Trịnh Tranh không để ý có người gõ cửa, nhướng mày hỏi Chử Tiểu Du: “Không đồng ý?”
Chử Tiểu Du trải qua sự tình tối qua đâu dám nói không đồng ý, do do dự dự.
Bên ngoài, giọng người gõ cửa đột nhiên vang lên: “Trịnh tiên sinh, điểm tâm được đưa tới rồi.”
Hình như là chuột lông vàng, Chử Tiểu Du nghĩ.
Cái gì gọi là tình địch gặp nhau thì tranh chấp, tất cả cùng được bao dưỡng bởi một kim chủ, mới sáng sớm đã đến gõ cửa phòng làm phiền cậu với kim chủ là thế nào? Đây không phải là muốn cướp phần thưởng cuối năm của cậu sao?
Chử Tiểu Du nổi giận.
Trịnh Tranh nhìn Chử Tiểu Du, trong mắt đầy ý cười, hắn lưu manh bóp mông cậu một cái: “Tôi chưa muốn dậy.” Sau đó lạnh giọng nói với bên ngoài: “Chờ.”
Trịnh Tranh lên tiếng, bên ngoài lập tức lặng ngắt như tờ.
Chử Tiểu Du trong lòng lại do dự.
Nói thật thì tối qua cậu đã có ý định gặp chuột lông vàng nhưng vẫn còn sợ hãi.
Đi ra ngoài nhất định phải mặt đối mặt nhìn chuột lông vàng, tính cậu lại dễ mềm như bánh bao thì kết quả chỉ có thua. Nhưng nếu không đi ra ngoài, người ta đến tận cửa khiêu khích mà cậu lại không có chút phản ứng nào thì chí làm trai cậu cũng không có.
Ngày hôm qua phải có kim chủ đỡ chim mới đi vệ sinh được, đã trở thành sự sỉ nhục lớn nhất trong cuộc đời cậu. Chử Tiểu Du càng nổi ham muốn trở thành một người đàn ông thực sự.
Một ngày nào đó, sớm hay muộn thì cậu cũng muốn so tài với kim chủ xem ai đi tiểu xa hơn (╰_╯)#
Hai người mặc quần áo xong xuôi, Chử Tiểu Du đưa mắt mèo bình tĩnh nhìn kim chủ, nói: “Hay là chúng ta đi gặp cậu ấy đi.” Khiêu khích cậu á, thích thì chiều
(*).
[(*)Nguyên văn: “撕就撕.” – Và QT: “Xé liền xé.” Thì mình nghĩ là bạn chuột lông vàng khiêu khích đến vậy rồi mà bạn Chử Tiểu Du không phản dame thì công nhận bạn chuột lông vàng hơi mặt dày thật nên bạn Chử Tiểu Du quyết định xé bộ mặt dày đấy =)))]Trịnh Tranh nhướng mày: “Được chứ?”
Chử Tiểu Du dứt khoát gật đầu: “Vâng, gặp cậu ấy có khi còn xin được chữ kí có thể bán lấy tiền nha.”
Trịnh Tranh bật cười, hôn môi đá lưỡi Chử Tiểu Du một lúc lâu mới ghé vào lỗ tai cậu nói: “Được, mèo Tiểu Du thích gì tôi đều cho, muốn gì cũng được.”
Chử Tiểu Du ít khi có dũng khí muốn nói điều gì đó, cậu muốn nói cho kim chủ biết cậu muốn sinh con cho hắn, nghĩ một lúc lại sợ con cậu sẽ không được thừa nhận, cậu lại không dám nói. Nhưng mà… Cậu thật sự bị kim chủ nuôi hư rồi, chỉ bị hôn một lúc mà đã nghĩ đủ thứ linh tinh.
Hai người chuẩn bị đi ra ngoài.
Chử Tiểu Du trộm nhìn kim chủ. Sau ngày hôm qua bị trừng phạt, còn cả tình huống ba lần từ chối trước nữa, cậu nhận ra kim chủ cũng có lúc ra vẻ đáng sợ, thích đe dọa, trêu đùa cậu nhưng lại không làm gì cậu cả. Dù sao thì người ta cũng có đạo đức nghề nghiệp, sẽ không ỷ mạnh hiếp yếu.
Vì thế, cậu lại duỗi tay hướng Trịnh Tranh tội nghiệp làm nũng: “Em đau, anh ôm em được không?”
