Sau Khi Mất Nước Ta Gả Cho Kẻ Chân Đất

Chương 13


Sáng sớm ánh mặt trời vừa lúc, gió to thổi lá cây hoa quế rào rạt từng hồi.
Lý Vụ đứng dưới cây hoa quế, lồng ngực trần trụi.

Hắn đang dùng nước nàng dùng hôm qua để tắm và gội đầu.

Bên dưới hắn chỉ mặc một cái quần lót thường thấy.

Nghe thấy động tĩnh của nàng hắn nâng thùng gỗ lên dội đống nước còn lại lên người.

Tiếng nước nhất thời ào ạt, vô số bọt nước theo mái tóc dài đen bóng của hắn chảy qua hầu kết nhô lên, qua lồng ngực tinh tráng, hình xăm con phượng sống động như thật trên ngực và hai vai của hắn.

Mỗi một động tác của người này đều khiến con phượng như sắp tung cánh bay về phía mặt trời.
Hắn xoa sạch đậu tắm trên đầu sau đó vắt mái tóc ướt ra sau rồi mới ngẩng đầu nhìn nàng, đến lông mi cũng vẫn dính nước.
“Sao hôm nay ngươi dậy sớm thế?”
Thẩm Châu Hi bỗng nhiên hoàn hồn, một hơi nóng vọt lên đầu khiến mặt nàng nóng lên.

Nàng đỏ mặt không biết phải nhìn chỗ nào, tầm mắt đảo qua trời đất, miệng dùng giọng gần như nức nở hỏi: “Sao ngươi lại tắm trong sân?!”
Lý Vụ không hề phát hiện ra hành vi của mình có gì sai.

Giọng hắn trước sau đều tùy ý: “Ta ở chỗ này tắm còn nhân tiện tưới cây luôn, nếu tắm ở hậu viện thì nước này không phải lãng phí sao?”
“Vậy ngươi cũng không nên dùng nước ta đã dùng rồi chứ!” Lúc nói ra những lời này Thẩm Châu Hi cảm thấy mặt mình như sắp bị chưng chín.
“Vì sao? Bởi vì ngày hôm qua ngươi lăn lộn trong vũng bùn à?” Lý Vụ nói: “Ngươi yên tâm đi, ta không thèm để ý.”
Thẩm Châu Hi sắp bị bộ dạng dầu muối không ăn của hắn chọc tức chết rồi.
“Ta để ý!”
Lý Vụ nói: “Nước chỉ có tưng ấy, ngươi bảo phải làm sao đây?”
Người ta là người xách nước, Thẩm Châu Hi lấy tư cách gì mà nói vì thế nàng chỉ đành nhắm mắt làm ngơ sau đó xoay người về phòng ngủ.
Du côn! Lưu manh!
Thẩm Châu Hi ngồi trên giường đánh cái gối đầu Lý Vụ dùng ngày hôm qua sau đó lại lật tay ném nó đi.
Cái gối mềm như bông rơi xuống đuôi giường bất động.

Thẩm Châu Hi ôm đầu gối ngồi đó chửi thầm Lý Vụ vô lễ lại thô tục sau đó suy nghĩ của nàng bất giác bay tới hình xăm phượng hoàng trên người hắn.
Nàng chưa từng thấy ai có hình xăm lớn như thế.
Tuy nàng cũng từng nghe cung nhân nói đến việc trong triều ai phóng đãng không kềm chế mà xăm lên người.


Đến phụ hoàng cũng hứng thú để đối phương cởi áo cho xem, nhưng với nàng thì đây là lần đầu tiên nhìn thấy.
Cẩn thận nhớ lại nàng mới phát hiện con phượng hoàng màu xanh lá trên người Lý Vụ có các hình thái khác nhau, tuyệt đối không giống tay nghề của thợ xăm mà giống một bức họa.

Thẩm Châu Hi muốn nhìn kỹ và thưởng thức một phen, đáng tiếc dù tranh này đẹp thì nó cũng mọc trên thân thể người khác.

Cho dù nàng có 10 lá gan cũng không dám tới gần khuôn ngực trần của một nam nhân mà thưởng thức cảnh đẹp ý vui này
Theo hình xăm nàng lại nhớ đến thân trên trần trụi của tên kia.

Mỗi khối cơ bắp trên người Lý Vụ đều như gãi đúng chỗ ngứa.

Lúc hắn mặc quần áo nàng tuyệt đối không nghĩ rằng dưới lớp quần áo lại là quang cảnh như thế.

Nàng thưởng thức rất nhiều thơ họa ca vũ nhưng mới chỉ lần đầu thấy nam nhân không mặc áo trên.

