Sau Khi Mất Nước Ta Gả Cho Kẻ Chân Đất

Chương 174


Liên quân của Đại Yến tập kết ở bình nguyên Bạch Linh thì Liêu quân cũng điều binh khiển tướng hạ trại ở bình nguyên Ninh Bình giữa Kinh Triệu và Thương Châu.
Quân chủ lực của cả hai bên nhòm ngó nhau cách hai châu, đại chiến giống như chạm cái là nổ.

Cả thiên hạ trên dưới có biết bao nhiêu đôi mắt đều nhìn chằm chằm trận đại chiến này.

Bá tánh Thương Châu và Vân Châu là sợ nhất, chỉ hơi có gió thổi cỏ lay là đã có vô số người dìu già dắt trẻ bỏ nhà chạy loạn.
Sáng sớm tinh mơ Lý Vụ cưỡi ngựa chạy trên đường, hai đứa em trai đi theo phía sau hắn, ba con ngựa phóng như bay.
“Con mẹ nó, lại là quân nghị!” Lý Vụ hùng hổ mắng, “Thương nghị mấy chục lần rồi cũng chẳng ra kết quả gì, lâu lâu lại có một lần quân nghị —— bọn chúng đúng là biết hành hạ lão tử! Muốn đánh thì đánh đi, đằng này cứ như con chó ư ử trong lều trại làm gì?! Không biết lão tử đang rất bận sao?!”
“Bận…… Huynh bận cái gì?” Lý Côn ngây thơ hỏi.
“Đương nhiên là bận ở bên cạnh tẩu tử.” Lý Thước nói, “Nam nhân lấy gia đình làm trọng như đại ca là chính trực nhất, đương nhiên không quen nhìn đám lão nhân kia lục đục với nhau.”
“Đám lão già đó ngày ngày tranh tới tranh đi, chẳng lẽ bọn họ không có việc gì khác để làm sao?” Lý Vụ mang theo vẻ mặt tràn đầy oán khí mà mắng vì trời còn chưa sáng hắn đã không thể không rời khỏi Thẩm Châu Hi và ổ chăn ấm áp.
“Đâu phải người nào cũng giống huynh, làm việc thì hết mình, cuộc sống lại phong phú.” Lý Thước nịnh nọt nói, “Đại ca nhịn một chút.”
Lý Côn ngáp một cái, thân ở trên lưng ngựa mơ màng buồn ngủ.
Sau một nén nhang ba con ngựa đã ngừng trước đại bản doanh của liên quân.

Mấy tiểu binh tự giác tiến lên dắt ngựa, ba người Lý Vụ thì bước nhanh vào chủ trướng.
Bên trong lều trại vốn có tiếng nói nhỏ, mọi người tốp năm tốp ba ghé vào nói chuyện nhưng vừa thấy hắn là đã không hẹn mà cùng tách ra.

Lý Vụ nhìn quanh lều trại, mọi người đều ngồi cùng người của mình, phân chia rõ ràng, chỉ có ba người bọn họ là người của Trấn Xuyên quân.
Lý Vụ tìm một góc ngồi xuống, sau đó lục tục có mấy tướng lãnh khác cũng đi vào.

Người tới ngày một nhiều, tiếng nói chuyện râm ran lại vang lên.

Lý Côn ăn xong ba đĩa điểm tâm tiểu binh mang lên thì Lý Kháp cũng mang theo thân binh đi tới, phía sau là tri phủ Vân Châu.
Quân nghị bắt đầu một cái là đám chủ chiến và chủ hòa lại nổi lên tranh chấp.

Lý Vụ phiền chán mà nhìn đám người này trình diễn trò khôi hài.
“Đánh một lần ngươi có biết là tốn bao nhiêu tiền không? Đánh xong rồi lấy ai đi cày ruộng? Thành trì bị phá hỏng ai tới sửa? Thuế của dân ai tới nộp?” Tri phủ Thương Châu mang biểu tình kích động, sắc mặt đỏ lên, nước miếng và hai tay bay múa nói, “Qua vài lần trưng binh là Thương Châu ta chẳng còn tráng đinh nào, một khi nổ ra chiến tranh đương nhiên sẽ là sinh linh đồ thán!”

