Sau Khi Mất Nước Ta Gả Cho Kẻ Chân Đất

Chương 200


Hai vạn quân tinh nhuệ của Tương Châu đến Thương Châu vào lúc bình minh và đóng quân ngoài thành Thượng Lạc.
Nơi này là nơi cư trú của Trấn Xuyên tiết độ sứ nên nó tập trung binh lực lớn nhất.

Trong đó quân đóng tại Thượng Lạc huyện dù tính sơ sơ cũng có ít nhất năm vạn người.

Hiện giờ chỉ mới có Thượng Lạc nổi lên phản loạn, nếu để kệ tình thế phát triển thì nói không chừng toàn bộ Thương Châu, thậm chí toàn bộ Trấn Xuyên đều sẽ nổi lên khởi nghĩa vũ trang.
Trấn Xuyên quân tuy đã mất tướng lãnh nhưng binh lực trước sau vẫn đứng đầu trong số 16 tiết độ sứ, một khi mất khống chế chỉ sợ sẽ trở thành Ngụy quân thứ hai.

Đến lúc đó thì không có chuyện 2 vạn binh trong tay Lý Vụ có thể bình định nữa rồi.
Nếu muốn giải quyết phản loạn thì chỉ có thể làm luôn bây giờ.
Lý Vụ dùng nửa ngày họp quân nghị, tiếp thu ý kiến của các tướng lĩnh sau đó dần vạch ra một kế hoạch tấn công chu đáo chặt chẽ.

Đúng lúc này có một tiểu binh hoảng loạn chạy tới báo tin.
Lý Thước ra ngoài nghe sau đó sắc mặt cực kỳ nghiêm trọng đi về nói nhỏ vài câu bên tai Lý Vụ.
Quân nghị vẫn tiếp tục nhưng chủ tướng lại trầm mặt rời đi.

Sắc mặt Lý Vụ cực kỳ khó coi lúc đi cùng tiểu binh kia vào một lều trại.

Mùi máu tràn ngập trong không gian nhỏ hẹp, quân y đang băng bó cho kỵ binh mới từ Tương Châu tới và đang nằm trên cáng.

Bọn họ vừa thấy Lý Vụ đã vội vàng đứng dậy hành lễ nhưng hắn lập tức phất phất tay nói: “Ngồi đi.

Tình huống Tương Châu như thế nào rồi?”
“Lúc thuộc hạ ra khỏi thành thì Ngụy Đế còn chưa đánh được Tương Châu.” Kỵ binh thều thào nói, “Vốn quân địch tung lời đồn trong thành rằng đại nhân bỏ thành chạy nhưng lại bị Tương Châu phu nhân phá mưu kế.”
“…… Nàng phá thế nào?”
“Tương Châu phu nhân đi lên cửa thành Tây lúc nguy hiểm nhất và cùng các tướng sĩ thủ thành không lùi nửa bước.

Được phu nhân ủng hộ nên rất nhiều bá tánh cũng cầm vũ khí gia nhập quân đội thủ thành.

Lúc thuộc hạ ra khỏi thành thì số tráng niên được phu nhân khích lệ gia nhập cuộc chiến đã lên tới gần vạn người.”
Lòng Lý Vụ căng lên, trong đầu lập tức hiện ra cảnh tượng Thẩm Châu Hi đứng trên tường thành, xung quanh là tên rơi đạn lạc.
Tưởng tượng đến cảnh nàng một mình chiến đấu hăng hái ở nơi nguy hiểm như vậy là hắn đã hận không thể lập tức mọc cánh bay về Tương Châu.

“Đại nhân, Tương Châu nguy khốn, mong đại nhân lập tức suất binh cứu viện!” Kỵ binh thỉnh cầu.
Lý Vụ giật giật môi nhưng không nói được lời nào.
Kỵ binh không nhận được câu trả lời như dự kiến thì lộ ra bất an và hoang mang: “Đại nhân?”
“Ngươi cứ an tâm dưỡng thương đi.”
Lý Vụ xoay người đi ra khỏi lều trại, Lý Thước và Lý Côn theo sát phía sau.
“Phong tỏa tin tức, canh chừng hắn.

