Sau Khi Mất Nước Ta Gả Cho Kẻ Chân Đất

Chương 167


Thẩm Châu Hi hoàn toàn không ngờ được trong lều trại của Phàn Tam Nương lại đen nhánh.
Đen nhánh chứng tỏ bọn họ không đốt đèn.

Không đốt đèn còn có thể làm gì? Đáp án không cần nói cũng biết.
Thẩm Châu Hi ôm hộp gương lược nặng trĩu vòng quanh lều trại một vòng, xác nhận chỗ nào cũng không có ánh đèn thế là nàng tức đến lộn óc —— Lý Vụ lại gấp đến thế sao?!
Nàng xoay người muốn đi nhưng đi được hai bước lại chậm rãi dừng lại, quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn lều trại đen nhánh kia —— nàng cắn răng một cái sau đó vùi đầu vọt vào!
Không biết dưới rèm cửa của lều trại bỏ cái gì, ánh sáng cực kỳ tối, Thẩm Châu Hi đạp lên đó một cái thì cái hộp gương lược không tự chủ được trượt bay ra ngoài.
Tim nàng nảy lên tận cổ, nàng sợ hãi nhắm chặt mắt, nín thở chờ đợi bản thân hôn đất.

Nhưng đau đớn trong dự đoán không hề tới, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc một bàn tay vững vàng túm lấy tay và kéo cả người nàng vào lòng ——
“Sao nàng lại tới đây?” Lý Vụ kinh ngạc hỏi.
Rèm cửa rơi xuống phía sau nàng, lều trại lại rơi vào tối tăm.

Nhưng một thoáng vừa rồi Thẩm Châu Hi vẫn đủ nhìn thấy tình huống bên trong, không hề có Phàn Tam Nương.

Sau khi mắt nàng thích ứng với bóng tối thì lập tức tìm bóng dáng Phàn Tam Nương ——
Trong lều trại ngoài nàng và Lý Vụ thì không có một bóng người.
“Phàn Tam Nương đâu?” Nàng nhịn không được hỏi.
“Phàn Tam Nương không ở đây.”
Bà ấy không ở đây thì Lý Vụ ngồi một mình trong lều trại của bà ấy làm gì?
Lúc Thẩm Châu Hi còn đang dại ra thì Lý Vụ cầm lấy hộp gương lược mà lúc trước nàng té ngã cũng không chịu buông ra.
“Đây là cái gì?”
Không đợi Thẩm Châu Hi lên tiếng ngăn cản hắn đã mở hộp ra.

Một đống trang sức vàng nạm châu báo cùng nén bạc lớn bé phát ra ánh sáng ảm đạm trong cảnh tối tăm.
Thẩm Châu Hi nghẹn lời, chân tay luống cuống mà nhìn Lý Vụ cầm lấy phượng bài từ trong đống đồ kia.

Thẻ bài bằng vàng ròng lớn bằng lòng bàn tay nàng, trong đêm tối nó vẫn rực rỡ như cũ.

Kim phượng sinh động như thật đang giương cánh bay lượn, đuôi dài nhỏ, bên trên có một hàng chữ khắc phong hào và tên của nàng.

Thế này là nàng mang toàn bộ gia sản tới rồi.

Lý Vụ nắm lấy phượng bài lần đầu nhìn thấy và ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Châu Hi lúc này mắt vẫn ướt.
“Nàng mang mấy cái này tới làm gì?”
Thẩm Châu Hi vẫn không nói được lời nào, mặc dù biết Phàn Tam Nương không ở đây nhưng nàng vẫn không nhịn được quẫn bách mà quét qua mỗi góc của lều trại.
Đúng vậy, Phàn Tam Nương cũng không có ở đây thì nàng tới đây làm gì?
“Ta, ta lo lắng cho ngươi……” Thẩm Châu Hi lắp bắp nói.
Lý Vụ là ai? Lúc hắn không muốn bị lừa thì ai có thể lừa được hắn?
Lông mày hắn dựng lên, không chút do dự nói: “Đánh rắm.”
“Ngươi mắng ta!” Thẩm Châu Hi tủi thân nói.
“Nàng vừa thấy Phàn Tam Nương là thái độ đã cực kỳ quái.

Nàng không ăn dấm của Lý Thanh Mạn và Vương Thi Vịnh mà lại ghen với Phàn Tam Nương, cho rằng ta và bà ấy trai đơn gái chiếc đêm hôm khuya khoắt ngây người trong lều trại.

Nàng ôm một rương vàng bạc châu báo vùi đầu vọt vào trại ——” Lý Vụ càng nói sắc mặt càng hồ nghi, “Nàng không cho rằng lão tử đang làm cái gì đó không để người khác biệt được đấy chứ?”
Thẩm Châu Hi không nghe nổi nữa.