“Khương đại nhân —— trưng binh là lệnh của triều đình, là để khôi phục vạn dặm núi sông Đại Yến ta!” Tri phủ Vân Châu nói có nhịp điệu, lại chắp tay vái nơi xa sau đó quay đầu nhìn chằm chằm đối phương mắng, “Ngươi chống đối sợ khó như vậy chẳng lẽ là có tính toán khác?”
“Ngươi ngậm máu phun người! Bản quan còn cảm thấy ngươi không ngừng xúi giục liên quân tùy tiện khai chiến là vò có tâm tư đại nghịch bất đạo ấy!”
Hai người lại chỉ vào mặt nhau mà mắng túi bụi.
Lý Vụ sống chết mặc bây, làm bộ ăn không ngồi rồi ngủ gà ngủ gật nhưng tầm mắt lại bí ẩn quan sát hai cỗ thế lực phía sau hai người này.

Phía sau tri phủ Thương Châu chính là Thư An tiết độ sứ Trần Du cầm đầu, và bọn họ muốn chủ hòa.

Lý do là vì vùng đất của bọn họ gần kinh đô và ở vùng lân cận nên một khi khai chiến ắt bọn họ sẽ gặp tao ương đầu tiên.

Bởi vậy, bọn họ cực lực chủ trương nghị hòa, hy vọng cùng quân Liêu chia ra cai trị.
Đám người chủ chiến thì lấy Trấn Xuyên tiết độ sứ Lý Kháp cầm đầu.

Bọn họ cách kinh đô và vùng lân cận một khoảng, nhưng cũng không phải quá xa thế nên cả đám đều trông cậy có thể thông qua chiến tranh khôi phục thanh danh và thực hiện việc thâu tóm.

Với phái chủ chiến mà nói thì vùng kinh đô và lân cận trong đó gồm Thương Châu đều là mảnh đất màu mỡ.
Hai phái giằng co đến nay nhưng hai bên thủ lĩnh cũng chưa tỏ thái độ mà chỉ để thủ hạ tôm tép nháo lên.

Lúc đầu Lý Vụ còn mùi ngon mà quan sát học tập cái gì mà vây Nguỵ cứu Triệu rồi ám độ trần thương trên quan trường nhưng sau đó hắn dần dần phiền ——
Hắn vì Thẩm Châu Hi mà cảm thấy bi ai.
Ngoài nàng công chúa bị thế nhân quên đi thì mỗi người hắn gặp đều chỉ vì lợi ích của mình mà chém giết, việc Đại Yến tồn vong sớm bị bọn họ vứt ra sau đầu rồi.

Đáng thương cho nàng còn ngày đêm tơ tưởng mà hy vọng lần này quyết chiến có thể thu hồi đất đai đã mất, trùng kiến Đại Yến vinh quang như ngày xưa.
Dựa vào đám người có dã tâm riêng này ư?
Lý Vụ không ôm quá nhiều hy vọng với đại chiến lần này.
Mắt thấy quân nghị lại rơi vào ngõ cụt thế là Lý Kháp bỗng nhiên ho nhẹ một tiếng và chậm rãi mở miệng: “Chủ chiến là ý của bệ hạ, thánh chỉ đã ra thì tuyệt đối không thể sửa lại.

Quân nghị là để mọi người bàn biện pháp chống địch chứ không phải nghe Khương đại nhân ở chỗ này dao động lòng quân.”
Trần Du khẽ vuốt râu dài rồi cười lạnh mở miệng: “Quân nghị là để mọi người phát biểu ý kiến chứ không phải để kẻ nào đó nói một không hai.


Khương tri phủ cũng vì nước lo lắng mới nói ra những lời từ đáy lòng.

Tuy Thánh Thượng nói là miệng vàng lời ngọc, nhưng cũng biết cần tiếp thu lời can gián của khắp nơi.

Nếu vì điều này có thể cứu tính mạng bá tánh một phương thì trăm năm sau cũng coi như giai thoại.

Lý đại nhân đừng đem Thánh Thượng ra làm tấm chắn, đại bất kính là chuyện nhỏ, nếu làm bẩn thanh danh bệ hạ thì sẽ thành việc lớn đó.”
Thủ lĩnh hai bên lần đầu tranh chấp trong quân nghị, chứng tỏ giằng co đã vào lúc kết thúc.

Đám quan lại và võ tướng của hai bên đều đứng thành phe, cống hiến sức mình.
Đại Yến suy thoái, triều đình cũng không có tiếng nói gì lớn, hai phái đều vội vã tranh chấp cao thấp để nhân lúc đại tướng quân triều đình cử tới còn chưa xuất hiện bọn họ có thể nắm chặt binh quyền thực tế của liên quân.

