Sau Khi Ly Hôn Với Nhân Vật Phản Diện

Chương 18

   Edit: Dubb

Beta: Packha03

 Tên trộm hung hăng đến mức đem cả căn nhà của Tề Duyệt lục tung tất cả lên. Hắn hoàn toàn không sợ rằng Tề Duyệt sẽ quay lại trong lúc hắn đang trộm những món đồ có giá trị.  

  Lúc đó hắn có rời đi nhưng quay lại, dường như hắn ta đang cố tình làm vậy. Ban đầu, cô có cảm giác hắn ta quay lại để tìm kiếm thứ gì đó nhưng hiện tại,  có vẻ như hắn đang cố ý đợi chủ nhân của căn nhà này là cô trở về. 

  Tề Duyệt kiểm tra đồ đạc của mình với tâm trạng nặng trĩu và cô nhận thấy rằng, mình đã bị chiếc Laptop và chiếc túi hàng hiệu do Hải Lan tặng cô vào ngày sinh nhật. 

  Giá trị lên đến ba vạn nhân dân tệ [1].

[1] 100.000.000 VND 

  Tề Duyệt cảm thấy đau lòng không tả nổi. Máy tính cô chỉ mới mua chưa được nửa năm, còn chiếc túi Hải Lan tặng cô còn chưa dám dùng, giữ gìn tới tận bây giờ lại bị trộm mất. Dòng thứ bố láo!

  Mặc dù rất đau lòng nhưng đạo lý "của đi thay người" này Tề Duyệt vẫn hiểu được. Tiền bạc chỉ là vật chất bên ngoài, an toàn của bản thân mới là quan trọng nhất. 

  Cô gọi điện cho chủ nhà, sau mười phút chủ nhà đã đến. Chủ nhà là một phụ nữ trung niên ngoài bốn mươi tuổi. Bà ấy nhìn ngôi nhà bừa bộn liền thở dài. 

  Nhìn Tề Duyệt từ trong phòng đi ra, theo sau cô còn có Thẩm Mục Thâm, hỏi: "Bạn trai cháu à ?” 

  Hắn ta là chồng cũ cháu!!! Tề Duyệt không dám nói ra sáu từ này và cũng thật khó để nói rằng hắn là một người bạn bình thường. Nên cô đành phải gật đầu. 

  Tên trộm lục tung căn nhà đã đủ làm chủ nhà đau đầu, cho nên bà ấy cũng không đi sâu vào mối quan hệ giữa hai người. Thay vào đó, chủ  nhà nhìn căn phòng một lần nữa và nói với Tề Duyệt: "Cháu chắc cũng không dám sống ở đây nữa. Nếu muốn chuyển đi, cô có thể đem tiền đặt cọc hai tháng sau trả lại cho cháu, mọi người không có việc gì là điều quan trọng nhất.” 

  Chủ nhà của Tề Duyệt là một người thân thiện. Lúc đầu, Tề Duyệt chọn thuê căn nhà này vì chủ nhà là một người tốt. 

  “Cháu vẫn sẽ thuê cả tháng này và đến cuối tháng rút tiền cọc sau ạ.” 

  Chủ nhà hơi ngạc nhiên: “Tại sao?” 

  Tề Duyệt mỉm cười:” Cháu vẫn chưa tìm thấy nhà mới nên mọi thứ vẫn để ở đây.” Cho dù cô ở chỗ Thẩm Mục Thâm thì cũng sẽ mất một tháng để chuyển đi, chưa kể Hải Lan vẫn chưa tìm được nhà mới cho cô. 

  Chủ nhà gật đầu và bảo Tề Duyệt gọi lại cho bà ấy khi cô chuyển đi. Bà ấy sẽ trả lại hợp đồng thuê nhà và hoàn tiền cho Tề Duyệt. 

  Tề Duyệt dọn dẹp qua căn phòng và bỏ tất cả quần áo vào một cái túi. Cô dự định sẽ vứt hết đi. Nói cô lãng phí, nói cô mỏng manh, yếu đuối cũng được. Quần áo sau khi bị người lạ đụng vào, cô không thể mặc nổi nữa. 

  Không có nhiều thứ quan trọng vì một số thứ đã ở trong nhà Thẩm Mục Thâm.  Tề Duyệt xếp đồ vào một chiếc vali, các vật dụng khác để lại ở đây đến lúc chuyển nhà rồi tính sau.

