Sau Khi Mất Nước Ta Gả Cho Kẻ Chân Đất

Chương 124


“Lý Vụ đại thắng trở về sao?”
Vương Thi Vịnh lập tức kích động, kim thêu hoa trong tay không cẩn thận chọc thủng đầu ngón tay.

Nhưng nàng ta không rảnh lo đầu ngón tay của mình mà lập tức đứng lên.
Nàng ta vừa muốn gọi người trang điểm thay quần áo nhưng rồi lại lắc đầu bỏ qua ý nghĩ này.
“Hắn trở về thành hẳn sẽ phải tới chỗ cha phục mệnh, hiện tại hẳn đã sắp tới ngoài phủ…… Xuân Quả! Ngươi xem ta mặc thế này có được không? Có phải hơi đơn giản không? Ngươi mau mang cây trâm hoa mai đính đá quý ra đây!”
Xuân Quả mới từ bên ngoài trở về do dự đứng ở cửa, thần sắc phức tạp mà nhìn Vương Thi Vịnh lộ vẻ mặt vui mừng.
“Tiểu thư……”
“Ngươi làm sao vậy?” Vương Thi Vịnh không kiên nhẫn nhíu mày lại, “Lý công tử sắp tới rồi, ngươi còn ở đó làm gì?”
“Tiểu thư, chỉ sợ Lý công tử sẽ không tới đây nhanh như thế đâu.”
“Vì sao?”
“Lúc về thành Lý công tử cùng Lý nương tử cưỡi chung một con ngựa, sau đó hắn tự mình đưa Lý nương tử về nhà rồi mới tới đây……”
“Không có khả năng!” Sắc mặt Vương Thi Vịnh rất khó coi, nàng ta quả quyết nói, “Vào lúc quan trọng thế này sao hắn lại mang theo một phụ nhân làm gì?”
“Là thật……” Xuân Quả nói, “Toàn thành đều đã biết, người bên ngoài đều nói Lý công tử tuổi trẻ tài cao, tình cảm vợ chồng thâm sâu……”
“Đừng nói nữa!”
Xuân Quả sợ hãi mà nhìn sắc mặt Vương Thi Vịnh chuyển từ trắng sang xanh.
Vương Thi Vịnh xoay người, biểu tình cứng đờ nhìn bóng gnười trong gương.
“…… Đi ra ngoài.”
“Tiểu thư…… ngài còn muốn cây trâm kia không?”
“Cút đi!” Vương Thi Vịnh quay đầu gầm lên.
Xuân Quả sợ tới mức vội vàng rời khỏi đó, nhưng vẫn không quên giúp nàng ta đóng cửa lại.
Lúc trong phòng chỉ còn lại một mình Vương Thi Vịnh ngồi thừ người trên ghế thêu, ngơ ngẩn nhìn ngón tay phải có một giọt máu.
Lúc nghèo hèn nâng đỡ lẫn nhau, khi đắc thế vẫn không rời không bỏ, ngay cả lúc bản thân nổi trội nhất cũng muốn chia sẻ với vợ.
Không phải nam tử đều bạc tình quả nghĩa sao? Vì sao Lý Vụ lại cố tình khác biệt? Vì sao một nam tử như vậy cố tình lại là chồng của người khác?
Vương Thi Vịnh mặt không biểu tình, ngón cái ấn lên vết kim đâm hung hăng bấm khiến giọt máu càng to hơn, trong lòng nàng ta lại vui vẻ vì khoái cảm trả thù.
Nàng ta không tin.

Nam nhân trên đời đều là kẻ bạc tình, Lý Vụ đương nhiên cũng như thế.

Hiện tại hắn còn chưa cảm nhận được dụ hoặc của vàng bạc châu báu, mỹ nhân và quyền thế mà thôi.

Chờ hắn thực sự biết thì những thứ hắn coi là trân bảo lúc này sẽ chẳng còn gì quan trọng nữa.
Vương Thi Vịnh lấy khăn tay ra nhẹ nhàng lau vết máu trên ngón tay, biểu tình khôi phục bình tĩnh như cũ.
Thứ nàng ta muốn có chưa từng vuột khỏi tay.
Lần này cũng thế.
……
Lý Vụ mang theo hai đứa em vào Vương trạch, mãi tới khi mặt trời lặn ở đường chân trời thì bọn họ mới nhẹ nhàng rời khỏi đó.
Tám chiếc xe bò ngừng ở bên ngoài theo lệnh của hắn thay đổi hướng đi tới bãi tha ma bên ngoài thành.
Bóng dáng Lý Vụ và đám tướng sĩ cũng theo đó ẩn vào bóng đêm.
Mùi lạ phiêu tán trên đường phố dần tan đi, màn đêm khôi phục vẻ yên lặng thường ngày.

