Sau Khi Mất Nước Ta Gả Cho Kẻ Chân Đất

Chương 115


“Gian nhà này có 6 dãy nhà, đa phần ta đều đã cho người ta thuê, nếu các ngươi nguyện ý thì ta có thể để tiền viện này lại cho các ngươi ở.

Nơi này có hai gian phòng, coi như có chỗ cho các ngươi đặt chân.”
Chưởng quầy đẩy hai cánh cửa lớn ra rồi mang bốn người Thẩm Châu Hi đi vào.
Phòng ở nằm hai sườn của cửa vào, chưởng quầy lấy chìa khóa ra mở một trong hai gian phòng: “Tuy hơi nhỏ nhưng giường đệm và bàn ghế đều có cả, giá cũng rẻ.

Phòng bếp và cầu tiêu là dùng chung với những người ở hậu viện.

Tuy nhiều người nhưng chỉ cần chia thời gian thì cũng không phải vấn đề gì lớn……”
“Những người đó?” Lý Vụ nhạy bén giữ được trọng tâm, “Đến tột cùng là có bao nhiêu người ở trong viện này?”
“Không nhiều lắm, không nhiều lắm ——” chưởng quầy giơ mấy ngón tay.
“Bốn người?”
Chưởng quầy cười hê hê nói: “400 người.”
Thẩm Châu Hi trợn mắt há hốc mồm!
“400 người?” Lý Vụ buột miệng thốt ra, “Thế có khác gì lều vịt? Sao chỗ này chứa được nhiều người như thế?!”
“Chứa được, chứa được ——” chưởng quầy sợ Lý Vụ xoay người đi mất nên vội vàng nói, “Các ngươi sinh hoạt ở tiền viện, bọn họ ở hậu viện, không ai liên quan tới ai…… Bọn họ ở không nổi là việc của bọn họ, dù sao tiền viện cũng là của các ngươi.

Mấy người kia ngủ đứng hay ngồi có liên quan gì tới các ngươi đâu? Huống chi ngoài hai gian phòng này các ngươi còn chỗ nào khác để đi sao? 400 người kia nếu tìm được chỗ thì bọn họ cũng đâu có tới chỗ ta làm gì.”
Chưởng quầy nói không phải không có lý, ngoài chỗ này bọn họ quả thực không biết tìm chỗ nào khác để ở.
Sắc mặt Lý Vụ khá hơn chút nên hỏi: “400 người này là ai? Khách thập phương hay ——”
“Chưởng quầy, ông tới thật đúng lúc.” Một giọng nói hồn hậu vang lên ngắt lời Lý Vụ.
Một tráng hán lưng hùm vai gấu đi ra từ cửa hông nối với hậu viện, hắn đeo trường đao nện bước mà đi tới.

Da thuộc cọ lên áo giáp leng keng, nhưng thế còn chưa hết, phía sau hắn có 7,8 tráng hán cũng cơ bắp cuồn cuộn đi theo.
Bọn họ mặc cùng một loại áo giáp, trang bị vũ kí thống nhất, hẳn là cùng một đội ngũ.
Thẩm Châu Hi nhận thấy ánh mắt bọn họ nhìn mình nên hơi sợ hãi, theo bản năng nấp ra phía sau Lý Vụ.
Cùng lúc ấy Lý Vụ đứng chắn trước mặt nàng.

Nam tử cầm đầu giống như giật mình vì thấy có nữ nhân ở đây.

Hắn thấy Thẩm Châu Hi sợ hãi thì lập tức thu lại tầm mắt và nhìn chưởng quầy ở bên cạnh hung ác nói: “Chưởng quầy, ông tới thực đúng lúc, hầm cầu ở đằng sau sao lại tắc rồi? Cứt đái văng đầy đất, bẩn kinh khủng! Ông bảo anh em của ta ở làm sao được?!”
“Này này, ta đã nói mấy trăm lần là ta không hiểu tiếng đất Thục nhà các ngươi rồi! Có việc gì thì ngươi nói tiếng phổ thông đi!”
Tráng hán kia sắp xếp lời lẽ một lúc mới dùng tiếng phổ thông sứt sẹo của mình để nói: “Ta nói, hầm cầu kia phải làm sao, cứt đái tràn cả ra ngoài kia kìa!”
Chưởng quầy nghe hiểu, Thẩm Châu Hi cũng nghe hiểu, sắc mặt nàng trắng bệch, theo bản năng nín thở luôn.
“400 người các ngươi cùng nhau ị phân, đi tiểu thì không tràn mới lạ.” Chưởng quầy không kiên nhẫn nói, “Chờ đi, lát nữa ta cho người tới dọn, các ngươi đừng ném đồ vào đó nữa!”
“Vậy anh em của ta muốn ị phân thì phải làm sao?” Tráng hán hỏi.
Thẩm Châu Hi tuyệt vọng mà nhắm mắt lại, chỉ hận mình quá thính tai, khứu giác cũng thính.
“Đi ra ngoài mà ị! Ra bờ sông ấy!” Chưởng quầy nói, “Còn đổ vào cầu tiêu thì ta sẽ thêm tiền thu dọn đó!”
“Đồ gian thương chó má……” Tráng hán dùng tiếng Thục mà chửi thầm.
“Đừng cho là ta không biết ngươi đang mắng ta!” Chưởng quầy trừng mắt, dựng râu nói, “400 người các ngươi ta chỉ thu tiền phòng của 50 người.