****

  Viên cảnh sát rót cho Tề Duyệt và Thẩm Mục Thâm hai cốc nước, ngồi trước máy tính nhìn những thông tin về kẻ trộm, nói: 

  “Kẻ trộm này chính xác là người thuê căn phòng trước đó. Chúng tôi đã kiểm tra thông tin của hắn ta và thấy rằng, hắn không chỉ có tiền sử trộm cắp mà đã ở tù hai năm vì tội hϊếρ ɖâʍ.” 

  “Tội hϊếρ ɖâʍ?” Thẩm Mục Thâm rùng mình quay sang nhìn Tề Duyệt. Khuôn mặt cô tái nhợt sau khi nghe lời nói của viên cảnh sát. 

  Viên cảnh sát gật đầu. 

  “Chúng tôi đã kiểm tra đoạn video giám sát của tuần gần đây nhất và thấy rằng nghi phạm đã vào và rời khỏi toà nhà ba lần trong tuần này. Mỗi lần đều đi qua tầng 5 và nhiều lần theo dõi vợ anh ở ngã tư. Chúng tôi cũng đã xem video và thấy anh ta thường ngồi ở quán ăn sáng ở ngã tư trong vài giờ. Nếu tôi đoán không sai thì anh ta đang theo dõi vợ anh.”

  Đôi mắt của Thẩm Mục Thâm tối đi. 

  Tim Tề Duyệt như ngừng đập, mặt cô tái nhợt. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ bị ai đó theo dõi, khi cô mới chỉ sống một mình ở nơi đó trong một tháng, hơn nữa lại là một người có tiền án. 

  “Anh ta biết rằng vợ anh sống một mình. Chắc hẳn sau khi trộm đồ xong, anh ta đột nhiên lòng nổi lên ác ý, nên đã quay lại với mục đích khác.” 

  Mục đích khác thật quá rõ ràng. 

  Khuôn mặt của Thẩm Mục Thâm tối dần. Mặc dù hắn đã ly dị với Tề Duyệt, nhưng dù sao họ cũng từng là vợ chồng trên danh nghĩa. Vợ cũ của mình bị một người như vậy có ý đồ khiến tâm tình hắn cực kỳ tồi tệ. 

  Đôi mắt của Thẩm Mục Thâm lạnh đi, giọng hắn tối sầm: "Bắt hắn càng sớm càng tốt. Sau khi bắt được hắn xin vui lòng thông báo cho tôi, tôi sẽ bắt hắn phải ngồi tù chung thân.” 

  Thẩm Mục Thâm thật sự có có khả năng làm việc này. Tất cả những việc làm tên trộm gây ra sẽ được Thẩm Mục Thâm điều tra rõ ràng. Các luật sư đằng sau Thẩm thị đều là những người không phải ăn không ngồi rồi.

  Dường như không biết thân phận thật sự của Thẩm Mục Thâm, không ít cảnh sát đã buông lời khuyên can, nhưng họ cũng không rõ thân phận anh nên viên cảnh sát không quan tâm quá nhiều. 

  “ Hai người là vợ chồng, mặc kệ vì lý do gì mà ly thân. Bây giờ nghi phạm chưa bị bắt, rất khó để đảm bảo rằng anh ta sẽ không quay lại lần nữa. Vì vậy, hai người nên hòa giải càng sớm càng tốt.”

  Hôm qua một sĩ quan cảnh sát khác đã nói chuyện với viên cảnh sát điều tra rằng hai người họ đã ly thân với nhau vì vậy viên cảnh sát đang phân tích tình hình cũng biết điều đó. 

  Thẩm Mục Thâm nhìn Tề Duyệt rồi gật đầu. 

  Cuối cùng các viên cảnh sát cho họ xem ảnh của nghi phạm và nhắc nhở hai người họ chú ý hơn đến những người xung quanh và gọi ngay cho họ nếu xảy ra tình huống gì. Sở cảnh sát sẽ tiếp tục điều tra nghi phạm và thông báo cho họ ngay khi bắt được nghi phạm. 

  Thẩm Mục Thâm và Tề Duyệt ra khỏi đồn cảnh sát cũng đã gần 5 giờ chiều. Hôm nay dự báo thời tiết nói nhiệt độ sẽ hạ rất nhiều vào buổi tối, nên lúc này trời tối và lạnh hơn buổi sáng rất nhiều. 

