Sau Khi Mất Nước Ta Gả Cho Kẻ Chân Đất

Chương 198


“Đại nhân! Là bên này!”
Một tướng sĩ cả người đầy máu tươi ngồi trên lưng ngựa lao ra khỏi rừng cây và gọi với thần sắc nôn nóng.
Sáu con khoái mã lập tức đuổi kịp hắn, bọn họ ra roi thúc ngựa nhảy vào rừng cây rậm rạp.
Con ngựa đỏ thẫm mà Hứa Du cưỡi được nhóm thân binh bảo hộ ở giữa.

Bọn họ trải qua nhiều hồi chém giết, đột phá vài vòng phong tỏa của phản quân, vất vả lắm mới chạy được tới đây.

Hơn hai trăm thân binh lúc này chỉ còn lại bảy người.
Tình huống của Hứa Du cũng không lạc quan.

Ở lần phá vây cuối cùng ông ta trúng một mũi tên ở bụng, người bắn là một đại lực sĩ thế nên mũi tên kia trực tiếp xuyên qua da thuộc cắm sâu vào sườn của ông ta.

Lúc sau ông ta đã bẻ gãy đuôi tên và mang theo đầu mũi tên trong thân thể mà chạy trốn một ngày.
Nhưng viện quân vẫn chẳng thấy tăm hơi đâu.
Ông ta đã không chịu nổi nữa rồi.
Bùm một tiếng, Hứa Du ngã xuống từ con ngựa đỏ thẫm, xung quanh vang lên tiếng ngựa hí vang, mấy con ngựa không khống chế được mà vọt qua người ông ta.
Trong đôi mắt ảm đạm của ông ta phản chiếu vó ngựa lập lòe.

Đám thân binh lục tục xoay người xuống ngựa chạy tới chỗ này.
“Đại nhân!”
Thân thể ngã nghiêng của Hứa Du được thân binh cẩn thận nâng lên, máu tươi trào ra từ áo giáp, thấm vào mặt đất khô cạn bên dưới.
“Các ngươi đi đi……” Hứa Du nói.
“Không! Đại nhân, chúng ta phải cùng đi!”
Tiếng cự tuyệt vang lên, có tướng sĩ muốn nâng ông ta dậy nhưng thân thể ông ta vừa mới động đã có rất nhiều máu tươi ào ạt chảy ra từ dưới áo giáp.
Không biết là ai nức nở khóc.
Tuyệt vọng lan ra trong không khí.
“Đừng quan tâm đến ta…… Các ngươi đi đi……” Hứa Du suy yếu mở miệng, ánh mắt tan rã của ông ta đảo qua mấy gương mặt quen thuộc nhất, “Ta chỉ có thể đi được tới đây……”
“Nếu đại nhân muốn ở lại thì chúng ta đều ở lại! Đất rừng có thể che giấu tung tích của chúng ta, hẳn nhiều ít có thể kéo dài một thời gian ——” binh sĩ gánh vác trọng trách thám báo run rẩy nói, “Đại nhân đã nhịn qua rất nhiều trận đánh ác liệt, lần này ắt cũng thế.

Ngài đã từng nói với chúng thuộc hạ càng là thời điểm khó khăn thì càng không thể nhụt chí ——”
“Đúng vậy! Đại nhân nhất định phải kiên trì, anh em bọn thuộc hạ dù phải liều mạng cũng nhất định giúp đại nhân phá vây!”
“Đại nhân nhất định phải kiên trì, chúng ta nhất định có thể đi ra ngoài!”

“Tiểu Lục đã phá vây chạy ra, chúng ta chỉ cần kiên trì thêm một chút nữa, nhất định có thể chờ được viện quân!”
Nhóm thân binh mồm năm miệng mười nói, mục đích lại chỉ có một đó là cổ vũ ý chí cầu sinh của Hứa Du, như thế hy vọng có thể ngăn lại tốc độ chảy máu của ông ta.

Bọn họ biết đây là hy vọng xa vời nhưng ngoài làm vậy bọn họ cũng không có cách nào khác để giữ lại sinh cơ đang trôi dần khỏi thân thể ông ta.
Tiếng khóc nức nở dần to hơn, ngày càng nhiều thân binh rơi lệ.

