đó liền đắc ý mà lên giường chơi game.
Nếu như là trước đây, Tạ Ninh chơi game suốt đêm cũng không sao nhưng mà cái thân thể Omega này thực là quá mảnh mai, khoảng chừng vừa tới hừng đông, Tạ Ninh liền cảm thấy cả người bủn rủn không có sức, vì thế cậu chỉ có thể cùng chiến hữu mới vừa quen biết ở trong game nói lời xin lỗi, liền ngủ mất.
Kết quả sáng sớm, Tạ Ninh liền bị một trận tiếng gõ cửa không chút khách khí làm thức tỉnh.
"Ồn chết đi được!" Tạ Ninh ở trên giường lộn mèo, buồn bực mà nói lầm bầm, cũng không có nửa ý muốn rời giường, đem chăn kéo lên che lại cái đầu rối như tổ quạ, ngủ tiếp.
Nhưng mà tiếng gõ cửa cũng không theo ý cậu, càng lúc càng vang, có xu hướng dồn dập như mưa gió.
Cuối cùng Tạ Ninh thực sự không nhịn được, như con cá chép từ trên giường nhảy lên, sau đó gãi đầu, một mặt buồn bực mà đi mở cửa.
Cửa bị Tạ Ninh dùng sức mở ra, tiếp đến cậu liền tức giận nói: "Làm gì? !"
Quỷ dị trầm mặc...
Khi Tạ Ninh kéo cửa ra, liếc mắt liền thấy một người máy bảo mẫu đứng thẳng ngoài cửa trợn mắt há hốc mồm, một bác sĩ mặc áo trắng, còn Nguyên Trạm trên gương mặt tuấn mỹ hắc khí mơ hồ hiện lên, quả thực là khúc nhạc dạo sắp nổ tung.
Tạ Ninh không giải thích được một giây, mới vừa muốn nói cái gì, Nguyên Trạm ở bên cạnh liền đột nhiên bước ra một bước dài nghiêng người mà tiến lên, mạnh mẽ bắt được tay Tạ Ninh đem cậu mạnh mẽ đẩy vào trong phòng, tiếp liền tiện tay đóng mạnh cửa phòng.
Cửa phòng dập một tiếng vang thật lớn, chấn động đến mức Tạ Ninh mới vừa tỉnh táo một chút đầu óc lại có chút vựng, tay lại bị Nguyên Trạm nắm đau nhức, theo bản năng mà cả giận nói: "Anh đang làm cái gì vậy?"
Có thể nói chuyện đàng hoàng được hay không ?
Môi mỏng của Nguyên Trạm mím thành một đường, gân xanh trên trán cũng hơi hiện lên, nhìn Tạ Ninh quần áo xốc xếch trước mặt, từng chữ từng câu mà lạnh lùng nói: "Mặc thành như vậy, cậu là muốn câu dẫn ai?"
Tạ Ninh: ? ? ?
Nguyên Trạm nói xong lời này khiến Tạ Ninh có phấn khích muốn chửi thề, nhưng trước tiên cậu vẫn là cúi đầu nhìn quần áo mình một chút.
Sau khi xem xong...
Tạ Ninh lúng túng trầm mặc.
Trên người cậu vẫn là áo tắm , áo ngủ cũng quên thay, dây lưng áo tắm không biết đã sớm bay nơi nào, cho nên Tạ Ninh giờ khắc này trước ngực hoàn toàn lộ ra.
Xương quai xanh tinh tế tao nhã, da thịt trắng noãn lộ ra một chút màu hồng nhạt, trơn bóng trong suốt, phía trên còn có mấy dấu đỏ đáng ngờ...
Chẳng trách thời điểm mới vừa mở cửa vị bác sĩ kia cùng bảo mẫu người máy đều phản ứng lớn như vậy đây...
