Sau Khi Mất Nước Ta Gả Cho Kẻ Chân Đất

Chương 130


“Vương cô nương cũng tới tiệm vải làm đồ mới ư?” Thẩm Châu Hi lộ ra nụ cười thân thiện hỏi.
Vương Thi Vịnh dừng chân trước mặt hai người rồi hơi mỉm cười nói: “Đoan Ngọ sắp tới gần nên ta chuẩn bị ít bánh chưng đưa tới thôn trang bên ngoài, ai ngờ lại gặp hai người ở đây, thật là có duyên.”
Xuân Quả đứng phía sau xen mồm nói: “Cô nương của chúng ta có làm bộ đồ mới sẽ có tiệm vải và cửa hàng trang phục mang vải tới cho ngài ấy chọn chứ không ——”
“Xuân Quả.” Vương Thi Vịnh nhẹ nhàng mắng một tiếng thế là Xuân Quả không tình nguyện ngậm miệng.
“Tỳ nữ vô lễ, mong Lý phu nhân đừng trách.” Vương Thi Vịnh hơi uốn gối với Thẩm Châu Hi.
Thẩm Châu Hi vừa muốn mở miệng Lý Vụ đã nói chuyện: “Tỳ nữ vô lễ đương nhiên là do chủ nhân có vấn đề.

Muốn trách thì trách ngươi ấy, nếu ngươi có nhiều thời gian ở trong nhà thì sao không dành chút sức lực dạy dỗ tỳ nữ của mình đi?”
Nụ cười mỉm trên mặt Vương Thi Vịnh lung lay sắp đổ.
“…… Lý công tử nói phải.

Xuân Quả, còn không nhận lỗi với Lý phu nhân đi?”
Xuân Quả mang vẻ mặt không phục mà nhanh chóng uốn gối nói: “…… Lý phu nhân, Xuân Quả không biết nói chuyện, ta nhận lỗi với ngài.”
Thẩm Châu Hi vốn không để bụng chuyện này nên chỉ cười không nói gì.
“Mấy ngày nay láng giềng luôn nói tới công tích lớn của Lý công tử, tiểu nữ cũng luôn tìm cơ hội gặp công tử để cảm tạ mà không có —— cha ta và bá tánh Từ Châu từ lâu đã chịu sự quấy rầy của Kim Trúc trại, lần này công tử có thể nhanh chóng diệt trừ đám giặc cướp này là giúp cha ta một việc lớn.

Bá tánh của Từ Châu được hưởng lợi rất nhiều.”
Vương Thi Vịnh cười xinh đẹp, đầu hơi cúi để lộ một đoạn cổ trắng nõn sau đó chậm rãi hành lễ với Lý Vụ.
“Lý công tử còn trẻ mà đã có tài năng này, chẳng trách cha ta khen ngươi hậu sinh khả uý.

Đặc biệt là một chiêu mượn thiên thời địa lợi dùng dầu hỏa khiến sơn phỉ chui đầu vào lưới quả là khiến người ta phải chắt lưỡi.”
“Biện pháp này quả nhiên tốt.” Lý Vụ quay đầu nhìn về phía Thẩm Châu Hi nói, “Nàng nghe được cái này từ ai thế?”
“Này…… từ một danh sĩ uyên bác.” Thẩm Châu Hi tránh nặng tìm nhẹ nói.
“Danh sĩ uyên bác? Không phải thiên hạ đệ nhất cẩu đó chứ?” Lý Vụ nói một câu trúng luôn đích.
“…… Ngươi nói cái gì thì chính là cái đó.”
Chỉ cầu hắn đừng ở trước công chúng hỏi nàng “Thiên hạ đệ nhất cẩu quan trọng hay lão tử quan trọng” là được.
Vương Thi Vịnh nhìn hai người mắt đi mày lại thì tươi cười rốt cuộc cũng trầm xuống.

“Công tử chẳng những tuổi trẻ tài cao lại trọng tình trọng nghĩa, từ trước Thi Vịnh luôn kỳ vọng tìm được một người chỉ tâm niệm mình ta.” Thần sắc nàng ta ảm đạm, “Chẳng qua…… trải qua việc kia thì hy vọng đó đời này đã quá xa vời.”
“Đúng thế.” Lý Vụ nói.
Vương Thi Vịnh sửng sốt, Xuân Quả phía sau nàng ta cũng sửng sốt, sau đó dùng ánh mắt phẫn nộ không thể tưởng tượng mà trừng Lý Vụ.
Hắn lại coi như không thấy mà ngẩng đầu nhìn không trung nói: “Sắc trời cũng không còn sớm, Vương cô nương nên về nhà nghỉ ngơi đi.

