Một tháng sau, Chu Phong và Liêu Dật Phương mới từ nước M du học trở về, sau khi xuống máy bay thì đi thẳng đến nhà Diệp Khâm.
Người ra mở cửa là Diệp Khâm, thấy sắc mặt cậu hồng hào, vẫn tung tăng nhảy nhót như thường, hai người vốn muốn đến hỏi thăm bây giờ đều thấy yên tâm.
Chu Phong đặt giỏ trái cây xuống, nhìn kỹ quần áo của Diệp Khâm, líu lưỡi nói:
"Mới ra ở cữ mà Khâm ca cậu đã mặc quần đùi rồi à?”
“Nóng mà.”
Diệp Khâm nhặt một quả chuối từ giỏ trái cây lên rồi bóc ra ăn.
“Mẹ tớ không cho mở điều hòa, tớ muốn nổi rôm luôn rồi nè."
Liêu Dật Phương: "Nghiên cứu khoa học cho thấy sau khi sinh vẫn có thể mở máy điều hòa, nhiệt độ trong nhà có thể được duy trì ở khoảng 26 độ."
Mặt Diệp Khâm như đưa đám: “Mẹ tớ là người theo chủ nghĩa kinh nghiệm, căn bản là không chịu nghe cái này. Tớ chỉ có thể chờ lúc ca ca tới lén mở điều hòa giúp tớ một lúc thôi.”
Chu Phong phát hiện ra điểm trọng tâm: “Cậu còn có một người anh trai hả? Sao trước kia tớ chưa hề nghe nói vậy.”
Diệp Khâm không cẩn thận lỡ miệng nói ra xưng hô thân mật của họ, đỏ mặt đổi đề tài khác: “Đi đi đi, vào nhà đi, vừa vặn tớ có thể vào phòng em bé hưởng thụ điều hòa ké một lát.”
Bảo bảo mới vừa đầy tháng, tạm thời ở phòng bên cạnh phòng Diệp Khâm.
Nghe nói là cái nôi này được đích thân Trình Phi Trì lắp ráp, Liêu Dật Phương nghiêm túc nghiên cứu một cách cẩn thận, biểu tình vô cùng hâm mộ:
"Bạn học Trình học hành xuất sắc, đối xử với bảo bảo cũng rất cẩn thận. Thật đúng là một Alpha tốt."
Chu Phong đang chơi với em bé, nghe vậy thì liền tỏ vẻ không hài lòng: “Cậu ta thì tốt, còn anh thì không tốt phải không?”
Liêu Dật Phương oán trách mà nhìn cậu một cái, ngại ngùng nói: “Được rồi, anh cũng tốt.”
Chịu không nổi cặp vợ chồng trẻ vừa mới xác định quan hệ buồn nôn này, Diệp Khâm xoa xoa cánh tay, kéo cái chăn đắp trên người bảo bảo.
Bảo bảo mới vừa ăn no, đang ngủ ngon lành, trong phòng có người tới cũng không tỉnh dậy. Lúc bị Diệp Khâm chọc chọc khuôn mặt nhỏ cũng chỉ vung cánh tay mập mạp, bĩu môi, sau đó tiếp tục ngủ.
“Bảo bảo nhỏ dễ thương quá.” Liêu Dật Phương nhìn đến tim cũng muốn tan chảy, “Da thật trắng, lông mi cũng thật dài, đây là giống ai vậy chứ?”
Diệp Khâm tự hào nâng cằm lên: “Đương nhiên là giống tớ.” Nghĩ một chút lại bổ sung, “Cũng giống anh ấy nữa. Cả hai chúng tớ đều rất đẹp trai, đứa bé muốn xấu cũng không được đâu.”
Chu Phong hỏi: “Sao vẫn còn kêu là bảo bảo? Không đặt tên cho nó sao?”
“Hôm qua ba tớ tìm thầy xin được ba cái tên. Hiện tại tổng cộng đã có đến mười tám cái rồi.”
Diệp Khâm buông tay, “Chủ yếu vấn đề ở chỗ không biết thằng bé tương lai là Alpha, Beta hay là Omega. Tớ thì thấy gọi là gì cũng được. Bọn họ còn đang cãi nhau không ngừng, ai cũng không chịu nhượng bộ.”
Chu Phong chống cằm quan sát: “Tớ cảm thấy nó là một Alpha.”