Ta không muốn nghe thấy trong nội bộ quân doanh có tin đồn nhảm nhí nào liên quan đến Tương Châu.” Lý Vụ nói.
Lý Thước rũ mắt giấu đi kinh ngạc và thấp giọng nói: “Đại ca yên tâm.”
Lý Côn chưa bao giờ tham dự bất kỳ chuyện thương nghị nào, ngay cả lúc mọi người nói chuyện hắn cũng như đi vào cõi tiên ấy vậy mà giờ phút này hắn lại khác hẳn, chủ động mở miệng: “Về Tương Châu thôi, chúng ta ấy……”
“Ngụy Liêu mang theo bao nhiêu người tấn công thành?” Lý Vụ sải bước đi về phía trước và hỏi.
“Mười vạn, ngoài hậu cần và dân phu thì có bảy vạn binh lính.” Lý Thước nói.
“Trở về, trở về…… Cứu heo heo, cứu gà nướng, đệ muốn……” Lý Côn sốt ruột nói.
“Ta biết, ta sẽ cứu.” Lý Vụ đáp.
“Bây giờ về! Trở về cứu!”
“Ta nói ta sẽ cứu!” Lý Vụ dừng bước và gầm lên khiến Lý Côn tủi thân ngậm miệng.

Lúc này hắn yên lặng nhìn em trai mình và gằn từng chữ một: “Nhưng không phải hiện tại.”
“Ta tin tưởng Thẩm Châu Hi, nàng không phải loại gối thêu hoa.

Nàng có thể trở thành cây đại thụ che mưa chắn gió cho chúng sinh vào thời khắc mấu chốt.” Lý Vụ tiếp tục.
Hắn siết chặt hai tay cố ép bản thân chôn sâu tình cảm đang kêu gào trong lòng.

Hắn biết mình cần làm gì lúc này, cũng biết nếu Thẩm Châu Hi ở đây sẽ ủng hộ hắn làm gì.
Bởi vì đây không phải việc hắn muốn làm mà là việc nàng muốn làm.

Nhiệm vụ bảo vệ chúng sinh không phải thứ hắn gánh vác mà do nữ nhân hắn kính nể gánh vác.

Với hắn mà nói thì mất đi vị trí tri phủ Tương Châu cũng không tính là gì.

Trấn Xuyên quân phản thì phản, cùng lắm thì hắn đổi chỗ khác kiếm cơm ăn.

Mộng tưởng lớn nhất của hắn là có địa bàn của mình và làm bá vương nơi ấy thôi.

Nhưng có Thẩm Châu Hi nên hắn mới từng bước đi tới ngày nay.

Nếu vào giờ phút này hắn nghe theo tình cảm của mình và bỏ đại cục thì nàng sẽ không vì thế cảm kích hắn.
Nàng cũng sẽ không oán hận hắn.
Nàng chỉ biết ôm hết thảy lên người, rồi trách tội và ghét bỏ bản thân.

Ban đêm nàng sẽ lặng lẽ rơi lệ, ban ngày sẽ miễn cưỡng vui cười với hắn.
“Ai nói chỉ có thể chọn một thôi? Thương Châu và Thẩm Châu Hi, lão tử đều muốn.” Lý Vụ xoay người vén mành trướng của lều chủ tướng lên và đi nhanh vào.
“Nếu theo kế hoạch tấn công của các ngươi thì cần mấy ngày?”
Đám tướng lãnh lập tức đứng dậy hành lễ, một kẻ chức vụ cao nhất mở miệng nói: “Bẩm đại nhân, căn cứ theo kế hoạch chúng ta vừa vạch ra mà chỉ vây thành thì trong hai tháng Thượng Lạc sẽ phải tước vĩ khí đầu hàng.

Nếu chúng ta tấn công mạnh mẽ thì phải đợi cung nỏ được làm xong và sẽ mất 5 ngày mới có thể tổng tấn công, dự tính mười lăm ngày là có thể đoạt được Thượng Lạc.”
Vây thành ít thương vong nhưng thời gian dài, cố gắng tấn công thì thương vong lớn nhưng thời gian ngắn.

Nhưng dù thời gian đã rút ngắn xuống rất nhiều thì với Lý Vụ nó vẫn dài.

Hắn không chờ được lâu như thế, Thẩm Châu Hi cũng không chờ được lâu như vậy.
“Nếu như vậy thì truyền lệnh xuống để dân công suốt đêm chế tạo cung nỏ gấp.

