Sau Khi Mất Nước Ta Gả Cho Kẻ Chân Đất

Chương 138


Đau đớn sau cổ làm Thẩm Châu Hi dần dần khôi phục ý thức.

Cảm giác lại lần nữa dâng lên trong người nàng, ngoài đau đớn nàng lần đầu tiên cảm nhận được lạnh lẽo và cứng rắn bên dưới.
Bên tai nàng có tiếng đào đất.

Đất đá theo tiết tấu mà vẩy ra, nhẹ nhàng rơi trên mặt đất.

Nàng không dám nhúc nhích, ngừng cả thở rồi lặng lẽ mở mắt.

Dưới ánh trăng ảm đạm một bóng người đang lặp lại động tác đào đất buồn tẻ.

Mặt Ngự Phong không biểu tình, trước mặt là một hố đất sâu đã dần thành hình.
Bất kể chiều dài hay độ rộng của hố sâu kia đều khiến Thẩm Châu Hi liên tưởng đến kích cỡ thân thể của mình.
Nàng cố nén sợ hãi, nhanh chóng quét bốn phía —— những nấm mồ lớn bé đập vào tầm mắt của nàng.
Tiếng thét chói tai vì sợ hãi suýt thì vọt ra khỏi cổ, nàng dùng sức cắn môi nén sợ hãi trong lòng.
Trong cảnh hoang dã yên tĩnh, rừng cây đen nhánh, vô số nấm mồ trải dài tới chân trời.

Chúng không có bia, không có đánh dấu, không có gì hết.

Có cái mọc đầy cỏ dại, có cái đất còn ướt, có cái bị dã thú quật lên lộ ra một cái hốc đen nhánh và vài miếng vải dệt rách nát……
Thẩm Châu Hi không dám nhìn lại, chỉ kinh hoàng rời tầm mắt, không nghĩ tới lại đụng phải một đôi mắt lạnh băng đang nhìn mình.

Theo bản năng nàng muốn chạy, nhưng thân thể lại không thể nhúc nhích.

Mãi tới lúc này nàng mới phát hiện tứ chi của mình đều bị trói bằng dây thừng rắn chắc.
Nàng thử giãy giụa nhưng dây không thả lỏng mà ngược lại chỉ khiến da bị ma sát nóng lên.

Lên trời không được, xuống đất không xong.

Thẩm Châu Hi nằm trên mặt đất ở bãi tha ma phì nhiêu mà dơ bẩn và nhịn không được khóc nức nở.
“Không giả vờ ngủ nữa hả?” Ngự Phong lạnh lùng hỏi.

“Chúng ta không oán không thù, ngươi giết ta thì được lợi gì?”
Thẩm Châu Hi không sao nghĩ ra lý do, không phải hắn là người của Phó Huyền Mạc sao?
“…… Chỉ cần nghĩa muội có thể vui vẻ thì với ta mà nói đó chính là chỗ tốt.” Ngự Phong trầm mặc một lát mới nói, “Cho nên, chỉ có thể xin lỗi điện hạ.”
“Nghĩa muội của ngươi là ai? Trong này có thể có hiểu lầm gì không?” Thẩm Châu Hi hỏi, “Ta có quen nàng ấy không?”
“Ngươi không quen nàng nhưng sự tồn tại của ngươi luôn khiến nàng khổ sở.”
“Ngươi có thể nói với ta chuyện của nghĩa muội của ngươi ——” Thẩm Châu Hi cầu xin, “Tuy ta không biết ta có chỗ nào khiến nàng khó xử nhưng chúng ta có thể thương lượng! Ta bảo đảm sẽ theo lời ngươi nói mà làm!”
Ngự Phong đạp một chân lên cái xẻng khiến nó lún sâu xuống đất sau đó hắn buông xẻng đi tới chỗ nàng.
“Không cần làm phiền Việt Quốc công chúa, chỉ cần ngươi có thể an tĩnh biến mất thì việc còn lại nghĩa muội tự nhiên sẽ biết phải làm thế nào.”
Thẩm Châu Hi giãy giụa ngồi dậy, sau cổ và cả cái gáy đều đau đớn như bị châm kim.

Nàng không dám bận tâm mà chỉ dùng hai chân bị trói đẩy cả người lùi về sau.
“Nhưng chỉ cần ngươi mặc kệ ta rời đi thì ta cũng sẽ biến mất trong mắt các ngươi cơ mà!” Thẩm Châu Hi khóc ròng nói, “Ta căn bản không muốn trở về!”
“Không giống nhau.” Ngự Phong ngồi xổm xuống trước mặt nàng, đè chặt lại hai chân nàng và nói, “Điện hạ không muốn trở về nhưng có người muốn ngươi trở về và ngươi không lay chuyển được hắn.