Trịnh Tranh nghẹn cười, trực tiếp bế cậu lên.
Chử Tiểu Du được bế đã thành thói quen, đắc ý rúc đầu vào cánh tay hắn, mèo con nhìn đường cong trên cằm kim chủ, bỗng dưng thấy thật ghen tị.
Kim chủ thật đẹp trai, lại có khẩu khí nam nhân, nếu như cậu có thể là một người đàn ông ưu tú như kim chủ thì tốt.
Phẫu thuật…
Chử Tiểu Du trong lòng vừa chua xót vừa ngọt, vùi đầu vào lồng ngực ấm áp của kim chủ, ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người hắn, giật mình nghi ngờ hình như cậu có thích kim chủ một chút.
Mãi cho đến trước bàn ăn, Chử Tiểu Du được thả xuống ghế đệm song tay vẫn quấn chặt lấy Trịnh Tranh, lôi kéo nam nhân làm nũng, nói: “Em muốn hôn.”
Ánh mắt Trịnh Tranh nhìn Chử Tiểu Du đầy nguy hiểm, nhưng sợ đặc thù cơ thể của cậu không chịu nổi mới áp chế suy nghĩ trong lòng, hạ giọng nói: “Đừng nghịch.”
Chử Tiểu Du “Hừ” một tiếng trong lòng. Cứ nghĩ rằng sắp có một màn đụng độ nảy lửa mà cậu được ra oai phủ đầu chuột lông vàng, ai ngờ vì kim chủ mà thất bại.
Mới cái đầu tiên thôi.
Chuột lông vàng cũng là người trong giới giải trí, nhìn hai người tình chàng ý thiếp chẳng những không cáu kỉnh mà còn mỉm cười bắt chuyện với cậu: “Chử Tiểu Du phải không? Lần đầu gặp mặt.”
Chử Tiểu Du ăn nói vụng về, không biết nên đối đáp với tình địch như nào thì Trịnh tranh lạnh lùng liếc mắt nhìn chuột lông vàng: “Chưa thèm đi công tác?”
Trong lòng chuột lông vàng âm thầm chửi bới người nào đó, trên mặt vẫn nở nụ cười vui vẻ: “Vâng, em chờ Trịnh tiên sinh ăn xong đã. À, em nghe nói tuần này Trịnh tiên sinh cũng đi công tác ở Tân Hải
(*). Tình cờ thay em cũng quay phim ở đấy.”
[Tân Hải(*), Thiên Tân: Tân Hải, là một khu khu phát triển kinh tế và một đơn vị hành chính của thành phố Thiên Tân, Trung Quốc. Khu mới Tân Hải nằm ở ven biển, phía đông khu vực đô thị lõi của thành phố, và là trung tâm của Vành đai Bột Hải.]Đây là muốn chọc cậu nổi điên mà(*).
[(*)Nguyên văn: “这是要撕.” – Và QT: “Đây là muốn xé.” Thì mình nghĩ là lần này bạn chuột lông vàng đã phản dame bạn Chử Tiểu Du một cách đau đớn =))]Vừa nghe xong câu này, Chử Tiểu Du lập tức đứng thẳng dậy, thầm nghĩ cậu và chuột lông vàng không cùng một đẳng cấp. Mọi người đều biết rõ lịch trình của kim chủ, còn cậu thì mờ mịt chả biết một cái gì… Ơ hay, cậu đang muốn chia tay cơ mà, việc gì phải bận tâm mấy cái này?
Chử Tiểu Du trong lòng “A” một nghìn tiếng, tự nhủ mình không được làm điều gì ngu ngốc, phải đặt con cậu lên hàng đầu.
Cậu ngây người nháy mắt, đột nhiên nghe được chuột lông vàng cười nói: “Chử Tiểu Du, cậu cũng phải đi?”
Chử Tiểu Du sực tỉnh, giọng chuột lông vàng làm cậu sởn hết cả da gà. Đúng lúc này lại nhận ra kim chủ đang nhìn mình, liền nhớ tới cậu còn chưa trả lời cho hắn biết có đi hay không, lập tức bối rối.
Chắc chắn vừa nãy chuột lông vàng nghe thấy kim chủ nói muốn cậu đi cùng thì mới hỏi cậu thế, rõ ràng là kim chủ thiên vị cậu.