Phục hồi lại tinh thần, Tạ Ninh vội vã lấy tay khép lại áo ngủ, sau đó lúng túng cười ha hả, nói: "Xin lỗi a... Rời giường hơi xấu tính, quần áo đều quên mất sửa sang lại, vừa nãy cám ơn anh giải vây."
Nói xong, Tạ Ninh chỉ lo Nguyên Trạm lại tức giận, vội vã liền xoay người, cúi đầu đi nhặt dây lưng áo tắm rơi trên đất, sau đó cầm hai bộ quần áo, nhanh chóng lăn vào buồng tắm.
Một loạt động tác này của Tạ Ninh cũng không tới hai phút, ngay cả chỗ trống cho Nguyên Trạm nói tiếp cũng không có.
Đợi đến khi Tạ Ninh đóng lại cửa phòng tắm, phát ra một tiếng vang nhỏ, Nguyên Trạm mới từ tràng binh hoang mã loạn kia phục hồi lại tinh thần.
Sau đó hắn trầm mặc hai giây, không những không giận mà còn cười.
Hơn nữa, là cười lạnh.
Tạ Ninh cũng thật là tiến bộ, vì câu dẫn hắn, là triệt để không thèm đến xỉa sao?
Trước đây Tạ Ninh, tuy rằng đẹp đẽ mà âm trầm, dùng biện pháp cũng đều là lén lén lút lút, có thể ngày hôm qua cùng ngày hôm nay Nguyên Trạm lại luôn cảm thấy Tạ Ninh hiện tại lơ đãng liền bắt đầu trêu chọc hắn.
Tỷ như lúc hắn phát ra tín tức tố áp bức lộ ra thì lại lộ ra biểu tình cắn môi cậy mạnh yếu đuối rồi lại quật cường, tỷ như vừa nãy, giả vờ vô ý mà ở trước mặt tất cả mọi người thể hiện một mặt lười biếng và lúng túng.
Nghĩ tới đây,trong đầu Nguyên Trạm không khỏi hiện ra cảnh đêm hôm trước, thời điểm Tạ Ninh phát tình hơi đỏ mặt, trên gương mặt xinh đẹp tràn đầy mê loạn yếu đuối, lông mi hơi rung động, đôi môi đều ướt át căng mọng, trên thân thể thon dài tao nhã khắp nơi đều tản ra khí tức để người tùy ý hái, có thể là cố tình --
Cố tình chính là ở tình hình yếu ớt như vậy quyết tâm lấy ra một ống thuốc ức chế tàn nhẫn mà đâm vào tay.
Cuối cùng còn nói ra một câu như thế này.
"Tôi... Không phải cố ý, xin lỗi."
Lông mày kiếm của Nguyên Trạm khẽ nhíu, tim mạnh mẽ nhảy một cái, nắm đấm cũng không tự chủ được nắm chặt.
Nếu như nói Tạ Ninh thực sự là lùi một bước để tiến hai bước, Nguyên Trạm ngược lại là thật sự có điểm bội phục cậu.
Bởi vì, hiện tại Tạ Ninh, xác thực thành công hấp dẫn đến sự chú ý của Nguyên Trạm.
Mà Tạ Ninh tự nhiên không biết mình tùy tiện làm mấy cái hành động liền kéo đến cừu hận của đại BOSS, cậu đang đối diện gương phát sầu đây.
Cái tên Omega này cũng không biết là cái thân thể hư nhược gì, yếu ớt giống như công chúa đậu hà lan.
Tối hôm qua ở trên giường tùy tiện lăn lăn, trên người liền hiện ra không ít dấu đỏ không nói, liền ngay cả Nguyên Trạm mới vừa nắm một chút, đều hơi cường điệu mà xanh tím.
Tạ Ninh mò khối màu xanh tím trên cổ tay, dùng kem đánh răng đắp đắp, cảm giác thư thái một chút, mới đem kem đánh răng rửa đi, bắt đầu rửa mặt thay quần áo.
