Sau Khi Mất Nước Ta Gả Cho Kẻ Chân Đất

Chương 202


Thẩm Châu Hi vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Nàng sợ mình bước một bước là sẽ tỉnh mộng.

Nàng cũng sợ nếu động đậy thì người trước mặt sẽ không phải Lý Vụ nữa.
Tiếng người dưới thành lâu ồn ào, mọi người đều đang bàn tán về Trấn Xuyên quân như thần binh giáng xuống.
Bọn họ lặng yên không một tiếng động tiếp cận cửa nam nơi quân Liêu yếu nhất và nhanh chóng tiêu diệt toàn bộ trước khi quân địch ở đó kịp báo cho những cửa khác.

Sau đó bọn họ xông thẳng từ cửa nam tới cửa Tây nơi quân Liêu đang vây công.
Ngụy Đế tự tin có thể đánh được Tương Dương trước khi Lý Vụ trở về thế nên hắn đa phần dùng bộ binh để công thành.

Bộ binh chậm chạp gặp Trấn Xuyên quân am hiểu cưỡi ngựa bắn cung thì lập tức như dê rơi vào bầy sói, không hề có sức phản kháng, chỉ có thể mặc người xâu xé.

Khí giới công thành cồng kềnh chỉ thuận lợi khi đánh thành trì chứ chẳng có ích gì khi đối phó với kỵ binh.
Quân Liêu vốn khí thế kiêu ngạo nhưng sau khi bị Lý Vụ dẫn Trấn Xuyên quân đánh cho tan tác thì sĩ khí hỏng hết, trong lúc hỗn loạn bọn chúng thổi vang kèn hiệu rút lui.
Trên thành Tương Dương vang lên tiếng hoan hô rung trời, tất cả mọi người đều vui mừng vì tìm được đường sống trong chỗ chết.

Có nam nhân tay bị chặt đứt vẫn cắn răng không hừ một tiếng lúc này cúi đầu rơi lệ.
Tất cả mọi người đều rưng rưng.
Thị Nương vọt vào tháp bắn tên trên thành lâu và tìm được Thẩm Châu Hi đang dán góc tường mà đứng.
“Phu nhân, ngài ở chỗ này làm cái gì thế?” Thị Nương lo lắng nhìn khắp người nàng và hỏi, “Ngài có bị thương không?!”
Thẩm Châu Hi lắc lắc đầu.
“Phu nhân? Sao ngài không nói lời nào?” Thị Nương lo lắng hỏi.
Thẩm Châu Hi muốn há mồm nhưng môi lại như dính vào nhau vì thế nàng chỉ có thể cầm tay Thị Nương ra hiệu để nàng kia không cần lo lắng.
Tim Thẩm Châu Hi đập nhanh như sấm.
Nàng biết hiện tại còn chưa tới lúc vui mừng.

Lý Vụ lãnh binh vọt vào đại bản doanh của quân Liêu, vậy hắn có bị thương không? Hắn có thể chém chết Ngụy Đế để vĩnh tuyệt hậu hoạn không? Thắng lợi bất ngờ trước mắt không phải nàng nằm mơ chứ?
Thẩm Châu Hi thấy chân mình nhẹ bẫng, bởi vì vui buồn cực độ đan xen nên nàng thấy đầu óc quay cuồng như say xe.

Mọi thứ trước mặt thật sự không phải ảo giác của nàng chứ?
Thị Nương muốn lôi nàng ra khỏi tháp bắn tên nhưng nàng lắc đầu và không nhúc nhích.
Sắc trời dần dần tối sầm.
Quạ đen bay trong đêm và cất tiếng thét chói tai.

Mặt trời lặn xuống, trốn trong đường chân trời, tường thành và rừng cây đều bịt kín một tầng bóng ma.

Trên thành lâu là cây đuốc bốc cháy, Thẩm Châu Hi thì vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Nàng ngây ra nhìn chân trời yên tĩnh mãi tới khi tiếng vó ngựa dần truyền tới đây.
Nàng vẫn không dám nhúc nhích, cũng không chớp mắt nhìn bóng dáng dần hiện ra trong bóng tối.
Lý Vụ đi đầu, trên tay hắn là một thứ tròn vo nàng không thấy rõ là gì.
Bóng chạng vạng phủ lên thân thể cao lớn của hắn như một cây tùng chắc nịch.

Phía sau hắn là một đội quân mang theo sát khí dần thành hình.
Lúc Lý Vụ cưỡi ngựa tới phạm vi được cây đuốc chiếu sáng thì Thẩm Châu Hi chấn động, gần như hoài nghi hai mắt mình!
Thứ trong tay Lý Vụ chính là đầu của Ngụy đế vẫn còn đội mũ miện vàng!
Lúc Trấn Xuyên quân truy kích Liêu quân thì bên trong thành vang lên tiếng hoan hô rung trời.