Từng khuôn mặt dày đặc vết máu khô cạn và bụi đất lúc này lấm lem nước mắt.
“Nam nhi đổ máu không đổ lệ…… Ta đã dạy các ngươi…… quên hết rồi sao?” Hứa Du suy yếu nói, “Ta xuất thân nhà nghèo, liều mạng này mới đi được tới ngày hôm nay…… Vốn tưởng rằng…… Rốt cuộc cũng có cơ hội vì thiên hạ làm chút chuyện …… Không nghĩ tới…… Ta vì thương sinh nhưng thương sinh lại không vì ta…… Việc đã đến nước này đều là ý trời……”
Hứa Du cố sức nhếch khóe miệng lộ ra một nụ cười ảm đạm: “Cũng may…… Thương Giang Yển đã được sửa xong trước khi mùa mưa tới, bá tánh bốn châu…… sẽ không còn phải lo lắng hãi hùng……”
“Đại nhân……”
Nhận thấy ông ta đang dặn dò hậu sự thế là đám thân binh đều không nhịn được khóc rống lên.
Hứa Du vươn bàn tay máu đầm đìa lên móc một quả lệnh bài từ trong áo giáp và đưa cho thân binh tuổi nhỏ nhất.

Ông ta nắm chặt tay hắn và lệnh bài kia, ánh mắt nhìn chằm chằm hắn và gằn từng chữ một nói: “Trong 6 tri phủ của Trấn Xuyên chỉ có Lý Chủ Tông có thể tin tưởng được…… Người này có dũng có mưu… Quan trọng nhất chính là…… hắn có tâm với thiên hạ này…… Lại liên tiếp ra tay giúp đỡ ta…… Ngươi giao cái này cho hắn……”
Hứa Du không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm thân binh, giọng nói run rẩy mà trịnh trọng giao phó: “Nói cho hắn…… Ta giao chuyện ta còn chưa hoàn thành cho hắn……”
“Đại nhân!” Thân binh khóc thút thít nói, “Ngài nhất định phải kiên trì! Viện quân sắp tới rồi!”
Giọt nước rơi trên mặt Hứa Du, thật lạnh.
Rồi giọt thứ hai rơi xuống.
Tiếp theo là giọt thứ ba, thứ tư…… Giọt nước nối thành một màn mưa mịn nhỏ xuống.

Nước mưa và nước mắt hòa vào nhau cọ rửa bụi và máu trên mặt đám thân binh.
Nhưng bi thương kia lại không hề sứt mẻ.
Màn mưa dày đặc bao phủ trời đất xám xịt.
Hạt mưa rơi trên mí mắt mỏi mệt của Hứa Du khiến ông ta càng không thể mở mắt nổi.

Ông ta dần nhắm mắt lại, tầm nhìn nhỏ dần, chỉ có cơn mưa to đúng hạn là khắc vào trong đầu.
Rốt cuộc ông ta cũng kịp tu sửa Thương Giang Yển trước khi mưa tới.
Có cái gì đó từ khóe mắt chảy xuống, Hứa Du không biết là mưa hay nước mắt.

Ông ta nhìn tầng không mưa ào ạt mà ngây ngốc cười.
“Thật tốt…… Thật tốt……”
……
Lý Vụ lĩnh hai vạn quân đuổi gấp gáp tới Thương Châu.


Dọc đường đi bọn họ gặp phải mấy đám phản quân nhỏ không ai dẫn dắt, Lý Thước bắt được mấy người tới hỏi nhưng chẳng thêm được thông tin gì.
Những đám phản quân nhỏ này vừa không nguyện giúp đỡ đám phản loạn của Trấn Xuyên quân đánh Tiết Độ Sứ cũng không muốn giúp Tiết Độ Sứ đang ở thế yếu trấn áp quân phản loạn vì thế bọn họ dứt khoát vào rừng làm cướp, trở thành lưu phỉ.
Lúc bọn họ rời khỏi Tương Châu thì chỉ biết trong thành đang có chiến đấu kịch liệt, còn chuyện khác thì không biết gì.
Lý Vụ hợp nhất đám quân này, còn những kẻ ương ngạnh thì lập tức bị hắn đưa ra giết người dọa khỉ.

Sau đó hắn mang quân đội tiếp tục chạy tới Thương Châu.
Càng tới gần Thương Châu thì đám phản quân nhỏ như thế càng nhiều.

Lý Vụ dần dần biết được Hứa Du đã mang theo 200 thân binh chạy ra khỏi Thượng Lạc huyện của Thương Châu.

Bọn họ cần phải tìm được Hứa Du trước khi phản quân tìm được ông ta.
Nhưng còn chưa thấy Hứa Du đâu thì bầu trời lại đổ mưa to, tốc độ hành quân cũng vì thế mà bị chậm lại, đúng là họa vô đơn chí.

Mưa to làm ướt khôi giáp và ngựa, mỗi người đều bị nước mưa lạnh băng tạt vào mặt.
Màn đêm dần dần buông xuống, mưa to khiến tầm nhìn càng bị hạn chế, duỗi năm ngón tay không thấy đâu.

Lý Vụ chỉ đành phải hạ lệnh cho quân hạ trại.
Sau khi doanh trại lâm thời được dựng, Lý Vụ ngồi trong lều trại, rèm cửa mở rộng.