Gió đêm thổi qua đèn lồng lớn trước cửa Vương trạch, một chữ Vương kia lắc lư trong không trung, bên trong phủ đèn đuốc sáng trưng, trong thư phòng có ánh nến lập lòe.
Quân cờ nhẹ nhàng hạ xuống bàn cờ, tàn cục đã không có cách nào xoay chuyển.
Phụ tá chắp tay nói: “Đại nhân nước cờ cao siêu, tiểu nhân tâm phục khẩu phục.”
Vương Văn Trung thở dài một tiếng: “Đánh cờ với lão phu ba năm nhưng cờ nghệ của ngươi chẳng có gì tiến bộ cả, Hòa Xuân, có phải ngươi vẫn luôn cố ý nhường lão phu không?”
“Đại nhân minh giám, thật sự là vãn sinh có tâm vô lực, không địch lại mưu kế thâm sâu của ngài.”
“Cái gì mà mưu kế thâm sâu…… Ta gặp phải thiên hạ đệ nhất công tử không phải cũng thua không hề có sức phản kháng ư?”
“Đại nhân cẩn trọng lại bận công việc, đương nhiên không thể so với đám công tử ngày ngày có thời gian nghiên cứu mưu lược kia.”
“Được rồi, lão phu có mấy cân mấy lượng thì trong lòng ta tự rõ.

May mà Phó Huyền Mạc đã theo bệ hạ rời đi, nếu không cả ngày phải nhìn vị tôn thần ấy ở trong phủ nha thì ta cũng không biết Từ Châu này rốt cuộc ai mới là tri phủ.”
Biểu tình của Vương Văn Trung phức tạp, nói xong lại thở dài: “Thu dọn đi.”
“Đại nhân không muốn chơi cờ nữa sao?” Phụ tá hỏi.
“Không có đối thủ chơi cũng không thú vị.”

“Vãn sinh hổ thẹn.”
Phụ tá cúi đầu thu dọn bàn cờ, bỏ từng viên cờ đen trắng vào hộp.
Vương Văn Trung dựa vào gối mềm phía sau rồi nhìn ra ngoài cửa sổ như suy tư gì đó mà nói: “Tiễn một vị tôn thần đi nhưng Từ Châu hình như lại đón một kẻ tinh quái khác… Lý Vụ này lão phu vốn tưởng chỉ là một tên thôn phu bán mặt cho đất bán lưng cho trời.

Ai ngờ hắn không chỉ tiêu diệt Kim Trúc trại nhiều năm hoành hành mà còn có một chiêu này khiến lòng lão phu khó mà phòng bị.”
“Có lẽ hắn cũng không có ý gì sâu xa.” Phụ tá nói, “Vãn sinh thấy bộ dạng hắn nóng lòng tranh công thì hẳn vẫn chưa nghĩ tới những nơi khác.”
“Mặc kệ hắn có cố ý hay không nhưng việc hắn gióng trống khua chiêng đem thi thể của đám thổ phỉ Kim Trúc trại kéo qua toàn bộ Bành Thành huyện đã bị mọi người biết.

Ai cũng rõ hắn lập công lớn.” Thần sắc trên mặt Vương Văn Trung thâm trầm, sau một lúc lâu mới cảm thán nói, “Lão phu hiện tại không trâu bắt chó đi cày, không thể không phong thưởng hắn để lấp miệng lưỡi thế gian.”
“Lý Vụ này tâm tư có sâu hay không thì chưa biết nhưng nếu đại nhân dùng tốt thì tất nhiên sẽ là một thanh bảo đao.” Phụ tá nói, “Xuất thân hắn hèn mọn, không có công danh, ngoài dựa vào ngài thì hắn chẳng có lối ra khác.

Lần này diệt phỉ hắn có thể dùng hỏa công hoàn thành công việc trong thời gian ngài đưa ra vậy chứng tỏ hắn có chút nhanh trí.

Nghe nói trong lúc bao vây tiễu trừ hắn và hai đứa em luôn xông ở phía trước chém giết, đám thổ phỉ chạy từ trên núi xuống hơn phân nửa đều bỏ mạng trong tay ba kẻ này.

Có trí có dũng lại tàn nhẫn, nếu nhắm tới kẻ địch của ngài thì nhất định sẽ khiến những kẻ đó phải sợ vỡ mật.”
“Trong thời loạn thế này lão phủ quả thực còn thiếu một thanh bảo đao như thế.” Vương Văn Trung thu lại ánh mắt sau đó nhàn nhạt nói, “Từ Châu đã thật lâu không có được anh hùng, lần này vất vả lắm mới trừ bỏ được mối họa lớn như Kim Trúc trại.