Nếu cậu đi thì không thể chia tay theo kế hoạch được. Nếu không đi thì một trăm phần trăm kim chủ sẽ bị chuột lông vàng cướp mất.
Nội tâm giãy dụa, cậu không cam lòng! Chử Tiểu Du sắc mặt thiên biến vạn hóa, cuối cùng cầm thìa gục đầu nói: “Em không đi, cuối tuần phải thi học kì, em muốn ở nhà học bài.”
Ánh mắt Trịnh Tranh đột nhiên nguy hiểm, chuột lông vàng biết điều không lên tiếng, nhưng mắt vẫn khiêu khích nhìn Chử Tiểu Du.
Một lúc sau, Trịnh Tranh mới lên tiếng: “Được, tuần sau gặp mặt.”
Đây là kim chủ chấp nhận yêu cầu của chuột lông vàng, trong lòng Chử Tiểu Du không khỏi lạnh lẽo, cậu còn có chút muốn khóc, chả còn tâm trí làm gì hết.
Là do cậu từ chối kim chủ.
Chử Tiểu Du cảm thấy thật khó hiểu, cậu có thể nhìn ra kim chủ không thích chuột lông vàng, một chút cũng không thích. Nếu có thì hôm qua cũng không cần đến cậu, thế thì tại sao lại còn bao dưỡng cậu ta?
Vì hắn quá ngột ngạt sao?
Sau đó Trịnh Tranh nói gì với chuột lông vàng Chử Tiểu Du cũng không biết. Cậu cảm thấy như mình đang quay trở lại những ngày tháng ở viện mồ côi, rõ ràng xung quanh thật náo nhiệt, mọi người nói chuyện thật rôm rả, nhưng sự tồn tại của cậu như không được biết đến vậy, ai cũng đều không chú ý tới cậu, tất cả mọi người đều cô lập cậu, cái cảm giác bị xem như người vô hình thật khó chịu.
Cuối cùng Trịnh Tranh cũng lạnh lùng nhìn cậu: “Chử Tiểu Du, về phòng trước đi, tôi sẽ gọi trợ lý Triệu đến.”
Nói xong, hắn cùng chuột lông vàng đều đứng dậy. Chử Tiểu Du ngồi ở tại chỗ ngẩng đầu nhìn bọn họ, nhìn thấy chuột lông vàng đang cười cậu.
“Hẹn gặp lại.” Chuột lông vàng vẫy tay chào cậu.
Chử Tiểu Du khó chịu nắm chặt cái thìa, một chữ cũng không nói nên lời.
Hai người kia đi rồi, trong phòng liền yên lặng, Chử Tiểu Du thấy thời gian dài đằng đẵng như một thế kỷ thì Triệu Tân Đức mới đến, nhưng rõ ràng mới trôi qua nửa tiếng.
Triệu Tân Đức đi vào nhìn cậu có vẻ không vui, khó hiểu ngồi đối diện cậu, trên bàn vẫn chưa thu dọn đồ ăn, toàn là các món ngon phong phú, nhưng trước mặt Chử Tiểu Du chỉ có một bát cháo, trên ghế còn có cả đệm.
Triệu Tân Đức thở dài trong lòng, xem ra hôm qua làm mặt sau rất nhiệt tình, nhưng chắc không bị thương.
Chuẩn bị kĩ càng thu dọn đống tàn tích mà sếp bày ra, Triệu Tân Đức cười như nhân viên phục vụ chuyên nghiệp: “Chử tiên sinh, cậu muốn ngủ tiếp hay về nhà?”
Chử Tiểu Du cúi đầu không nói câu nào.
Triệu Tân Đức từ cặp lấy ra hai thứ, đặt lên bàn đẩy đến trước mặt Chử Tiểu Du: “Đây là thẻ ngân hàng, không giới hạn, còn có chữ kí của Trần Nhân Hải tiên sinh.”
“Chữ kí?” Chử Tiểu Du lúc này mới do dự nhìn Triệu Tân Đức, hóa ra chuột lông vàng tên là Trần Nhân Hải, nhưng trong phòng cậu chỉ thuận miệng nói như vậy, thế quái nào kim chủ lại cho là thật còn bắt cậu ta kí tên cho cậu?
Muốn mạng của cậu đây mà.
