Sau Khi Mang Thai Con Của Kim Chủ, Cầu Xin Chia Tay

Chương 12

“Người gây tai nạn đã chết.”

Trịnh Tranh vừa đến văn phòng, Triệu Tân Đức lập tức báo cáo. Hắn nhìn Triệu Tân Đức, từ trên tay anh tiếp nhận tư liệu: “Nguyên nhân tử vong?”

“Tai nạn chỉ là một phần, cộng thêm tuổi tác lớn, hơn nữa…” Triệu Tân Đức tạm dừng một chút: “Mắc bệnh ung thư gan.”

“Vì muốn chết mà một đổi một, mua bán làm ăn cũng không tồi.” Trịnh Tranh cười lạnh, ánh mắt dừng lại trên một trang tư liệu.

Triệu Tân Đức vừa đứng một bên chờ sếp đặt câu hỏi vừa đánh giá Trịnh Tranh.

Xét ở một trình độ nào đó mà nói, sếp của anh trông như một người mẫu vậy, coi như lớn lên cao to điển trai, lại có khí chất của quân nhân. Bất luận đi đâu cũng tỏa ra hào quang hấp dẫn vô số cái nhìn, như thần tiên giáng trần. Đương nhiên, có những lúc trong mắt sếp cũng có chút gian tà, rất không nghiêm túc. Nói chung là Trịnh Tranh xứng đáng làm người đứng đầu, là người lãnh đạo, một người theo tiêu chuẩn của chính mình: áo khoác măng tô đồ vest giống đồng phục quân ngũ, rất đẹp trai và có khí chất.

Nhưng hôm nay áo măng tô của sếp lại nhăn nhúm, mắt thì toàn tơ máu.

Triệu Tân Đức bỗng nhiên đồng tình với Trịnh Tranh, không phải là nghẹn muốn chết đấy chứ?

Trịnh Tranh liếc anh một cái: “Còn gì nữa không?”

“Hiện tại không có manh mối.” Triệu Tân Đức vẻ mặt nghiêm túc chững chạc: “Nhưng người con trai kia vẫn còn bức xúc, luôn miệng nói bố mình chết, lại còn bị đánh, muốn đòi tiền bồi thường.”

Ánh mắt Trịnh Tranh dừng lại trên đầu hồ sơ, nhìn vào ảnh chụp và ấn tượng hôm qua đánh người, rút tập tư liệu về người con ra, còn lại ném cho Triệu Tân Đức, chuyên chú nhìn lai lịch của người ta.

Lý lịch của người này thật phong phú.

Không chỉ đánh nhau gây sự, còn có ăn trộm ăn cắp, người như này ở công ty hắn không thiếu. Mấy việc như này hắn cũng thấy nhiều rồi, càng nhìn càng thấy nhàm chán.

Nhưng người con trai này còn cả thủ đoạn khá mới mẻ, trên hồ sơ có ghi, ba năm trước ở quê đã từng dìm đầu mẹ mình vào thùng phân, còn ồn ào gọi thêm người muốn giết chết mẹ mình.

Là thùng phân, đem người mang nặng đẻ đau sinh ra mình làm trò như vậy.

So với súc sinh không lệch một li, Triệu Tân Đức nghĩ vậy.

Trịnh Tranh đảo nhanh lại hồ sơ, hai năm trước có thầu một dự án, mấy năm nay kiếm được không ít tiền, nhưng gần đây trắng tay vì cờ bạc. Không có tiền thì có cách khác, ba tháng trước trên danh nghĩa là một người con có hiếu chăm sóc bố mẹ nhưng thực tế lại mong bố mẹ chết để lấy tiền bảo hiểm.

“Cậu ta đòi tôi bồi thường?” Trịnh Tranh thấy Triệu Tân Đức gật đầu, nhếch môi cười lạnh.

Người gây tai nạn chưa lên thành phố bao lâu, hơn 50 tuổi, khả năng tiếp xúc giữa hắn và người thuê hung thủ rất nhỏ, có lẽ người tiếp nhận yêu cầu này cũng là thằng con bất hiếu kia, sau đó để người cha sắp chết vào thế chỗ mình chết thay thôi.

Cho nên người gây tai nạn cũng không thực hiện đến cùng, hai lần thay đổi kế hoạch, cuối cùng phải chọn đâm vào đuôi xe.

Trịnh Tranh nói: “Tôi sẽ thay hắn an táng cha hắn. Cậu đi nói cho hắn biết tôi tìm được người đứng sau vụ việc này rồi.”

Triệu Tân Đức xác nhận: “Có cần theo dõi hắn không?”

