Sau Khi Mất Nước Ta Gả Cho Kẻ Chân Đất

Chương 158


Giờ lành đã đến.

Đội ngũ đón dâu lại vẫn chậm chạp không xuất phát.
Ngưu Vượng bị trói gô đưa tới Tụ Hiền Thính, tiểu lâu la từ phía sau dùng sức đẩy: “Quỳ xuống!”
Ngưu Vượng giống một tòa Thiết Sơn, vững chãi đứng tại chỗ.

Tiểu lâu la kia thẹn quá thành giận, cầm gậy đập lên đầu gối mới khiến hắn quỳ xuống.
Đại Hổ mang sắc mặt xanh mét, cả người bật dậy, bước chân như sấm rền vọt tới trước mặt hắn nắm lấy cổ áo.
“Nói —— Nhị Hổ và Tiểu Hổ đang ở đâu?” Đại Hổ phun từng chữ qua kẽ răng mà hỏi.
“Ta làm sao mà biết được?” Ngưu Vượng cau mày nói, “Các ngươi cưỡng bách ta lên núi cứu cha các ngươi, hiện tại lại muốn ta cứu em trai ngươi.

Rốt cuộc các ngươi muốn cái gì? Thật sự coi ta như tượng đất không biết đánh trả hả?”
“Ngươi không biết sao?” Đại Hổ giận dữ chất vấn, “Từ khi ngươi vào sơn trại thì một loạt việc lạ đều xảy ra! Đầu tiên là Nhị Hổ mất tích, sau đó là Tiểu Hổ mất tích, không phải ngươi thì còn có thể là ai?!”
“Nếu ngươi không họ Hổ thì cũng có thể là họ khác, không nhất định là họ của hàng xóm cách vách!” (Ngưu Vượng không sõi tiếng phổ thông nên hiểu lầm)
“Lão tử vốn dĩ không họ Hổ!” Đại Hổ giận dữ gầm lên.
“Ngươi họ gì có liên quan đến ta sao?” Ngưu Vượng mang vẻ mặt kinh ngạc.
Đại Hổ muốn bóp nát cái đầu trọc của hắn.
“Người đâu!” Đại Hổ tức giận nói, “Lại triệu tập thêm 400 người, cầm vũ khí tới chỗ đón dâu bắt người —— ta muốn nhìn xem kẻ chúng ta mất công cưới vào cửa rốt cuộc là cẩu hay vịt!”
Tên đầu lĩnh của đám lâu la nhận lệnh đi ra ngoài, vội vàng gọi người.
“Ngươi không phải người tốt!” Ngưu Vượng nổi giận đùng đùng nói, “Là ngươi cầu gia gia cáo nãi nãi ta mới rủ lòng thương sửa bát tự cho người nhà họ Hổ các ngươi! Thế mà hiện tại ngươi dám trở mặt không nhận người!”
“Thổ phỉ thì lấy đâu ra người tốt? Nếu ngươi lại dám chấp mê bất ngộ thì đừng trách ta để ngươi chứng kiến bộ dạng địa lao của Bình Sơn trại là như thế nào!”
Ngưu Vượng nghẹn cổ nói: “Muốn giết hay gì thì tùy ngươi, ta đã có Hữu Châu cư sĩ phù hộ!”
“Mặc kệ là Hữu Châu hay Vô Châu cư sĩ, dù Thiên Vương lão tử tới cũng không cứu được ngươi đâu!” Đại Hổ hung tợn mà mắng, “Mang đi địa lao, nghĩ mọi cách cũng phải cạy được miệng hắn ra!”
Mấy tên tiểu lâu la lập tức tiến lên kéo Ngưu Vượng, thô bạo mà xô đẩy hắn đi ra ngoài.
Ngưu Vượng bị đưa tới phía bắc, cách xa chủ viện của sơn trại.


Nơi này có hai tên canh giữ trước cửa.
“Đi vào!”
Ngưu Vượng bị người ta đạp một cái từ phía sau thì không thể không cúi đầu đi vào địa lao âm u ẩm ướt.

Nước bẩn có mùi thối và mùi máu nhàn nhạt ở khắp nơi.

Tầm nhìn trong này tối tăm, chật hẹp, chỉ có mấy gian phòng linh tinh nhốt mấy kẻ quần áo tả tơi, cả người gầy như củi.