Tuy nói mọi người đều không để Nguyên Long Đế vào mắt nhưng giờ này khắc này vũ khí tốt nhất vẫn là hoàng đế.
Nương chuyện Nguyên Long Đế nóng lòng thu hồi kinh đô và vùng lân cận, lại có quân đội với binh lực áp đảo trong liên quân ủng hộ nên Lý Kháp dần khống chế cục diện trên bàn thương nghị.
“Hiện tại chúng ta tranh chấp không ngừng, nói đến nói đi vẫn vì không có người dẫn đầu.

Đại tướng quân triều đình phái tới còn đang ở trên đường, đại quân Liêu còn đang ở bên ngoài Thương Châu như hổ rình mồi.

Nói không chừng lúc nào đó bọn chúng sẽ đánh bất ngờ.” Mào đầu nhiều như thế cuối cùng Lý Kháp cũng nói ra ý chính, “Cho nên ta đề nghị —— chư vị đề cử một người khiến tất cả tâm phục khẩu phục để người đó tạm thời dẫn dắt liên quân tác chiến.”
Lý Kháp vừa đề nghị thì đã có vài kẻ vỗ tay trầm trồ khen ngợi, nhìn qua thì đều là quan viên của Trấn Xuyên quân.
Trần Du cũng không muốn cứ thế đã nhận thua nên nói: “Nếu là thủ lĩnh liên quân thì có thể chọn theo việc biểu quyết dựa trên đầu phiếu.

Mọi người có quân chức trong trướng này có thể chọn ra một người lãnh đạo hợp lòng nhất.”
Ông ta liếc nhìn khuôn mặt không vui của Lý Kháp và cười lạnh nói: “Như thế mới tính công bằng.”
Nếu tính binh lính ở liên quân thì Lý Kháp có nhiều nhưng nếu tính người trong quân nghị thì Trần Du nhiều hơn.

Lý Kháp nghe thế thì cũng cười lạnh một tiếng nhưng không nói chuyện.


Đã có thủ hạ hiểu chuyện vì ông ta mà đấu tranh anh dũng.
“Theo lời Trần đại nhân nói thì lúc lên chiến trường để quân của Thư An lên trước đi! Bệ hạ kêu gọi liên quân, các người ra 6 vạn, tất nhiêu đều là tinh nhuệ, tới lúc ấy phải cho đám ô hợp chúng ta mở mang tầm mắt một phen!”
Trần Du có được lòng người thì sao? Vào thời loạn thế này ai nắm binh quyền kẻ đó là lão đại!
Toàn bộ quân của phái chủ hòa ở đây gộp lại cũng chỉ có thể miễn cưỡng chống lại Trấn Xuyên quân.

Lý Kháp chỉ cần đánh mấy gậy là phái chủ hòa bắt đầu phân rã.

(Truyện này của trang Rừng Hổ Phách) Những giọng nói đề cử Lý Kháp đảm nhiệm thủ lĩnh liên quân dần lớn hơn, sắc mặt Trần Du cũng dần xanh mét.
Lý Kháp nắm chắc thắng lợi, đáy mắt lộ ra đắc ý.

Nhưng lúc sắp trần ai lạc định thì ngoài quân trướng bỗng vang lên tiếng ồn ào.
“Sao lại thế này?” Lý Kháp bất mãn nhíu mày, “Người nào lớn tiếng ở bên ngoài ——”
Một bàn tay thon gầy vén rèm cửa lên.

Gió thu lạnh lẽo rót vào trong lều trại khiến mọi người đều đờ ra không dám nói gì.
Người tới cao lớn, mặc áo màu nguyệt bạch, bên ngoài khoác áo lông cừu màu thiên thanh, đỉnh đầu búi bằng quan ngọc.

Hắn đứng quay lưng lại mặt trời mới mọc mà cất giọng như suối nguồn.
Phó Huyền Mạc nhìn chung quanh, ánh mắt dừng trên người Lý Vụ lúc này hơi ngồi thẳng rồi đi vào.

Phía sau hắn là tướng lãnh nòng cốt của Phó gia quân cùng hoạn quan mang bộ dạng giám quân nối đuôi nhau đi vào, trong tức khắc khiến lều trại tràn đầy.
Tướng sĩ trong trướng liên tiếp đứng lên, Lý Kháp và Trần Du liếc nhau, từ trong mắt đối phương bọn họ đều nhìn ra cảnh giác.
“Này……”
“Liên quân nghe chỉ ——” Giám quân tiến lên một bước lấy thánh chỉ bằng lụa vàng từ trong tay áo ra và dài giọng thét to đầy nhịp điệu.
Mọi người trong trướng đều đồng loạt quỳ xuống.
“Phụng thiên thừa vận hoàng đế, chiếu rằng ——”
Lý Vụ lôi kéo Lý Côn vẫn còn ngây ngốc quỳ xuống trong đám người, nhưng trước sau hắn đều cảm thấy có một ánh mắt không rời mình.