Ngươi ra ngoài hỏi xem trong thành có ai nguyện ý làm việc thiện này không?”
Tráng hán trừng mắt mắng lại: “Chỉ có 50 người trong chúng ta chui được vào trong phòng, những người còn lại đều ngủ trong sân thế mà ngươi còn không biết xấu hổ thu tiền của họ hả?”
“Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì! Thích ngủ thì ngủ, không thích thì biến!”
“Lão tử đã giao bạc, không đi!”
“Không đi thì phải tuân thủ quy củ!” Chưởng quầy nói tới đây lại bỗng nhiên nhớ tới mấy người bên cạnh nên vội ho nhẹ một tiếng sau đó cao giọng nói, “Bốn người này về sau sẽ ở tiền viện, các ngươi không có việc gì thì đừng tới tiền viện lắc lư, đi từ cửa sau ấy biết chưa?”
“Dựa vào cái gì mà chúng ta phải đi cửa sau? Ngươi ——” một người phía sau tráng hán kia lộ vẻ mặt không phục.
Không chờ hắn nói cho hết lời tráng hán đã giơ tay rồi đá cho hắn một cái.

Hắn đá chuẩn xác khiến Thẩm Châu Hi sợ tới mức quên cả nín thở.
“Không thấy người ta mang theo bà nương à? Lão tử còn biết tị hiềm mà ngươi không hiểu sao? Con mẹ nó là ai nói với ta mình đã đọc sách hả?” Tráng hán nói xong mới chắp tay nói với mấy người Lý Vụ, “Các ngươi yên tâm ở đây, ta sẽ lệnh cho các anh em chỉ hoạt động tại hậu viện, ai dám đùa giỡn bà nương nhà ngươi ta sẽ tự tay mình chém tay hắn!”
“Mấy anh em còn phải ị phân, mau sửa sang lại hầm cầu đi!” Tráng hán trừng mắt với chưởng quầy và tức giận nói.

Xong việc hắn xoay người trở về hậu viện.

Mấy người đi theo phía sau hắn cũng nối đuôi đi mất.


Trong khoảnh khắc tiền viện lại an tĩnh, chỉ có tiếng ồn ào ngẫu nhiên truyền đến từ hậu viện.
“Thế nào khách quan?” Chưởng quầy hoàn hồn xoa xoa tay nhìn về phía Lý Vụ nói, “Tiền viện này của ta tạm được chứ? Ngươi có muốn thuê không? Qua thôn này sẽ không có cửa hàng nào nữa đâu, ngươi không thuê còn có người chờ thuê đó.

Qua hai canh giờ nữa ngươi có hối hận cũng không còn cơ hội …”
Lý Vụ nghĩ nghĩ rồi nói: “Một đêm 30 văn.”
“Mỗi người 30 văn?” Chưởng quầy sửng sốt.
“Tất cả chúng ta một đêm 30 văn.” Lý Vụ làm bộ muốn đi, “Không được thì thôi, lão tử ra bãi tha ma ở, ít nhất ở đó rộng rãi.”
“Ơ, ngươi ——” chưởng quầy rối rắm nhưng cuối cùng vẫn lôi kéo Lý Vụ nói, “Được, 30 văn thì 30 văn! Ta lấy rẻ như thế các ngươi phải ở lâu một chút đó!”
Thu tiền xong chưởng quầy nhớ thương việc làm ăn ở khách điếm nên lại sốt ruột gọi người tới dọn nhà xí ở hậu viện sau đó đi luôn.
Trước khi ra cửa ông ta như nhớ ra cái gì đó nên chân trước vừa đi ra thì chân sau lại ngừng, duỗi cổ hô lên với bốn người Thẩm Châu Hi: “Lúc trả phòng ta phải đích thân kiểm tra, thiếu hay hỏng cái gì các ngươi đều phải bồi thường gấp trăm lần, cẩn thận đó!”
“Chít chít oa oa mãi không xong, lão tử không muốn ở nữa, trả 30 văn lại đây!” Lý Vụ mắng.
Chưởng quầy vội rụt cổ về, tay ôm 30 đồng chạy ngay.
Thẩm Châu Hi lấy tay áo che mũi, sợ ngửi được mùi gì đó lạ, miệng mơ hồ hỏi: “…… Chúng ta thật sự ở lại đây sao?”
“Ở một đêm rồi xem sao, ngày mai chúng ta vào thành hỏi thăm xem có phú thương nào họ Vương không.” Lý Vụ nói.
Nếu Lý Vụ đã quyết định thì Thẩm Châu Hi cũng sẽ không phản đối.