Hắn chau mày nhìn cơn mưa to đã rơi cả ngày vẫn không có xu thế yếu đi bao nhiêu.
Mưa lớn thế này không biết mực nước có dâng lên không? Nếu cứ mưa thế này mấy ngày sợ là……
“Đại ca!” Lý Thước dồn dập gọi đánh gãy suy tư của hắn.
Lý Thước dầm mưa chạy tới, vẻ mặt gấp gáp: “Thám báo tới nói là năm dặm phía trước phát hiện một kỵ binh đang chạy trốn, hình như là thân binh của Hứa Du!”
Lý Vụ lập tức đứng phắt dậy: “Dẫn ngựa tới!”
Việc này không nên chậm trễ, hắn lập tức mang theo một tiểu đội trăm người chạy như bay tới chỗ thám báo phát hiện người.
Sau một nén nhang Lý Vụ đạp bọt nước chạy tới lại phát hiện chỗ kia đã chẳng còn một bóng người.

Lý Thước vừa muốn mở miệng Lý Vụ đã ra hiệu cho hắn ngừng lại.
Mưa to che giấu vết vó ngựa đồng thời cũng khiến màn đêm vốn yên lặng trở nên ồn ào hơn.


Lý Vụ nhắm hai mắt dựng tai lắng nghe tiếng động bốn phía.
Một tiếng “Vèo” mỏng manh lướt qua nhưng vẫn bị hắn bắt được.

Hắn mở bừng mắt, nắm chặt dây cương, hai chân dùng sức kẹp chặt bụng ngựa quát: “Bên này!”
Một đám người vọt vào rừng rậm, trong bóng đêm bọn họ chạy như điên.
Mũi tên bay vụt qua, rõ ràng đang truy đuổi một bóng người chật vật.

Lý Thước được Lý Vụ ra hiệu thì lập tức lệnh cho người phía sau.

Vài tên kỵ binh cưỡi ngựa mang theo cung tên chạy theo hắn, tay sẵn trường cung.
“Vèo!”
Mấy mũi tên bắn liên tiếp, truy binh ngã nhào và bị vó ngựa của đám Lý Vụ phía sau không hề nể tình đạp lên.
Thân binh kia chạy bộ đã lâu cuối cùng kiệt sức ngã vào trong mưa.
Lý Vụ xoay người xuống ngựa chạy về phía người này.
“Hứa Du đâu?!” Hắn hỏi.
“Ngài…… Ngài là Tương Châu…… Tri phủ……” Thân binh nỗ lực mở đôi mắt bị nước mưa trút xuống, cố sức nhận dạng người trước mặt.
“Là ta!” Lý Vụ không màng máu trên người hắn mà nâng hắn dậy.
Trên tay ấm áp khác thường khiến hắn hiểu đây không phải nước mưa.

Dưới ánh trăng ảm đạm tay hắn nhuộm đầy máu.
“Thật tốt quá…… Được cứu trợ…… Viện quân…… Rốt cuộc tới……” Thân binh chỉ chừng 16, 17 tuổi, khuôn mặt vẫn mang theo non nớt lúc này như trút được gánh nặng, giọng lại như nức nở.
Lý Vụ giấu bàn tay đầy máu và hỏi: “Những người khác đâu? Hứa Du đâu?”
“Đại nhân…… Đại nhân……” Thân binh trào nước mắt, “Đại nhân không chống đỡ được…… Để ta có thể phá vây nên các anh em khác…… đều không còn nữa……”
“Đại nhân muốn ta giao cái này cho ngài……” Thân binh run rẩy móc một miếng lệnh bài từ trong tay ra.
Lý Vụ đón lấy, vuốt nước mưa bên trên và phát hiện đó là hổ phù.
“Đại nhân nói……” Thân binh dần thở hổn hển, nói đứt quãng, “Đại nhân nói…… Ngài ấy giao …… chuyện mình chưa hoàn thành…… cho ngài…… ngài nhất định…… đừng cô phụ…… sự tin tưởng …… của đại nhân……”
Thân binh nói xong thì hô hấp dần mong manh.
“Có phải ta…… sắp chết rồi không?”
“Ngươi còn có sức chít chít thì sao mà dễ chết thế được?” Lý Vụ đỡ hắn lên, gần như vác cả người hắn mà đỡ hắn tới chỗ ngựa của mình.
“Chờ trở về Tương Châu lão tử sẽ cho ngươi biết thần lực của Tương Châu thần y.”
“Cảm … cảm tạ đại nhân…… Ta…… Trong nhà ta chỉ có mình mẹ ta…… Ta không muốn bỏ lại bà ấy…… Một mình……”
“Ngươi bớt tranh cãi thì sẽ không chết được, cố để dành sức mới có thể về nhà cùng mẹ ngươi.” Lý Vụ nói.
“Được…… Được…… Đa tạ…… Đại nhân……”
Lý Vụ nâng hắn tới trước ngựa sau đó nói với Lý Thước ở một bên: “Đệ tới phụ một tay đi.”
Lý Thước đỡ lấy thân thể vô lực của thân binh kia, nhưng rồi biểu tình ngây ra, động tác cũng chợt ngừng lại.
“Làm sao vậy?” Mưa to như trút nước, Lý Vụ phải thét lên người khác mới nghe rõ.
“Hắn…… đã đi rồi.” Lý Thước nói.
Lý Vụ sửng sốt nhìn về phía thân binh mình đang đỡ, không biết từ khi nào đôi mắt trên khuôn mặt non nớt này đã nhắm chặt.