Thay vì để về sau ngươi bị kẻ kia tìm được thì chẳng bằng ta một đao xong hết, tiễn điện hạ rời khỏi thế gian này vĩnh viên.”
“Ngươi đừng làm việc ngốc —— mưu hại hoàng tộc sẽ bị tru di tam tộc, lăng trì xử tử! Chẳng lẽ ngươi không sợ liên lụy thân thích sao?!”
“Hành vi phạm tội không bị phát hiện thì không tính là phạm tội.” Ngự Phong mặt không đổi sắc nói, “Bãi tha ma ở vùng ngoại ô của Bành Thành huyện mỗi ngày đều có mộ mới xuất hiện, tối nay nhiều thêm một cái cũng chẳng kỳ quái.

Chỉ đành để điện hạ…… an giấc ngàn thu ở chỗ này.”
Ngự Phong bắt lấy cổ chân nàng kéo về phía cái hố.
Thẩm Châu Hi không chịu nghe theo mà liều mạng giãy giụa.

(Ebook tạo bởi EbookTruyen.Net) Nàng muốn cảm tạ đêm nay vì không muốn lãng phí nên nàng cố ăn hết đống giò heo kho kia và hiện tại mới có sức một chân đạp nghiêng người Ngự Phong.
Chính bản thân nàng cũng vì phản lực mà ngã văng về phía sau, có thứ gì từ trên đầu rơi xuống đúng tay nàng.
Ngự Phong nhanh chóng ổn định thân thể, ngay sau đó đi tới túm lấy Thẩm Châu Hi đang định trốn thoát.
Hắn trầm mặt, lạnh giọng nói: “Điện hạ đừng giãy giụa nữa, ta không muốn làm ngươi chết khó coi, nếu ngươi tiếp tục phản kháng thì ta cũng chỉ có thể đắc tội ngươi.”
“Ta không phản kháng thì có thể được chết đẹp đẽ ư?” Thẩm Châu Hi khóc lóc nói, “Ngay cả phạm nhân trong nhà lao cũng không bị trói tay chân mà chôn, nếu ta cứ thế này xuống dưới suối vàng thì làm gì còn mặt mũi nhìn phụ hoàng và mẫu phi?”
“…… Chờ ngươi tắt thở ta sẽ tự cởi dây thừng cho ngươi.”
Ngự Phong duỗi tay về phía cổ nàng, Thẩm Châu Hi nhắm mắt lại, nửa người trên cố sức ngửa ra sau, nước mắt không nhịn được trào ra.
“Ngươi giết ta không làm thất vọng Phó Huyền Mạc sao?!”
Một lát sau tay Ngự Phong vẫn không tiến thêm thế là Thẩm Châu Hi nơm nớp lo sợ mở mắt ra chỉ thấy thần sắc hắn phức tạp, tay ngừng giữa không trung.
Thẩm Châu Hi vừa thấy có hy vọng là vội rèn sắt khi còn nóng: “Ta và ngươi không thân chẳng quen, đương nhiên kém nghĩa muội của ngươi nhưng Phó Huyền Mạc rất coi trọng ngươi, nếu giết ta ngươi không làm hắn thất vọng sao?”

Nhưng hy vọng của nàng chỉ tồn tại trong vài phút ngắn ngủi.

Rất nhanh biểu tình của Ngự Phong đã khôi phục kiên định.
“…… Từ xưa tình nghĩa khó vẹn đôi đường.” Hắn nói, “Ta phụ công tử lần này, sau này ta sẽ bù ở chỗ khác.

Ngươi vô tình với công tử, nếu ta thả ngươi thì công tử cũng sẽ không hạnh phúc.”
“Sao ngươi biết ta vô tình với hắn?” Thẩm Châu Hi vội kêu lên.
“Có tình thì ta càng không thể để ngươi trở về.”
Thẩm Châu Hi không còn lời nào để nói.
Mẫu phi trên trời ơi!
Đến nghĩa muội của hắn là ai nàng còn chẳng biết! Vì sao nàng phải bỏ mạng?!
Ngự Phong bắt lấy cổ chân nàng kéo ngược lại, Thẩm Châu Hi một chân đá ra rồi thét to lên: “Cứu mạng! Cứu mạng!”
“…… Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.” Sắc mặt Ngự Phong khó coi, hắn dùng một chân giẫm lên hai chân đang đá đạp loạn xạ của nàng rồi lại dùng một tay hung hang bóp cổ nàng.
Tiếng kêu cứu của Thẩm Châu Hi kẹt ở cổ họng, nàng liều mạng lắc đầu giãy giụa nhưng bàn tay to của Ngự Phong bóp cổ nàng lại không hề sứt mẻ.