“Đi theo làm gì? Cứu?” Trịnh Tranh đến một câu cũng không muốn bố thí cho người như này, nhàn nhạt nói: “Thông minh thì không dùng người của mình đi diệt khẩu. Cũng chả có gan để làm đến mức đấy đâu, cùng lắm thì bịt miệng hoặc mất một cái chân.”

Lần đầu Triệu Tân Đức xử lí việc như này, không khỏi rùng mình.

Xã hội lúc nào cũng có những đám du côn như người con này, tự ngộ nhận mình là ghê gớm lợi hại, không chỉ khi dễ đàn ông mà phụ nữ cũng không tha nhưng không biết rằng thế lực mình đang đối đầu có bao nhiêu hắc ám.

Trịnh Tranh giao việc xong, lại bắt Triệu Tân Đức đến bệnh viện: “Chờ khi nào Chử Tiểu Du tỉnh, đưa cậu ấy về nhà tôi.”

Triệu Tân Đức ngạc nhiên, do dự nói: “Có một việc… Trịnh tiên sinh, sự việc hôm qua hơi lớn tiếng, hình như lão thái thái ở nhà có nghe được một vài câu đàm tiếu(*), hôm nay gọi anh về ăn cơm tối.”

[(*)Đàm tiếu: bàn tán chê cười.]

Trịnh Tranh cười lạnh: “Ăn cơm?” Hắn vứt hồ sơ trên tay, con ngươi dò xét nhìn Triệu Tân Đức: “Trợ lý Triệu, hôm qua cậu đi điều tra nhiều như vậy mà không cảm thấy có thể là người trong nhà tôi đứng phía sau à?”

“Sao?” Trịnh gia làm? Triệu Tân Đức hơi sửng sốt, giống như bị sét đánh: “Không, làm gì có chuyện đấy?”

Trịnh Tranh cười lạnh, nhìn anh không nói gì cả.

Tuy lão thái thái là được gả vào Trịnh gia nhưng ở trong Trịnh gia to lớn như vậy lại có quyền uy lớn nhất, cao cao thượng thượng như Từ Hi thái hậu, đứng ở phía sau nắm giữ toàn bộ gia tộc. So với Từ Hi thái hậu có khi bà còn có uy thế hơn. Vị lão thái thái này cũng chả nể mặt người ngoài. Nói trắng ra là cả đời này lão thái thái không thua một ai, thủ đoạn sắc bén tàn nhẫn, ra tay tuyệt đối không nhường bước, trúng phải ai cũng không nhượng bộ.

Hai năm trước, Trịnh Tranh mới vừa bao dưỡng Chử Tiểu Du, tâm chí đều đặt trên người cậu. Không biết lão thái thái nghe được từ đâu, cho con cháu nhà mình đi xem mắt Trịnh Tranh, buộc hắn phải đi tìm hai lá chắn đạn hộ.

Lão thái thái nghĩ rất đơn giản, Trịnh Tranh là cháu đích tôn, bên ngoài vui đùa như nào cũng được, chơi đùa bao nhiêu đều được, nhưng không được nghiêm túc.

Trịnh Tranh giả vờ giả vịt lừa lão thái thái, lão thái thái cũng mắt nhắm mắt mở cho hắn.

Nhưng hôm trước Chử Tiểu Du đột nhiên rút 20 vạn từ ngân hàng, rút ra không tiêu mà là chuyển đến ngân hàng khác, còn có thái độ phản kháng tận hai ngày, Trịnh Tranh có ngu cũng biết Chử Tiểu Du muốn tạo phản. Hắn rất tức, không quan tâm đêm muộn gọi Triệu Tân Đức đưa người đến.

Đây là phạm phải kiêng kị của lão thái thái.

“Hôm qua tôi điều tra rất kĩ càng.” Triệu Tân Đức hơi bối rối, nếu anh sơ xót trong chuyện này thì Trịnh Tranh nhất định sẽ không bỏ qua cho anh: “Tuyệt đối không có người nhìn thấy tôi đưa Chử tiên sinh đến vào hôm đấy.”

Trịnh Tranh không có kết luận, thản nhiên nói: “Gọi cả chú nhỏ về ăn cơm tối cùng tôi đi. Cậu đưa Chử Tiểu Du về nhà tôi, bảo cậu ấy là tôi ăn cơm xong sẽ về.”

Triệu Tân Đức thận trọng tiếp nhận, về phòng làm việc cũng không uống một ngụm nước, một đường phi đến bệnh viện. Nếu tai nạn này thật sự là do người của Trịnh gia làm thì không thể giải quyết nhanh được, Trịnh tiên sinh về nhà có thể còn làm loạn cả nhà lên.

