*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ban đêm nằm ở trên giường, Diệp Khâm mới hậu tri hậu giác phản ứng lại. Mình... vậy là mình đã thổ lộ rồi sao!!!
Cậu lăn lộn mấy vòng trên giường, tim đập thình thịch.
Đầu tiên là nghĩ tại sao mình lại tỏ tình với người ta trong tình huống không hề chuẩn bị trước. Sau lại nghĩ tại sao ông trời lại khiêu khích cậu giành lấy cái việc này chứ!
Loại việc như thổ lộ tình cảm này làm sao có thể để Khâm ca anh dũng thần võ cậu làm trước!
Diệp Khâm cả đêm không ngủ ngon, buổi sáng ngày hôm sau điều đầu tiên cậu làm là thay nước ở bình hoa cắm năm bông hoa hồng được tặng.
Nghĩ đến việc hôm qua cậu nhận hoa của Trình Phi Trì mà cũng không có món quà đáp lễ nào cả thì có chút không lễ phép. Diệp Khâm lấy bình sao giấy giấu ở trong ngăn kéo ra, thuận tiện để cùng chỗ với mấy đồ vật kia.
Trên đó còn có thẻ ăn và Giấy chứng nhận Đoàn viên của Trình Phi Trì, không xem không biết, vừa thấy đã dọa cậu nhảy dựng.
Sinh nhật của Trình Phi Trì là ngày hôm kia! Là trước Lễ Tình Nhân một ngày!
Diệp Khâm luống cuống, cả buổi sáng cũng không đến lớp, vẫn luôn trốn ở đằng sau cuốn sách ôm di động lên diễn đàn giao lưu Omega.
Trong kỳ nghỉ đông, Diệp Khâm đã bí mật mở một bài đăng trong chuyên mục Nhật ký thời gian mang thai để ghi lại cuộc sống hàng ngày của mình.
Trước đó Diệp Khâm còn khoe hình giày và mỹ phẩm mà Trình Phi Trì mua cho cậu. Lúc đăng lên diễn đàn có rất nhiều Omega hâm mộ, ai cũng khen Alpha của cậu cẩn thận lại săn sóc.
Lúc ấy Diệp Khâm cảm thấy vô cùng có mặt mũi, đầu nóng lên cậu còn đi tham gia hoạt động do chuyên mục tổ chức trong Tết Âm Lịch có tên “Alpha nhà tôi là đẹp trai nhất!”
Cậu đem ảnh chụp lén sườn mặt Trình Phi Trì đăng lên, tạo nên một trận hú hét trên diễn đàn Omega. Cuối cùng đương nhiên là chiếm vị trí hạng nhất, còn được nhận thưởng và được trao giải bài đăng nổi bật nhất tuần.
Bây giờ Diệp Khâm được xem như là Omega số đỏ nhất trên diễn đàn. Bây giờ cậu đăng bài trên chuyên mục tư vấn tình cảm, lập tức có rất nhiều đồng môn nhiệt liệt vây xem.
Diệp Khâm bắt đầu với bài đăng: “Bỏ lỡ sinh nhật Alpha nhà tôi rồi. Phải làm sao bây giờ???”
Cậu chỉ muốn xin các đại gia chỉ giáo kinh nghiệm thôi mà, không ngờ lại bị mắng tới tấp. Nói cậu không có truyền thống mỹ đức của Omega, vậy mà cũng có thể quên sinh nhật Alpha nhà mình!
Lầu 1: Trước sinh nhật lão công nhà tôi một tháng, tôi đã đặt xong nhà hàng rồi! Alpha bôn ba ở bên ngoài thật sự rất vất vả, Omega chúng ta nên làm người nội trợ đảm đang!
Lầu 2: Cái này mà cũng có thể quên? Nếu tôi mà là Alpha nhà chủ thớt thì tôi đã đá cậu rồi. Đá đi đổi lấy một Omega vừa nghe lời vừa hiểu chuyện.