Bọn họ ngã trên mặt đất không nhúc nhích, giống đám thi thể sớm đã lạnh cứng, chỉ có ngực phập phồng mỏng manh chứng minh bọn họ vẫn còn trên đời.
Ngưu Vượng đi qua một gian nhà tù trong đó và chậm rãi dừng bước.
“Đi đi! Đi mau! Muốn ăn đòn à?!” Tên tiểu lâu la phía sau lạnh giọng thúc giục.
Ngưu Vượng đột nhiên xoay người, đôi tay bị trói chặt lập tức vung về phía tên kia!
Chỉ một kích này tên kia đã trợn mắt ngã xuống, tên phía sau hắn vừa kinh vừa thét, giọng cũng thay đổi: “Ngươi muốn làm gì?!”
Lời còn chưa dứt cửa sắt bên cạnh đột nhiên mở rộng.

Một đôi tay cầm lấy cằm và đỉnh đầu tên đó, một tiếng răng rắc vang lên thế là hắn trừng mắt mềm người ngã xuống.
Lý Thước giết người xong thì mặt không gợn sóng đứng ở đó.
“Sư phụ đâu?” Ngưu Vượng hỏi.
“Đại ca để ta mang ngươi đi trước.”
Lý Thước cởi bộ quần áo rách nát trên người xuống, lại móc một cây chủy thủ từ giày ra và nhanh chóng cắt dây trói Ngưu Vượng.
“Từ từ! Ta còn có chuyện chưa nói xong đâu!” Ngưu Vượng nói.
“Đây là vàng đã hứa.”
Một thỏi vàng chói lọi được Lý Thước ném ra và Ngưu Vượng theo bản năng đón được.

Thỏi vàng nặng trĩu nắm trong tay nhưng Ngưu Vượng lại không lập tức cất vào ngực.
“Ngươi đưa nhiều thế, lúc trước chúng ta đã thỏa thuận giá ——”

“Là đại ca cho ngươi.” Lý Thước đánh gãy lời hắn, “Đại ca nói nếu các ngươi đã muốn về quê thì tiền này chính là lộ phí cho các ngươi, đại ca còn nói ——”
Lý Thước trịnh trọng nhìn Ngưu Vượng nói: “Nếu các ngươi coi trọng huynh ấy và nguyện ý đi theo để có tương lai nổi bật thì tiền này là một năm quân lương huynh ấy đưa trước.

Từ nay về sau mọi người sẽ đi theo huynh ấy kiếm ăn.”
Đã từng nhìn thấy sự hung tàn của Liêu quân và sự hủ bại của Yến quân nên Lý Vụ giống như một dòng nước lũ giữa thời loạn thế, cọ rửa những tiêu cực về tương lai của Ngưu Vượng.
Mười sáu tiết độ sứ xuất thân danh môn, bên người có tướng tài đắc lực, tất cả đều có bối cảnh thâm hậu.

Mà hắn và anh em của mình phần lớn đều là nông dân bán mặt cho đất, một chữ to cũng không biết.

Dù hắn mang theo 400 anh em tới cậy nhờ chỗ nào thì cũng không được trọng dụng, có lẽ chỉ làm quân tốt, bị đẩy ra tiền tuyến chịu chết.
Đám hậu duệ quý tộc hốt hoảng trốn chạy thì càng không cần phải nói, sống chết của bá tánh tầng chót chưa bao giờ lọt vào mắt bọn họ.

Hiện tại bọn họ ốc còn không mang nổi mình ốc, đừng nói tới bảo vệ bá tánh.

Chỉ cần bọn họ không bóc lột bá tánh đã là có lương tâm rồi.
Lý Vụ xuất thân giống bọn họ, nhưng năng lực xuất chúng, dã tâm bừng bừng lại trọng tình trọng nghĩa.
Đây là lựa chọn tốt nhất hắn có thể nhìn thấy lúc này.
Trong một lát ngắn ngủi Ngưu Vượng đã xoay chuyển rất nhiều ý niệm, cuối cùng hắn nắm chặt thỏi vàng, nói năng cực kỳ có khí phách: “Ta tin sư phụ, Ngưu Vượng ta nguyện ý mang theo các anh em bán mạng cho hắn!”
“Vậy thì tốt, một nửa trai tráng của sơn trại đều đã bị Đại Hổ phái ra ngoài, hiện giờ trong trại không còn lực lượng phòng thủ nữa.

Đây chính là thời cơ tốt nhất để bắt ba ba trong rọ.” Lý Thước nói, “Chúng ta phải giải quyết hai tên lâu la trước cửa đã rồi đi cứu nhị ca ở nam viện.

