Edit: Packha03
Chương 16.3 - Ở chung
Tề Duyệt định đánh trống lảng, vỗ lưng Hải Lan, "Đề tài này nói ra cũng rất dài..."
Hải Lan ánh mắt kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía Tề Duyệt: "Vậy thì nói ngắn gọn lại."
Tề Duyệt trầm mặc, Hải Lan giống hệt như Tống thư ký, thấy cô xuất hiện trong nhà Thẩm Mục Thâm, họ như là nhìn thấy quỷ, bị dọa choáng váng.
Thẩm Mục Thâm từ ngoài ban công đi vào, Tề Duyệt hỏi: "Hôm nay anh không phải đi làm sao?”
Thẩm Mục Thâm liếc nhìn cô một cái, nhàn nhạt nói: "Một tuần bảy ngày, cũng nên dành ra một ngày để nghỉ ngơi.”
Tề Duyệt bất tri bất giác[1] nhớ tới hôm nay đã là chủ nhật.
[1] bất chợt nghĩ tới
Thẩm Mục Thâm tầm mắt dừng ở hai người các cô nhìn lướt qua, lãnh đạm nói: "Tôi đi thư phòng xem văn kiện, các cô ở lại tán gẫu nói chuyện.”
... Hóa ra ở nhà tăng ca.
Thẩm Mục Thâm vừa mới rời đi không lâu, tầm mắt Hải Lan nhìn cô chằm chằm, lập tức hít hơi thật sâu mở miệng tươi cười nói:
“Bầu không khí có vẻ ấm áp quá nhỉ?” Ánh mắt vừa rồi lo lắng nhìn Tề Duyệt biến thành hung ác.
Hải Lan đè thấp thanh âm, hung dữ nói với Tề Duyệt: "Cô gái này, tốt nhất cô nên giải thích rõ ràng cho tôi."
Hải Lan, cậu thật là cầm nhầm kịch bản của tác giả rồi! Thật đó!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại truyenwiki1.com @packha03. Những trang đăng tải khác đều là ăn cắp.]
Cuối cùng Tề Duyệt lôi kéo Hải Lan ra bên ngoài ban công, vì muốn giảm nhỏ âm thanh nói chuyện, cho nên đem cửa ban công đóng lại.
"Tề Duyệt, tuy rằng chồng trước của cậu là một gốc cây cỏ đẹp mắt, nhưng cũng không dễ ăn nha, đến trâu cũng không buồn cắn, cậu thế mà còn đâm đầu vào gốc cây ấy!?”
Hải Lan khiếp sợ, không thua kém gì khi biết bản thân mình xuyên sách.
“Cậu đừng nói vậy, tớ đâu có đâm đầu vào gốc cây nào. Tớ và Thẩm Mục Thâm ở chung cũng là có nỗi khổ riêng.”
Hải Lan nghi hoặc nhìn Tề Duyệt, “Mau nói nguyên nhân, tốt nhất có thể làm tớ tin tưởng.”
Tề Duyệt đến nhà Thẩm Mục Thâm là để diễn kịch cho bà Thẩm xem. Đối với chuyện này cô cũng không có nói cho Hải Lan, chỉ sợ Hải Lan suy nghĩ nhiều, nhưng hiện tại không nói cũng không được, Tề Duyệt cũng chỉ có thể đem mọi chuyện xảy ra một tuần nay nói cho cô nàng biết.
Nghe xong lời Tề Duyệt, Hải Lan bưng kín miệng cười mãnh liệt, chỉ sợ bản thân cười quá to sẽ bị Thẩm Mục Thâm nghe thấy được.
"Ông trời ơi, không thể tưởng tượng được Thẩm Mục Thâm cũng có ngày bị người khác thu phục. Mẹ con nhà này đấu trí đấu dũng, không ngờ tớ cũng có ngày được coi tiết mục ấy”
Tề Duyệt ai oán nhìn cô nàng.
"Đừng cười, tớ cũng bị liên lụy đến trong đó!"
Hải Lan ho nhẹ hai tiếng, thu liễm ý cười, nhưng khóe miệng vẫn là khống chế không được nhếch lên.
Hải Lan là điển hình của người vô tâm vô phế [2] , chỉ cần nhìn nam chính, nhân vật phản diện, nữ chính, nữ phụ từng nhóm người trải qua đau khổ, cô liền cao hứng [3].
[2] không tim không phổi – chỉ người vô tư.
[3] vui vẻ
“Bà mẹ chồng trước của cậu thật lợi hại, có thể đem hai người đi khóa học giảm áp lực kia. Sợ là áp lực cậu chẳng giảm lại còn tăng vùn vụt đi.”
Sự thật chính là như vậy, ai cũng nhìn ra được điều đó. (*꒦ິ꒳꒦ີ)
“Hai người ở khóa trung tâm ấy đền cùng là làm cái gì?”
"Chính là chơi rút gỗ một chút, nghe giảng dạy về phụ nữ mang thai cần tránh những gì. Sau đó chính là vợ chồng..." Bỗng nhiên dừng lại, nghĩ tới hình ảnh tối qua hai người ôm nhau, cô có chút không được tự nhiên.