Nhưng lúc này hắn mang đầu của Ngụy đế trở về thì bá tánh Tương Dương lại lặng ngắt như tờ.
Vô số ánh mắt kính sợ đi theo hắn.
Phương Đình Chi mang một thân chật vật chạy tới và phất vạt áo dẫn đầu hành lễ, bá tánh học theo mà quỳ xuống như ngọn sóng.
Trong tiếng người sôi trào Lý Vụ xoay người xuống ngựa và mang theo đầu người đi lên thành lâu.

Trên tường thành đã không có một bóng người, ngoài Thẩm Châu Hi vẫn đứng đó ngây ra nhìn hắn.
Lý Vụ vừa muốn cất bước đi qua lại bỗng nhớ tới cái thứ máu me đầm đìa trong tay mình và chần chờ dừng bước giấu nó ra sau lưng.

Hắn đứng dưới ánh trăng nhìn Thẩm Châu Hi đứng trong góc khuất của tháp tên.
“Ta có lễ vật muốn tặng nàng…… Nàng chờ một lát.”
Lý Vụ ngó trái ngó phải và nhặt một khối vải bẩn thỉu trên mặt đất sau đó bao cái đầu kia lại kín mít rồi mới tính toán đi về phía Thẩm Châu Hi.

Ai biết hắn vừa quay người lại thì Thẩm Châu Hi đã nhào vào trong lòng hắn.

Lý Vụ lui về phía sau một bước, một tay ôm eo nàng, một tay khác vẫn không quên giơ cái bọc kia cách xa nàng.
Nàng chẳng nói một câu nào nhưng Lý Vụ cảm nhận được người trong lòng đang run rẩy thế là nhẹ nhàng vỗ lưng nàng nói: “…… Nàng làm rất tốt, so với tưởng tượng của ta nàng còn làm tốt hơn gấp trăm lần.”
Thẩm Châu Hi cắn môi, cố gắng kiềm nén nước mắt mãnh liệt rơi xuống.
“Khóc cũng không sao, nàng thực dũng cảm.” Lý Vụ nhẹ giọng nói, “Thẩm Châu Hi…… Ta tự hào về nàng.”
Hắn kéo cái tay phải của nàng đang ôm eo mình và hôn lên năm đầu ngón tay loang lổ vết máu và cả ánh trăng.
“Bẩn……” Thẩm Châu Hi bất an nói.
Lý Vụ túm lấy mấy ngón tay co quắp muốn rụt lại và tỉ mỉ hôn từ đầu ngón tay tới lòng bàn tay nàng sau đó lại nắm chặt lấy cả bàn tay ấy rồi mới ngẩng đầu nhìn nàng và nói: “Đây là bàn tay sạch sẽ nhất ta từng thấy.”
Hắn nói: “Phụ hoàng và mẫu phi của nàng có thấy…… Cũng sẽ nhất định thấy tự hào vì nàng.”
……
“Ngụy Đế bị chém rồi ư?!”
Bạch Nhung Linh ngồi trong ngục dùng cỏ khô bện châu chấu nghe thấy tin thì lập tức ném con châu chấu xấu kinh hoàng kia xuống sau đó giãy giụa đứng dậy từ đống rơm rạ và trợn mắt vọt tới cửa.
“Ngươi đùa cái gì thế? Phó Huyền Mạc cũng chẳng bắt được cái đuôi của Ngụy đế thế mà tri phủ của các ngươi lại chém được hắn ư? Mấy kẻ các ngươi đúng là nằm mơ rồi.”
“Đại nhân của chúng ta đã mang đầu Ngụy đế về thì sao mà giả được?” Ngục tốt ngồi bên bàn gỗ nói chuyện phiếm lập tức ném ánh mắt khinh thường tới, “Nói cho cùng thì Phó Huyền Mạc cũng chỉ là một công tử ca, không có được kinh nghiệm như đại nhân của chúng ta, vừa ra tay đã bắt được đầu Ngụy đế.”
Một ngục tốt khác cảm khái: “Qua một trận này thanh danh của đại nhân chắc chắn sẽ truyền khắp nam bắc, theo ta thấy ngày đại nhân thăng chức không còn xa nữa đâu!”
“Không biết bệ hạ sẽ thưởng cho đại nhân thế nào đây?” Ngục tốt mỹ mãn nói, “Đại nhân uống rượu ăn thịt thì đám thuộc hạ chúng ta hẳn cũng được chút canh thừa đúng không?”
“Ta đâu quan tâm các ngươi ăn gì, đến tột cùng thì bao giờ các ngươi mới thả ta ra?!” Bạch Nhung Linh tức muốn hộc máu mà đá vách nhà tù, “Đã mấy ngày mấy đêm rồi, các ngươi có biết lúc ta bị nhốt ở đây thì bao nhiêu bạc bị tổn thất rồi không?!”
“…… Người này lại điên rồi.” Ngục tốt lắc đầu gắp một đũa đồ nhắm bỏ vào miệng.
Mặc kệ Bạch Nhung Linh kêu thét thế nào hai tên ngục tốt vẫn chẳng thèm để ý tới hắn.