Vì hít thở không thông nên não nàng dần tê liệt, động tác giãy giụa của nàng ngày càng nhỏ, nước mắt cọ qua khuôn mặt bất lực của nàng.
Ngự Phong nhìn đôi mắt rưng rưng trong sáng kia thì bất giác mềm lòng: “Xin lỗi…… Chờ mọi việc trần ai lạc định ta sẽ trở lại đây tìm một mảnh đất phong thủy tốt để an táng cho điện hạ.”
Hắn chỉ lơi lỏng một khắc ngắn ngủi sau đó lập tức khôi phục thần sắc lãnh khốc, tay lại dùng sức.
Mắng ——
Thẩm Châu Hi rốt cuộc cũng dùng kim trâm cắt được dây thừng trên tay.

Một tiếng phụt nhẹ vang lên, 5 ngón tay Ngự Phong bóp cổ nàng không nhịn được buông lỏng.

Hắn khó có thể tin mà nhìn Thẩm Châu Hi, trong ánh mắt có ngẩn ngơ, có kinh ngạc, có nghi hoặc.
Máu tươi ấm áp chảy trên tay nàng, thấm đẫm năm ngón tay.
Nàng kinh hoảng nhìn hắn, cả người không nhịn được bắt đầu run rẩy.
Thân thể cao lớn của Ngự Phong lay động trước sau.

Hắn mang theo nghi hoặc duỗi tay sờ lên cổ mình.

Thẩm Châu Hi đã rút kim trâm ra và lại đâm xuống.

Máu tươi bắn lên mặt nàng nóng như lửa.
Nàng như bị bỏng nên lập tức lùi về sau.
Biểu tình không thể tin tưởng của Ngự Phong dần trở thành phẫn nộ, thân thể hắn cứng còng ngã xuống, đôi mắt trừng to nhìn về phía nàng.

Chỉ còn nửa cây trâm cắm trong cổ hắn, máu tươi nhuộm đỏ cây trâm vàng và dần lan khắp mặt đất.
Ánh trắng nhuộm máu vẫn rũ mắt vô tình nhìn Thẩm Châu Hi lúc này đang run như cầy sấy.

Thậm chí nàng nghe được tiếng răng mình va vào nhau.
“Thẩm Châu Hi!”
Một giọng nói nôn nóng khó nhịn phá vỡ đêm khuya tĩnh mịch.
Cùng với đó là tiếng bước chân chạy như bay, chỉ một lát sau Thẩm Châu Hi đã được một đôi cánh tay kiên cố ôm vào trong lòng.

Hơi thở quen thuộc ập đến đánh thức thần trí của nàng.
Nước mắt tràn mi, Thẩm Châu Hi không nhịn được nắm chặt lưng áo của Lý Vụ.

Năm ngón tay dính nhớp máu tươi như ung nhọt trong xương không sao thoát được.

Nàng ôm chặt lấy hắn giống ôm lấy cọng rơm cứu mạng, lệ rơi đầy mặt rồi bất lực tuyệt vọng gọi tên hắn: “Lý Vụ…… Lý Vụ…… Lý Vụ……”
Tiếng khóc rách nát cắt qua không khí và cắt qua trái tim Lý Vụ.

Hắn dùng sức nắm lấy hai vai nàng, bức nàng nhìn thẳng mình bằng đôi mắt kinh hoàng.
“Thực xin lỗi ta đã tới chậm……” Hắn duỗi một bàn tay vỗ nhẹ sau lưng nàng mà trấn an, “Không có gì nữa rồi, ta ở đây…… Thẩm dưa ngốc, đừng sợ……”
“Lý Vụ…… Lý Vụ……”
Nàng tủi thân nhào vào lòng hắn gào khóc.
“Sao giờ ngươi mới tới……”
Lời oán trách trẻ con và tiếng khóc vang lên từ ngực hắn khiến Lý Vụ đau lòng đến độ hận không thể chém tên hung thủ gây tội kia vạn nhát đao.
“Là ta sai,” Lý Vụ vỗ lưng nàng, “Ta nên sớm chạy tới.”
“Làm sao bây giờ…… Ta giết người……” Thẩm Châu Hi khóc không thành tiếng.
“Nàng không giết người, là ta giết.” Lý Vụ vỗ lưng nàng mà an ủi.
“Ta giết người……”
“Nàng không giết, nàng xem hắn còn sống kìa.” Lý Vụ vỗ vỗ vai nàng nói.
Thẩm Châu Hi theo bản năng nhìn về phía Ngự Phong thì thấy Lý Vụ duỗi một tay nhanh chóng rút cây châm trên cổ tên kia.