Diệp Khâm vui vẻ nói: “Đúng, đúng, tớ cũng cảm thấy như vậy. Khí chất này giống hệt như Trình Phi Trì.”
Liêu Dật Phương: “Là Omega cũng rất tốt mà, mềm mại như bông, ai cũng thương. Bạn học Diệp, cậu sẽ không giống như thế hệ trước trọng A khinh O đúng không?”
“Sao có thể chứ!” Omega thời đại mới - Diệp Khâm nói, “Omega cũng rất tốt, nhưng sinh con quá vất vả, tớ không muốn bảo bảo tương lai cũng phải chịu như vậy.”
Nhớ lại “thảm trạng” ngày hôm đó khi được đưa vào bệnh viện, Diệp Khâm trong lòng rất sợ hãi, còn không quên nhắc nhở hai vị khách thăm:
"Lát nữa anh ấy về ngàn vạn lần đừng nói đến chuyện này đấy. Tất cả đã qua rồi, tớ không muốn anh ấy buồn đâu."
*
Khi Trình Phi Trì trở về còn mang theo một con gấu bông cao đến nửa người. Lúc đẩy cửa ra liền có một cái mặt gấu lớn xuất hiện làm ba người bên trong đều bị dọa nhảy dựng.
Đặt con búp bê xuống, Trình Phi Trì chào hỏi hai vị khách rồi giải thích: “Cho bảo bảo chơi, nó thích gấu.”
Anh nói rồi lấy những chú gấu con xung quanh bảo bảo đưa cho Diệp Khâm, "Về sau em không cần phải tranh cùng bảo bảo nữa. "
Diệp Khâm vui sướng nhận lấy đống gấu của mình, vui vẻ không đến hai phút thì quay đầu lại nhìn con gấu lớn bên cạnh nôi, càng nhìn càng hụt hẫng:
“Vậy cũng không cần phải mua cho nó con gấu lớn như vậy chứ...”
Lúc trong nhà còn có khách, Trình Phi Trì cũng không nói gì, chờ đến khi Chu Phong và Liêu Dật Phương đi rồi, Trình Phi Trì từ phía sau ôm lấy Diệp Khâm đang “giận dỗi” ngồi ở trước cửa sổ. Sườn mặt dựa gần vào vành tai mềm mại của cậu:
“Giấm của con trai mà em cũng muốn ăn sao?”
Trình Phi Trì hống như vậy, cậu cũng không khó chịu nữa, chỉ rầm rì nói: “Không có. Dù sao hiện tại cả nhà đều thương nó, em có tính là cái gì đâu...”
Trình Phi Trì đột nhiên buông tay ra, quay bả vai Diệp Khâm lại.
Thình lình đối diện với cặp mắt màu hổ phách kia, Diệp Khâm sững sờ: “Anh làm, làm gì vậy?”
"Em là bảo bối duy nhất của anh." Ánh mắt Trình Phi Trì tập trung, vẻ mặt nghiêm túc, một chút cũng không giống nói giỡn.
"Ở trong lòng anh, em vĩnh viễn đứng thứ nhất."
Tim Diệp Khâm đập rất nhanh, mặt cũng nóng lên: “Tại sao... Đột nhiên lại nói cái này.”
Trình Phi Trì thấy cậu còn thẹn thùng, mỉm cười nhéo nhéo vành tai đang nóng lên của cậu:
“Trước đây anh cho rằng dù không nói em cũng sẽ hiểu. Hiện tại anh đã biết, có đôi khi chỉ dựa vào biểu đạt bằng hành động thì không đủ, phải nói ra mới có thể làm em cảm thấy an tâm.”
Bộc bạch một cách chân thành vô hình có lực sát thương chết người, tim Diệp Khâm quả thực muốn nhảy ra ngoài cổ họng luôn rồi.
Nhưng là một Omega thời đại mới đã làm cha như cậu thì lúc nào cũng phải vững như núi Thái Sơn, hò hò hét hét thì còn ra thể thống gì nữa?
(Gốc: 咋咋呼呼: kêu kêu quát quát - chỉ những tiếng ồn ã không cần thiết, mang tính tiêu cực và gây khó chịu.)
Diệp Khâm bình tĩnh “Ồ” một tiếng. Nhìn lên trần nhà ậm ừ nửa ngày, rốt cuộc cũng hỏi ra cái vấn đề đã giấu ở trong lòng rất lâu:
“Cái, cái, cái nhẫn kia... Anh chuẩn bị khi nào thì đeo vào cho em?”