Nàng không biết phải nói ra đánh giá thế nào, chỉ có thể đưa ra một quan sát thực thô tục rằng đó là hình ảnh mang tới cảm giác an toàn cho người ta.

Tuấn tú hào sảng, tay chân dài, cơ bắp cứng rắn, đường cong lưu loát, những gì một mỹ nam tử nên có thì hắn đều có ——
Chỉ cần hắn không mở miệng nói chuyện thì đúng là hù người.
Lúc này ở nhà chính vang lên tiếng bước chân của Lý Vụ, hắn ngừng trước màn trúc sau đó cách mành hỏi: “Ngươi ngủ rồi sao?”
“Ngươi mới ngủ rồi ấy!” Thẩm Châu Hi nói.
“Không ngủ thì ra ăn cơm.”
“Ta còn chưa rửa mặt đâu!” Thẩm Châu Hi bỗng nhiên mềm giọng ôn nhu nói: “Lý Vụ, ngươi có thể lại cùng ta đi múc nước không?”
“Trong lu có nước.” Lý Vụ nói: “Sáng sớm hôm nay Điêu Nhi đã đổ đầy lu rồi.”
Thẩm Châu Hi sợ ngây người, bộ dạng ôn nhã lịch sự vừa khoác lên lập tức bị nàng ném ra sau đầu.

Nàng buột miệng hỏi: “Thế sao ngươi còn dùng lại nước tắm của ta?!”
“Có thể tiết kiệm thì vẫn phải tiết kiệm.

Ngươi cho rằng ngươi đang ở cạnh bờ sông hả?” Lý Vụ nói: “Đừng nhiều lời, mau ra đây sửa soạn, ta sẽ tới phòng bếp nấu mì.”
Thẩm Châu Hi sợ hắn còn mặc quần lót ướt đẫm nên cố ý chờ tiếng bước chân của hắn đi ra ngoài nàng mới chậm rì rì cất bước.

Lúc đi ngang qua phòng bếp nàng dùng khóe mắt liếc nhanh, cũng may Lý Vụ đã thay quần áo bình thường.

Nàng đi vào hậu viện, trong tình trạng không có đậu tắm cũng không có những thứ khác nàng cố gắng nghiêm túc rửa mặt.

Chờ nàng quay lại nhà chính thì trên bàn đã thêm bốn chén mì sợi nóng hổi.

Lý Điêu Nhi và Lý Tước Nhi không biết đã tới từ lúc nào, ba người ngồi một bên, chỗ trống còn lại đúng vừa lúc ở bên cạnh Lý Vụ.
Đợi Thẩm Châu Hi ngồi xuống Lý Tước Nhi mới cười tủm tỉm chào hỏi nàng: “Thẩm muội muội, ngươi ở chỗ này có quen không?”
“Cũng tạm được.” Thẩm Châu Hi thẹn thùng cười cười, cũng ngượng ngùng kể cho hắn về oán giận vô tận trong lòng mình.
“Đại ca ta không có kinh nghiệm trong phương diện này, nếu ngươi thiếu cái gì thì cứ nói cho huynh ấy.

Đại ca ta không tinh tế với nữ nhân nhưng không thiếu bạc.”
“Không cần, như vậy khá tốt.” Thẩm Châu Hi nói ra lời phù hợp với lương tâm và lễ giáo.
So với việc luôn cãi nhau với Lý Vụ thì nàng cùng Lý Tước Nhi và Lý Điêu Nhi trước sau vẫn xa cách.

Nàng không thể thích thì cáu, thích thì giận hoặc cười như với Lý Vụ được.
Lý Tước Nhi cũng không làm khó nàng, hắn chỉ cười cười nói: “Nhanh ăn đi, mì đại ca ta nấu ngon lắm.”
Lý Điêu Nhi đã hồng hộc ăn nãy giờ, vừa ăn hắn vừa cắn đứt sợi mì rồi nhìn nó ngã vào trong bát.

Giáo dục nhiều năm khiến Thẩm Châu Hi không sao chấp nhận được một màn này.

Trước khi nhíu mày nàng đành chuyển tầm mắt.
Lý Điêu Nhi ngậm một miệng mì mơ hồ nói: “Đúng! Phía dưới của đại ca ăn ngon!” (nấu mì là ‘hạ diện’, mặt dưới cũng là ‘hạ diện’)
Lý Vụ bỗng nhiên gõ đầu hắn một cái thật vang, sau đó đen mặt nói: “Không biết nói thì im.”
“Sao đại ca mắng đệ?” Lý Điêu Nhi dừng đũa, tủi thân nhìn Lý Vụ.
Thẩm Châu Hi cũng không hiểu vì sao hắn lại bị đánh, Lý Vụ thì không có ý định giải thích, Lý Tước Nhi cũng không hề có chút biểu tình kinh ngạc gì.