Nàng còn không có được nội tâm cường đại như vậy.

Nàng đâu có dũng khí nói ra sự tích cảm động trong đó người chồng trên danh nghĩa của mình bán mình nuôi gia đình chứ.
“Ta không có!” Thẩm Châu Hi vội vàng phản bác, giọng vừa nhỏ vừa cao, giống con thú nhỏ hư trương thanh thế uy hiếp.
Lý Vụ vốn chỉ thuận miệng nói nhưng nàng có tật giật mình thế này chính là chứng thực lời nói đùa của hắn.
Lý Vụ khó có thể tin mà nhìn nàng khiến mặt Thẩm Châu hi nóng như đá cuội dưới nắng hè lúc giữa trưa —— nàng vừa thẹn lại bực, cả người giống nướng trên lửa thế là nàng lập tức xoay người chạy.
Nhưng chưa chạy được hai bước nàng đã bị Lý Vụ vớt về.
“Thẩm dưa ngốc ——”
Lý Vụ nhéo mặt nàng, ép nàng nhìn thẳng hắn sau đó nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Nàng cho rằng lão tử đang làm gì trong lều trại của Phàn Tam Nương?”
“Oa…… Oa …… Oa không biết……” Thẩm Châu Hi vội vàng lắc đầu.
“Nàng không biết?” Lý Vụ dán sát tới, ác ôn nói, “Vậy nàng cầm rương châu báu này tới mời Phàn Tam Nương thưởng thức à?”
“Đúng vậy, đúng vậy…… Đêm dài buồn chán, thưởng thức cái này thì thần, thần sắc càng tốt……”
“Thẩm Châu Hi!” Lý Vụ quát khẽ một tiếng.
Thẩm Châu Hi không lừa gạt nổi nữa, nàng bất chấp tất cả nói: “Oa, ta đã sớm biết!”

“Nàng biết cái gì?”
“Ta biết ngươi làm trai lơ nuôi gia đình!” Thẩm Châu Hi buột miệng thốt ra.
Một lời này rơi xuống khiến không khí lặng ngắt như tờ.

Thời gian giống như ngừng lại, côn trùng ngoài cửa sổ cũng ngừng gáy, tụi nó đi đâu thế nhỉ?
Chỉ còn Lý Vụ và nàng bốn mắt nhìn nhau, khiếp sợ và mê hoặc đan chéo trong đáy mắt hắn, sau đó biến thành ánh lửa tức giận ngập trời.
Phản ứng này không đúng! Mặc dù không biết chuyện gì nhưng chỉ nhìn ánh mắt bốc hỏa của hắn là nàng dã biết mình sai quá sai rồi!
Mẫu phi trên trời ơi! Hi Nhi phạm phải lỗi lớn với tên rắm thối này nên sắp phải lên đó cùng ngài rồi!
“Lão tử ——” Lý Vụ dừng một chút, tức giận đến độ nói lắp, “Lão tử đã làm gì để nàng có ảo giác, làm nàng cho rằng lão tử phải bán sắc mới có thể nuôi gia đình hả?”
“Thì, thì ngươi đưa túi thơm cho Phàn Tam Nương, còn, còn để bàn ấy vỗ mông…… Không phải coi trọng tiền của bà ấy thì chẳng lẽ là coi trọng, coi trọng bà ấy hả……”
Thẩm Châu Hi vẫn cố giãy giụa nhưng vẫn không thoát được ngũ chỉ sơn của Lý Vụ.

Nàng thử dùng tay đẩy ngực hắn nhưng ngay sau đó lại bị hắn túm lấy tay.

Lòng bàn tay hắn nóng hơn tay nàng rất nhiều, vừa chạm vào nàng đã cảm nhận rõ đây là một nam nhân tràn đầy nam tính.

Tim nàng đập nhanh hơn, càng thêm hoảng loạn, động tác giãy giụa cũng càng lớn hơn.
“Thẩm Châu Hi!” Lý Vụ ấn nàng trên giường, dùng thân thể chặn nàng lại.
Châu báu trong hộp văng đầy đất.