Những công việc chuẩn bị công thành khác cũng cần nắm chặt thời gian.”
Trong trướng vang lên tiếng đáp vâng đồng thanh.
“Đại nhân, không biết tin tức vừa tới là……” Một tướng lĩnh hỏi.
Vô số đôi mắt đều nhìn về phía này.
“Cha ta ở quê mới chết.” Lý Vụ đáp.
Trong trướng vang lên vài tiếng hít vào, tên tướng lĩnh vừa hỏi chuyện lập tức hoảng loạn đứng dậy bồi tội: “Thuộc hạ nói lỡ, mong đại nhân không trách tội.”
“Được rồi, tâm tình ta không tốt, mấy ngày nay đừng phiền ta.” Lý Vụ vẫy vẫy tay, vẻ mặt không kiên nhẫn nói, “Đều đi xuống đi.”
Rất nhiều tướng lãnh im như ve sầu mùa đông và lục tục đứng dậy rời khỏi quân trướng.
Lý Vụ ngồi xuống trước sa bàn và nhíu mày nhìn chằm chằm những lá cờ nhỏ cắm trên sa bàn.

Nếu luyến tiếc con thì không bắt được sói, tấn công mạnh hay vây thành đều quá chậm, nếu muốn đánh được Thượng Lạc trong thời gian ngắn thì chỉ có thể làm theo cách người thường không nghĩ tới hoặc dám làm việc kẻ khác không thể ngờ.
Tay gấu và cá hắn đều muốn.

Lý Vụ nhìn chằm chằm sa bàn và chậm rãi nói: “Chuẩn bị một chút sau đó phái người đưa tin cho Thượng Lạc nói —— Tương Châu tri phủ Lý Chủ Tông tới quy phục.”
Lý Vụ vừa dứt lời thì Lý Thước đã thất sắc.
“…… Đại ca muốn trá hàng sao?” Lý Thước thay đổi sắc mặt mấy lần mới chần chừ hỏi.
“Hiện giờ kẻ đang thống lĩnh phản quân ở Thượng Lạc chính là Trung Kỵ đô úy Hoắc Tư Quảng.

Ta và hắn cũng coi như có vài phần giao tình khi còn ở bình nguyên Bạch Linh.

Người này tự cao tự đại, rất nhiều sơ hở, các đệ chỉ cần làm theo lời ta còn chuyện khác ta đã có tính toán.”
“Đại ca tính làm thế nào để Hoắc Tư Quảng tin huynh chịu quy hàng?”
“Nếu ta mang theo cái này tới cửa thì đệ nói xem hắn có tin không?”
Lý Thước nghẹn họng không trả lời được, tầm mắt thì nhìn hổ phù có thể hiệu triệu Trấn Xuyên quân trong tay Lý Vụ.

Nếu có hổ phù này thì Hoắc Tư Quảng có thể danh chính ngôn thuận thống lĩnh Trấn Xuyên quân.

Với một kẻ không có chút đạo nghĩa nào để chống lưng như hắn thì đây là thứ cầu còn không được.

Hắn liều mạng đuổi giết Hứa Du cũng chỉ để lấy hổ phù này.
“Hiện giờ là ta chiếm ưu thế, chẳng qua chúng ta thiếu thời gian thôi.

Hoắc Tư Quảng lại không biết điểm này, và hắn cho rằng sẽ phải đối mặt với một trận khổ chiến.

Ai biết ta lại mang theo hổ phù quy phục, thế nên ngoài tin tưởng ta thực sự muốn chạy khỏi con thuyền Đại Yến đang chìm này thì chẳng lẽ hắn sẽ cho rằng lão tử không vây thành tấn công mà ngu tới độ đi hàng chắc?”
“Nhưng……” Lý Thước vẫn do dự, “Đại ca, thế này quá mạo hiểm.

Hay để cho đệ đi nhé.”
“Không được.” Lý Vụ quả quyết cự tuyệt, “Ta đi mới có thể khiến Hoắc Tư Quảng buông cảnh giác, còn đệ đi sẽ khiến hắn đề phòng.”
Lý Thước trầm mặc một lát mới hạ quyết tâm: “Đệ tin đại ca.”
“Chuẩn bị thư quy hàng và ngựa tốt, tối nay ta sẽ xuất phát.”
……
Tương Châu phòng thủ đến ngày thứ ba đã cùng đường bí lối.
Thẩm Châu Hi cùng binh tướng thủ thành nghĩ mọi cách cũng chỉ kéo được tới ngày thứ ba thôi.

Đối mặt với lực lượng tấn công thành quá lớn nên cửa tây đã sắp đổ, nếu không phải Thẩm Châu Hi kêu gọi được hơn một vạn tráng niên gia nhập quân phòng thủ thì chỉ sợ đến đêm thứ hai bọn họ đã không chống đỡ được.
Nhưng hiện giờ đã đến cực hạn.

