Sau Khi Mất Nước Ta Gả Cho Kẻ Chân Đất

Chương 146


Lý Quyên đệ tứ của nàng!
Thẩm Châu Hi vừa về khách điếm vừa chảy nước mắt.

Lý Thước và Tiểu Hồ tự động hòa giải khi thấy nàng khóc, cũng không tranh cãi nữa.
Người chết đã qua đời, người sống lại như vậy.
Vào ban đêm, Thẩm Châu Hi cố vực tinh thần bưng thuốc đã nấu xong vào phòng cho Tiểu Hồ.
…….
Tiểu Hồ ở trên giường mê man nhưng vừa nghe thấy tiếng bước chân nàng ta lại lập tức cảnh giác.

Thấy là Thẩm Châu Hi nàng ta mới lùi về, duỗi tay chống giường cố ngồi dậy.
“…… Sao ngươi lại tới đây?” Giọng nàng ta khàn khàn, không hề có sức lực.
Thẩm Châu Hi thấy sắc mặt nàng ta ửng hồng thì ngồi xuống mép giường, dùng tay trái rảnh rỗi để sờ trán nàng ta.
“Cũng may không sốt, ngươi uống thuốc trước đi.” Thẩm Châu Hi đưa thuốc tới.
Tiểu Hồ nhìn nước thuốc đen tuyền thì chần chờ một lát mới cầm lấy.
“…… Đây là ngươi tự nấu ư?”
“Là Tước Nhi nấu.” Thẩm Châu Hi nói, “Hắn là người miệng dao găm tâm đậu hũ, có chỗ nào mạo phạm thì ngươi đừng để trong bụng, đừng so đo với hắn ——”
Vừa nghe thấy là Lý Thước nấu thế là Tiểu Hồ không chút do dự đẩy chén về: “Ta sợ bị hắn độc chết.”
Một tiếng cười lạnh vang lên ngoài cửa: “Ngươi không phải người hái thuốc sao, chỉ cần ngửi chẳng lẽ không biết trong này có độc hay không à?”
Lý Thước đứng ở ngoài cửa, biểu tình châm chọc nói xong câu này thì ôn hòa nhìn về phía Thẩm Châu Hi nói: “Tẩu tử, đến giờ ăn tối rồi, nhị ca đang ở dưới lầu chờ đến mất kiên nhẫn rồi đó.”
“Các đệ ăn trước đi, ta tới ngay.” Thẩm Châu Hi vội nói.
“Được, tẩu nhanh tới đi.” Lý Thước lại nhìn Tiểu Hồ và khôi phục vẻ lãnh đạm, “Đừng lãng phí thời gian nữa.”
Lý Thước đang muốn xoay người rời đi lại thấy Tiểu Hồ đột nhiên mở miệng: “Ngươi đứng lại!”
Lý Thước dừng bước, Tiểu Hồ nhìn về phía Thẩm Châu Hi nói: “Ngươi uống một ngụm thử xem.”
“Ngươi đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước ——” Lý Thước trầm mặt.
Thẩm Châu Hi nhìn người này lại nhìn người kia, không biết sao mới một ngày mà hai kẻ này đã như nước với lửa.
“Ta uống!” Nàng không đợi hai kẻ kia lại tranh chấp đã bưng chén uống một ngụm lớn.
Không chỉ Lý Thước sửng sốt, ngay cả kẻ mở miệng yêu cầu là Tiểu Hồ cũng trợn mắt há hốc mồm.
“Ngươi thật sự uống……” Nàng ta mang vẻ mặt khiếp sợ.
“Uống một ngụm thuốc cũng không là gì, ngươi đã yên tâm chưa?” Thẩm Châu Hi cười hỏi.
Nàng không cảm thấy yêu cầu của Tiểu Hồ có cái gì quá đáng, tuy hơi thất lễ nhưng một nữ tử nhu nhược ra ngoài cửa cần đề phòng cảnh giác —— mặc dù vì thế mà thất lễ thì cũng tính là gì?

Nàng lại đẩy chén thuốc qua, kiên nhẫn khuyên nhủ: “Mau uống đi.

Đại phu nói một ngày phải uống ba lần, ngươi không uống thì sao khỏi nhanh được?”
“Tẩu tử, nàng ta không uống thì kệ, tẩu quản làm gì?” Lý Thước lạnh giọng nói.
“Ngươi nghĩ ai cũng ý chí sắt đá như ngươi hả?” Tiểu Hồ lập tức đốp lại.
Nàng ta đón lấy chén thuốc trong tay Thẩm Châu Hi và uống một hơi cạn sạch.