Cứu nhị ca rồi lại phải nhờ Ngưu đại ca phóng đạn tín hiệu triệu tập các anh em khác tới tức khắc tấn công trại.

Chúng ta tới Tụ Hiền Thính trước, tranh thủ bắt vua.”

Ngưu Vượng vỗ ngực tự tin nói, “Bao ở sái…… A phì phì, bao trên người ta đi!”
Sau đó hắn lại như nhớ tới cái gì đó mà kêu lên: “Ngươi còn quên một chuyện! Chúng ta cứu Lý Côn rồi còn phải về cứu sư phụ và sư nương!”
“Giải cứu ư?” Lý Thước nói, “Bọn họ không cần chúng ta giải cứu.”
“Sư phụ và sư nương đã không ở sơn trại nữa sao?” Ngưu Vượng há hốc miệng.
“Ở đây.” Lý Thước nói, “Bọn họ đang ở nơi an toàn nhất trong sơn trại này.”
“Đó là chỗ nào?”
……
Đường đi tối tăm, ánh nến lập lòe.
Cuối một gian phòng rộng lớn truyền đến tiếng cắn hạt dưa thản nhiên.

Lý Vụ vừa hé môi, đầu lưỡi đã linh hoạt lừa được nhân hạt dưa, còn hai mảnh vỏ dưa thì bị hắn phun dưới chân.
“Đáng tiếc Điêu Nhi không ở đây.” Hắn tiếc hận than một tiếng sau đó tùy tiện ném tiếp vỏ dưa xuống dưới chân.
Hành vi của Lý Vụ khiến Nhị Hổ đang bị trói như con sâu lông trên mặt đất cực kỳ tức giận, hắn tàn khốc mắng: “Ngươi ở trong lăng mộ tổ tiên của Bình Sơn trại ta cắn hạt dưa, cẩn thận gặp báo ứng bị thiên lôi đánh đó!”
Giọng Nhị Hổ vang vọng trong căn phòng đá, Tiểu Hổ cũng bị trói tay chân chỉ có thể ngã qua một bên lại chẳng có hứng thú gì với hành vi bất kính của Lý Vụ.

Nàng ta không rên một tiếng nhưng lặng lẽ đánh giá hoàn cảnh bốn phía.
“Nếu thực sự có báo ứng ——” Lý Vụ không chút hoang mang ngồi xổm trước mặt Nhị Hổ và thong dong tiếp tục cắn hạt dưa.

(Truyện này của Rừng Hổ Phách) Hắn nhếch khóe miệng, vẻ mặt châm chọc nói, “Vậy tội nghiệt tổ tông các ngươi tạo phải đã sớm báo ứng lên đầu các ngươi rồi.”
“Ông trời không có mắt, đơn giản là chẳng có ông trời nào cả.” Hắn đứng lên đi tới trước quan tài bằng đá, chân đá đá và khinh thường nói, “Người chết như đèn tắt, báo ứng chỉ là kẻ yếu tự mình an ủi mình thôi.

Nếu ngươi thật sự tin báo ứng thì sao còn làm nhiều việc ác thế?”
Hắn đi đến trước người Tiểu Hổ, một chân đạp lên phần cuối dây thừng, miệng hỏi: “Ngươi nói đúng không, Hoa Mộc Hổ?”
Tiểu Hổ đờ người không nhúc nhích, Lý Vụ thì ngồi xổm xuống buộc lại dây thừng sắp đứt vì bị nàng ta cứa lên vách đá.
“Quá tam ba bận, lại để ta phải trói ngươi lần nữa thì ta sẽ trực tiếp ném ngươi vào quan tài đá cho ngươi nghỉ ngơi với tổ tông đấy.”
“Vì sao ngươi lại gọi hắn là Hoa Mộc Hổ?” Nhị Hổ mang vẻ mặt hồ nghi hỏi.
“Lão tử thích gọi thế nào thì gọi thế ấy.” Lý Vụ trừng mắt nhìn hắn một cái sau đó đứng dậy nói, “Đừng chít chít nữa, hiện tại nói việc chính đây này.”
Nhị Hổ tức nổ mắt: “Ta đã hỏi ngươi rất nhiều lần là ngươi muốn làm gì, chính ngươi ngồi ở quan tài tổ tông nhà ta phí thời gian cắn hạt dưa đấy chứ? Giờ ngươi lại chê chúng ta chít chít là sao?”
Lý Vụ lại làm như không nghe thấy và nói: “Có tổ tông nhà ngươi ở đây, ngươi nói xem rốt cuộc muốn sống hay muốn chết.”
“Ta đương nhiên muốn sống!” Nhị Hổ tức giận nói.
“Vậy lấy tiền tới chuộc chính ngươi đi.” Lý Vụ đi đến trước mặt hắn rồi ngồi xổm xuống, “Đứa anh của ngươi hình như cảm thấy ngươi biến mất thì tốt hơn đó.