Trên bàn chỉ có Lý Điêu Nhi và Thẩm Châu Hi nghi hoặc.
Lý Tước Nhi nói: “Ngày thường đại ca đều cho chúng ta ăn màn thầu, hôm nay dính phúc của Thẩm cô nương chúng ta mới được ăn mì đại ca nấu.

Hai chúng ta còn phải cảm ơn Thẩm cô nương mới phải.”
Thẩm Châu Hi đỏ mặt lắc đầu: “Không liên quan đến ta, cảm ơn Lý Vụ đi, là hắn làm mì đó.”
Lý Tước Nhi nhìn nàng cười, hố sâu trên mặt nhìn quen cũng không quá đáng sợ nữa.
Hắn vừa muốn nói chuyện lại bị Lý Vụ gõ một cái mắng: “Ăn mì, ít nói nhảm lại.”

Lý Tước Nhi bị đánh cũng không tức giận mà vẫn tủm tỉm cười nói: “Đều nghe đại ca.”
Lý Điêu Nhi nhanh chóng ăn xong một bát mì sau đó lèo nhèo đòi ăn bát nữa.

Lý Vụ bị hắn ồn ào đến đau đầu nên đành cầm lấy cái bát sạch không còn giọt nước của hắn đi tới phòng bếp.
Lý Vụ đi rồi Lý Tước Nhi mới lại mở miệng: “Thẩm cô nương, đại ca ta ít tiếp xúc với các vị cô nương nên không có kinh nghiệm.

Huynh ấy không có chỗ nào thất lễ chứ? Nếu có thì ta có thể nghĩ cách nhắc nhở một vài, nếu có việc gì khó xử cô nương cứ nói với ta, ngàn lần đừng khách khí.”
Thẩm Châu Hi do dự một hồi lâu mới thấp giọng cẩn thận nói: “Vậy ngươi…… Có thể bảo hắn đừng tắm ở trong sân nữa không? Cũng đừng dùng nước ta đã tắm nữa.”
Giọng nàng gần như rít qua kẽ răng, bé như muỗi kêu nhưng mặt nàng vẫn đỏ.

Thẩm Châu Hi thật sự không rõ vì sao kẻ nên đỏ mặt là Lý Vụ nhưng kết quả lại chỉ có mình nàng đỏ mặt?
“Tắm trong sân ư?” Lý Tước Nhi lộ ra biểu tình khó mà tin được: “Còn dùng nước ngươi đã dùng rồi?”
“Đúng vậy.” Thẩm Châu Hi tìm được chỗ tố khổ thì lập tức không ngừng được miệng.

Cũng may Lý Điêu Nhi thoạt nhìn giống như một kẻ không am hiểu chuyện nam nữ, hắn không hề hứng thú với cuộc trò chuyện của bọn họ mà chỉ trông mong nhìn ngoài cửa.
Thẩm Châu Hi khó xử nói: “Hắn nói tắm trong sân có thể thuận tiện tưới cây hoa quế, dùng nước ta đã dùng xong có thể tiết kiệm nước.

Ta nói không được, ngươi có thể giúp ta khuyên hắn không?”
Lý Tước Nhi cười, nụ cười khác với sự thản nhiên lộ ra lúc trước.

Lần này hắn là nghẹn cười, cực cổ quái khiến nàng cảm thấy hắn không chỉ đang cười nàng mà còn cười cả Lý Vụ.
“Cái này thì ta không giúp được.” Lý Tước Nhi nói.
“Vì sao?” Thẩm Châu Hi nóng nảy.
“Chuyện đại ca ta muốn làm thì trước giờ không ai có thể ngăn cản.” Lý Tước Nhi nói một lời không thể hiểu được rồi lại tiếp tục: “Về sau ngươi sẽ biết.”
Thẩm Châu Hi bị hắn chuyển đề tài thì hiếu kỳ hỏi: “Bởi vì hắn rất có năng lực sao?”
Lý Tước Nhi lắc lắc đầu: “Bởi vì huynh ấy rất kiên trì.”
Lúc này Lý Vụ đã bưng mì sợi trở về nhà chính, hắn còn chưa đi đến trước bàn Lý Điêu Nhi đã gấp không chờ nổi đón lấy cái bát.