vòng tay châu tròn ngọc sáng, trâm phượng mỏng như cánh ve, trâm hoa rực lỡ lung linh…… Ánh sáng lập lòe vây quanh nàng, nhưng nàng chỉ ngây ngốc mà nhìn Lý Vụ phía trên, đôi mắt hắn trong sáng giống như đá quý mà nàng đánh rơi.
“Vì sao nàng lại tới đây?” Lý Vụ nhìn thẳng nàng mà hỏi.
“Ta, ta cho rằng ngươi…… đang đi làm thêm…… Ta muốn giúp ngươi……” Thẩm Châu Hi lắp bắp nói.
Nàng thử bò dậy nhưng lại bị Lý Vụ không hề khách khí ấn xuống.
“Giúp thế nào? Nàng muốn mua ta?” Lý Vụ cúi đầu tới gần hỏi.
Khoảng cách này khiến chuông cảnh báo trong lòng Thẩm Châu Hi rung vang, trái tim cũng nảy lên.
“Không, không mua…… Đưa, đưa ngươi……” Nàng e sợ nói sai sẽ bị trừng phạt thế là mắt trợn tròn, khẩn cầu mà nhìn hắn.
“Nàng đúng là có ý tứ.” Lý Vụ nghiến răng nghiến lợi mà nói mát, “Ta cũng đưa cho nàng nhé.”
Tay nàng bị Lý Vụ nắm lấy kéo xuống dưới.


Xúc cảm truyền tới từ trên tay khiến nàng nghi hoặc, sau đó mê mang, tiếp theo là bừng tỉnh, cuối cùng là xấu hổ và giận dữ muốn chết —— Nàng nhắm chặt hai mắt, liều mạng rút tay về phía sau nhưng không rút được, tay Lý Vụ giống vòng sắt cầm chặt lấy.
“Chỉ cho nàng.” Lý Vụ hỏi bên tai, “Muốn hay không?”
“Không muốn, không muốn!” Thẩm Châu Hi đã sắp xấu hổ tới phát khóc, giọng nói cũng mang theo nức nở.
“Thật sự không cần?” Lý Vụ tiếp tục dán lên tai nàng mà mê hoặc, “Nàng nghĩ cho kỹ đi, người khác muốn cũng không có, chỉ có nàng —— chỉ có nàng, Thẩm Châu Hi, lão tử cho không nàng đó.”
Mấy chữ “Chỉ có nàng” kích thích tiếng lòng của Thẩm Châu Hi.

Nàng sợ hãi mở mắt nhìn hắn.

Bàn tay bị hắn túm chặt thì giật giật, lần này thuận lợi rút được ra ngoài.
“Về sau ngươi sẽ cưới người khác.” Nàng lẩm bẩm nói.
Lúc nói ra những lời này nàng thấy một cảm giác đau xót xẹt qua trong lòng.
“Ta không cưới.” Lý Vụ không chút do dự nói.
“Ngươi sẽ cưới.” Thẩm Châu Hi nói lời này cực kỳ yếu ớt, nhưng thái độ lại rất kiên quyết.
Lý Vụ nhíu mày nói: “Đến tột cùng là nàng cưới hay lão tử cưới? Lão tử nói không cưới chính là không cưới, nàng còn có thể đẩy mông lão tử lên giường người khác chắc?”
“Ngươi nói bậy gì đó!” Thẩm Châu Hi lập tức đỏ mặt, lại bắt đầu giãy giụa muốn xuống giường.

Gối đầu và khăn trải giường đều bị nàng vò loạn, và càng khiến không khí ái muội hơn.
Lý Vụ lập tức đè vai nàng lại, nhìn thẳng nàng bằng đôi mắt trâu sau đó kiên quyết mà vững vàng chậm rãi nói: “Nàng nghe cho rõ —— ngoài nàng lão tử không muốn nữ nhân khác.”
“Hiện tại ngươi không muốn nhưng nói không chừng sau này sẽ muốn ——” Thẩm Châu Hi không nhịn được phản bác.
Phụ hoàng cũng từng nói sau mẫu phi hậu cung sẽ không có người mới, nhưng kết cục thì sao?
“Vậy nàng cầm đao nhân lúc ta ngủ thiến ta đi là được.” Lý Vụ gằn từng chữ một nói, “Nam nhân thất tín bội nghĩa không xứng với nàng.”
Thẩm Châu Hi ngừng giãy giụa khi nghe xong lời hứa hẹn thô bạo này.

Nàng bán tín bán nghi mà nhìn hắn, nội tâm đấu tranh không ngừng.
“Lý Vụ ta xin thề, cuộc đời này ngoài Thẩm Châu Hi ta sẽ không có nữ nhân khác.” Lý Vụ bỗng nhiên giơ tay phải lên, ba ngón chỉ thẳng, “Nếu vi phạm lời thề này thì không xứng làm người ——”
Thẩm Châu Hi bị dọa trắng mặt, vội vàng kéo tay hắn nhưng Lý Vụ lại tránh đi, kiên trì nói xong lời thề kia: “Thiên lôi đánh xuống, chết không có chỗ chôn.”
Thẩm Châu Hi bị lời thề không có đường sống này dọa sợ ngây người, nàng cứ thế không nhúc nhích mà ngây ngốc nhìn Lý Vụ.