Ta và nương tử còn muốn xem diễn nên đi trước ——”
Vương Thi Vịnh còn không phản ứng lại thì Lý Vụ đã dắt Thẩm Châu Hi rời đi thật nhanh.
Bóng dáng hai người biến mất ở đầu đường, còn nàng ta vẫn không nhúc nhích đứng tại chỗ.
“Tiểu thư…… Người đã đi rồi.” Xuân Quả nhìn nàng ta rồi do dự mở miệng.
“Hắn vừa mới nói…… sẽ mang nàng ta đi xem diễn ư?”
“Phải.” Xuân Quả dừng một chút rồi nhìn sắc mặt Vương Thi Vịnh và bồi thêm một câu, “Thân là nữ tử lại đi tới chỗ đó đúng là không biết kiềm chế!”
“Hắn không để ý chút nào ư?” Vương Thi Vịnh ngơ ngẩn, “Sao hắn lại nguyện ý mang vợ mình tới chỗ như thế?”
“Một kẻ xuất thân cô nhi thì sao biết được lễ nghĩa?” Xuân Quả mang theo khinh thường mắng.
“Ngươi còn nhớ rõ không?” Vương Thi Vịnh nhẹ giọng nói, “Khi ta còn nhỏ cùng anh họ trộm ra ngoài xem diễn, sau khi về suýt nữa thì bị cha đánh chết……”
“…… Xuân Quả nhớ rõ.” Xuân Quả an ủi nói, “Lão gia cũng chỉ vì tốt cho ngài.”
Vương Thi Vịnh không nói nữa, nàng ta nhìn theo đầu đường thật lâu mới xoay người trở về xe ngựa.
Trên con phố kẻ đến người đi Lý Vụ nắm tay Thẩm Châu Hi đi qua đám người chen chúc.

Thẩm Châu Hi nỗ lực tránh đụng phải người bên cạnh rồi do dự hỏi: “…… Chúng ta cứ thế đi ư, có ổn không?”
“Có cái gì mà ổn hay không?”
“Vương cô nương là con ái yêu của cấp trên của ngươi, lúc này ngươi không hề nể tình với nàng ta thì có sợ nàng ta……” Nàng muốn nói lại thôi.
“Lão tử còn sợ nàng ta thổi tiếng gió bên tai cha nàng ta chắc?” Lý Vụ không để bụng nói, “Ta nắm được nhược điểm của nàng kia, phải là nàng ta sợ ta thổi gió mới phải —— ta chính là người thành công gọi kẻ cầm lưỡi hái đó.”
Thẩm Châu Hi nhíu mày nhảy dựng: “Là phong thần Phi Liêm —— không phải lưỡi hái.”
“Ai thèm quan tâm lưỡi hái hay Phi Liêm —— có thể thổi gió chính là người tốt.”
Thẩm Châu Hi do dự một lúc lâu mới nén nghi vấn trong lòng xuống.

Hình như Vương cô nương có ý với hắn, nhưng tên Lý Vụ này lại không phát hiện ra, hoặc có nhận ra nhưng không thèm để ý.

Bất kể là dung mạo, tài trí hay tâm kế thì Lý Thanh Mạn đều thắng nàng ta một bậc.

Nhưng đến Lý Thanh Mạn mà thằng nhãi Lý Vụ này còn khinh thì đương nhiên hắn cũng chướng mắt Vương cô nương.

Hiện tại đầu óc hắn chỉ chú ý tới mình nàng, nhưng ai biết được tình yêu của hắn có thể giữ được bao lâu?
Muôn vàn nữ tử bị cô phụ, có ai lúc đầu không cho rằng đối phương yêu mình sâu sắc đâu?
Chẳng qua con người sẽ thay đổi, nam nhân càng dễ đổi lòng hơn.

Nàng chưa từng gặp qua yêu sâu sắc cho nên không tin trên đời có yêu sâu sắc.
Nàng không tin nam nhân, cũng không tin tình cảm của Lý Vụ.

Thay vì đi khẩn cầu một chuyện hiếm hoi xảy ra với mình thì không bằng từ bỏ mọi hy vọng ngay từ đầu.