Lúc này nàng ta đưa chén thuốc cho Thẩm Châu Hi rồi chỉ nhìn nàng không nói gì, trong ánh mắt không còn phòng bị lúc trước.
“…… Tẩu tử, mau lại đây.” Lý Thước nói xong thì xoay người rời khỏi đó.
Thẩm Châu Hi đứng dậy đóng cửa lại nhưng vẫn không đi.
“Sao ngươi còn không đi?” Tiểu Hồ hỏi.
“Ta còn chưa bôi thuốc cho ngươi mà đã đi đâu?” Thẩm Châu Hi kỳ quái hỏi.
“Ta có thể tự bôi.”
“Đến đứng ngươi còn phải cố hết sức thì sao bôi được thuốc lên lưng? Đại phu nói vết thương sau lưng ngươi dễ bị nhiễm trùng, nhất định phải bôi thuốc nhiều mới được.” Thẩm Châu Hi cầm thuốc mỡ đại phu kê và hiếm có lúc mạnh mẽ ép, “Ngươi tự mình cởi áo hay để ta giúp?”
“…… Không cần, ngươi đi dùng cơm đi.”
Tiểu Hồ nói xong lại muốn nằm xuống ai biết Thẩm Châu Hi lại lập tức ngăn lại rồi ra tay cởi áo khoác của nàng ta.
“Ngươi, ngươi làm gì?!” Tiểu Hồ thất sắc, cả mặt lập tức đỏ ửng.
“Đương nhiên là bôi……”
Thẩm Châu Hi bỗng im bặt, nàng thấy tầng tầng vết sẹo cũ trên vai thiếu nữ thì cứng họng không nói được gì.
Vết thương lớn bẻ trải rộng thân trên mảnh khảnh của Tiểu Hồ, đặc tính phái nữ của nàng ta cũng không rõ ràng, gần như bằng phẳng.

Bảo sao nàng ta mặc quần áo của nàng lại giống nam giả nữ.

Những vết thương kia rất nhiều là mũi tên đâm, nhưng nhiều hơn là đao kiếm chém, ngẫu nhiên cũng có vài vết sẹo nàng không nhìn ra là do cái gì gây nên.

Chúng đã quá cũ nên trắng bệch.
“Ngươi……”
Nàng vừa ngây người thì Tiểu Hồ đã lộ ra bộ dạng thẹn quá thành giận mà kéo áo trên.
“Ta biết ghê tởm!” Nàng ta thở phì phì xoay người đưa lưng về phía Thẩm Châu Hi và ngã xuống giường.
Thẩm Châu Hi vội vàng giữ chặt nàng ta, gấp giọng nói: “Ta không cảm thấy ghê tởm!”

“Ngươi không cần an ủi ta!” Tiểu Hồ nói, “Nữ nhân đều trắng nõn, vừa trơn vừa mềm, ta như thế này thì tính là nữ nhân gì!”
“Ai nói nữ nhân đều sẽ trắng nõn trơn mềm, ta, ta……” Thẩm Châu Hi chết sống nghĩ không ra mình có vết sẹo gì.

Dưới tình thế cấp bách nàng chỉ có thể nói, “Ta đã gặp rất nhiều nữ nhân không phải như thế!”
“Ngươi thấy ở đâu?” Tiểu Hồ hồ nghi nhìn nàng hỏi.
“Trong sách!” Thẩm Châu Hi nói, “Hoa Mộc Lan bảo vệ quốc gia, sánh ngang nam nhân, bị thương để lại sẹo thì có làm sao?”
Tiểu Hồ mở mắt, nhỏ giọng nói: “…… Ta đâu có bảo vệ quốc gia.”
“Nhưng ngươi anh dũng hơn rất nhiều nữ nhân khác.” Thẩm Châu Hi nói, “Đây là bằng chứng chiến thắng của ngươi.”
Tiểu Hồ yên lặng nhìn nàng một lúc lâu mới nói: “…… Ngươi rất biết an ủi người khác.”
“Ta không an ủi ngươi đâu, ta đang nói thật ——” Thẩm Châu Hi nóng nảy.
“Ngươi thật sự không cảm thấy ghê tởm sao?” Tiểu Hồ hỏi.
“Cũng đâu phải ngươi thích mấy cái này, đâu có gì ghê tởm.” Thẩm Châu Hi nói, “Ngươi kéo áo xuống đi, ta bôi thuốc cho.”
Tiểu Hồ đánh giá thần sắc nàng một lát, xác nhận nàng không nói dối mới xoay người kéo áo trên của mình.
Vết máu loang lổ phía sau lưng lộ trước mặt Thẩm Châu Hi, nàng cảm thấy như bản thân cũng bị thương, phía sau lưng cũng thấy tê rần.