Chỉ cần một đợt tấn công mạnh nữa là Tương Dương sẽ thủng, dân chúng sẽ lại chìm trong biển máu.
Thẩm Châu Hi cần đưa ra tính toán tệ nhất là bỏ thành chạy hay cùng bá tánh Tương Dương cùng tồn vong.
Mây đen che lấp ánh trăng, màn đêm tối tăm không có một tia sáng nào, thương binh ở trên thành lâu thấp giọng rên rỉ còn cái bóng dáng dưới chân Thẩm Châu Hi cũng ngừng lại.

Phương Đình Chi thấy nàng im lặng mãi không nói gì thì không nhịn được lại giục: “Phu nhân…… Nếu không đi thì thật sự không đi được đâu! Phu nhân đại nghĩa, bá tánh Tương Dương vĩnh viễn khắc trong lòng nhưng chỉ cần giữ được mạng thì sẽ có cơ hội Đông Sơn tái khởi!”
Thẩm Châu Hi ngơ ngác nhìn nhiều bóng dáng bận rộn dưới thành.

Đường đại phu tự nguyện gia nhập đội ngũ quân y, Tùy Nhụy không màng danh tiết bị tổn hại mà giúp đỡ Phàn Tam Nương và rất nhiều nữ tử có chồng chết chăm sóc bệnh nhân.

Cửu Nương thì ở lều trại hậu cần bận rộn trong ngoài.

Lý Thanh Mạn mấy lần đi thuyết phục đám công tử nhà giàu trong thành quyên tiền và tài vật, ngay cả đứa em trai của nàng ta cũng bị ném tới cửa Tây giúp việc vặt vãnh.

Còn có Hồ Nhất Thủ mang theo đám lưu manh của sòng bạc cùng cháu mình đi tuần tra duy trì trật tự trong thành.
Còn có rất rất nhiều người bởi vì tin tưởng nàng, tin tưởng Lý Vụ mà giao tính mạng mình cho nàng.

Sao nàng có thể —— ném những người hoàn toàn tin tưởng mình lại và tham sống sợ chết chạy trốn chứ?
Chạy đi thì thế nào? Tham sống sợ chết chẳng qua là để sống trong một địa ngục khác mà thôi.
“Ta……” Thẩm Châu Hi mở miệng, “Ta sẽ không rời khỏi Tương Dương.”
“Phu nhân!” Phương Đình Chi lập tức gấp gáp.
“Ta tin tưởng Lý Vụ, tin tưởng bá tánh Tương Châu, tin tưởng tướng sĩ thủ thành…… Ta tin tưởng con dân của mình.”
Gió đêm phất qua khuôn mặt kiên nghị của Thẩm Châu Hi.

Nó từng non nớt kiều diễm nay dần lộ ra cá tính khiến người ta phải chú ý.
Là kiên cường, cũng là thiện lương.
Lúc bão táp bủa vây nàng dứt khoát đứng dậy, vì mấy chục vạn bá tánh của Tương Dương mà che mưa chắn gió, một bước không lùi.
Bởi vì kiên cường, cũng bởi vì thiện lương.
Phương Đình Chi ngơ ngẩn nhìn nàng, từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên hắn cảm thấy hổ thẹn không bằng một nữ nhân.
“Chúng ta sẽ không thua —— còn chưa tới lúc nhận thua.”
Thẩm Châu Hi ngắm nhìn thành Tương Dương quen thuộc, ánh mắt đảo qua từng ngôi nhà sáng ánh nến.

Giọng nàng êm tai như dòng suối nhỏ leng keng nhưng trong đó có kiên định và dũng khí không thể bỏ qua.
Phương Đình Chi từng cho rằng nữ nhân là nụ hoa trong nhà kính, cần người nông dân trồng hoa che chở mới tồn tại được.
Nhưng hắn sai rồi.
Nữ tử trước mặt có dung nhan kiều mỹ lại ngây thơ, một vẻ bề ngoài khiến người ta buông cảnh giác nhưng linh hồn nàng cực kỳ cường đại.

Từ khi bắt đầu nàng đã tỏ rõ sự mạnh mẽ của mình lớn hơn bất kỳ người nào khác.

Bởi vì thiện lương chính là bản chất của cường giả khi đối xử với kẻ yếu.
“Ta lựa chọn tin tưởng mọi người.” Thẩm Châu Hi gằn từng chữ một: “Ta tin tưởng, Tương Dương tuyệt đối không bị phá.”

Bình Luận (0)
Comment