Cậu biết đi đâu bán lấy tiền bây giờ?
Kim chủ thật sự tính định cho cậu mọi thứ? Vậy cậu sinh cho hắn một đứa con được không?
Triệu Tân Đức tiếp tục làm phục vụ chuyên nghiệp, mỉm cười: “Nếu cậu không muốn nghỉ ngơi thì tôi đưa cậu về nhà?”
Chử Tiểu Du “Ừ” một tiếng, cúi đầu ăn nốt bát cháo đã nguội.
Ánh mắt Triệu Tân Đức đầy đau xót nhìn bát cháo, dường như thấy được tương lai bi thảm của mình.
Chắc chắn hôm qua Trịnh tiên sinh phải cực kỳ sảng khoái, buổi sáng gọi điện cho anh còn nghe rõ tinh thần phấn chấn, chỉ trong chốc lát mà đôi chồng chồng này đã cãi nhau rồi sao?
Anh thật sự không hiểu được sinh hoạt của đôi chồng chồng trẻ này.
Tí nữa nhất định sẽ thêm mắm thêm muối nói cho Trịnh tiên sinh biết Chử Tiểu Du đang khóc, nếu sinh hoạt của sếp không êm xuôi thì mấy ngày tiếp theo anh sống không nổi như hai ngày trước mất.
Chử Tiểu Du ăn một thìa mới phát hiện cháo đã nguội, cậu đặt thìa xuống bàn, cố gắng giữ bình tĩnh nói: “Làm phiền trợ lý Triệu rồi, anh đưa tôi về đi.”
Triệu Tân Đức thở dài trong lòng: “Được.”
Thật ra Chử Tiểu Du không bị thương. Hôm qua Trịnh Tranh cũng không dùng dây điện với cậu, phía sau không cần phải nói. Chẳng qua cậu theo thói quen giả vờ yếu đuối trước mặt kim chủ thôi, khiến hắn thương cậu mà không chơi quá đà.
Về nhà, Chử Tiểu Du chờ Triệu Tân Đức đi rồi mới quyết định đi ra ngoài. Hôm qua cậu rất lo cho đứa nhỏ nên giờ định đến bệnh viện gặp Lâm Cận Ngôn.
Chỗ bệnh viện Lâm Cận Ngôn làm cách nhà cậu khá xa nhưng đi đường cao tốc thì sẽ gần hơn, Chử Tiểu Du thấy thuận tiện liền chọn tuyến đường mới khánh thành cách đây không lâu.
Vì mới cho phép xe lưu thông nên xe cộ di chuyển tương đối ít, nhưng Chử Tiểu Du vẫn không dám lái quá nhanh, cậu cẩn thận đã quen, nhưng dù sao đây cũng là cao tốc, cậu không thể đi với tốc độ quá chậm được.
Chử Tiểu Du lái xe hết sức chăm chú, chuông điện thoại vang lên, cậu cẩn thận liếc một cái, nhận điện thoại.
Giọng Trịnh Tranh truyền tới: “Thật sự không đi?”
“A?” Đây là níu kéo sao? Chử Tiểu Du mắt sáng ngời lên, tươi cười như hoa nở, cậu nghĩ nghĩ, ngoan ngoãn nói: “Em muốn đi thi.”
Trịnh Tranh dừng một chút: “Không phải là đang chơi trò trốn tìm với tôi đấy chứ?”
“…” Kim chủ có thù với mấy trò chơi à? Chử Tiểu Du buồn bực: “Đâu có, em muốn lấy học bổng nữa.”
Trịnh Tranh mãi không lên tiếng.
Chử Tiểu Du rất muốn đồng ý, tuy không đúng với kế hoạch nhưng chỉ cần nghĩ đến có thể cùng kim chủ đi chơi, trong lòng cậu vẫn vô cùng háo hức.
Đi ra đảo đó, nghe cũng biết là rất lãng mạn.
Coi như đến cuối không thể ở bên kim chủ, mà cậu với hắn cũng duy trì mối quan hệ này lâu dài rồi, cậu nên lưu giữ lại một đoạn kí ức đẹp đẽ này.