  Sắc mặt của Tề Duyệt rất kém, bởi cô chưa bao giờ nghĩ rằng vụ trộm này lại trở nên phức tạp như vậy và cô là đối tượng bị nhắm đến. 

  “ Lo lắng ?" 

  Giọng nói trầm trầm của Thẩm Mục Thâm vang bên tai, Tề Duyệt gật đầu. Lo lắng hay không, cô cũng không cần thiết phải che dấu. 

  “Không cần lo lắng gì cả.” 

  Tề Duyệt ngẩng đầu nhìn hắn với ánh mắt nghi ngờ. 

  Thẩm Mục Thâm đút tay vào túi quần, đôi mắt lạnh lùng và kiêu ngạo: "Thẩm thị  có chút quen biết với giám đốc sở cảnh sát, không sợ hắn trốn mất chỉ sợ hắn không thể trốn được.” 

  Tề Duyệt cười cười, Thẩm Mục Thâm kiêu căng không bao giờ khiến người khác hiểu được, nhưng vào lúc này lại khiến cho cô cảm thấy thật an tâm. 

  “ Bây giờ đi ăn trước.” Thẩm Mục Thâm nói. 

  Bận rộn một ngày khiến Tề Duyệt cảm thấy đói bụng. 

  Hải Lan gọi điện là lúc Tề Duyệt đang ăn tối với Thẩm Mục Thâm trong một nhà hàng Trung Quốc. 

  “ Tề Duyệt, tại sao cậu không gọi cho tớ? Bây giờ cậu đang ở đâu? Giờ tớ qua đón cậu.” Giọng Hải Lan gấp gáp giống như đã đợi cuộc gọi của Tề Duyệt từ rất lâu.

  Tề Duyệt liếc Thẩm Mục Thâm, thì thầm: “ Tớ đang ăn.” 

  “ Đang ăn. . . Giọng cậu nhỏ như vậy, chẳng lẽ đang làm gì mờ ám không thể cho mọi người thấy sao?" 

  “ Có chuyện gì không ? Nếu không thì sau khi ăn xong tớ sẽ gọi lại cho cậu nói chuyện sau, cúp máy đây.” 

  Không đợi Hải Lan tiếp tục hỏi, Tề Duyệt đã cúp máy. Sau khi cúp máy, cô mới phát hiện ra Thẩm Mục Thâm đang nhìn cô. 

  Ánh mắt hắn có chút hứng thú. 

  “ Thật khó để giải thích được tình cảm giữa những người phụ nữ. Khi tình bạn tốt thì cả hai có thể đùa vui với nhau, nhưng cũng có thể vì một chuyện nhỏ mà ầm ĩ.” 

  “ Tôi và Hải Lan sẽ không như vậy.” 

  “ Ồ…” Thẩm Mục Thâm hỏi: "Mối quan hệ của hai người tốt như thế nào ?"

  Tề Duyệt cau mày suy nghĩ hồi lâu rồi lắc đầu: “Không thể giải thích bằng lời nói.” 

  Thẩm Mục Thâm gật đầu, ý vị sâu xa nhìn Tề Duyệt nói: “ Tôi nghe nói trước khi tôi và cô ly hôn, Hải tiều thư muốn cùng Lăng Việt giải trừ hôn ước. Trong lúc đó, hai người thật sự không có gì ?" 

  “ Ý anh là . . . ?" Tề Duyệt có chút không rõ nhưng ngay lập tức phản ứng lại. 

  “Không đời nào, chúng tôi là tình bạn trong sáng!” 

  Thẩm Mục Thâm "Ồ" một tiếng, hiển nhiên đã mất hứng thú  và không muốn tiếp tục thảo luận chủ đề này. 

  Thái độ này thật sự là. . . đủ rồi đó! 

  “Cô chuyển đến nhà tôi trong tháng này không có vấn đề gì. Đừng nói với ai về chuyện ở đồn cảnh sát, kể cả bạn tốt Hải Lan của cô.” 

  Tề Duyệt gật đầu nhưng lại nhanh chóng lắc đầu: “ Tôi thực sự không muốn làm phiền anh.” 