Nó như kền kền xoay quanh, đang tìm chỗ thích hợp để cắn con mồi.

Hắn hơi ngẩng đầu nhìn chỉ thấy người xung quanh nghe chỉ hoặc tuyên chỉ, không có bất kỳ kẻ nào đang nhìn hắn.


Cảm giác kia giống như ảo giác của hắn vậy.
Lý Vụ nhìn chằm chằm bóng dáng cao dài kia, và biết đây không phải ảo giác.

Thế sự khó liệu, năm đó “quý nhân” ở tạm Kim Mang Các lại chính là vị hôn phu trên danh nghĩa của Thẩm Châu Hi – thiên hạ đệ nhất cẩu.
Nhưng chính hắn phái người tìm Việt Quốc công chúa khắp nơi, cũng trời xui đất khiến để thủ hạ của hắn thiếu chút nữa đã hại chết dưa ngốc.

Hóa ra bọn họ đã từng gặp nhau sớm như vậy.
“…… Đặc mệnh tham tri chính sự Phó Huyền Mạc thống lãnh liên quân, đoạt lại núi sông bị chiếm.”
Bên cạnh có một người bỗng run lên, Lý Vụ nghiêng đầu nhìn lại thì thấy sắc mặt Lý Thước tái nhợt, cả người không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm mặt đất.

Hai tay rũ xuống của hắn dùng sức nắm chặt, xương ngón tay gồ lên.
“Tước Nhi, đệ làm sao vậy?” Lý Vụ hạ giọng hỏi.
Lý Thước giống như không nghe thấy, như là rơi vào thế giới của chính mình.
Trong lúc bất giác thánh chỉ cũng tuyên xong, hoạn quan chậm rãi nói: “Phó tham tri tiếp chỉ đi.”
“Vi thần tiếp chỉ.” Phó Huyền Mạc vươn tay, khom người cúi đầu.
Hoạn quan khom người đưa thánh chỉ cho hắn.

Sau đó Phó Huyền Mạc đứng thẳng, Lý Kháp và Trần Du thì dẫn dắt mọi người trong trướng đứng dậy.
“Phó tham tri, bệ hạ mệnh ngài suất lĩnh liên quân, chuyện lớn như vậy sao trước đó không có chút thông tin gì nhỉ?” Lý Kháp cười cười hỏi.
Phó Huyền Mạc đạm đạm cười và bình tĩnh nói: “Thống soái liên quân là ai có ảnh hưởng tới sách lược hành quân của Lý đại nhân lúc sau ư?”
“Đương nhiên là không……”
“Vậy đại nhân biết lúc nào cũng chẳng quan trọng.” Phó Huyền Mạc nói xong cũng không đợi Lý Kháp mở miệng đã hỏi, “Bảy đại tiết độ sứ đều đã tới sao?”
Lý Kháp nói: “Tới ——”
Lũng Bắc tiết độ sứ vẫn luôn bàng quan đứng nhìn lúc này lập tức đứng ra chắp tay nói: “Hồi bẩm đại tướng quân, bảy đại tiết độ sứ đã tới đủ.”
Lý Kháp bị đoạt lời thì sắc mặt rất khó coi, căm tức nhìn Lũng Bắc tiết độ sứ lại bị đối phương lờ đi.
“Binh lực của 36 châu thành đã tập kết về đây hết chưa?” Phó Huyền Mạc hỏi lại.
Lý Kháp nói: “Hồi ——”
“Hồi bẩm đại tướng quân, 36 châu thành tổng cộng có 60 vạn đại quân đã tập kết đủ!” Khánh Duyên tiết độ sứ bước ra khỏi hàng chắp tay nói.
Lý Kháp và Trần Du liếc nhau, sắc mặt hai người bỗng chốc trầm xuống!
Bây giờ còn có cái gì không rõ ràng đâu? Chuyện Phó Huyền Mạc sẽ tới hẳn chỉ có thế lực của bọn họ là không biết! Còn những kẻ đi theo Phó gia ẩn trong liên quân đã sớm biết tin này!
“Nếu người đã tới đủ,” Phó Huyền Mạc nhìn mọi người chung quanh và bình tĩnh cất giọng mang theo uy nghi nói, “Vậy chính thức bắt đầu quân nghị đi.”

Bình Luận (0)
Comment