Một bên rửa mặt, Tạ Ninh một bên tản mạn không mục đích mà nghĩ: Về sau nhất định phải đi bệnh viện làm kiểm tra toàn thân, tuy rằng trong sách nói Tạ Ninh thân thể chỉ là yếu đuối, nhưng bây giờ xem tình hình xanh tím này, Tạ Ninh cũng hoài nghi thân thể này có bệnh tụ máu hoặc là bệnh tật ẩn giấu gì không.
Rửa mặt xong thay xong quần áo, Tạ Ninh đẩy cửa đi ra, bước chân bỗng nhiên liền dừng lại.
Bởi vì động tác cậu rất nhẹ, không có gây nên chú ý của Nguyên Trạm, cho nên Tạ Ninh liền thấy Nguyên Trạm yên tĩnh đứng yên ở trước giường, đưa lưng về phía cậu, xuất thần mà nhìn chăm chú ảnh áo cưới ở đầu giường.
Nguyên Trạm có vóc người rất đẹp, thon dài tao nhã, hai chân thẳng tắp, eo nhỏ vai rộng, góc nghiêng có thể nói là hoàn hảo, ánh sáng từ trong cửa sổ chênh chếch chiếu vào rơi ở trên người hắn, cảnh tượng đẹp đẽ chẳng khác nào bức ảnh trên tạp chí cao cấp thời thượng.
Nhân vật chính trong bức ảnh khẽ mím môi mỏng, nhìn chăm chú hai người chỉ mang danh nghĩa mặc áo cưới bên trong hình, thần sắc không có một chút nào gợn sóng ,cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Tạ Ninh nhìn thấy Nguyên Trạm như vậy, trong lòng cũng không biết làm sao đột nhiên như bị nhẹ nhàng va vào một phát, có chút ê ẩm.
Kỳ thực thời điểm vừa mới bắt đầu xem tiểu thuyết cậu rất đồng tình với Nguyên Trạm, dù sao Nguyên Trạm trưởng thành rất dễ nhìn, người ưu tú như vậy, lại bị một kẻ có hội chứng Stockholm như Tạ Ninh buộc kết hôn, cả đời đều cùng một người không thương mình dây dưa không rõ, vô tội biết bao? Cũng khó trách hắn coi Tạ Ninh không ra gì.
(Hội chứng Stockholm hay quan hệ bắt cóc là thuật ngữ mô tả một loạt những trạng thái tâm lý, trong đó con tin lâu ngày chuyển từ cảm giác sợ hãi, căm ghét sang quý mến, đồng cảm, có thể tới mức bảo vệ và phát triển phẩm chất xấu của kẻ bắt cóc.)
Nghĩ tới đây, Tạ Ninh cũng không có chán ghét Nguyên Trạm, chỉ cảm thấy hắn đứa nhỏ biệt nữu bị hãm hại.
Cho nên mí mắt giật giật, Tạ Ninh lẳng lặng đi tới, chỉ chỉ ảnh áo cưới trước giường nói: "Anh nếu không thích, tôi hôm khác kêu người tháo xuống."
Nguyên Trạm vừa mới lâm vào suy nghĩ của mình, đột nhiên bị cắt đứt, thần sắc còn có chút vội vàng cùng quẫn bách, nhưng hắn cũng chỉ là trong nháy mắt liền khôi phục yên tĩnh, cũng không đáp lại câu nói của Tạ Ninh, chỉ là nhàn nhạt nói: "Cậu xong rồi ?"
Tạ Ninh ngẩn người, sau đó buông tay: "Xong rồi."
Nói xong câu này, Tạ Ninh vừa mới nhớ tới là Nguyên Trạm sáng sớm tới tìm mình, vì thế cậu liền hỏi: "Ồ đúng rồi, tìm tôi có chuyện gì không?"