Lầu 3: Mị đã xem qua hình dự thi mà chủ thớt đăng rồi. Sao cậu lại như thế được chứ! Alpha đẹp trai như vậy mà còn không biết quý trọng, không bằng để cho mị tới luôn đi!!! (vén tay áo)
Lầu 4: Lầu trên lấy số rồi sao? Các chế sau xếp hàng sau mị. Không cần chen lấn!
Lầu 5: Tôi đã theo hướng dẫn của mấy thím đi xem ảnh chụp rồi. Chủ thớt có phải là gạt người không? Alpha trong ảnh còn mặc đồng phục học sinh mà...
Lầu 6: Gì đây? Diễn đàn của chúng ta à dành cho các bà bầu với kết bạn bốn phương mà. Tôi thấy chủ thớt giống như dân bán hàng online vậy? Tôi cứ tưởng mọi người cũng nhận ra chứ...
Lầu 7: Mị chậm rãi đánh một cái dấu chấm hỏi...? Vậy chủ thớt bán hàng online đến chuyên mục tình cảm này làm gì?
Lầu 8: Chả trách ảnh chụp che che dấu dấu không dám chụp chính diện. Nhật ký mang thai cũng viết như có lệ vậy, hóa ra là tự bịa chuyện...
Lầu 9: Ngay từ đầu tôi đã biết ngay mà, Alpha đẹp trai như vậy làm sao tôi chưa thấy qua được! Phỏng chừng là chụp lén đi. Ha ha ha ha ha...
Diệp Khâm thiếu chút nữa tức hộc máu, lập tức gửi tin cho quản lý diễn đàn nhờ xóa bình luận. Bình luận mắng cậu thì không sao nhưng mấy cái bình luận mơ ước Alpha nhà cậu thì phải xóa hết, một cái cũng không thể lưu lại.
Có nhiều người đỏ mắt ghen ghét mắng cậu, nhưng cũng có không ít người bày mưu tính kế cho cậu. Có vài Omega Diệp Khâm quen tên từ chuyên mục Nhật ký thời gian mang thai đều đến giúp cậu nghĩ cách. Dạy cậu làm sao xin lỗi cho tốt, rồi dạy cậu chuẩn bị một món quà đắt tiền, còn có dạy cậu chiêu sắc dụ.
Nào là vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa. Đều là người lớn rồi, có thể đen tối một chút. Cứ mặc một bộ áo ngủ gợi cảm - gió lọt bốn phía rồi nằm sẵn trên giường, đảm bảo dù cậu có ra ngoài trộm trai thì Alpha nhà cậu cũng tha thứ thôi!
(Trộm trai = ngoại tình, gốc: trộm hán tử) Nếu là trước kia thì Diệp Khâm khẳng định sẽ đối với mấy lời này khịt mũi coi thường. Nhưng có lẽ cậu ở diễn đàn Omega này lăn lội cũng lâu nên đã bị mấy Omega này đồng hóa luôn rồi. Cậu bây giờ lại cảm thấy kiến nghị này có vẻ hợp lý.
Nhưng cậu... Không có kinh nghiệm.
Đa số mọi người đều phân hóa lúc mười ba, mười bốn tuổi, nhưng Diệp Khâm là một trường hợp đặc biệt. Lúc cậu mười lăm tuổi vẫn còn chưa có dấu hiệu phân hoá.
Mọi người xung quanh đều cho rằng cậu khẳng định là một Beta. Không ngờ tới một năm sau trong tiết thể dục, cậu đột nhiên cảm thấy toàn thân nóng lên thiếu chút nữa té xỉu, đưa đến bệnh viện làm kiểm tra thì phát hiện cậu đã phân hoá thành Omega rồi.
Lúc học trung học, cậu cũng chưa nghe giảng một tiết sinh học nào cả. Cậu suốt ngày kêu gọi quyền bình đẳng, nói là phải làm một Omega thời đại mới cũng chỉ vì không muốn bị người khác xem thường thôi.