"Sau đó vợ chồng như thế nào?" Hải Lan vô cùng bát quái.
Tề Duyệt nhìn cô nàng một cái, ánh mắt có chút né tránh, “Vì muốn xem phản ứng của những người vợ, giáo sư kêu người chồng từ phía sau ôm lấy vợ của mình.”
"Khụ khụ khụ!" Hải Lan ho mãnh liệt mấy tiếng, sau đó dùng sức nắm bả vai Tề Duyệt: “Bạn à, cậu ngàn vạn lần phải kiên định lập trường, không được để sắc đẹp dụ hoặc!”
"... Tớ không phải loại người như vậy."
"Ha ha, cậu chính là người như vậy" Hải Lan mặt không biểu cảm, vô cùng chắc chắn.
Packha: =))))
Tề Duyệt chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn cô nàng.
“Nhưng mà, qua chuyện đêm qua mà nói, chồng trước của cậu coi như không tệ. Không trực tiệp bỏ lại cậu mặc kệ không lời hỏi han, mà trực tiếp đưa về nhà.”
[Đọc truyện ở trang chính chủ chính là tôn trọng công sức của dịch giả]
Điểm này Hải Lan thật sự không thể phủ nhận được việc làm của Thẩm Mục Thâm.
“Cậu ở cái nơi kia thật sự không an toàn, vẫn là chuyển đến ở chung với tớ đi.”
Tề Duyệt lắc lắc đầu: “Thứ nhất là tớ đã ký hợp đồng thuê nhà nửa năm, thứ hai còn phải duy trì mối quan hệ Thẩm Mục Thâm với những người bên ngoài. Đến chỗ của cậu sẽ có người để ý.”
“Nhưng cậu ở nơi kia tớ không yên tâm, mặc kệ tiền thuê nhà thế nào, kẻ trộm chưa biết chừng còn trốn ở đâu đó chờ cậu, vạn nhất hắn quay lại đột nhập nhà cậu thì làm thế nào? Tớ sẽ tìm cho cậu nơi có bảo mật công nghệ cao, tiền thuê nhà tớ sẽ trả cho cậu, cậu cứ vào ở, là bạn bè với nhau cậu đừng cảm thấy ngại.”
"Hải Lan..."
"Cái gì cũng đừng nói, đã nói là bạn bè, cậu cũng không muốn để tớ lo lắng phải không?”
Tề Duyệt rất cảm động, cô và Hải Lan từ cấp hai đã quen biết nhau. Đến bây giờ đã được mười mấy năm, trong khoảng thời gian ấy Hải Lan đã giúp đỡ cô rất nhiều, trước nay chưa bao giờ tính toán so đo.
“Hiện tại chúng ta là những người thân thiết nhất của nhau, đồng thời phải nương tựa lẫn nhau. Phòng của cậu mấy ngày nay cũng đừng về, trước chuyển đến ở chung với tớ đi.”
Ở một nơi khác thế giới thực này, các cô quả thật phải nương tựa lẫn nhau.
“Ừ” Tề Duyệt gật gật đầu, cô kỳ thực nghĩ lại vẫn cảm thấy sợ .
Hàn huyên một hồi về yêu cầu phòng cho thuê, Hải Lan nhìn nhìn phòng khách, không nhìn thấy bóng dáng Thẩm Mục Thâm đâu, liền đem thanh âm ép tới càng thấp, hỏi: “Chồng trước đến cùng tính toán khi nào thì công bố chuyện hai người ly hôn?"
Tề Duyệt thở dài: "Trong khoảng thời gian ngắn khẳng định là sẽ không công bố được, mọi chuyện thế nào đều phải chờ tới khi thân thể Thẩm lão gia tốt lên rồi mới nói. Tuy nhiên tớ cũng phải biết chính xác thời gian, hai ngày nữa tớ sẽ hỏi anh ta. Nhưng mà lúc này mọi người Thẩm gia đều biểu hiện vô cùng coi trọng đứa nhỏ, tớ lo lắng lúc đó rất khó để công bố với mọi người bên ngoài.”
Hải Lan nhíu mày.
"Ngươi chồng trước của cậu chắc hẳn là có thể giữ đúng lời hứa đi, nhưng nếu mà lỡ đến lúc đó hắn đổi ý làm sao bây giờ? Không được, cậu vẫn phải cùng hắn ký bản cam kết đi.”
Tề Duyệt nghĩ nghĩ, vì cuộc sống sau này, cô cảm thấy phải nói rõ ràng với Thẩm Mục Thâm, giấy trắng mực đen viết ra cô mới an tâm được.
... ... ... ...
Dù sao cũng là nhà Thẩm Mục Thâm, Hải Lan trừ những lúc đối đầu với nam chính, còn lại rất tốt với nhữngvngười bên ngoài. Đối với gia tộc của nhân vật phản diện, Hải Lan cũng có chút sợ hãi, cho nên ở lại không lâu rất nhanh liền rời đi. Trước khi đi không quên nhắc Tề Duyệt lúc nào muốn rời đi thì gọi điện thoại cho cô ấy, cô ấy sẽ tới đón cô.
