Sau Khi Mất Nước Ta Gả Cho Kẻ Chân Đất

Chương 113


Cuối cùng Vương cô nương cũng không nói ra yêu cầu khác.

Không biết vì bị dọa sợ bởi công phu sư tử ngoạm của Lý Vụ hay bị độ mặt dày vô sỉ của hắn làm cho choáng váng mà lúc sau nàng ta vẫn luôn trầm mặc.
Một canh giờ sau Lý Vụ ghé qua một thị trấn trên đường đi mua thêm một chiếc xe ngựa chuyên dùng cho chủ tớ vị Vương cô nương kia dùng.
Cửa xe mới vừa đóng lại thì Vương Thị Vịnh lập tức đổi sắc mặt, không còn bộ dạng nhu nhược lúc trước nữa.
Nha hoàn há mồm: “Tiểu ——”
Một cái tát hung hăng giáng lên khuôn mặt trắng nõn của nàng ta.

Vương Thi Vịnh nén phẫn nộ nhìn Xuân Quả lúc này đã theo phản xạ có điều kiện mà quỳ xuống.

Nàng ta rít qua kẽ răng:
“…… Ngươi còn mặt mũi gặp ta hả?”
“Tiểu thư……” Vẻ mặt Xuân Quả thống khổ.
“Ta sẽ không quên ngươi bỏ ta lại mà chạy trốn ——” Vương Thi Vịnh nghiến răng nghiến lợi nói, “Nếu ngươi cho rằng ta sẽ vì ngươi dẫn người về cứu ta mà tha cho ngươi thì ngươi sai rồi ——”
“Tiểu thư, Xuân Quả không chạy trốn, nô tỳ muốn đi tìm người tới cứu ngài……” Xuân Quả khóc ròng nói.
“Ngươi câm miệng!” Vương Thi Vịnh giơ tay lên, Xuân Quả theo bản năng nhắm mắt lại, vẻ mặt sợ hãi.
Vương Thi Vịnh lại không đánh nữa.

Nàng ta nhìn chằm chằm nửa má trái dần sưng đỏ lên của Xuân Quả thì giống như nghĩ tới cái gì đó nên ngón tay không nhịn được nắm chặt lại, chậm rãi thả xuống.
“…… Tìm thứ gì đó lạnh đắp lên mặt ngay.

Ta không hy vọng lúc xuống xe trên mặt ngươi vẫn còn dấu vết.” Vương Thi Vịnh hạ giọng đe dọa, “Nghe hiểu không?!”
Xuân Quả ngậm nước mắt vội gật gật đầu.
“Vương cô nương ——” bên ngoài vang lên tiếng Lý Thước hỏi, “Xe ngựa sắp khởi hành, các ngươi ngồi vững chưa?”
Vương Thi Vịnh lạnh lùng nhìn chằm chằm Xuân Quả đang quỳ trên mặt đất sau đó xoay người ngồi lên ghế dài lót đệm, miệng cất giọng như gió xuân ấm áp: “Chúng ta đã ngồi xong, Lý tam ca yên tâm đi thôi.”
Xe ngựa chậm rãi lăn bánh, trong xe yên lặng không một tiếng động.

Xuân Quả quỳ gối trong xe ngựa mà yên lặng rơi lệ.

Qua hồi lâu Vương Thi Vịnh bỗng nhiên mở miệng: “Ngươi có nói cho bọn họ thân phận của ta không?”
“Nô tỳ lo lắng bọn họ gây rối với ngài nên chỉ nói ngài là con gái của phú thương trong thành Từ Châu, cũng chưa nói cái khác……”
Vương Thi Vịnh dựa vào vách xe buồn bã nói: “Xuân Quả, nếu việc này truyền ra……”
“Sẽ không!” Xuân Quả vội nói, “Bọn họ đã hứa chỉ cần 1000 lượng thì sẽ coi như chuyện chưa xảy ra ư?”
“…… Chuyện đã xảy ra thì làm sao mà coi như chưa có gì được?” Vương Thi Vịnh thấp giọng nói, “Từ khi ta 13 tuổi đã có bà mối tới cửa cầu thân không ngớt.

Mỗi lần đi thi xã chơi xuân đều có công tử muốn kết bạn với ta.”
“Tiểu thư gia thế xuất chúng, đức dung đều đủ, người muốn cùng ngài kết thân có thể đứng vòng quanh Từ Châu.