***
Ban đầu dự định là sau kỳ nghỉ đông Diệp Khâm sẽ đi học lại, nhưng vì cậu đã hồi phục tốt rồi nên sau kỳ nghỉ hè, cậu và Trình Phi Trì cùng đến trường để báo cáo.
Vì vậy cũng đã làm nổi lên một trận náo động lớn trên diễn đàn Lục trung, không chỉ bởi vì hai người cùng nhau tiến vào cổng trường, mà còn vì có mấy người có tâm có chụp vài bức ảnh, phóng to lên có thể nhìn thấy tay trái ngón áp út của hai người họ đều đeo nhẫn, còn là cùng một kiểu.
Trong giờ học buổi sáng, Diệp Khâm ngồi chơi điện thoại ở trên ghế.
Vài ngày trước, cậu đã đăng vài bức ảnh chụp cùng Trình Phi Trì tay trong tay đăng lên diễn đàn. Hiện tại nhận được những phản hồi liên tục từ cư dân mạng. Hầu hết đều là những lời chúc mừng.
Diệp Khâm phủng má cười ngây ngô một lúc thì nghe thấy bạn học ở ngoài cửa kêu có người tìm.
Nhìn ra bên ngoài thì thấy Trình Phi Trì.
Lúc này anh không e dè mà đứng ở cửa Lớp 2 đưa điện thoại cho Diệp Khâm: “Bảo bảo muốn nói chuyện với em.”
La Thu Lăng gọi video tới, trên màn hình là khuôn mặt tròn tròn mập mập của bảo bảo. Nghe thấy Diệp Khâm cùng Trình Phi Trì gọi mình thì đôi mắt long lanh đảo xung quanh tìm ba ba, a a kêu to hai tiếng, trong miệng phun ra một cái bong bóng.
Diệp Khâm nhìn cười không ngừng: “Ha ha ha ha ha nó ngốc quá.”
La Thu Lăng ở đầu dây bên kia: “Con sinh đấy.”
Diệp Khâm: “......”
“Giống anh.” Trình Phi Trì vội nhặt mặt mũi về cho Diệp Khâm, “Anh khi còn nhỏ cũng ngây ngốc như vậy.”
Diệp Khâm rất hài lòng với câu này của Trình Phi Trì. Sau khi kết thúc video thì thuận tay sửa sang lại cổ áo đồng phục cho Trình Phi Trì: “May mắn là nó giống anh, lớn lên chắc chắn sẽ rất thông minh.”
Trình Phi Trì cũng giúp cậu cài lại nút áo còn mở: “Giống em cũng rất tốt, từ nhỏ đến lớn đều làm cho người khác yêu thích.”
Sau khi đi học lại vài ngày, Diệp Khâm nhận được một cây kẹo que vị sữa bò từ Trình Phi Trì.
Nhớ lại mấy tháng ngày ăn kiêng cực kỳ tàn ác kia, căm hận trong lòng Diệp Khâm còn chưa tiêu hết: "Lúc ấy không cho em ăn, bây giờ lại dùng đạn bọc đường tấn công em. Hừ, ai biết về sau có chuyện gì xảy ra lại xụ mặt dán nhãn không cho ăn nữa."
Trình Phi Trì mỉm cười, nghĩ thầm cái thù cấm đường này sợ là phải bị tiểu gia hỏa nhớ cả đời.
Anh hứa hẹn với Diệp Khâm: "Miễn là không gặp phải những việc mà em nói, về sau ngày nào cũng có đường ăn"
Kẹo que đã đưa vào miệng, một bên quai hàm Diệp Khâm phồng lên, bán tính bán nghi xác nhận: “Thật sao?”
Bị ánh sáng lấp lánh, tràn ngập chờ mong trong mắt cậu nhấn chìm, Trình Phi Trì tâm tức khắc mềm thành một vũng nước, thậm chí còn bắt đầu tự hỏi mấy tháng kia đến tột cùng là mình làm cách nào để chống lại được sự cám dỗ mà bảo vệ nguyên tắc.
“Thật mà.” Anh dùng bàn tay mang nhẫn tay xoa nhẹ đầu Diệp Khâm một cái.
“Anh hứa.”
- -------------------------
Hú ra.