Sau Khi Mất Nước Ta Gả Cho Kẻ Chân Đất

Chương 192


Theo tuyết tháng chạp rơi xuống Tương Châu càng thêm rét lạnh.
Tiêu điều lũ lụt mang đến hình như chẳng ảnh hưởng gì tới nhộn nhịp của Tương Châu.

Huyện Tương Dương thu nhận rất nhiều nạn dân nên lại càng náo nhiệt, mọi người mang thần sắc vội vàng đi tới đi lui không dứt.

Đám nhỏ mặc áo bông ấm, đi giày đầu hổ bị gió lạnh thổi mặt đỏ bừng nhưng vẫn vui sướng tràn đầy sinh lực đuổi theo người bán hồ lô đường khắp phố lớn ngõ nhỏ.
Nhiệt độ không khí vừa hạ xuống thì mùi thơm đầu đường cuối ngõ lập tức theo gió bay xa hơn.

Mùi bánh bao trong lồng hấp, mùi bánh điểm tâm ngọt mê người, còn có mùi hoành thánh, mỳ thịt bò các loại.
Mùi hương của đủ loại đồ ăn trộn lại với nhau phác họa ra một bức tranh an cư lạc nghiệp hạnh phúc.
Một vị công tử trẻ tuổi ngồi trong sảnh lớn của khách điếm cau mày nhìn mỗi người đi qua ngoài cửa.

Tướng mạo hắn tuấn tú, phú quý phong lưu, ăn mặc áo gấm màu tím với hoa văn cá chép và mây, bên hông treo một miếng ngọc bội Tì Hưu tỉ lệ cực tốt.

Xem ra đây là một vị công tử nhà giàu, hết sức nổi bật trong cảnh dân chúng vừa trải qua lũ lụt.
Người bán hàng rong đi ngang cửa khách điếm cố ý ngoái vào trong thét to, ánh mắt bọn họ không hẹn mà cùng nhìn hắn.

Nhưng bất kể bọn họ thét to thế nào, bất kể bán cái gì thì đều không khiến hắn liếc mắt một cái.
Những người bán hàng rong thấy vậy đều thất vọng mà bỏ đi.
Vị công tử trẻ tuổi nhìn ra bên ngoài với thần sắc càng ngày càng mất kiên nhẫn.

Rốt cuộc hắn cũng chờ được người cần tới.
Hai gã sai vặt là anh em sinh đôi chạy chậm vào sảnh chính và đi tới bên cạnh hắn: “Công tử ——” một trong hai đứa gọi xong thì huých đứa còn lại, “Ngươi nói tiếp đi!”
Vị công tử trẻ tuổi lập tức cáu tiết đứng dậy bước nhanh ra ngoài cửa.
“Ơ! Công tử, ngài còn chưa trả……”
Tiểu nhị mới vừa đuổi theo tới thì một thứ gì đó màu bạc bay trong không trung về phía hắn.


Tiểu nhị vội vươn tay đón lấy thứ kia: Vốn chỉ tốn một xâu tiền nhưng vị công tử kia lại đưa một khối bạc vụn.
Tiểu nhị cố nén tâm tình vui sướng như điên mà bỏ bạc vụn vào bên hông sau đó vui hớn hở đi tiếp đãi các vị khách khác.
Vị công tử kia lúc này đã đi tới mái hiên của khách điếm.

Hắn đứng thẳng nơi đó bất an nhìn xe ngựa vừa ra khỏi góc đường.

Hắn khẩn trương vỗ vỗ xiêm y của mình, lại quay đầu nhìn về phía hai gã sai vặt của mình và hỏi: “Bản công tử có chỗ nào không chỉnh không?”
Hai gã sai vặt giống nhau như đúc kia lập tức lắc đầu nói: “Công tử phong lưu phóng khoáng như thường, không có bất kỳ chỗ nào không ổn!”
Vị công tử trẻ tuổi thở nhẹ một hơi và lại nhìn về phía xe ngựa càng ngày càng tới gần.
“Làm đúng theo kế hoạch!” Hắn cắn chặt răng nói.
“Công tử,” kẻ bên trái vừa gọi thì kẻ bên phải đã nói tiếp, “Ngài nghĩ kỹ chưa? Vó ngựa không có mắt, nếu có vạn nhất thì tiểu nhân không muốn chôn cùng ngài đâu.”
“Nói bừa cái gì thế hả?! Miệng thối toàn nói lời thối!” Vị công tử kia tức muốn hộc máu nói, “Đừng nói nữa, mau bắt đầu đi, mang ——”
Hai chữ “đệm mềm” còn nghẹn ở cổ thì hắn đã bị hai gã sai vặt một trái một phải mạnh mẽ đẩy ra giữa đường.
Hắn nghẹn họng nhìn trừng trừng hai gã sai vặt kia, thân thể không khống chế được mà nhào về phía xe ngựa.
“Hu ——”
Trên đường chợt hỗn loạn.
Hai gã song sinh kia chắp tay quay lưng về phía ồn ào.
“Có cảm giác như thiếu thiếu cái gì chưa làm ấy.” Tên bên trái nói.
“Là cái gì nhỉ?” Tên bên phải lập tức suy tư.
Một lát sau hai đứa trăm miệng một lời mà hét lên.