Ngài được người ta ưu ái như thế là chuyện đương nhiên!”
“Nhưng ngươi cũng thấy rồi……” Vương Thi Vịnh càng thấp giọng nói, “Bọn họ thậm chí còn không muốn ngồi cùng xe với ta.”
“Tiểu thư, đây không phải lỗi của ngài!” Xuân Quả vội vàng lê đầu gối về phía trước và nói, “Là bọn họ thật quá đáng —— dùng bạc bức bách chúng ta không nói còn coi chúng ta như côn trùng mà đuổi ra khỏi xe…… Nếu không phải phải ngài ở thế khó thì đám thương nhân toàn hơi tiền như bọn họ đến chết cũng sợ chẳng có được cơ hội cùng ngồi một xe với ngài!”
“Xuân Quả…… Có phải ta ô uế rồi không?” Vương Thi Vịnh nghẹn ngào.
Xuân Quả nói như đinh đóng cột: “Không phải, tiểu thư đừng nói thế!”
“Nhưng…… giấy không thể gói được lửa, đoàn xe của chúng ta đã chẳng còn ai, chỉ cần vừa về Từ Châu thì mọi người sẽ biết ngay chúng ta gặp phải chuyện gì……”
“Sẽ không, sẽ không……” Xuân Quả nỗ lực khuyên giải và an ủi nàng ta, “Chỉ cần bọn họ tuân thủ đúng hứa hẹn ——”
“Xuân Quả ——” Vương Thi Vịnh đánh gãy lời nàng ta nói, “Trước kia ngươi từng nói vì ta ngươi có thể làm tất cả —— lời này có thật không?”
“Đương nhiên!” Ban đầu Xuân Quả hơi ngạc nhiên, nhưng sau đó lại khẳng định nói, “Vì tiểu thư Xuân Quả nguyện ý làm mọi thứ!”
“Vậy ngươi có thể giúp ta lúc này không?” Vương Thi Vịnh ngước hai mắt đẫm lệ nắm lấy tay Xuân Quả nói, “Nếu sự tình truyền ra ta sẽ không sống nổi đâu……”
“Xuân Quả phải làm thế nào mới giúp được tiểu thư?”
“Chuyện chúng ta gặp phải lưu phỉ ắt không giấu được, chúng ta chỉ giấu được một việc……”
“Là cái gì?” Xuân Quả vội vàng hỏi.
“Là ai bị lưu phỉ kéo đi còn ai đã chạy thoát và gọi được người giúp đỡ.”
Xuân Quả mở to hai mắt ngơ ngác nhìn Vương Thi Vịnh.
“Xuân Quả, chỉ có ngươi có thể cứu ta……” Vương Thi Vịnh lập tức rớt nước mắt nói, “Tính tình ta nóng nảy, sẽ có lúc ta không kiên nhẫn với ngươi.

Nhưng ngươi cũng biết trong lòng ta luôn coi ngươi như chị em, có cái gì ăn ngon mặc đẹp người đầu tiên ta nghĩ tới chính là ngươi……”
Xuân Quả lập tức rưng rưng nói: “Tiểu thư, Xuân Quả biết……”

“Ta không muốn bức ngươi, chính ngươi ra quyết định đi.” Vương Thi Vịnh rũ mắt, vừa chớp một cái một giọt nước mắt đã rơi xuống, “Dù sao lòng ta đã như tro tàn, cùng lắm thì chết cho xong việc……”
“Tiểu thư, ngài ngàn vạn đừng nghĩ quẩn như thế!” Xuân Quả gấp đến độ mặt đều đỏ lên.

Nàng ta không chút nghĩ ngợi buột miệng nói, “Xuân Quả nguyện ý giúp ngài! Vốn dĩ nô tỳ đã ký khế ước bán mình, đời này đều sẽ hầu hạ tiểu thư.

Thanh danh thế nào với nô tỳ mà nói cũng không quá quan trọng.

Nếu có thể giúp được ngài thì Xuân Quả nguyện ý làm hết mọi việc!”
“Xuân Quả……” Vương Thi Vịnh lập tức xúc động cầm chặt tay Xuân Quả.
“Xuân Quả đương nhiên sẽ giúp đỡ tiểu thư vô điều kiện, nhưng những kẻ biết chân tướng……” Xuân Quả lộ vẻ lo lắng.
“Ngươi yên tâm đi, ta sẽ tự xử lý bọn họ.” Vương Thi Vịnh dùng ống tay áo nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt sau đó buông tay vô tình gạt cái tay của Xuân Quả đặt trên đầu gối của mình xuống.
Lẹp xẹp lẹp xẹp, tiếng vó ngựa truyền đến không ngừng.
Trong thùng xe lại trở nên yên tĩnh như thường.
Ba ngày sau xe ngựa đã gần tới Từ Châu, buổi trưa hôm ấy xe ngựa dừng lại nghỉ ngơi.