Trên thực tế cậu đối với quan hệ giữa Alpha và Omega là hoàn toàn không biết gì cả. Số lần cậu tới kỳ động tình cũng không nhiều lắm, có thể dựa vào thuốc ức chế để vượt qua.
Cái đêm kia Diệp Khâm cùng Trình Phi Trì mơ màng hồ đồ là vào ngày cuối cùng trong kỳ động tình của cậu. Hiện tại nghĩ lại cũng chỉ nhớ là nó khá thoải mái, mấy cái khác đều không nhớ rõ.
Nói đến thoải mái... Diệp Khâm lại nghĩ tới trong cuốn
《Cẩm nang chăm sóc Omega thời kỳ mang thai 》 có nói sinh hoạt vợ chồng giúp Omega thuận lợi hơnkhi sinh con. Cậu cúi đầu sờ sờ bụng nhỏ, khuôn mặt lặng lẽ đỏ lên.
*
Tan học, lúc cậu ở dưới lầu nhìn thấy Trình Phi Trì liền có cảm thấy có chút xấu hổ, ngượng ngùng. Cậu không giống như ngày thường tùy tiện mà vắt chân ngang qua rồi ngồi trên yên xe, mà chỉ ngồi nghiêng ở một bên, làm một bộ dạng thật duyên dáng.
Trình Phi Trì quay đầu liếc nhìn cậu: “Thân thể không thoải mái sao?”
Diệp Khâm nghe được hai từ “Thoải mái” liền khẩn trương: “Hả? À không có đâu.”
“Ngồi ở một bên trọng tâm không ổn định.” Trình Phi Trì nói, “Ôm chặt anh.”
Diệp Khâm giật mình, vội nâng cánh tay vòng lấy eo Trình Phi Trì.
Không cần mặt đối mặt, Diệp Khâm lá gan lớn hơn rất nhiều. Lúc đi được tới nửa đường, ở phía sau yên xe nói: “Ngày mười ba tháng hai là sinh nhật anh. Tại sao lại không nói cho em biết?”
Trình Phi Trì: “Anh quên mất.”
Diệp Khâm bĩu môi: “Anh gạt người, làm gì có ai không nhớ rõ sinh nhật mình chứ!”
Xe đạp cua ở góc đường, lúc đến gần ngã rẽ vào khu dân cư thưa thớt, Trình Phi Trì nói:
“Thật mà. Anh không nhớ hôm đó là sinh nhật mình.”
Vì Trình Phi Trì trước nay chưa bao giờ lừa cậu nên Diệp Khâm cũng miễn cưỡng tin. Nhân đó cảm giác áy náy vì không nhớ sinh nhật anh cũng giảm bớt không ít.
Nhưng cậu vẫn muốn tặng quà cho anh.
Đến cửa nhà, Trình Phi Trì nói muốn đi làm thêm. Lúc anh quay đầu xe muốn đi, Diệp Khâm nghẹn nửa ngày nói không nên lời, dưới tình thế cấp bách một phen túm chặt yên xe đạp:
“Không cho đi.”
Trình Phi Trì sửng sốt, quay đầu thấy tư thế chổng mông của Diệp Khâm, không nhịn được cười: “Được. Anh không đi.”
Nói rồi để xe dừng ở ven đường, đứng tại chỗ chờ Diệp Khâm lên tiếng.
Bị cặp mắt màu hổ phách kia nhìn chăm chú, dũng khí Diệp Khâm vất vả tích góp cũng mất hơn phân nửa.
Cậu không phải là chưa bao giờ tặng quà cho người khác. Lúc đi dự sinh nhật bạn bè, cậu không biết đã tặng bao nhiêu cái cái đồng hồ với mô hình,... Nhưng tặng đồ thủ công như thế này thì là lần đầu tiên.