Do tắc đường nên mười giờ Triệu Tân Đức mới tới bệnh viện. Chử Tiểu Du nhìn thấy anh, vui vẻ chào hỏi: “Chào anh.”

Chử Tiểu Du vẫn luôn lễ phép, nhưng tiểu gia hỏa này lại sợ người lạ, mỗi lần tiếp xúc với anh vẫn còn sợ hãi, hôm nay tinh thần lại phấn chấn giọng nói cao hơn bình thường. Triệu Tân Đức âm thầm khâm phục Trịnh Tranh, thật biết dỗ người.

Nhìn qua cũng không giống vừa gặp tai nạn xe hơi?

“Trịnh tiên sinh bảo tôi đưa cậu về nhà.” Triệu Tân Đức nói.

Chử Tiểu Du mở to mắt vô tội nhìn anh: “Không cần phải ở lại theo dõi sao?”

“Tôi hỏi bác sĩ Lâm rồi. Cậu ở đây cũng không tiện, cho nên không cần.”

Chử Tiểu Du lộ vẻ mặt khó xử, cậu còn tưởng được ở lại bệnh viện, còn nghĩ hôm nay kim chủ sẽ đến thăm cậu, bây giờ về nhà thì không có khả năng kim chủ tìm đến cậu đâu.

Như trước kia, phải mười ngày nửa tháng cậu mới được gặp kim chủ một lần. Đến lúc đấy mà làm thì… Không đúng, lúc đấy bụng cậu cũng to rồi, vậy là cậu có thể nói cho kim chủ biết cậu đang mang thai?

Chử Tiểu Du phiền muộn sờ bụng. Nhưng cậu cũng ngại nói với trợ lý Triệu, chỉ có thể im lặng đứng dậy chuẩn bị thu dọn đồ đạc.

Triệu Tân Đức không hiểu sao Chử Tiểu Du lại uể oải rồi, kì lạ hỏi: “Còn nữa, Trịnh tiên sinh nói mấy ngày tới cậu đến ở nhà anh ấy.”

“Sao?” Chử Tiểu Du vui mừng mở to hai mắt: “Kim, không phải, đến nhà Trịnh tiên sinh?”

Triệu Tân Đức nhìn Chử Tiểu Du sướng không tả được, không khỏi cười: “Chỗ Trịnh tiên sinh ở hiện tại rất gần công ty, tôi có thể đưa cậu đến đấy.”

Chử Tiểu Du hơi đỏ mặt, muốn nói cậu cũng muốn đi với anh đến đấy gặp kim chủ, nhưng cậu vẫn rất hiểu chuyện, đỏ mặt ngoan ngoãn nói: “Vâng, tôi đi với anh.”

Triệu Tân Đức mặt nghiêm túc nhìn cậu, tâm vừa mới bị đóng băng cũng cảm thấy ấm áp lên.

Nhưng nếu lão thái thật sự chú ý Chử Tiểu Du thì chuyện này không dễ giải quyết. Đáy lòng thở dài, Triệu Tân Đức nhẹ nhàng nói: “Sau cơm tối Trịnh tiên sinh sẽ về, cậu không cần phải chờ anh ấy.”

Nếu muốn giải quyết thì phải cố hết sức mình.

Triệu Tân Đức gọi người giúp chị Lâm dọn đồ của Chử Tiểu Du mang đến, cho nên khi anh về đến nơi đã thấy chị Lâm đứng chờ cùng một vali hành lý. Trước một loạt tác phong của Triệu Tân Đức Chử Tiểu Du chỉ biết líu lưỡi, bỗng nghĩ mai sau mình cũng ưu tú như anh, thật tài năng để có thể nuôi gia đình.

Chử Tiểu Du ngẩng đầu đi, mắt mèo nghiêm túc, lần đầu tiên đối mặt với cuộc sống của bản thân.

Cậu phải cố gắng hơn, cố gắng để sống tốt.

Nhưng vừa vào nhà Trịnh Tranh, Chử Tiểu Du nhất thời choáng váng.

Nhà kim chủ hoàn toàn khác xa so với những gì cậu tưởng tượng!

Theo như Chử Tiểu Du đoán, người như kim chủ chắc chắn phải sống trong giới cao thượng, mọi thứ đều phải tốt nhất, nhưng nhà kim chủ có vẻ đơn giản hơn cậu nghĩ. Chử Tiểu Du lật tung từng ngóc ngách trong phòng khách, vội vã đi đến phòng ngủ, cười không ngậm được miệng.