Chử Tiểu Du cũng xác định, cậu không có khả năng tiến đến với người nào khác nữa, không chỉ do thân thể đặc biệt, mà còn bởi Trịnh Tranh, người đàn ông này như được khảm sâu vào trong người cậu, dấu ấn hắn để lại cũng không thể nào phai mờ trong tâm trí và linh hồn cậu được. Cậu cũng sẽ không thể nào mở lòng với một người nào khác như vậy, lại càng không thể biểu hiện ra con người thật của mình.
Chỉ có trước mặt kim chủ cậu mới như vậy.
Trong lòng bỗng chốc ngọt ngào.
“Em đi.” Chử Tiểu Du đồng ý.
Bên kia, Trịnh Tranh trầm mặc thật lâu, bỗng bật cười: “Bảo bối, đến lúc ấy, tôi liền “yêu” em ngay trên bờ biển.”
Chử Tiểu Du mặt liền ửng hồng.
Giọng Trịnh Tranh đanh thép, lại ma mị mê hoặc như màn đêm huyền ảo: “Ban đêm, ngay tại bờ biển, cả người em run rẩy cầu tôi làm, cầu tôi tiến vào hoa huy*t của em, thao cửa tử cung,…”
Chử Tiểu Du hoàn toàn choáng váng trước những lời này của Trịnh Tranh, không chỉ vì hàm ý của câu này mà Trịnh Tranh sao có thể nói trắng ra như vậy được. A a a a một nghìn lần.
Đúng là đồ khốn nạn.
Chử Tiểu Du mặt đỏ bừng.
“Anh nói cái gì đấy!”
“Khẩn trương như vậy, ướt rồi chứ gì? Đang nằm trên giường à? Tôi dạy em như thế nào?” Trịnh Tranh cười một cách tà mị.
Chử Tiểu Du cúp điện thoại luôn, cả mặt bốc khói, hai chân không tự giác mà kẹp chặt, ướt thật rồi, ngày hôm qua không làm nơi đấy. Một tháng rồi cậu chưa có lúng túng như này. Thẹn quá hóa giận, không có kim chủ ở đây cả người cậu đều khó chịu. Chử Tiểu Du nôn nóng “A” một tiếng, cậu còn đang phải lái xe.
Kim chủ thật đáng ghét, thật ra cậu có đi thì cũng không nhịn nổi, ngay cả kim chủ cũng không vội, cậu chỉ sợ bản thân không nhịn được sẽ cầu hắn(*).
[(*)Ý câu này của bạn Chử Tiểu Du là anh Trịnh Tranh cùng em đi chơi, anh chưa vội lên giường nhưng em tin mình sẽ không nhịn mà đi cầu anh =)))]Yêu đương.
Không được, phải chuyên tâm lái xe. Chử Tiểu Du cái gì cũng không nghĩ, tập trung nhìn đường phía trước.
Mười phút trôi qua, Chử Tiểu Du quên luôn chuyện vừa nói, thoải mái lái xe.
Nhưng biến cố đến thật bất ngờ!
Đối diện có một chiếc xe SUV lao về phía Chử Tiểu Du, hình như người lái không khống chế được chân ga, trực tiếp phi về hướng cậu, tốc độ vượt mức cho phép.
Tại sao có thể như vậy?
Chử Tiểu Du rất ít khi lái xe, hôm nay lái xe lại đi giữa đường, Chử Tiểu Du hoảng sợ theo bản năng đánh tay lái sang bên phải, làm lốp xe ma sát với đường phát ra tiếng nghe thật chói tai. Lúc này Chử Tiểu Du mới nhớ ra bên phải là rào chắn, bên ngoài chính là vực! Nhưng cậu đã đánh tay lái rồi nhận ra cũng không còn kịp, chiếc xe SUV khủng lồ màu đen “Rầm” một tiếng và vào rào chắn đường.
Túi khí bật ra.
Cơ thể Chử Tiểu Du theo quán tính đổ về phía trước, cả người trực tiếp đập vào túi khí. Cậu cố gắng ngẩng đầu nhưng đầu rất nặng, rất chóng mặt. Chử Tiểu Du không nhìn rõ xung quanh tình hình ra sao, sợ hãi đưa tay lên xoa bụng mình.
Con của cậu… Con của cậu…
Khoảnh khắc bi thảm nhất, đột nhiên “Uỳnh” một tiếng, chiếc xe SUV mất kiểm soát lao vào đuôi xe Chử Tiểu Du, đẩy chiếc xe có Chử Tiểu Du bé nhỏ va vào rào chắn đường.