Lý Vụ ngồi xuống, ánh mắt quét qua người Lý Tước Nhi hai vòng.
“Các ngươi vừa nói cái gì?”
“Nói đại ca đó.” Lý Tước Nhi cười nói.
“Nói cái gì về ta?”
“Nói huynh chính là đệ nhất mỹ nam của làng trên xóm dưới.”
“Đánh rắm, nói ít thôi, ăn cơm nhiều vào.”
Lý Điêu Nhi vội ngừng ăn, ngẩng đầu dạy dỗ: “Đúng, giống ta ấy.”
Lý Tước Nhi nháy mắt ra hiệu với Thẩm Châu Hi, không đợi nàng hiểu được hắn đã cười nói: “Đại ca, đệ đã mấy ngày không tắm, không bằng lát nữa đệ mượn chút nước để tắm ở trong sân nhé.”
Lý Vụ không ngẩng đầu lên, chỉ có mày hắn là lập tức nhíu lại.
“Về chỗ đệ mà tắm, để Điêu Nhi đi múc nước cho.”
“Đệ tắm ở chỗ này không phải có thể giúp huynh tưới cây hoa quế à ——”

Lý Vụ bỗng nhiên ngẩng đầu, đôi mắt đen láy bắn ra ánh mắt hình viên đạn: “Đệ ngứa da hả?”
Lý Tước Nhi lập tức đứng đắn nói: “Không dám, không dám, đại ca không muốn thì thôi.

Trong viện của đệ và nhị ca cũng có cây phải tưới, đều giống nhau hết.”
Hai người này trao đổi ánh mắt, mỗi câu nói đều ý vị thâm sâu nhưng Thẩm Châu Hi lại chẳng hiểu cái gì hết.
Sau khi ăn sáng xong Lý Tước Nhi giúp đỡ rửa chén rồi cùng Lý Điêu Nhi rời đi.

Thẩm Châu Hi đứng dưới cây hoa quế tìm tòi cuối cùng chọn một nhánh cây vừa ý nhưng nàng kiễng chân cố thế nào cũng không chạm được vào nhánh cây kia.

Bỗng nhiên một bàn tay to duỗi qua đỉnh đầu nàng, dễ như trở bàn tay bẻ nhánh cây nàng nhìn trúng.
“Còn có cái kia!” Thẩm Châu Hi vội chỉ vào một nhánh cây khác cách đó không xa.

Lý Vụ nâng tay nhẹ nhàng hái xuống.
“Ngươi muốn cái này làm cái gì?” Lý Vụ đưa hai nhánh cây mảnh khảnh cho nàng.
“Ngươi có thể gọt tụi nó thành bộ dạng cái bút không?” Nàng hỏi.
“Cáu đó có gì khó?”
Lý Vụ lướt qua hông, đảo mắt trên tay hắn đã nhiều thêm một con dao nhỏ.

Hắn gọt vỏ, hàn quang theo ngón tay hắn chớp động, Thẩm Châu Hi nhìn thấy thế thì tim siết lại.

Lý Vụ lại chẳng hề lo lắng, con dao nhỏ bay nhanh, vụn rơi ào ào.
Chỉ chốc lát một cái “bút lông sói” thô sơ đã xuất hiện trước mắt Thẩm Châu Hi.

Lý Vụ lại tiếp tục làm một cây khác, rất nhanh đã có hai cây bút thành hình.

Thẩm Châu Hi cầm một cây sau đó tìm một mảnh đất mềm xốp dùng nhánh cây viết một đoạn Thiên Tự Văn.
Lúc nàng viết Lý Vụ ở một bên quan sát, chăm chú lại trầm mặc khác hẳn bộ dạng cà lơ phất phơ ngày thường của hắn.

Cái này khiến Thẩm Châu Hi không được tự nhiên.
Nàng viết xong Thiên Tự Văn mới vừa lòng nhìn nhìn thành quả của mình sau đó hỏi: “Ngươi có biết mấy chữ này không?”
Lý Vụ lướt qua đám chữ trên mặt đất sau đó biểu tình nhàn nhã giống như muốn nói hắn đều biết.

Thẩm Châu Hi chờ mong nhìn hắn sau đó Lý Vụ vươn bút trong tay sau đó nhẹ nhàng chỉ chữ “Lý” trên nền đất nói.
“Ta nhận được chữ này.”
“Còn chữ nào nữa?”
“Còn cần biết cái khác nữa hả?” Hắn đúng lý hợp tình hỏi lại.
Thẩm Châu Hi hiểu rồi, ba mươi lượng này cũng không dễ kiếm đâu.

Bình Luận (0)
Comment