Nàng lo lắng hỏi: “Các ngươi sẽ không để lại mình ta rồi ra ngoài chứ?”
“Đương nhiên không!” Lý Vụ kinh ngạc nói, “Lão tử sẽ để nàng và 400 tên nam nhân đơn độc ở với nhau hả? Vậy bước qua thi thể lão tử đã!”
Thẩm Châu Hi yên lòng, không hề kháng cự ở đây nữa.
So với ăn ngủ ngoài trời thì có hai gian phòng đã là tốt rồi.

Bọn họ chia làm hai nhóm vào hai phòng.
Đại khái sau nửa canh giờ, Thẩm Châu Hi vẫn đang thu dọn hành lý từ trên xe ngựa xuống thì tiếng nói của tráng hán lúc nãy lại vang lên sang sảng.
“Tiểu huynh đệ! Tiểu huynh đệ!”
Lý Vụ mở cửa phòng, Thẩm Châu Hi nhìn thấy Lý Thước ở đối diện cũng mở cửa.


Tráng hán cầm đầu lúc nãy đang đứng ở cửa hậu viện và lớn tiếng nói với bọn họ: “Tiểu huynh đệ, tối nay chúng ta ăn lẩu bò và dê, các ngươi tới ăn chung đi!”
Lý Vụ nhìn thoáng qua Lý Thước.
“Thời tiết này ăn lẩu bò và dê sao? Ca ca đúng là biết hưởng thụ.” Lý Thước cười sau đó bước ra khỏi cửa chắp tay với đối phương và hỏi, “Không biết ca ca xưng hô thế nào?”
“Ta họ Ngưu, gọi là Ngưu Vượng, tuổi ngươi nhỏ hơn ta nên gọi ta là Ngưu đại ca thì được rồi!”
“Được, Lưu đại ca.” Lý Thước cười tủm tỉm nói.
“Không phải Lưu, là Ngưu —— Ngưu ——” tráng hán liên tục xua tay.
“Liễu? Liễu trong lá liễu?”
“Ôi giời, Ngưu cơ mà! Là Ngưu ấy! Con trâu cày ruộng ấy —— nghé ọ, nghé ọ!” Tráng hán gấp đến độ thậm chí còn bắt chước tiếng trâu kêu.
Rốt cuộc Lý Thước cũng nghe được ý hắn từ đống tiếng phổ thông sứt sẹo kia.
“Ta đã biết, Ngưu đại ca.” Lý Thước cười nói, “Tẩu tử và nhị ca của ta đi cả ngày đã mệt mỏi, chỉ có ta và đại ca là nghe đã thèm, nếu mọi người không ngại thì tối nay chúng ta xin mang hai vò rượu ngon tới góp vui nhé?”
“Được! Được! Có rượu là tốt nhất!” Họ Ngưu kia cười ha hả, “Chờ bắc nồi ta sẽ cho người tới gọi các ngươi!”
Lý Thước chắp tay đáp lễ còn tên kia thì vui vẻ về hậu viện.
“Đại ca, đệ và nhị ca đi mua rượu.” Lý Thước nói, “Đợi lát nữa chuẩn bị tốt sẽ gọi huynh.”
“Đi đi.” Lý Vụ nói.
Hắn đóng cửa phòng, Thẩm Châu Hi nãy giờ chỉ đứng nghe lại lo lắng hỏi: “Bọn họ có 400 người, các ngươi chỉ có hai mà vẫn muốn qua đó sao?”
“Nàng không tò mò 400 người kia chen chúc ở đây làm gì à?” Lý Vụ đi đến mép giường và ngồi xuống, lại cầm lấy một bộ quần áo từ đống hỗn độn kia và bắt đầu gấp gọn.
“Được rồi, để ta tự làm.”
Thẩm Châu Hi ghét bó động tác gấp quần áo qua loa của hắn nên lại giũ ra xếp lại ngay thẳng.
Lý Vụ nhìn nàng, rất là cảm khái nói: “…… Trước kia đến quần áo nàng còn cầm không xong.”
Thẩm Châu Hi đắc ý nói: “Có phải ta đã trưởng thành hơn nhiều rồi không?”
Bên cạnh lại không thấy có động tĩnh gì.