Vương Thi Vịnh đi đến bên cạnh Lý Vụ lúc này đang nói chuyện với Lý Thước sau đó cong chân hành lễ hỏi: “Lý công tử, không biết hiện tại ngươi có thể nói chuyện với ta không?”
“Có chuyện gì?” Lý Vụ nhướng mày.
Lý Thước liếc nhìn Vương Thi Vịnh một cái rồi nói: “Đệ đi kiểm tra tình trạng xe ngựa.”
Thấy Lý Vụ gật đầu thế là Lý Thước xoay người tránh ra.
“Lý công tử, chúng ta còn cách Từ Châu bao xa nữa?” Vương Thi Vịnh hỏi.
“Nếu đi nhanh thì chạng vạng là có thể tới nơi.”
Vương Thi Vịnh dừng một chút, nói: “Thi Vịnh có một yêu cầu quá đáng……”
Lý Vụ nhíu mày nhưng nể mặt 1000 lượng phí bịt miệng nên hắn vẫn nhẫn nại: “Ngươi nói đi.”
“Mấy ngày nay Xuân Quả vẫn luôn khuyên ta.

Nàng biết nhà ta gia phong nghiêm ngặt, nếu để cha ta biết việc này chỉ sợ ta chỉ có chết mới chứng minh được trong sạch.


Nàng khuyên ta không cần nói chuyện này cho người khác, bởi vì người có tâm sẽ không tin ta lông tóc không tổn hao gì.

Bọn họ sẽ chỉ biết châm ngòi thổi gió khắp nơi, đến lúc ấy ta có nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch được tiếng nhơ……”
Lý Vụ càng nhíu mày chặt hơn.
Nghe nàng ta nói chuyện thật giống như nghe một con muỗi ong ong bên tai, lúc bên trái, khi bên phải, không hề có trọng điểm, mục tiêu gì.

Cái này ngoài phiền phức thì chẳng có ý nghĩa gì hết.
“…… Nàng nói nếu mọi người hỏi thì nàng sẽ đổi chỗ cho ta.

Là nàng bị người ta kéo đi, còn ta mới là người chạy thoát đi gọi người tới cứu.” Vương Thi Vịnh mang vẻ mặt đau thương, “Ta vốn không muốn đồng ý, nhưng Xuân Quả nói…… nếu ta không đồng ý thì nàng thà tự sát cũng sẽ không nhìn ta bị người khác chỉ trỏ.”
Lý Vụ cố nhẫn nại nghe tới cuối cùng mới bắt giữ được trọng điểm: “Ngươi muốn thống nhất lời khai với ta hả?”
Vương Thi Vịnh lập tức trở nên chật vật: “Ta không……”
“Chỉ cần đưa đủ bạc là được, muốn ta nói gì thì ta nói đó.” Lý Vụ nói.
Vương Thi Vịnh rũ mắt nhẹ giọng nói: “…… Lý công tử, có phải ta khiến ngươi thấy phiền lòng không?”
Lý Vụ nhíu mày định mắng nàng ta đừng chít chít nữa, 1000 lượng không bao gồm phí tâm sự.

Ai biết lúc này Thẩm Châu Hi lại mang theo vẻ mặt mê mang đi tới.
“Ngươi tìm ta?”
“Ai tìm…… Đúng, ta tìm nàng.” Lý Vụ nói, “Nàng ở trong xe vụng trộm thêu hoa hả? Sao lâu như vậy không chịu xuống dưới? Nàng ngồi xe còn chưa chán ngấy lên hả?”
“Không phải ngươi bảo ta ở lại trong xe thu thập hành lý sao?” Thẩm Châu Hi trợn hết cả mắt.
“Ta bảo nàng ở lại trong xe thì nàng ngoan ngoãn làm theo hả? Khi nào thì nàng nghe lời như vậy? Có phải nàng không muốn nhìn thấy lão tử nên mới cố ý ở lại trong xe không chịu xuống dưới không?”
Thằng nhãi này ——
Vô cớ gây rối!
Thẩm Châu Hi cáu đỏ mặt: “Ngươi nói cái gì thế?!”
Sắc mặt Vương Thi Vịnh càng thêm khó coi, nàng ta thấp giọng nói: “…… Ta về xe trước, các ngươi chậm rãi nói chuyện đi.”
Chờ nàng ta rời đi rồi Thẩm Châu Hi lập tức đánh Lý Vụ một cái: “Ngươi nói bậy cái gì trước mặt Vương cô nương thế?!”
Ong mật đốt một cái còn đau, còn Thẩm dưa ngốc đánh một cái này so ra còn yếu hơn sức của con ong mật.
Quả dưa ngốc này quả nhiên là yêu hắn đến thảm thiết rồi.
Còn không phải thế sao? Cái đồ Vương cô nương bỏ đi kia vừa tìm hắn thì nàng đã chẳng thể ngồi yên.