Ngươi nghĩ sao?”
“Hắn dám!” Nhị Hổ lập tức xanh mặt, “Cha ta mà tỉnh lại thì sẽ không bỏ qua cho hắn! Mẹ ta cũng sẽ không đứng nhìn!”
“Cha ngươi phải tỉnh lại mới được, còn mẹ ngươi thì tính là thứ gì, bà ta có tiếng nói trong trại này hả?” Lý Vụ nói, “Ngày thường tác oai tác phúc tích cóp không ít tiền đúng không? Ta cũng không muốn nhiều lắm, đưa một vạn là được.”
“Ngươi nằm mơ!”
Lý Vụ rút quạt xếp từ bên hông tên kia ra sau đó đánh đánh lên mặt hắn và cười lạnh nói: “Ta thì không sao cả, ngươi muốn chết ta cũng chẳng ngăn cản.

Dù sao đại ca ngươi cũng đã giao tiền chuộc Tiểu Hổ rồi, ta thế nào cũng kiếm được tiền.

Còn ngươi —— ngươi chẳng những người chê chó ghét mà còn muốn tìm chết vậy tổ tông nhà ngươi có trách cũng không liên quan gì tới ta đâu.”
“Ngươi ——” Nhị Hổ lúc này chẳng những căm hận mà trừng mắt nhìn Lý Vụ mà còn phân một phần ánh mắt thù hận ấy cho Tiểu Hổ ở bên cạnh.
“Thời gian của lão tử rất quý giá, ta đếm tới 10, muốn chết hay sống ngươi tự quyết.” Không đợi Nhị Hổ phản ứng Lý Vụ đã đếm luôn, “Mười, chín, tám……”
“Bên ngoài đánh nhau rồi!” Thẩm Châu Hi không dám tiến vào mà vẫn luôn ngồi xổm ở cửa trông chừng lúc này vội tiến vào báo, “Ta nghe thấy tiếng đánh nhau!”
Lý Vụ lập tức nhảy từ tám tới ba.

Tiếng đếm không kiên nhẫn của hắn vang vọng quanh hầm mộ, giống như bùa đòi mạng của Diêm Vương gia.
“Ba, hai ——”
Nhị Hổ trắng mặt kêu to: “Ta đưa! Ta đưa!”
“Đưa đây.” Lý Vụ xòe tay ra.
“Trên người ta không có một vạn lượng bạc! Ngươi thả ta ra ngoài, ta ——”
“Ngươi coi lão tử là kẻ ngốc à? Nếu hiện tại ngươi không lấy được một vạn lượng thì ta lập tức tiễn ngươi lên đường.”
Lý Vụ rút chủy thủ bên hông ra, Nhị Hổ lập tức từ bỏ mọi trò xiếc diễn, nơm nớp lo sợ nói: “Quạt xếp của ta —— ngọc bội trên quạt xếp! Lấy nó đi cửa hàng bạc Vạn Phúc là có thể đổi ba ngàn lượng vàng!”
Phòng tuyến tâm lý hoàn toàn hỏng mất, Nhị Hổ nhịn không được khóc lóc: “Đó là toàn bộ tích cóp của ta……”
Lý Vụ dựt ngọc bội kia ra rồi cất nó vào túi.
“Đây là ngươi không đúng, tiền tài là vật ngoài thân, không có lại kiếm chứ sao!”
Hắn đứng lên, đúng lý hợp tình, lời lẽ chính nghĩa nói: “Làm người phải giống vịt mỗ ta, coi tiền tài như cặn bã, ánh mắt đặt ở chỗ cao hơn, như thế mới không bị một ít lợi ích nhỏ nhặt làm lay động.”
Đứng trong ổ thổ phỉ cướp của thổ phỉ, quả thực quá khinh người!
Nhị Hổ chưa bao giờ gặp kẻ nào mặt dày vô sỉ như thế, hắn tức giận nhưng chỉ có thể thương tâm nức nở.
Tổ tông trên bầu trời ơi, có thể dẫn sét đánh chết tên cường đạo này không?

Bình Luận (0)
Comment