Lúc làm cậu không nghĩ nhiều như vậy, làm xong mới cảm thấy kỳ quái. Một cái bình pha lê thêm mấy ngôi sao giấy như thế này trên mạng mua chín tệ chín còn bao luôn cả tiền ship.
Diệp Khâm hoài nghi lúc ấy đầu mình hẳn là bị lừa đá. Nhiều món quà đẹp và đắt tiền như thế kia thì không chọn, tự nhiên lại chọn cái này. Vừa khó làm muốn chết, vừa trông bần đến nỗi không nỡ nhìn thẳng.
Đã là đầu mùa xuân, lúc về đến nhà trời còn sáng, Diệp Khâm đứng rối rắm một hồi thì trời sáng đã thành tối luôn rồi.
Cậu cũng không hề nhận ra. Diệp Khâm ôm cặp sách kéo khóa xuống, kéo ra một lúc rồi lại đóng lại. Bên tai tràn ngập âm thanh kéo khóa rẹt rẹt.
Trình Phi Trì không chờ được, mắt thấy màn đêm buông xuống, gió lạnh bắt đầu thổi, anh sợ Diệp Khâm ở bên ngoài dễ bị cảm lạnh, đề nghị:
“Đi vào trước đi, có chuyện gì ngày mai lại...”
“Không được!” Diệp Khâm vội vàng ngắt lời, hít một hơi thật sâu. Bàn tay tiến vào cặp sách móc ra một cái phong thư đưa cho Trình Phi Trì, thấy chết không sờn nói:
“Anh nhìn cái này trước đi!”
Phong thư được gấp ngăn nắp, nhìn giống như là thư tình.
Nụ cười vẫn ở trên khóe miệng Trình Phi Trì cho đến khi phong thư kia được mở ra. Ý cười dần dần thu lại, ánh mắt cũng thêm nghiêm trọng.
Diệp Khâm chờ có chút khẩn trương, ngượng ngùng, kinh hồn táng đảm. Cậu nghĩ thầm chẳng lẽ mình lại viết sai lỗi chính tả bị Trình lão sư phát hiện ra sao?
Cậu nôn nóng đi vòng qua cùng nhau xem, không xem không biết, vừa thấy đã dọa cậu nhảy dựng.
Cái này đâu phải là thư tình cậu mất cả một buổi trưa để viết cho Trình Phi Trì đâu. Cái này là thư tình người khác viết cho cậu!
Diệp Khâm lớn lên đẹp, trước kia thời điểm còn chưa phân hoá cũng không phải không có bạn nữ nào liếc mắt đưa tình với cậu. Sau khi phân hoá thành Omega, cậu lại không có ai theo đuổi bởi vì quá hung dữ. Căn bản là không có Alpha nào dám tới gần.
Năm trước trên diễn đàn trường có bầu chọn “Những Omega chỉ có thể nhìn từ xa”, Diệp Khâm vinh đăng đứng đầu bảng, có thể nói cậu ở trong đám Omega oai phong một cõi, chỉ cần nghe tên là đã sợ vỡ mật.
Cho nên lúc này tự nhiên nhảy đâu ra một Alpha theo đuổi cậu, còn viết thư tình, nghe đã thấy kỳ quái.
Nội dung còn kích thích hơn nữa. Đoạn đầu còn khắc chế một chút chỉ ca ngợi Diệp Khâm có tin tức tố vừa thơm vừa ngọt như thế nào, khiến hắn say đắm ra sao. Đoạn sau đột nhiên văn phong bắt đầu lộ liễu. Còn nói Diệp Khâm là “Mèo nhỏ ngạo kiều hoang dã”, còn nói cái gì “Hàng đêm mộng xuân đều có em”, “Ăn không ngon vì em”.
Cuối cùng còn viết một hàng chữ nhỏ như hạt mè. Diệp Khâm nhón chân lên phía trước, không tự chủ được mà đọc ra tiếng:
“Anh là một con thuyền lớn phiêu bạt trên biển cả.
