Hậu quả của việc ma giáo giáo chủ luyện công bị tẩu hỏa nhập ma chính là — mất trí nhớ.
Y không sao nhớ được dù chỉ một chút về cuộc đời mình, đại não hoàn toàn trống rỗng.
Loại cảm giác bất an này không có lúc nào là không tra tấn y.
May mắn là, tình cảnh hiện tại của y cũng không có gì nguy hiểm, bởi vì có người đã thu lưu y khi y còn trọng thương.
Người nọ hình như là một lang trung chân đất sống ở vùng núi này.
Thường ngày không có việc gì làm thích xuống núi xem bệnh cho người dân trong thôn gần đó. Nhàn rỗi thì lên núi hái thuốc.
Hắn sống một mình trong một gian nhà bằng trúc, khung cảnh quanh gian nhà thanh u (đẹp, tĩnh mịch) là một mảnh đất trống kéo dài.
Thỉnh thoảng ra khỏi cửa sẽ thấy thân ảnh người kia đang phơi thảo dược trên phần đất trống đó.
Thân hình đó thon dài, rắn rỏi. Mặc dù quần áo chỉ mộc mạc như những thôn dân bình thường, nhưng khuôn mặt lại tựa thần tiên.
"Ngươi không phải người bình thường!" Ma giáo giáo chủ nhìn hắn, rồi đưa ra nhận xét.
Người kia nghe xong cười ha ha: "Ta đương nhiên không phải người bình thường! Ta là thần y! Thần y, ngươi hiểu đúng không?"
"Nhưng lần trước ngươi đưa nhầm dược cho một thôn dân dưới chân núi, khiến người ta lên tận đây tìm ngươi làm ra ngô ra khoai."
"Hừm... Cái này cũng có gì đâu, đã bị bệnh thì chẳng phân biệt lớn nhỏ, luôn có ngoại lệ, ngẫu nhiên phạm phải một sai lầm nho nhỏ là chuyện vô cùng bình thường!"
Ma giáo giáo chủ tiếp tục nghi ngờ, nhìn chằm chằm người kia.
"Aiii, ngươi đừng nhìn nữa, ăn cơm, ăn cơm nào." Tiêu Bạch đặt thức ăn lên bàn, "Khi nào thì ngươi có thể xuống giường thì đến phiên ngươi nấu cơm. Ta rõ ràng là ân nhân cứu mạng, đem ngươi về rồi mỗi ngày lại phải hầu hạ ngươi, thật không có thiên lý gì cả..."
Khi hắn nói những lời này, giọng cũng không phải quá lớn, chỉ là ngữ điệu thản nhiên, pha lẫn trêu chọc, nghe cũng khiến người ta cảm thấy hắn chẳng hề để ý.
Ma giáo giáo chủ nghĩ nghĩ, y không nhớ rõ phải nấu cơm như thế nào (thực ra là hoàn toàn không biết): "Không nấu có được không, trả ơn gì đó, đổi cách khác."
"Đổi cách khác?" Tiêu Bạch nhìn ma giáo giáo chủ thật lâu, trong lòng thầm cảm thấy y lớn lên nhìn thật đẹp, vì thế liền nói: "Vậy lấy thân báo đáp thì sao?"
"Lấy thân báo đáp là phải làm những gì?"
"Ừm... Không phải làm gì cả, chỉ cần tối để ngủ với ta là đủ rồi."
"Hiện tại không phải tối nào ngươi cũng ngủ với ta sao?"
Hiện tại ma giáo giáo chủ hằng đêm đều bị hàn khí trong cơ thể toát ra, tra tấn, nên hằng ngày, Tiêu Bạch đều làm noãn lô (lò sửa) cho y.
"Cái kia có chút không giống."
"Cái gì không giống?"
"Nếu ngươi đồng ý lấy thân báo đáp, vậy đêm đến, khi ngủ... hai ta có thể chút việc vui vẻ."
Chuyện vui vẻ...
Ma giáo giáo chủ suy nghĩ một hồi lâu, nếu làm chuyện vui vẻ có thể giúp y mỗi tối không còn đau đớn như vậy nữa, hình như cũng không tồi.
"Được, ta đáp ứng ngươi." Nói xong, giáo chủ tiếp tục xới cơm.
Khóe miệng Tiêu Bạch giật giật, cảm thấy cứ như vậy mà lừa được một người vợ, hình như hơi quá dễ dàng.