Ngự Phong nằm trên mặt đất giống như giật giật đôi môi trắng bệch, ngay sau đó Lý Vụ lại bình tĩnh cắm cây trâm vào cổ hắn.
Mũi trâm từ sau cổ lộ ra một đoạn lấp lánh kim quang.
Ngự Phong hoàn toàn bất động.
“Nàng xem, nàng không giết người.” Lý Vụ nói, “Là ta giết.”

Thẩm Châu Hi bị hành động của hắn làm cho kinh ngạc ngây người, nước mắt cũng quên rơi.
“Nàng thấy đỡ hơn chưa? Có thể tự mình đứng đây ngây người một nén nhang không?” Lý Vụ hỏi.
Thẩm Châu Hi do dự một lát mới ngậm nước mắt gật gật đầu đáp: “Được.”
Lý Vụ xoa nhẹ đầu nàng sau đó xoay người ngồi xổm bên cạnh thi thể Ngự Phong và ngựa quen đường cũ mà lục soát.

Chỉ một loáng sau ống tay áo và vạt áo hắn đã chứa đầy vàng bạc, trang sức của Ngự Phong, cùng với mấy thứ có khả năng chỉ ra thân phận.
“Kiếm của hắn ——” Thẩm Châu Hi nức nở nhắc nhở Lý Vụ đang định kết thúc lục soát, “Phó Huyền Mạc đưa kiếm có ký hiệu riêng cho thủ hạ.”
“…… Hắn là người của Phó Huyền Mạc sao?”
Thẩm Châu Hi rưng rưng gật gật đầu.
Lý Vụ rút cây trâm ra lau vết máu lên quần áo Ngự Phong rồi cũng cất vào ngực.

Tiếp theo hắn giơ chân đá lên mặt tên kia, rồi đá cả người hắn vào cái hố chuẩn bị cho Thẩm Châu Hi.
Thẩm Châu Hi nhìn Ngự Phong nằm trong chính cái hố hắn đào thì tâm tình cực kỳ phức tạp.

Nhưng có Lý Vụ ở một bên nên nàng dần dần trấn định lại, máu tươi dính trên tay làm nàng sợ hãi lại ghê tởm, thậm chí nàng không chê bùn đất bẩn mà cọ mãi bàn tay phải lên đó.
Cảm giác ướt dính này làm nàng nhớ tới lúc nắm phải cái đuôi con chuột.

Cũng ghê tởm lạnh lẽo như thế.
Vì sao nàng lại gặp phải cảnh này?
Thẩm Châu Hi vừa muốn khóc lại nhìn Lý Vụ đang vội vàng lấp đất thì dùng mu bàn tay xoa xoa mắt, yên lặng nuốt tiếng thút thít xuống.
Sau khi đá người xuống hố Lý Vụ lại đá cho tay chân tên kia cong lại cho vừa với cái hố nhỏ mà hắn đã đào.

Hắn cầm lấy cái xẻng ở một bên lấp từng xẻng đất lên người Ngự Phong.
Thẩm Châu Hi dời mắt.
“…… Sao ngươi tìm được tới đây?” Để dời lực chú ý nên nàng thuận miệng hỏi.
“Một nữ nhân bán túi tiền chỉ đường cho ta.”
Gió đêm phất qua thế là nàng co người lại.
“Lạnh không?” Lý Vụ rõ ràng đang lấp đất nhưng mắt hắn lại vẫn liếc qua chú ý tới động tác nhỏ của nàng.
Thẩm Châu Hi cất giọng mũi nói: “…… Không lạnh.”
“Hội đèn lồng đẹp sao?” Lý Vụ lại hỏi.
Vấn đề vớ vẩn của hắn giống như có sức mạnh khiến Thẩm Châu Hi rời xa bãi tha ma và thi thể mới chết để trở về với hội đèn lồng ồn ào náo động.
“Đẹp……”
“Đẹp thì sang năm chúng ta lại xem.” Lý Vụ nói.
Thẩm Châu Hi hít hít cái mũi rồi gật đầu thật mạnh.
“Ừ!”

Bình Luận (0)
Comment