Nếu hắn có thể tìm được một nữ tử khác hắn thích vậy nàng cũng mừng cho hắn.
Rõ ràng nàng nghĩ như thế nhưng vì sao chỉ cần tưởng tượng đến tương lai sẽ có một nữ nhân khác thay thế vị trí của nàng bây giờ, có được mọi thứ nàng đang có —— nàng ta sẽ ngủ bên cạnh Lý Vụ, vào ngày sinh nhật sẽ ăn mì trường thọ hắn tự tay làm, lúc bất lực mê mang sẽ được hắn cổ vũ – chỉ cần nghĩ tới đó là tim nàng sẽ đau như cắt, đôi mắt cũng chua xót nhỉ?
“Thẩm dưa ngốc?”
Một tiếng gọi khiến nàng hoàn hồn.
“Nàng đang nghĩ cái gì thế?” Lý Vụ cúi đầu nhìn nàng.
Thẩm Châu Hi không tự chủ được nở nụ cười.

Nàng dùng tươi cười ức chế xúc động trong lòng, làm bộ không có việc gì mà nói: “Ta đang nghĩ có nên xem thêm ít vải hay không.

Sắp vào hạ, ba anh em ngươi cũng cần chuẩn bị mấy bộ quần áo hè nhẹ nhàng một chút.”
“Nam nhân muốn may nhiều quần áo thế làm gì?” Lý Vụ nhướng mày nói, “Nàng không cần phải xen vào bọn họ, Điêu Nhi và Tước Nhi hiện tại cả ngày lăn lộn trong phủ nha, dù nàng có chuẩn bị quần áo tốt thì không đến hai ngày là lại như khất cái thôi.”
“Vậy còn ngươi?” Thẩm Châu Hi hỏi.
“Ta chẳng phải cũng lăn lộn với tụi nó à?” Lý Vụ nói, “Nếu muốn bọn họ ra sức thì ta phải làm mẫu mới được.


Đám binh kia kỳ thật không khác gì du côn lưu manh, phương pháp dạy dỗ giống nhau.”
“Chuyện này có khi lão tướng cũng không hiểu, chẳn lẽ ngươi trời sinh đã là võ tướng.” Thẩm Châu Hi khâm phục nói.
“Cái gì võ tướng, lão tử là văn võ toàn tài.” Lý Vụ nói, “Lần này gọi được lưỡi hái là nhờ ta làm một bài thơ gọi gió, nàng nhớ phải chép lại để về sau cho vào thi tập…… Nàng có nhớ rõ không? Không nhớ rõ ta lại……”
“Nhớ rõ, nhớ rõ —— không dám quên, không thể quên được.” Thẩm Châu Hi sợ tới mức liên tục lắc đầu.
Lý Vụ vừa lòng nói: “Vậy là tốt rồi.”
Hai người gọi một chiếc xe bò rồi đi vào con phố nhộn nhịp nhất của Bành thành huyện.
Nơi ấy có người chơi đại đao, chơi ảo thuật, có người điều khiển con rối —— đủ loại người làm đủ loại nghề biểu diễn, tiếng ồn ào vang khắp nơi.

Trong không khí phiêu đãng mùi hoa nào đó không rõ tên, đứa nhỏ bảy tám tuổi cầm một rổ hoa đào và hải đường linh tinh lớn tiếng rao bán.
Mùi hoa, mùi thức ăn, mì mới ra nồi, đủ loại hương vị đan xen tạo thành đặc điểm khó quên của phố xá sầm uất.

Ở góc phố có một nam tử bán đường mạch nha đang cầm một cái búa nhỏ cùng cái đinh nhỏ gõ ra khối đường có hình dáng khác nhau.

Tiếng leng keng vang lên như một khúc nhạc truyền khắp con phố.
Lý Vụ tự tại mà cầm tay nàng, mười ngón tay đan nhau, hai lòng bàn tay dán chặt khăng khít.
“Ở đây đông người, cẩn thận lạc.”
Sau một lúc mới thấy nàng đáp lại nhỏ như tiếng muỗi, chìm trong các loại động tĩnh hỗn tạp ở bên nhau ồn ào náo nhiệt.
“…… Ừ.”
Hai người tiến vào rạp hát, lại bỏ 15 văn tiền phí rồi gọi một ấm trà, ba đĩa điểm tâm.

Trên đài đang diễn vở《 Oanh Oanh truyện 》, Thôi Oanh Oanh mỹ mạo động lòng người xuất thân từ gia đình sĩ tộc xuống dốc bị Trương Sinh câu dẫn nên cùng hắn tự định chung thân.