  Thẩm Mục Thâm uống một ngụm nước, ngước mắt lên nhìn Tề Duyệt, không nhanh không chậm nói: “ Cô thật sự phiền toái nhưng nếu chỉ một tháng thì tôi vẫn có thể chịu được.” 

Tề Duyệt: .....

  . . . . . Thẩm Mục Thâm, anh lấy đâu ra cái tự tin này vậy ? Từ khi trong bụng mẹ anh à ? 

  Tại sao hắn không hỏi cô có chịu nổi không ? 

  “ Nếu cô ở khách sạn hoặc đến nhà Hải Lan thì việc ly hôn của chúng ta sẽ trở nên rắc rối hơn. Cô phải suy nghĩ cẩn thận về việc thừa nhận rằng cô đã ly hôn sau đó bỏ con lại hoặc thừa nhận ly hôn sau khi bỏ con.” 

  Mặc dù câu nói của Thẩm Mục Thâm chỉ là thay đổi thứ tự nhưng ý nghĩa hoàn toàn khác nhau. 

  “ Tại sao tôi phải làm như vậy ?" Tề Duyệt cau mày. 

  Thẩm Mục Thâm hơi híp mắt lại, khẽ cười một tiếng: “Cô ở Thẩm gia lâu như vậy, chẳng lẽ không biết đạo lý ở Thẩm gia không có kẻ nào dễ bắt nạt ?"

  Thẩm gia. . . . Từ ông Thẩm cho tới chú Thẩm quả thật không có ai dễ qua mặt. 

  Sở dĩ Thẩm gia được gọi là gia đình phản diện vì mọi người trong cái gia đình này không ai tầm thường. 

  “ Vì lợi ích của bản thân, ai sẽ quan tâm đến sức khỏe của ông nội? Khi họ biết rằng chúng ta đã ly hôn, bọn họ khẳng định sẽ là người thông báo sớm nhất có thể cho ông nội. Ngay cả khi ông nội có thể bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ vì tin này.” Khuôn mặt Thẩm Mục Thâm lạnh đi. 

  Tề Duyệt trầm mặc, cho dù đó là bố của Thẩm Mục Thâm hay là bà của Thẩm Mục Thâm, bọn họ là người mà thậm chí ngay cả con mình cũng không cần, luôn muốn đẩy Thẩm Mục Thâm và bố hắn xuống rồi đưa con của chính mình lên nắm quyền. Hai người kia liệu có quan tâm đến ông nội Thẩm hay không ? 

  Nghĩ lại cảm thấy thật đáng sợ. 

  Tình trạng cơ thể của ông Thẩm, Tề Duyệt rất rõ ràng. Ông thật sự không thể chịu đả kích lần thứ hai. 

  Trừ khi cô cũng giống những người khác, trở nên ích kỷ, không quan tâm đến một ai. 

  Tề Duyệt bối rối, cô đột nhiên có chút bị thuyết phục rồi, phải làm sao bây giờ ? 

  Trên đường trở về nhà của Thẩm Mục Thâm, Tề Duyệt thầm nghĩ lần sau nếu Thẩm Mục Thâm đề xuất điều gì, cô sẽ không suy nghĩ nhiều mà từ chối luôn. Nếu cùng hắn nói thêm vài câu, cô chắc chắn sẽ bị hắn thuyết phục một cách dễ dàng.

  Khi về nhà, Tề Duyệt luôn cảm thấy có chút không đúng. Sau khi đi qua thư phòng của Thẩm Mục Thâm Tề Duyệt liền biết điều gì không đúng. 

  Cô nhìn thấy một chiếc giường đơn trong thư phòng của Thẩm Mục Thâm và chất liệu dường như giống chiếc giường trong phòng ngủ của hắn.

  Bỗng nhiên cô nhớ Thẩm Mục Thâm sáng nay đã nói rằng cô ngủ phòng hắn còn hắn ngủ phòng khách quả thật có vấn đề. 

  Cô vừa mới đồng ý với hắn thì hắn đã đặt chiếc giường vào đây!

  Thẩm Mục Thâm đứng sau lưng Tề Duyệt nhìn chiếc giường trong thư phòng, gật gật đầu, có chút vui vẻ nói: “ Tống thư ký hiệu suất làm việc không tồi.” 

  Đại ca, rõ ràng anh mới là người hiệu suất . . . . 

~ Hết chương 18 ~ 

  

  

  

  

Bình Luận (0)
Comment