Liệu có nên tổ chức một hồi yến hội không? Để người truyền tin cho Lý Vụ, nói ——”
Trong tứ hợp viện trống trải Lý Vụ vung rìu bổ một miếng gỗ dựng thẳng.
“Lão già thối kia nói muốn tổ chức một hồi yến hội cho lão tử, nhưng ta thấy lão ta chỉ đang đánh rắm —— quỷ đều biết lão chẳng có ý tốt gì!”
Thẩm Châu Hi bưng một băng ghế nhỏ tới ngồi một bên nhìn vị chính lục phẩm võ quan ở trước mặt mình chẻ củi.

Trong nhà kỳ thật không thiếu tiền mua củi lửa nhưng Lý Vụ cứ muốn cởi trần khoe cơ bắp rồi ở trước mặt nàng vung rìu ra sức bổ củi.
Nàng cũng không dám nói, cũng không dám hỏi.


Lát nữa hắn mà quay sang hỏi nàng đau lòng đống gỗ hay đau lòng hắn, gỗ quan trọng hay hắn quan trọng thì nàng phải đáp thế nào đây?
“Có lẽ ông ta thấy ngươi diệt trừ Kim Trúc trại có công, lại cho ông ta thêm hào quang nên muốn thông báo khắp nơi chăng?”
“Thế vì sao ông ta không trực tiếp mở tiệc mời ta mà lại muốn mất công cho ta mượn biệt viện để ta tự mình xử lý yến hội lần này? Chuyện khác thường thì luôn có rắm!”
Răng rắc!
Lại một mảnh gỗ bị chém làm hai.
Hắn nói không phải không có lý, Thẩm Châu Hi cũng bắt đầu lo lắng: “…… Biệt viện của ông ta có hồ không?”
“Hình như là có, làm sao thế?” Lý Vụ ngừng lại, dùng mu bàn tay lau mồ hôi rơi từ trên trán xuống.
“Ngươi phải cẩn thận có người đẩy ngươi xuống hồ đó ——” Thẩm Châu Hi nghiêm túc nói, “Cũng có thể là chính ông ta nhảy vào trong hồ sau đó nói là ngươi đẩy.”
Lý Vụ: “……”
“Còn nữa, còn nữa ——” Thẩm Châu Hi nóng lòng truyền thụ kinh nghiệm, thậm chí nàng còn đứng dậy đi tới bên người Lý Vụ hăng hái nói, “Luôn phải chú ý đồ trên người có bị thiếu hay không, nếu ngươi bị mất thứ gì thì rất có khả năng nó sẽ xuất hiện trong phòng hoặc trên người nữ tử đã thành thân nào đó.

Nếu có thấy túi thơm hoặc trang sức không quen thì nhất định phải nhân lúc còn sớm ném ngay, còn nữa ——”
“Thẩm Châu Hi, nàng nghĩ lão tử đi tham gia cung đấu hả?” Lý Vụ phất tay búng lên trán nàng, đánh gãy đống bách khoa toàn thư kinh nghiệm phong phú của nàng.
Thẩm Châu Hi nhiệt tình truyền thụ kiến thức lại bị bật lại thì tủi thân nói: “Phòng người khác là cần thiết, ngươi biết nhiều một chút cũng không có hại……”
Lý Vụ chau mày, vừa thấy đã biết nàng không để lời của hắn ở trong lòng: “Lão tử không đá người xuống hồ là tốt lắm rồi, còn có kẻ dám đẩy lão tử hả?”
Thẩm Châu Hi nghĩ thầm quả thực không có kẻ nào dám đẩy ác bá Lý Vụ xuống hồ thật.

Vậy vì sao Vương Văn Trung lại muốn cho hắn mượn biệt viện để mở tiệc chiêu đãi khách quý?
Khách quý?
Thẩm Châu Hi do dự hỏi: “Vương tri phủ này chẳng lẽ muốn ngươi xấu mặt trước mọi người ư?”
Quả nhiên Lý Vụ không chút nghĩ ngợi nói: “Ta có cái gì mà xấu mặt?”
Thẩm Châu Hi hoài nghi tiêu chuẩn của hắn và người thường có chút bất đồng, nếu không lúc này biểu tình của hắn sao vẫn tự tin như thế?
Tuy lòng tự tin của tên rắm thối này dày như trường thành nhưng Thẩm Châu Hi vẫn cẩn thận câu chữ mà nói: “Vương tri phủ muốn ngươi mở tiệc chiêu đãi thân hào địa phương nhưng ngoài căn biệt viện và một trăm lượng bạc lại không cho thêm cái gì.