Hai đứa nhóc vội dừng bước, hai mặt nhìn nhau giống như đang soi gương, tay cùng sờ lên gáy.
“…… Có phải chúng ta đã quên đưa đệm mềm cho công tử rồi không nhỉ?”
Hai đứa đồng thời xoay người, sau đó lại không hẹn mà cùng hoảng hốt: “Công tử…… Còn sống sao?”
……
“Sao lại thế này?” Thẩm Châu Hi lấy mũ có rèm Thị Nương đưa cho và vội vàng xuống xe ngựa.
Xa phu bó tay không biện pháp đứng phía trước xe vẻ mặt khó xử nhìn nàng nói: “Phu nhân…… Người này đột nhiên vọt ra nói ngựa của chúng ta dẫm hắn bị thương, muốn chúng ta bồi thường tiền……”

Vị công tử mặc cẩm y đang lăn lộn trên mặt đất bỗng nhiên dừng lại ngẩng đầu và nổi giận mắng: “Trợn đôi mắt chó của ngươi lên mà nhìn, gia giống kẻ thiếu tiền hả? Ngựa của các ngươi dẫm ta bị thương, ta muốn các ngươi đưa ta tới y quán mà gọi là ăn vạ tiền à?!”
Từ cái bộ dạng này của hắn mà nhìn thì quả thực không giống kẻ thiếu tiền.
Thẩm Châu Hi không nhìn ra vết thương của hắn, hơn nữa hắn còn có thể mắng người ta oang oang thế kia đúng là tinh thần phấn chấn.

Nhưng bộ dạng hắn không tiếc lăn lộn trên mặt đất lại giống như bị thương không nhẹ.
Mỗi năm sẽ có rất nhiều người uổng mạng dưới vó ngựa, cũng có không ít người vĩnh viễn bị thương tàn.

(Hãy đọc truyện này tại trang Rừng Hổ Phách) Có người thoạt nhìn có vẻ không sao nhưng tới ngày thứ hai sẽ không thể xuống giường, thậm chí đi đời nhà ma.
Nghĩ thế nên Thẩm Châu Hi không dám trì hoãn mà vội vàng nói: “Vị công tử này cứ yên tâm, ta lập tức đưa ngươi tới y quán ——”
Lúc này tên công tử kia mới thu lại biểu tình hùng hổ mà ậm ừ đồng ý.
Vừa lúc y quán của Đường đại phu ở cách đó không xa nên Thẩm Châu Hi lập tức cho người tới nâng vị công tử kia lên và nhanh chóng tới y quán.
Vừa tới mùa đông nên người bị bệnh nhẹ rất nhiều, y quán vĩnh viên bận rộn.

Tố Tâm Đường của Đường đại phu lúc này chen chúc xô đẩy, bá tánh bình dân thấy Thẩm Châu Hi đội mũ có rèm thì cũng chỉ ngó vài lần và nghĩ là tiểu thư nhà ai ra ngoài.

Bọn họ không hề liên hệ người trước mắt và Tương Châu phu nhân gần đây liên tiếp xuất hiện trong miệng thuyết thư.
Đường đại phu đang bắt mạch cho người ta thấy Thẩm Châu Hi tới thì ngước mắt nhìn nàng, lại nhìn cái tên công tử được hạ nhân đỡ tới và không chút để ý nói: “Lạ nhỉ —— thời buổi này mà cũng có người dám lừa tri phủ phu nhân cơ đấy?”
“Này ông nói cho nó đàng hoàng nhé?” Tên công tử kia vừa lộ ra đau đớn vưa tức xù lông lên, mắt trợn ngược nhìn Đường đại phu mà tức giận nói, “Ta bị vó ngựa dẫm bị thương, chỗ nào cũng đau muốn chết!”
Đường đại phu nói: “Chết là khẳng định không chết được, ta còn chưa thấy kẻ nào trước khi sắp chết lại sinh long hoạt hổ được như ngươi.”
“Ngươi…… Ngươi trù bản công tử hả?!” Cẩm y công tử tức phồng cả mũi, “Bản công tử nói muốn chết đương nhiên không phải sẽ chết thật, ngươi là cái đồ lang băm nên mới không nhìn ra, còn dám vu cáo ta —— Tương Châu này có còn vương pháp hay không?!”
“Có, sao không có ——” Đường đại phu nói, “Cái người bên cạnh ngươi kia chính là một nửa vương pháp của Tương Châu đó.”
Cẩm y nam tử lập tức nhìn Thẩm Châu Hi.
“Đường đại phu đang đùa rồi, vương pháp là của ngôi vị cửu ngũ chí tôn.” Thẩm Châu Hi vội vàng nói: “Ta cùng lắm chỉ là vợ của một kẻ làm thần thôi.”
“Được rồi, không có gì trở ngại đâu, về nhà ngủ nhiều một chút là được.” Đường đại phu buông tay người bệnh rồi đón lấy khăn ướt đồ đệ đưa tới.
“Thế thuốc của ta đâu?” Người bệnh nghi hoặc hỏi.
“Thuốc cái gì mà thuốc, đừng có đến thanh lâu nữa là tức khắc khỏi bệnh.” Đường đại phu vừa lau tay vừa tức giận trừng cái tên kia.