Đôi mắt trầm tĩnh yên lặng kia cũng nhìn nàng.
“Tin ta một lần được không?”
Thiên thời địa lợi nhân hoà, không khí xúc động thúc đẩy Thẩm Châu Hi buột miệng trả lời: “Được……”
Biểu tình trên mặt Lý Vụ buông lỏng.
Có đối lập mới có phát hiện, lúc này Thẩm Châu Hi mới kinh ngạc nhận ra lúc trước Lý Vụ chờ một câu của nàng với tâm trạng thấp thỏm khẩn trương hiếm thấy.
Hơi thở ái muội mà yên tĩnh di chuyển trong không khí.


Thẩm Châu Hi vừa muốn mở miệng bảo hắn buông mình ra thì bên ngoài lều trại bỗng van lên tiếng bước chân lén lút.
Lý Vụ nháy mắt đã nghiêm nghị, lập tức bưng kín miệng nàng.

Tiếng bước chân bên ngoài lều trại bồi hồi một lúc, giống như thấy không người chú ý rốt cuộc kẻ kia mới vén rèm cửa, rón ra rón rén mà đến ——
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Lý Vụ bước dài một cái, lập tức đá đổ kẻ không mời mà tới kia.

Thẩm Châu Hi vừa mới đứng dậy hắn đã bẻ quặt tay kẻ kia.
“Ai? Ai ở chỗ này?!” Người tới kinh hoảng hô.
Lý Vụ lạnh mặt nói: “Ngươi nói lão tử là ai?”
Người tới quay đầu vừa thấy thì sợ tới mức hồn phi phách tán: “Lý Vụ! Sao lại là ngươi?!”
Nương ánh trăng từ bên ngoài tiến vào Thẩm Châu Hi thấy rõ diện mạo kẻ kia.

Đây chính là ông chủ của quán điểm tâm Đinh Ký, nhà bọn họ dọn theo Thanh Phượng quân.

Ông ta là chồng của Đinh Tam Nương mới qua đời một năm!
“Phàn Tam Nương đã bảo ngươi đừng tới nữa đúng không? Thế mà ngươi vẫn dán mặt tới, sao da mặt ngươi dày thế hả?” Lý Vụ dẫm một chân lên lưng kẻ kia và dùng sức đạp xuống.

Đinh phụ đau tới mức mặt trắng bệnh nhưng vẫn không dám lớn tiếng kêu to.
“Nương tử mới cưới của ngươi có biết nửa đêm ngươi mò tới chỗ quả phụ không?” Lý Vụ lạnh giọng chất vấn.
“Cái này, cái này liên quan gì tới ngươi……”
“Phàn Tam Nương có ân cứu mạng ta, chuyện của bà ấy chính là chuyện của ta ——” răng rắc một tiếng, cánh tay Đinh phụ phát ra một tiếng giòn vang.
Ông ta còn chưa kịp kêu thảm thiết thì Lý Vụ đã hung hăng đá vào bụng ông ta đánh gãy tiếng kêu kia.

Thẩm Châu Hi nhăn mày, cảm giác như tay và bụng mình cũng đang đau đớn.
“Nếu để ta lại phát hiện ngươi còn quấy rầy bà ấy —— thì không chỉ cái tay này của ngươi gãy đâu.” Lý Vụ quát, “Cút ngay ——”
Đinh phụ ôm bụng, kéo cánh tay lung lay trật khớp hoảng loạn chạy ra khỏi lều trại.
“Thấy chưa?” Lý Vụ dang tay ra nói với nàng, “Chồng nàng và Phàn Tam Nương là trong sạch.”
“Vậy ông ta……” Thẩm Châu Hi nghi hoặc.
“Đinh Tam Nương đi rồi thế là có người làm mai cho Phàn Tam Nương và người này, muốn chắp vá họ với nhau.

Phàn Tam Nương thấy điều kiện của ông ta không tồi nên cũng đồng ý, ai ngờ lão già này quay đầu lại cưới một cô nương 16 tuổi ——”
Lý Vụ thấy sắc mặt Thẩm Châu Hi không đúng thì bỗng nhiên phản ứng lại và lập tức chính nghĩa nói: “Đồ khốn vô tình! Đến vịt mỗ cũng phỉ nhổ! Nếu đổi là ta ——”
Thẩm Châu Hi không nhịn được dựng tai lên nghe.
“Lão tử phong đao thủ tiết cho nàng!”

Bình Luận (0)
Comment