Giống như đang an ổn ngủ một giấc.
Tiếng mưa ồn ào che trời lấp đất.
………….
“Đại ca, hiện tại chúng ta đi đâu?” Lý Thước mở miệng phá vỡ im lặng.
Lý Vụ thì đặt thi thể thân binh kia dưới một cây đại thụ cành lá tươi tốt sau đó xoay người lên ngựa trầm giọng nói: “…… Đi Thương Châu, nói với đám chó má kia tạo phản không phải trò chơi kẻ nào cũng chơi được.”
……
Mưa to cọ rửa mái hiên, tiếng mưa rơi bao phủ mọi tiếng động trên thế gian.
Thẩm Châu Hi bị tiếng mưa đánh thức lúc nửa đêm.

Vì mưa rơi mãi nên nàng cũng trằn trọc khó mà ngủ nổi và cuối cùng dứt khoát đứng dậy khoác thêm áo rồi đốt nến trên bàn.
Trái tim nàng đập thật nhanh.

Mỗi khi có chuyện xấu xảy ra thì trước đó nàng sẽ luôn thấy hoảng hốt không rõ nguyên do.

Nàng tin tưởng giác quan thứ sáu của mình, bởi vì nó luôn đúng —— ngày hoàng cung bị tấn công và ngày Thương Giang Yển sụp đều như thế.
Hôm nay lại có chuyện gì mà nàng hoảng loạn không thôi như thế này?
Thẩm Châu Hi nghĩ đến Lý Vụ đang mang binh ở bên ngoài thì tâm tình càng thêm nôn nóng.

Nếu có thể thì nàng thật sự hy vọng Lý Vụ giống đám quan văn ở phía sau, không cần phải đích thân ra tiền tuyến khiến nàng cả ngày lo lắng hãi hùng.

Nhưng nàng cũng biết chuyện này không có khả năng.
Nếu có thể để mặc các anh em ở phía trước vào sinh ra tử còn bản thân hắn ở hậu phương sống trong nhung lụa thì tướng sĩ sẽ không tin phục Lý Vụ, cũng không kính nể hắn.
Nàng nuốt lo lắng xuống, mỗi lần nàng đều cười và đưa tiễn hắn sau đó lần lượt cầu khẩn thần phật để hắn có thể bình an trở về.
Đừng lấy đi thứ gì của hắn, đó là lời cầu nguyện của nàng, nếu thần phật muốn lấy cái gì thì tới chỗ nàng mà lấy.

Nàng không tiếc bất kỳ giá nào, chỉ cần Lý Vụ có thể lần lượt hóa giải hiểm nguy và bình an là được.
Nàng ngồi cạnh cửa sổ, tiếng mưa rơi nhỏ dần, sắc trời cũng sáng lên.

Lúc Thẩm Châu Hi cảm thấy buồn ngủ và định lên giường ngủ thêm một lát thì ngoài viện bỗng vang lên tiếng bước chân dồn dập.
“Phu nhân, đã xảy ra chuyện rồi!”
Tiếng bước chân nặng nề chạy vào hậu viện, một giọng nam nhân xa lạ khiến Thẩm Châu Hi giật mình, buồn ngủ cũng biến mất.

(Ebook tạo bởi EbookTruyen.Net) Nếu không phải tình huống đặc thù thì nam nhân bên ngoài tuyệt đối không thể tiến vào hậu viện của Lý phủ.
Nhất định là đã xảy ra chuyện lớn thì kẻ kia mới dám xông thẳng vào.
Thẩm Châu Hi vội khoác áo và mở cửa đi ra ngoài.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Ngụy…… Ngụy Đế đánh tới Tương Châu!” Tên lính liên lạc sắc mặt trắng bệch nói, “Mười vạn đại quân đang vây quanh bốn cửa thành Tương Dương!”

Bình Luận (0)
Comment