Nàng nghi hoặc ngẩng đầu vừa lúc đối diện con ngươi đen nhánh của Lý Vụ.

Hắn trầm mặc cầm lấy tay nàng.
“Ngươi làm……” Thẩm Châu Hi đỏ mặt muốn rút tay về.
Lý Vụ nói: “Có phải ta khiến nàng chịu khổ không?”
Nàng sững sờ tại chỗ, tay mới vừa rụt lại cũng bị Lý Vụ nắm chặt.
“Lúc chúng ta mới vừa thành thân ta đã nói…… ta cưới nàng không phải để nàng chịu khổ.” Lý Vụ dừng một chút nói, “Kết quả ta vẫn để nàng phải chịu khổ.”
Hắn vẫn mang thần sắc tản mạn bình thường nhưng trong mắt có tự trách.

Thẩm Châu Hi không muốn thấy hắn như thế nên lập tức phản bác: “Ta mới không chịu khổ!”

“…… Nàng đi theo ta phải ngủ miếu hoang, sơn động, bắp đùi bị mài rách, đến nơi yên ổn để ở cũng không có mà còn không phải chịu khổ à?”
“Đây không phải chịu khổ!” Thẩm Châu Hi tức giận nói, “Ta không cảm thấy khổ chút nào!”
Lý Vụ nhìn nàng thật sâu sau đó thấp giọng gọi: “Thẩm dưa ngốc…”
“Cái gì?”
“Sau khi khôi phục thân phận Sở quốc công chúa nàng có còn là Thẩm dưa ngốc ta quen không?”
“…… Sở quốc công chúa không tốt sao?”
“Không tốt.” Lý Vụ thấp giọng nói, “Ta chỉ quen một Thẩm dưa ngốc mềm dẻo kiên cường, thích khóc thích đỏ mặt, tâm địa sạch sẽ hơn bất kỳ ai.

Ta không quen Sở quốc công chúa tiền hô hậu ủng, cao cao tại thượng.”
“Trên đường cùng nàng tới Từ Châu ta vẫn luôn do dự.

Ta sợ nàng thấy Nguyên Long Đế thì sẽ không còn là Thẩm dưa ngốc ta quen nữa.” Lý Vụ trầm mặc một lát mới nói, “Nếu ta nói với nàng kỳ thực ta cảm thấy may mắn vì Nguyên Long Đế không ở Từ Châu thì nàng…… có trách ta không?”
Thẩm Châu Hi cũng thấy tâm tình phức tạp, lúc sau nàng lắc lắc đầu.
Trên đường tới Từ Châu không phải nàng cũng rất mâu thuẫn ư? Hóa ra dọc đường này Lý Vụ cũng có tâm tình giống nàng.

Hắn không muốn giao nàng cho bệ hạ nhưng vẫn tuân thủ lời hứa mà đưa nàng tới Từ Châu.
“Ta ——” Thẩm Châu Hi lấy hết can đảm định nói với hắn thân phận thực sự của mình.

Nàng không phải cái gì mà Sở quốc công chúa mà là Việt Quốc công chúa, người đã có hôn ước.

Nàng lừa hắn, nàng chính là cô công chúa xa hoa dâm dật, trơ trẽn trong mắt hắn.
“Đại ca ——” tiếng Lý Thước vang lên ngoài cửa, “Ngưu ca tới gọi chúng ta, chúng ta mau qua thôi.”
“Chờ một lát!” Lý Vụ cao giọng đáp, mắt vẫn nhìn Thẩm Châu Hi, “Nàng nói tiếp đi.”
“…… Không có gì, ngươi mau đi đi!” Thẩm Châu Hi chả còn tí dũng khí nào.

Nàng chỉ đành giả vờ bình thường rồi cười nói, “Ta chỉ muốn nói với ngươi lát nữa ta muốn lên phố ngắm hàng quán.”
“Bảo Điêu Nhi đi cùng.” Lý Vụ nói.
“Đã biết.”
Lý Vụ đứng dậy đi tới cửa lại quay đầu nhìn nàng giống như đang chờ cái gì đó.
Thẩm Châu Hi hoàn hồn, vội nói: “Về nhà sớm một chút.”
Lý Vụ cong khóe miệng lộ một nụ cười hăng hái đáp: “Được.”

Bình Luận (0)
Comment