Đám khách khứa được mời đều là thế gia bản địa, muốn được bọn họ tán thành thì một trăm lượng bạc chỉ như muối bỏ bể.

Huống chi bọn họ lễ nghi nghiêm ngặt, kiêng kị rất nhiều thứ, nếu mạo muội mở yến tiệc chỉ sợ sẽ bị chê cười……”
“Thế giờ phải làm sao?” Lý Vụ chau mày.
Thẩm Châu Hi nghĩ nghĩ sau đó lấy hết can đảm nói: “Nếu ngươi yên tâm thì có thể giao việc này cho ta làm.”
“Lão tử không tin nàng thì còn tin ai?” Lý Vụ không chút do dự nói, “Nàng cứ thoải mái mà làm, nếu tốt thì công của nàng hết, nếu không tốt thì ta gánh.”

Lý Vụ tin tưởng nàng như thế khiến Thẩm Châu Hi tự tin hơn nhiều, nàng ưỡn ngực nói: “Ta sẽ không làm hỏng, yên tâm giao cho ta đi!”
Lý Vụ nhìn ngực nàng rồi nói: “…… Ừ tin nàng.”
“…… Làm sao vậy?” Thẩm Châu Hi vừa muốn cúi đầu Lý Vụ đã nắm lấy bả vai vặn người nàng hướng về phía phòng bếp, “Sao cái rắm! Mau đi lấy một cái khăn tới lau cho ta —— lão tử đổ nhiều mồ hôi như thế mà sao nàng không đau lòng lão tử chút nào vậy?”
“Ngươi ra ngoài mua củi có phải hơn không, vừa rẻ lại tiết kiệm được tiền mua rìu……” Thẩm Châu Hi nhỏ giọng nói thầm.
Lý Vụ trừng mắt: “Nàng đau lòng số tiền mua rìu mà không đau lòng lão tử hả? Thẩm Châu Hi —— rìu quan trọng hay lão tử quan trọng?”
Thẩm Châu Hi xoay người chạy ngay.
“Nàng đi đâu?! Thẩm Châu Hi! Lão tử còn đang nói chuyện đó!”
Giọng Lý Vụ truyền đến từ phía sau nhưng Thẩm Châu Hi cũng không quay đầu lại nói: “Ta đi lấy khăn cho ngươi!”
Nàng tình nguyện làm chân chạy cho hắn chứ không muốn ở lại nghe hắn cạc cạc đâu.
Lấy khăn về rồi Lý Vụ không đón lấy mà lại cúi người dán cả cái mặt và thân trên toàn mồ hôi tới trước mặt nàng.

Thẩm Châu Hi đành phải tự tay cầm khăn lau mồ hôi cho hắn.
Công chúa một nước hầu hạ hắn thế này nên tên rắm thối kia cực kỳ vui vẻ, khóe miệng kia đúng là cong tới độ có thể treo cả chai dầu.
Thẩm Châu Hi kiềm chế xúc động đập cái khăn lên mặt hắn rồi bất đắc dĩ mà lau cái mặt kia.

Nắng sớm màu vàng hắt lên người Lý Vụ, cơ bắp màu tiểu mạch cường tráng lộ rõ.

Trong viện có bóng cây nghiêng nghiêng trầm mặc yên lặng, trên người hắn lại có gió thổi tự do tự tại lướt qua.
Con phượng hoàng màu xanh lá bay lượn tự do không bị trói buộc.
Thẩm Châu Hi bỗng nhiên cảm thấy khổ sở, áy náy tra tấn lòng nàng.

Hắn đối xử với nàng cực kỳ chân thành, không hề phòng bị nhưng nàng từ đầu tới đuôi đều chưa từng thẳng thắn về thân phận thật sự của mình.
Xúc động muốn thổ lộ chân tướng và khiếp đảm không dám đối mặt với hậu quả giống hai bàn tay cùng duỗi tới lôi kéo linh hồn nàng.
Nàng yếu đuối đứng tại chỗ này, việc duy nhất có thể làm chính là dùng toàn lực bồi thường cho hắn ở những việc khác.

Giống như hắn luôn vươn tay hỗ trợ, nàng cũng muốn ở lúc mấu chốt này giúp hắn một tay.
Lòng Thẩm Châu Hi dần dần hiện ra kế hoạch hoàn chỉnh cho ngọ yến lần này.

Nàng hạ quyết tâm bất kể phải nỗ lực bao nhiêu nàng đều nhất định phải để Lý Vụ có được thể diện lớn nhất.

Bình Luận (0)
Comment