Mặt già của kẻ kia đỏ lên, vội dùng tay áo che mặt bỏ đi trong tiếng cười của mọi người ở đó.
“Lão phu không kê được thuốc tráng dương đâu……” Đường đại phu vừa lải nhải vừa sửa sang lại cái gối mềm ở trên bàn và nói, “Ngồi đi.”
Cẩm y công tử nhìn quanh thấy chả có ai thế mới chỉ tay vào mình và không thể tin được hỏi: “Ta ấy hả?”
“Không phải ngươi thì ai?” Đường đại phu vuốt chòm râu bạc nói, “Chỗ này chỉ có ngươi đau đến sắp chết.”
“Ta…… Ta cảm thấy tốt hơn chút rồi, không cần đối xử đặc biệt đâu.” Cẩm y công tử nói.
“Không được, không được, nếu ngươi mà đau chết ở trong y quán của ta thì bảng hiệu của lão phu chẳng phải bị đập bể rồi à? Đừng nhiều lời nữa mau qua đây!”
Đường đại phu vỗ mạnh lên cái bàn.
Thẩm Châu Hi thấy vị công tử kia thần sắc khẩn trương thì cổ vũ: “Ngươi yên tâm, Đường đại phu y thuật rất tốt, có nội thương gì ông ấy cũng có thể lập tức nhìn ra!”
Cẩm y công tử không tình nguyện ngồi xuống cái bàn.
“Tên ngươi là gì?” Đường đại phu híp mắt lười nhác hỏi.
“Ông xem bệnh thì xem, quản ta tên gì làm chi?” Cẩm y công tử trừng mắt hỏi.
“Lão phu đương nhiên muốn biết, nếu mơ màng cứu khâm phạm của triều đình thì sao?”
“Không phải nói lương y như từ mẫu à?”
Đường đại phu thản nhiên nói: “Đấy không phải lão phu nói.”
Cẩm y công tử đành phải nói: “Điền…… Thú…… Quỳnh.”
Đường đại phu lập tức buồn rầu, “Lão phu làm nghề y nhiều năm nhưng vẫn không trị được tật nói lắp.”
“Bản công tử mới không nói lắp!” Điền Thú Quỳnh giận dữ.
Điền Thú Quỳnh và Đường đại phu cãi tới lui, trong lúc ấy Thị Nương kéo Thẩm Châu Hi qua một bên lặng lẽ nói: “Làm sao bây giờ hả phu nhân, chúng ta gặp gỡ phải kẻ ăn vạ đúng không?”
Thẩm Châu Hi do dự nói: “Người này quần áo đẹp đẽ quý giá, không giống như kẻ ăn vạ.”
“Khó nói lắm!” Thị Nương lập tức phản bác, “Nói không chừng hắn dựa vào ăn vạ mới có được quần áo tốt như vậy đó!”
Thẩm Châu Hi nghĩ nghĩ nói: “Một khi đã như vậy chúng ta giao hắn cho Đường đại phu đi.”
Nhân lúc Điền Thú Quỳnh không phát hiện thế là Thẩm Châu Hi trở lại xe ngựa, để lại một hạ nhân ở đây ngừa trường hợp tên kia quả thực bị thương thì Lý phủ ắt sẽ trả tiền trị liệu.
Xe ngựa lại lên đường, Thẩm Châu Hi vừa lên xe ngựa đã thở ra một hơi, gỡ mũ xuống để uống trà.

Hôm nay nàng ra cửa tới chùa An Hỉ ngoài thành để cảm tạ phương trượng lúc trước đã xuất lực hỗ trợ.