Chăn kim chủ gấp như khối đậu hũ!

Giống hệt chăn gấp theo quy định trong bộ đội!

Chết thật rồi! Cậu rũ nát cái chăn đậu hũ đấy rồi! Kim chủ về liệu có lôi cậu ra đánh không? Chử Tiểu Du hét loạn một nghìn tiếng trong lòng, chờ Triệu Tân Đức và chị Lâm đi ra ngoài, như tên trộm vặt đi đến phòng kim chủ. Nhìn căn phòng dọn dẹp sạch sẽ, Chử Tiểu Du rơi vào u sầu.

Có phải kim chủ mắc chứng cưỡng chế ép buộc không? ( ~ ﹏ ~)

Đến gần giường, Chử Tiểu Du cẩn thận nhìn ga giường màu đen không nếp nhăn, còn có cả cái chăn như đậu hũ kia nữa.

Có lẽ tính cách kim chủ cũng giống phòng của hắn đi. Ngăn nắp, sạch sẽ… Trông có vẻ cấm dục?

Nhưng Chử Tiểu Du hoàn toàn không tưởng tượng được dáng vẻ cấm dục của kim chủ.

Vì tìm được cảm giác an toàn, Chử Tiểu Du thẹn thùng cởi áo khoác, tung chăn chui tọt vào bên trong, đảo mắt ngắm nghía mọi thứ, mũi hít hà ngửi chăn giống như con mèo nhỏ đánh hơi, chắc chắn trên chăn toàn mùi của kim chủ.

Kế tiếp, cậu lăn lộn ở trên giường, lăn qua lăn lại lộn đi lộn lại, như mèo con chơi đùa với cái đuôi của mình, lăn đến quên cả trời đất.

Thật hạnh phúc n(*≧▽≦*)n

Chử Tiểu Du huýt sáo, mắt sáng rực lên, mở điện thoại, tay di chuyển mọi góc độ, chụp cho chính mình một tấm ảnh trên chiếc giường hỗn độn của kim chủ.

Tách.

Đáng yêu ghê~

Chử Tiểu Du ôm điện thoại, nhìn ảnh mình chụp ngu ngốc cười hề hề. Đáng tiếc là cậu không có bạn bè, không có người thân, Lâm Cận Ngôn lại không thích Trịnh Tranh, chụp ảnh cũng không chia sẻ được với ai, cũng không có ai chúc mừng cậu.

Ánh mắt Chử Tiểu Du tối sầm lại, trong lòng khó chịu, ngay tức khắc giữ vững tinh thần. Sớm hay muộn cậu cũng sẽ có một gia đình, nhất định sẽ bảo vệ thật tốt.

Cơm trưa, cơm tối, cậu ăn như muốn nuôi mình thành một con lợn.

Có vẻ chị Lâm chưa thích ứng với việc chuyển đến nơi này, nấu cơm ở nhà kim chủ không tự nhiên bằng ở chỗ Chử Tiểu Du, thậm chí không dám ngồi xuống cùng ăn cơm với Chử Tiểu Du.

Chử Tiểu Du vẫn còn đang cao hứng, phản ứng với mọi thứ hơi chậm một chút, cũng không quan tâm đến tâm tư của chị Lâm.

Sau cơm tối, cậu vuốt ve bụng ngồi trước máy tính, mở ra bài viết đã từng đăng.

Do mấy ngày cậu không lên mạng, bài viết đã bị đưa xuống. Mỗi ngày trên mạng đều có rất nhiều vụ việc mới, không ai hơi đâu mà quan tâm bài viết nho nhỏ này mỗi ngày làm gì.

Chử Tiểu Du mỉm cười đánh vài chữ.

Chủ Nhà: “Cảm ơn mọi người, tôi đã thử cách này rồi. Cuối cùng chúng tôi không chia tay mà còn ở cùng một chỗ. Chân thành cảm ơn mọi người, hy vọng mọi người đều hạnh phúc o(* ̄▽ ̄*)o”

Bình luận xong, Chử Tiểu Du tắt web, đi chơi game làm nhiệm vụ hằng ngày.

Sáu giờ, bảy giờ, tám giờ, chín giờ, mười giờ, mười một giờ.

Mãi cho đến mười hai giờ, kim chủ vẫn chưa về, bàn tay Chử Tiểu Du đặt trên con chuột run rẩy. Cậu đặt tay trái lên bụng nhẹ nhàng sờ, mắt ngơ ngác nhìn màn hình máy tính.

Đột nhiên, nhân vật trong game “A” một tiếng, chết.
Bình Luận (0)
Comment