Sau khi cố lấy bình tĩnh nàng cởi băng gạc nhuộm máu, lại dùng đôi tay mềm mại đã rửa sạch bôi thuốc mỡ lên vết thương.
“Đau không?” Nàng ôn nhu hỏi.
“…… Không đau.” Tiểu Hồ rầu rĩ, “Vì sao ngươi bôi thuốc lại không đau tí nào nhỉ?”
“Lúc lấy thuốc thì lấy nhiều một chút, sau đó lau qua, thuốc mỡ tiếp xúc với miệng vết thương, còn ngón tay căn bản sẽ không động vào.” Thẩm Châu Hi nói, “Đây là ta chồng ta dạy ta đó.”
“Sao chồng ngươi lại không đi cùng các ngươi?” Nàng ta hỏi.
“Ta đang về quê thăm người thân, chồng ta bận công việc nên không đi cùng được.”
Tiểu Hồ nhỏ giọng nói thầm hai câu, Thẩm Châu Hi không nghe rõ: “Ngươi nói cái gì?”
“Ta nói ngươi thật khờ.” Tiểu Hồ nói, “Ngươi còn không bôi thuốc nhanh đi, lại muốn ta cảm lạnh bị bệnh à?”
Ngươi đã sốt rồi còn sợ cảm lạnh, Thẩm Châu Hi nói ở trong lòng.
Nhưng Tiểu Hồ nói cũng có lý, để không tăng thêm bệnh tình cho nàng ấy nên Thẩm Châu Hi không nói chuyện nữa mà nhanh tay hơn.
Rốt cuộc nàng cũng đã luyện tập vài lần trên người Lý Vụ nên hiện tại cũng coi như ngựa quen đường cũ, nửa nén hương sau nàng dùng băng gạc sạch sẽ băng lại cho Tiểu Hồ, lại cẩn thận đỡ nàng ấy nằm xuống.
Vết thương trên mặt Tiểu Hồ là bị cây cọ vào, đại phu nói chỉ cần chú ý bôi thuốc là sẽ không để lại sẹo.

Thẩm Châu Hi không quên việc này, sau khi để nàng ấy nằm xuống nàng lại cẩn thận bôi thuốc lên vết thương trên mặt của nàng ta.

Tiểu Hồ nhìn thẳng nàng.
“Sao thế?” Thẩm Châu Hi bị nàng ấy nhìn thì không nhịn được bật cười.
“…… Không có gì.”
“Sáng mai còn phải đổi thuốc, ngươi ngủ trước đi, lát nữa ta mang cháo tới cho ngươi.” Thẩm Châu Hi nói.
Tiểu Hồ gật gật đầu, đôi mắt mỏi mệt chậm rãi khép lại sau khi Thẩm Châu Hi đi ra ngoài.
Thẩm Châu Hi nhẹ tay nhẹ chân đóng cửa phòng lại.
Nàng rửa sạch tay rồi mới xuống lầu ăn cơm.

Lý Côn đã chờ đến bực bội và bắt đầu gõ bát.

Vừa thấy nàng xuống hắn đã oán giận nói: “Sao giờ mới tới! Ăn heo heo, ta muốn!”
Thẩm Châu Hi vội vàng dỗ hắn: “Ăn heo heo, hôm nay ngươi muốn ăn bao nhiêu heo heo thì ăn bấy nhiêu.”
Lý Côn mang tính tình của đứa nhỏ, vừa nghe thấy thế đã vui mừng ra mặt, quay đầu vội hô tiểu nhị ở bên cạnh: “Bưng đồ ăn, bưng đồ ăn! Móng heo, heo xuống nước, heo hoa, heo não! Đều bưng lên!”
Thẩm Châu Hi ngồi xuống, Lý Thước đưa đũa cho nàng.
“Tẩu tử cảm thấy nàng ta là người tốt sao?” Lý Thước hỏi.
“Không biết.” Thẩm Châu Hi lắc lắc đầu, “Nhưng ta cảm thấy nàng không xấu.”
“Không xấu không có nghĩa là người tốt.” Lý Thước nói.
“Trên đời có người nào tốt hoàn toàn sao?”
Lý Thước lập tức trầm mặc.
“Ta biết đệ lo lắng,” Thẩm Châu Hi nói, “Nhưng nàng ta bị thương như thế, lại lẻ loi một mình.

Ta không thể để nàng ở lại vùng núi non hoang vu được.

Hiện tại vào thành chúng ta có thể nhờ tiểu nhị khách điếm để hắn chú ý đến nàng ấy, còn chúng ta tiếp tục lên đường.”
“Tẩu tử có thể nghĩ thế thì tốt, ta chỉ lo tẩu khăng khăng muốn mang nàng ta theo.”
Thẩm Châu Hi cười cười nói: “Tiểu Hồ đâu phải thần cáo thật sự, chúng ta giúp nàng ấy tới đây là đủ, nàng ấy có thể tự chăm sóc mình lúc sau.”
“Tẩu tử cũng nên cảnh giác chút, nàng ta tuyệt đối không phải thôn nữ hái thuốc đâu.” Lý Thước nói, “Trên tay nàng ta có vết chai dày, chân có lực, tuyệt đối là người biết võ.