Anh muốn đỗ vào bến cảng nhỏ ấm áp nơi em.
Yêu thương em.
Dỗ dành em.”
Trời quá tối nên có mấy chữ cậu không thấy rõ, đợi đến khi cậu hiểu ra “Thuyền lớn” và “Cảng” là ám chỉ cái gì. Diệp Khâm bị đánh một phát ngốc luôn. Cảm giác giống như năm đó ở bệnh viện cậu được chuẩn đoán là Omega vậy.
Trình Phi Trì bình tĩnh đọc lá thư tình đầy kích thích trong im lặng. Lúc xem xong, mặt không biểu tình mà đem tờ giấy gấp lại nhét vào phong thư. Anh xoay người xách cái xe đạp để ở ven đường, ngồi lên chuẩn bị đạp đi.
Diệp Khâm túm chặt yên xe đạp lại không cho anh đi: “Sao anh lại đi?”
Trình Phi Trì đỡ tay lái không nói lời nào, một chân chống ra ngoài để giữ thăng bằng.
“Em không biết tại sao bức thư này lại ở trong cặp sách em,” Diệp Khâm hết đường chối cãi, “Em cũng không biết người kia là ai, em không có trộm...”
Đều do mấy cô gái trên diễn đàn ăn nói không biết tiết chế. Từ “Trộm trai” đã ra đến miệng lại bị Diệp Khâm nuốt trở về.
Trình Phi Trì quay đầu: “Trộm cái gì?”
Nói rồi cúi đầu nhìn cái đồ vật đang ẩn ẩn sáng trong cặp sách của Diệp Khâm:
“Bình sao giấy này cũng là gấp cho hắn ta phải không?”
Diệp Khâm môi run run: “Anh thấy rồi?”
Trình Phi Trì không trả lời, quay đầu đi: “Em vào nhà đi, anh đi trước.”
Diệp Khâm lại hỏi: “Sao anh lại đi?”
Trình Phi Trì lạnh lùng nói: “Đốt thuyền.”
(Ý là Trình ca tưởng Khâm ca gấp sao cho "thuyền" ca = người viết thư tình AKA đánh ghen:)) Lúc này Diệp Khâm còn chưa tiêu hóa xong, mắt thấy Trình Phi Trì đã lên xe đạp đi ra xa gần mười mét, dưới tình thế cấp bách cậu cắn răng dậm chân một cái:
“Đừng đi, anh đừng đi mà... Ca ca!”
Bóp phanh lại, xe kẽo kẹt dừng, nhưng người đạp xe thì không có ý định quay lại.
Diệp Khâm vừa tức vừa gấp: “Anh biết thuyền là ai không mà lại đòi đi đốt?”
Cậu đi thật nhanh ba bước thành hai bước đến phía trước xe đạp, từ cặp sách móc ra một bình pha lê cùng bức thư mà lúc nãy mình đưa nhầm nhét vào trong ngực Trình Phi Trì:
“Cầm đi, quà sinh nhật của anh.”
Trình Phi Trì cầm bình pha lê ở trong lòng bàn tay, cúi đầu nhìn chốc lát, biểu tình còn có chút mê man, ngẩng đầu hỏi Diệp Khâm:
“Là ai?”
Diệp Khâm tức giận đến hốc mắt cũng đỏ, thở hổn hển nửa ngày, giống như rống lên nói:
“Anh đó! Thuyền lớn! Cực kỳ dũng mãnh, đâm một phát là trúng!”
- -----------------
Tác giả có chuyện nói:
YQ: Còn không mau tới yêu thương em, dỗ dành em!!!
CFC: Được, không đốt. Tên tiểu tử viết thư tình kia. Ngươi đợi ta đấy!!!
- --------------------
"Đâm một phát là trúng!"
Xin lỗi mọi người bữa nay mình lười quá nên giờ mới đăng chương mới...
#CamĐen