Sau khi Hải Lan đã rời đi, Thẩm Mục Thâm cũng đi ra ngoài, nói một lúc nữa sẽ quay trở lại. Tề Duyệt quay về phòng của Thẩm Mục Thâm, đem chăn gối gấp lại gọn gàng cẩn thận, sau đó rửa mặt, thay bộ quần áo được Hải Lan đưa tới.
Đem quần áo tối hôm qua cô mặc mặc và bộ quần áo đã giặt khô để chung một chỗ, chuẩn bị mang đi cùng nhau, cô cũng không biết là Thẩm Mục Thâm còn muốn mặc quần áo cô đã từng mặc qua không nữa...
Thu thập đồ đạc xong xuôi, Tề Duyệt từ trong phòng đi ra, nhìn thấy Thẩm Mục Thâm không biết đã trở về khi nào, đang ngồi ở trên bàn ăn bữa sáng .
Sữa, bánh mì bánh mì, xúc xích, đểu là bữa sáng mang phong cách Tây Âu, nhưng lại có hai phần.
Tề Duyệt nhìn xung quanh, không nhìn thấy bóng dáng của Tống thư ký, nhịn không được tò mò hỏi: "Anh mua à?"
Thẩm Mục Thâm nhìn cô một cái.
"Không phải." Thu hồi ánh mắt, tao nhã cắn một ngụm bánh mì, "Đương nhiên là từ trên trời rơi xuống."
…Coi như cô chưa từng hỏi cái gì.
Tề Duyệt vô cùng tự giác ngồi xuống, nhìn về phía bữa sáng dành cho bản thân, tuy rằng cảm thấy khả năng hỏi là vô nghĩa, nhưng vì lễ phép cô vẫn hỏi: "Đây là bữa sáng của tôi à?”
Thẩm Mục Thâm nhìn về phía cô, mặt mày hơi nhíu.
Tề Duyệt cảm giác bản thân đã hiểu rõ, hắn muốn nói —— vì sao một buổi sáng cô hỏi những câu vô nghĩa như vậy?
Cô hiện tại thật sự muốn hướng Tống thư ký quỳ lạy bái sư. Vì sao không cần Thẩm đại gia mở miệng, chỉ cần một ánh mắt anh ta có thể hiểu rõ lời Thẩm Mục Thâm nói?
"Chẳng lẽ cô cảm thấy tôi một buổi sáng sẽ ăn hai phần giống nhau y đúc?” Tề Duyệt mím mím môi, cảm thấy không thể cùng Thẩm Mục Thâm nói chuyện bình thường, cô nói không lại hắn.
Hai người yên tĩnh không tiếng động ăn bữa sáng.
Thẩm Mục Thâm ăn xong đầu tiên, sau đó lấy giấy xoa xoa khóe miệng, nhìn về phía Tề Duyệt, nhất thời khiến Tề Duyệt sinh ra cảm giác áp bách, làm cho cô không thể không buông bánh mì, nuốt mẩu bánh mì trong miệng kia xuống, sau đó đối diện với hắn.
“Cô xem điện thoại chưa?”
“Có chuyện gì vậy?”
“Xem một cái đi.”
Tề Duyệt có chút mơ hồ không hiểu, nhưng vẫn lấy di động trong túi ra, mở mật khẩu, lại phát hiện có tin nhắn của ngân hàng gửi đến.
Mở ra vừa thấy, có chút há hốc mồm.
"Năm vạn NDT là anh chuyển sao?”
“Cô cho là?”
Tề Duyệt nhíu mày: "Đem tài khoản của anh nói với tôi, tôi chuyển lại cho anh.”
Thẩm Mục Thâm nghiêm cẩn nhìn Tề Duyệt nửa ngày.
"Không phải là tôi chê ít, nhưng không làm mà có ăn…”
Thẩm Mục Thâm ôm ngực dựa lưng vào ghế dựa, nghĩ nghĩ, "Cái này xem như phí bịt miệng.”
"Khụ khụ, phí bịt miệng?"
"Đúng, phí bịt miệng, trong khoảng thời gian này, cô phải giữ bí mật chuyện ly hôn."
Tề Duyệt nhìn Thẩm Mục Thâm, lại nhìn tin nhắn hiện trên màn hình di động, cuối cùng nhìn hắn một hồi, thật sự cô rất tò mò, nếu không hỏi cô sẽ cảm thấy không thoải mái.
“Tôi không phải là ghét bỏ chê tiền ít, nhưng chỉ là khá tò mò, không phải phú hào [4] khác vung tay phí bịt miệng đều là khởi đầu trăm vạn. Năm vạn này anh cảm thấy có phải hơi ít không?”
[4] 富豪 [fùháo] Đại gia
Thẩm Mục Thâm: …Ah, nữ nhân.
…