Còn nói cái gì mà “Ngươi tìm ta” à?
Lý do vụng về như thế sợ là chỉ có Điêu Nhi mới tin.

Lý Vụ không muốn biểu hiện đắc ý của mình quá rõ ràng, hắn ho một tiếng rồi cố ý xụ mặt nói: “Được rồi, người đã đi rồi, đừng giả vờ nữa.

Có lẽ tới chạng vạng chúng ta sẽ tới Từ Châu, nàng thu thập hành lý xong chưa, đừng có đợi tới lúc ấy lại vứt đồ lung tung rồi bắt ta quay lại tìm đồ đó ——”
“Ta đang thu dọn mà! Ta đang kiểm kê đồ vật, còn chưa làm xong thì bị ngươi gọi xuống xe!” Thẩm Châu Hi rất là tủi thân.
“Được rồi, được rồi, chỗ này nàng không cần lo, mau về xe tiếp tục thu dọn hành lý đi thôi.” Lý Vụ nói.
Rốt cuộc hắn đang nói cái gì thế?
Thẩm Châu Hi không hiểu gì cả, nàng hoài nghi tên này không hiểu tiếng người mà đang tự nói tiếng vịt.

Không phải hắn để Lý Thước tới gọi nàng nói có việc cần tìm nàng hả?
Tên Lý rắm thối này nhàn rỗi không có việc gì nên lấy nàng ra làm trò vui chăng?
Thẩm Châu Hi mờ mịt xuống xe, lại mờ mịt lên xe.

Nàng chỉ có thể an ủi mình rằng xuống xe hít thở chút không khí trong lành cũng tốt.

Giống như Lý Vụ nói, bọn họ ngồi xe ngựa mãi, lúc này có cơ hội xuống đi lại cũng không tồi.
Nàng nhanh chóng nghĩ thông nên vội ném chuyện này ra sau đầu.
Một loại kích động hưng phấn khác chiếm lấy tâm tư của nàng, theo khoảng cách đến Từ Châu ngày càng gần thì hưng phấn kia cũng ngày càng lớn và mãnh liệt.
Tới Từ Châu rồi nàng sẽ có thể nhìn thấy Thái Tử —— hiện giờ là Nguyên Long Đế.
Thẩm Châu Hi mở hộp đựng gương lược sau đó cẩn thận lấy ra phượng bài màu vàng cầm ở trong tay.

Nàng nhìn hình phượng được khắc tinh xảo bên trên thì bỗng nhớ tới một con phượng hoàng màu xanh trên làn da màu tiểu mạch.
…… Nguyên Long Đế sẽ đối đãi với Lý Vụ thế nào?
Phó Huyền Mạc sẽ đối đãi với nam nhân từng cùng nàng chung chăn gối thế nào?
Vui sướng khi được gặp lại người thân lập tức tan đi, Thẩm Châu Hi đồng thời bị hai cảm xúc hoàn toàn bất đồng lôi kéo.

Trong lúc nhất thời nàng không thể phân rõ đến tột cùng mình hy vọng bọn họ có thể thuận lợi vào Từ Châu hay vẫn hy vọng việc vào thành sẽ bị trì hoãn một chút.
Nếu có thể được đảm bảo và thuận lợi tiến vào Từ Châu vậy nàng cần phải tìm cơ hội nói rõ mọi chuyện với Lý Vụ, lại giải trừ quan hệ thành thân giả.

Hơn nữa nàng cần thuyết phục Lý Vụ khớp khẩu cung với nàng, để mọi người tin tưởng bọn họ là trong sạch, tuyệt đối không phải có quan hệ mờ ám gì.
Chỉ có như thế nàng mới có thể vì hắn mà xin một phần tiền đồ.
Thẩm Châu Hi hạ quyết tâm vừa vào Từ Châu nàng sẽ lập tức thẳng thắn nói hết mọi chuyện với Lý Vụ.

Bình Luận (0)
Comment