(Truyện chỉ được đăng trên Wattpad Cucaingamduong0308 và Wpress Cucaingamduong38.wordpress.com)
Nguyên Trạm nhìn Tạ Ninh liếc mắt một cái, nói: "Thuốc ức chế bên trong tủ sắt là thuốc mới, Âu Dương Khiêm đối với loại này không quá quen thuộc, có thể lúc kiểm tra để sót chỗ nào đó, cho nên tôi tìm một bác sĩ chuyên về phương diện này tới kiểm tra lại cho cậu."
Tạ Ninh nghe vậy, trừng mắt nhìn, bỗng nhiên nói: "Anh đang... quan tâm tôi?"
Nguyên Trạm:...
Một giây sau hắn vẫn lạnh lùng nói: "Ngậm miệng! Đương nhiên là bởi vì phải che giấu Tạ tổng!"
Tạ Ninh từ cảm xúc biến hóa vi diệu của Nguyên Trạm cũng cảm giác ra Nguyên Trạm nói một đằng làm một nẻo, vì thế cậu yên lặng cười một tiếng nói: "Tốt, tôi biết rồi, cảm ơn A Trạm."
Tạ Ninh nói cám ơn thoải mái, nụ cười càng xán lạn trong suốt, ngược lại là khiến thần sắc vốn mang theo một chút trào phúng của Nguyên Trạm trì trệ, lập tức hắn cũng dời mắt đi lạnh lùng nói: "Đi ra đi."
Tạ Ninh vội vàng nói: "Được!"
Bác sĩ mà Nguyên Trạm mang đến đúng là chuyên gia, quá trình kiểm tra, các loại thuật ngữ bùm bùm mà giảng giải, còn hỏi Tạ Ninh nhiều vấn đề, Tạ Ninh nghe đến choáng váng đầu.
Ngược lại là Nguyên Trạm, lúc nghe rất nghiêm túc mà lại chăm chú.
(Reup là chó)
Nguyên Trạm thật ra nói dối , vị bác sĩ này cũng không phải cái gì chuyên về thuốc ức chế của Omega, ngược lại là chuyên môn nghiên cứu tinh thần của Omega.
Nguyên Trạm mời hắn đến, chỉ là muốn biết Tạ Ninh có hay không có bởi vì sử dụng thuốc ức chế mạnh khiến tinh thần sinh ra vấn đề, như vậy hắn cũng dễ dàng ly hôn.
Có thể mới vừa ở trong phòng, Tạ Ninh chân thành nói cám ơn, khiến cho Nguyên Trạm cảm thấy hành vi của mình tựa hồ có hơi xấu xa.
Cũng may vị bác sĩ này kiểm tra xong, dữ liệu đều biểu hiện Tạ Ninh tinh thần rất khỏe mạnh, thậm chí tâm lý so với phần lớn Omega còn khỏe mạnh hơn rất nhiều.
Mà Tạ Ninh bên này chờ bác sĩ nói xong, liền đưa cánh tay ra, chỉ vào vết máu ứ đọng trên cánh tay nghiêm túc hỏi bác sĩ: "Bác sĩ , tôi hình như là thể chất dễ tụ máu, lỡ tay nắm một chút thì như vậy, có phải hay không là phương diện sức khỏe xảy ra vấn đề gì?"
Tại Tạ Ninh duỗi cổ tay trắng nõn ra, chỗ máu ứ đọng hết sức rõ ràng hiện ra một vết nắm, nhất thời bác sĩ cùng Nguyên Trạm thần sắc đều có chút quỷ dị.
Tạ Ninh nhìn sắc mặt bác sĩ cùng Nguyên Trạm, ngay lập tức liền nhận ra mình nói sai , vội vã thừa dịp mặt Nguyên Trạm vẫn chưa có triệt để đen xuống mà giải thích: "Tôi không có ý tứ gì khác a, anh nắm không đau chút nào. Thế nhưng nào có người bình thường bị nắm một chút liền bị bầm như vậy, anh xem -- "
"Ngậm miệng."
Nguyên Trạm không thể nhịn được nữa thấp giọng tức giận nói.