Nếu không phải phương trượng khẳng khái lấy ra năm vạn ngân lượng tiền dầu mè giúp đỡ thì nàng cũng không có được 50 vạn lượng bạc trắng đưa tới cứu Thương Châu.
Mấy ngày bôn ba làm Thẩm Châu Hi mỏi mệt cực kỳ, mỗi đêm nàng dính gối là ngủ say, đến mơ cũng không mơ gì.

Nhưng mệt mỏi thân thể đổi lấy tinh thần sảng khoái chưa từng có.

Nàng chỉ hy vọng nỗ lực của mình sẽ không bị cô phụ, chỉ cần Thương Giang Yển có thể được tu sửa sớm thì dù có vất vả nàng cũng không coi là gì.

Điền Thúc Quỳnh ở lại Tố Tâm Đường một lúc mới phát hiện xe ngựa đã rời đi, mục tiêu đã sớm như ve sầu lột xác.

Hắn tức muốn hộc máu mà nhảy dựng lên mắng: “Người đi từ lúc nào thế?!”
“Người không phải vẫn ở đây ư?” Đường đại phu bắt lấy cổ tay hắn kéo người ngồi xuống, “Ngươi yên tâm, một thân tật xấu của ngươi hôm nay lão phu sẽ khám hết —— ngươi thận hư, thân thể nhược, cũng không giống như bị vó ngựa dẫm lên tạo thành.”
“Ngươi lại nói hươu nói vượn bản công tử sẽ cho người xốc cả cái ——”
“Ngươi muốn xốc cái gì?” Đường đại phu thu lại tươi cười và lạnh lùng nói, “Hãm hại lừa gạt cũng phải chọn chỗ mà làm! Tuy lão phu không biết ngươi tới đây có mục đích gì nhưng nếu ngươi muốn gây bất lợi cho Tương Châu phu nhân thì bộ xương già của ta sẽ không tha cho ngươi đâu!”
“Ngươi ——” Điền Thú Quỳnh vừa kinh ngạc vừa tức giận, nhưng còn không mở miệng phản bác thì cả Tố Tâm Đường đã sôi trào lên.
“Người vừa nãy là Tương Châu phu nhân sao?!”
“Chính là vị Tương Châu phu nhân ra tay cứu tế nạn dân bốn châu ư?!”
“Nghe nói nàng ấy còn kêu gọi được mấy chục vạn lượng bạc đưa tới Thương Châu muốn xây lại Thương Giang Yển đó!”
“Thế nhưng có người dám gây bất lợi cho Tương Châu phu nhân sao? Mưu hại người lương thiện chẳng lẽ không sợ trời phạt à?”
Tố Tâm Đường thoáng chốc dâng trào tình cảm phẫn nộ của quần chúng.
“…… Bản công tử không thèm so đo với ngươi!” Điền Thú Quỳnh tức giận đến độ phất tay áo bỏ đi, mọi người ở y quán chỉ vào lưng hắn mà nghị luận sôi nổi.
Đường đại phu vẫy tay với hạ nhân của Lý phủ và nói: “Mau nói chuyện này cho Lý Vụ.”
“…… Nói có người ăn vạ tiền của phu nhân sao?” Hạ nhân mờ mịt hỏi.
“Ngươi kể lại việc hôm nay cho hắn thì hắn sẽ tự biết hỏi thêm.”
Hạ nhân gật đầu đáp lời sau đó bước nhanh ra khỏi y quán và tới nha môn.

Tới nơi rồi hắn mới biết Lý Vụ không có ở đó.
“Tri phủ đại nhân đã sớm dẫn người đi ra ngoài rồi.” Kẻ gác cổng nói.
“Tri phủ đi đâu thế?” Hạ nhân giật mình hỏi.
“Tri phủ không nói.” Người gác cổng lắc lắc đầu.
Hạ nhân bất lực, ủ rũ cụp đuôi mà đi về Lý phủ.
Ở một hẻm nhỏ yên lặng phía sau phố xá sầm uất Lý Vụ đang mang theo Lý Côn và Lý Thước đứng trước cửa một quán vô danh.

Trong tiệm nơi nơi hỗn độn, bàn ghế đổ, vết máu khô kéo một đường từ quầy tới ngoài cửa rồi biến mất.
Lý Thước khom lưng dán tới mặt quầy ngửi ngửi vệt máu khô trên đó rồi nghiêm túc ngẩng đầu nói: “Là máu người.”
Lý Vụ nhíu mày, tầm mắt nhìn ngoài cửa trống không.
Mấy ngày không mở cửa hàng, bên trong hỗn độn vết máu, người thì sống chết không rõ.
Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với Độc Nhãn Long thế?

Bình Luận (0)
Comment