Trương Sinh vào kinh đi thi được công danh lại lấy cớ “đức không đủ để thắng yêu nghiệt nên phải từ bỏ thứ yêu thích” để bội tình bạc nghĩa với Oanh Oanh.
Không ai chỉ trích Trương Sinh tuyệt tình, đám đại nho ngược lại còn tán thành hắn “giỏi đền bù”.
Vì sao nam nhân lại giỏi tìm cớ thế?
Ngay cả trường hợp của mẫu phi cũng thế, trước đây phụ hoàng từng có ý xây Bồng Lai cung cho bà, nhưng sau đó lại dùng một đạo khẩu dụ cấm túc bà trong 6 năm.
Trên đời thật sự có tình cảm quyết chí không thay đổi sao? Nếu có thì vì sao Oanh Oanh, mẫu phi và mọi nữ tử nàng đã gặp lại chẳng ai gặp được thế?
Một câu kịch than thở u oán khiến Thẩm Châu Hi nước mắt tràn mi.
“Oanh Oanh quá đáng thương, nam nhân các ngươi vì sao……” Nàng xoa nước mắt và quay đầu muốn nói với Lý Vụ hai câu.
Ai biết hắn lại nằm trên ghế mây nghẹo đầu không biết ngủ từ lúc nào.

“……”
Nước mắt của Thẩm Châu Hi nghẹn ở hốc mắt.
Tên này nói mang nàng đi xem diễn nhưng kẻ mới xem được một nửa đã lăn ra ngủ cũng là hắn.

Hiện tại nàng cực kỳ hoài nghi sau khi vở kịch bắt đầu được nửa chén trà hắn đã im lặng có phải vì mắt hắn đã díp vào với nhau hay không.
Lúc tàn kịch mọi người ồn ào mới đánh thức Lý Vụ.

Hắn mở to đôi mắt mông lung buồn ngủ rồi ngồi ngay ngắn nhìn khắp nơi cố gắng nắm bắt tình thế.
“Nghĩ giữa vở diễn hả?” Hắn hỏi.
“…… Đã diễn xong rồi.” Thẩm Châu Hi u oán nói.
“À, diễn xong rồi…… Nàng có đói bụng không? Chúng ta đi ăn giò heo kho nhé.” Lý Vụ nói xong mới ý thức được sắc mặt nàng không đúng, nhìn kỹ còn thấy hốc mắt đỏ lên thế là hắn kinh ngạc nói, “Một mình nàng cũng khóc lóc chơi được hả?”
“Ai khóc lóc chơi!” Thẩm Châu Hi giận sôi máu, “Ngươi ngủ đến bây giờ nên căn bản không biết đã xảy ra cái gì!”
“Đã xảy ra cái gì?”
“Có một nữ tử vô tội bị bội tình bạc nghĩa!”
“Ai? Chỗ nào? Có tiền bồi thường không?” Lý Vụ hỏi dồn dập.
“Ngươi không cảm thấy nàng thực đáng thương sao?” Thẩm Châu Hi mở to hai mắt.
“Đáng thương —— nếu nàng ta tìm ta đi trả thù tên phụ lòng kia thì ta sẽ bớt số lẻ.” Lý Vụ chống tay trên ghế mây mà nhìn quanh, “Nàng ta ở đâu?”
“Vừa rồi còn ở trên sân khấu đó!” Một giọng nói hồn hậu chen vào.
Ngưu Vượng vừa dùng tay áo xoa nước mắt và đi từ bàn trà phía sau lên nói: “Cái tên Trương Sinh chó chết kia quả thực không phải người! Vừa rồi bọn họ diễn ở trên đài ta thiếu chút nữa đã xông lên hành hung cái tên khốn nạn kia ——” Ngưu Vượng kéo một cái ghế mây qua sau đó trực tiếp gia nhập với bọn họ.
Hắn hít hít cái mũi, khuôn mặt chữ điền tục tằng hiện lên một mảnh bi thương: “Đáng tiếc Oanh Oanh không gặp được lão tử —— ta là người nghe lời vợ nhất.

Không nghe lời vợ thì tính là nam nhân cái rắm gì?!”
Ngưu Vượng dùng tiếng phổ thông sứt sẹo chen lẫn tiếng Thục mà nói chuyện thế nên Thẩm Châu Hi phải đoán mới hiểu hắn đang nói cái gì.
Thằng nhãi Lý Vụ này không hiểu phong tình nên một bụng oán khí của nàng khi xem《 Oanh Oanh truyện 》chẳng có chỗ nào phát huy.

May gặp được Ngưu Vượng thế là nàng tràn đầy đồng cảm như gặp tri âm.

Hai người lập tức mắt đẫm lệ, lòng đầy căm phẫn lên án tên Trương Sinh vô tình vô nghĩa.
Lý Vụ: “?”
Lý Vụ nhìn Thẩm Châu Hi ở trước mặt hắn dám cùng nam nhân khác nói chuyện rôm rả thế là quyết tâm trở về sẽ hỏi Lý Thước một chút xem cái tên Trương Sinh ly gián tình cảm vợ chồng hắn là tên chó chết nào.

Bình Luận (0)
Comment