Nếu không phải lúc đối địch nàng ta cố ý yếu thế thì cũng sẽ không bị người ta túm lấy điểm yếu mà chém vào lưng.”
“Nếu nàng ta có ý xấu với chúng ta thì mục đích là gì?” Thẩm Châu Hi khó hiểu hỏi, “Định Hải Trại tấn công, khi ấy nàng ta cũng giúp đỡ, nếu muốn hại chúng ta thì nàng ta có rất nhiều cơ hội.”
“Không có việc thì không hiến ân cần.” Lý Thước lạnh lùng nói, “Nàng ta giấu giếm thân phận tiếp cận tất nhiên là có bí mật không thể cho ai biết.

Tẩu tử không thể thiếu cảnh giác.”
“Được, ta sẽ cẩn thận một chút.” Thẩm Châu Hi gật gật đầu.
“Chúng ta chờ đêm khuya sẽ đi.” Lý Thước nói.

“Gấp thế sao?” Thẩm Châu Hi cả kinh hỏi.
“Lai lịch của Tiểu Hồ không rõ, chúng ta càng sớm thoát thân càng tốt.

Huống hồ nói không chừng đại ca cũng đã xuất phát, chúng ta đi sớm sẽ có thể sớm hội họp với huynh ấy.”
Nhớ tới Lý Vụ thế là Thẩm Châu Hi gật đầu nói: “Ta ăn cơm xong sẽ thu dọn đồ vật.”
Lý Thước và Lý Côn là hai nam nhân nên hành lý hầu như chẳng có gì, còn nàng đồ vụn vặt nhiều, vì thế nàng nhanh chóng ăn no, mang theo một bát cháo về lầu hai.
Tinh thần của Tiểu Hồ vẫn chưa quá tốt, đến đứng dậy còn khó.

Nhìn qua nàng ta cũng không muốn ăn uống, nhưng vẫn cố chống đỡ uống xong bát cháo kia.
“Khi nào các ngươi đi?” Tiểu Hồ hỏi.
“Tước Nhi còn chưa quyết định, hẳn chúng ta sẽ ở lại đây mấy ngày.”Thẩm Châu Hi tránh nặng tìm nhẹ nói.
Ánh mắt nàng nhìn cây trâm gỗ rẻ tiền của Tiểu Hồ thì nghĩ nghĩ rồi gỡ cây trâm ngọc hình hoa sen trên đầu mình và cài lên tóc cho nàng ta.
“Ngươi rất đẹp, trang điểm một chút lại càng đẹp hơn.” Thẩm Châu Hi cười nói.
Tiểu Hồ dời tầm mắt, vành tai đỏ hơn.
Thẩm Châu Hi cầm bát không đi ra ngoài, nàng cầm bạc tìm tiểu nhị khách điếm nhờ hắn chăm sóc cơm nước cho Tiểu Hồ, lại để hắn tìm một nữ nhân giúp nàng ấy thay thuốc mỗi ngày.

Bạc cũng đủ nên tiểu nhị cực kỳ nhiệt tình đồng ý với yêu cầu của nàng.
Làm xong những cái này Thẩm Châu Hi trở về phòng mình thu dọn hành lý và chờ Lý Thước gọi nàng lên đường.
Ánh trăng càng lên càng cao, cuối cùng cũng treo giữa đỉnh đầu.

Ánh sáng trong trẻo tưới lên mặt sân lát đá sau hậu viện khách điếm.
Một bóng dáng đơn bạc lặng lẽ kéo cửa sau và rón ra rón rén đi ra ngoài.
Tiểu Hồ ngồi xổm sau tường đất của khách điếm, móc từ trong lòng ra một quả đạn tín hiệu đặt trên mặt đất rồi lấy mồi lửa ra thổi thổi.
Kíp nổ ở ngay trước mặt nhưng nàng ta lại do dự.

Cây trâm ngọc hình cánh hoa trên đầu lúc này nặng tựa ngàn cân.
Thời gian giống như đọng lại, nàng ta ngồi xổm ở đó không nhúc nhích, chỉ có thần sắc trên mặt là biến ảo nhiều lần.

Sau một hồi nàng ta thu mồi lửa và đạn tín hiệu lại, một khắc ấy một mũi tên sắc nhọn từ nỏ bắn về phía này.
Tiểu Hồ biến sắc, theo phản xạ có điều kiện lăn sang một bên.
Đạn tín hiệu và mồi lửa đều rơi trên mặt đất.

Nàng ta ngẩng đầu thấy Lý Thước đứng dưới ánh trăng, mặt lạnh băng.

Bình Luận (0)
Comment