Bạch Nhung Linh hét khản cổ thì không nói được nữa đành phải nhặt con châu chấu xấu kinh hồn kia lên bện tiếp.
“Đều là châu chấu sau thu, chờ bản công tử đi ra ngoài xem ta thu thập các ngươi thế nào……”
Lão khất cái cách vách đồng tình mà nhìn hắn: “Còn trẻ mà sao đã ——”
“Ngươi câm ngay!” Bạch Nhung Linh tức xù lông.
“Mang Điền Thú Quỳnh ra đây, Tri phủ đại nhân muốn gặp hắn.”
Cửa lớn của nhà ngục mở ra, một tiểu lại mặc quan phục đi vào nói.
Hai tên ngục tốt đang ăn nhậu lập tức đứng lên hành lễ, một tên trong đó móc xuyến chìa khóa ra và đi tới nhà tù giam Bạch Nhung Linh.

Bạch Nhung Linh ghé vào trên cửa gấp không chờ nổi mà đập vách phòng giam: “Nghe thấy không?! Tri phủ đại nhân của các ngươi tự mình tiếp kiến ta đó! Bản công tử không phải là đèn cạn dầu đâu, mau mở cửa đi!”
Bạch Nhung Linh vênh váo tự đắc chỉ huy ngục tốt mở cửa sau đó nhéo chặt áo tên kia che cái mông trơn bóng của mình mà đi ra ngoài.
Tiểu lại đưa hắn tới thư phòng của Lý phủ sau đó không thèm để ý hắn gào thét đòi thay quần áo và rửa mặt chải đầu đã đẩy hắn vào trong phòng.
Bạch Nhung Linh vừa muốn oán giận thì đã bị một bàn đồ ăn mùi thơm nức mũi trong phòng hấp dẫn.

Hắn nghe được tiếng mình nuốt nước miếng cái ực một phát.
“Biểu cữu ca ngồi đi.” Lý Vụ ngồi cạnh bàn mở miệng.
Bạch Nhung Linh cảnh giác và hồ nghi nhìn quanh thư phòng và hỏi: “Biểu muội của ta đâu?”
“Nàng đã thức mấy đêm nên hiện tại đang ngủ.” Lý Vụ vỗ vỗ cái ghế duy nhất bên cạnh mình và nói, “Ngồi đi, đứng nói chuyện xa cách quá.”
“Đừng có lôi kéo làm quen với bản công tử, vô dụng thôi!”
Lời nói thế nhưng hai chân Bạch Nhung Linh vẫn dịch về phía cái ghế gỗ.

Sau khi hắn ngồi xuống bàn thì nuốt nước miếng và muốn cầm lấy đôi đũa trước mặt nhưng đũa kia lại đột nhiên bị Lý Vụ đè trên bàn.

Bạch Nhung Linh dùng sức bú sữa ra cũng không rút được đũa từ tay hắn.
“Ngươi có ý gì?” Bạch Nhung Linh tức phồng mặt.
“Ta có đồng ý cho ngươi ăn sao?” Lý Vụ hỏi.
“Không phải ngươi bảo ta ngồi xuống sao?!”
“Ta bảo ngươi ngồi xuống chứ có cho ngươi ăn đồ của ta đâu.”
Lý Vụ cần đũa gắp một miếng thịt kho tàu lên và ung dung lướt qua mặt Bạch Nhung Linh rồi chậm rãi bỏ vào miệng ăn.
“Úi giời —— thơm quá.” Lý Vụ cực kỳ thỏa mãn nói.
Bạch Nhung Linh nhìn chằm chằm hắn, cổ lăn lộn nuốt nước miếng.
“Biểu cữu ca, ngươi thành thật trả lời câu hỏi của ta thì một đĩa đồ ăn này sẽ là của ngươi.” Lý Vụ đẩy đĩa thịt kho tàu tới trước mặt hắn.

Thịt mỡ trong suốt run rẩy lắc lư trong nước sốt màu cánh gián, nội tâm Bạch Nhung Linh cũng theo đó run rẩy.
“…… Ngươi muốn hỏi cái gì?”
Bạch Nhung Linh cho rằng vấn đề hắn hỏi sẽ liên quan tới Bạch gia nhưng ai biết Lý Vụ lại nhìn thẳng hắn và hỏi một câu hoàn toàn không liên quan: “Độc Nhãn Long còn sống không?”
Bạch Nhung Linh sửng sốt.
Hắn vốn định thuận miệng lừa gạt nhưng ánh mắt Lý Vụ giống như một con dao sắc bén treo trên đỉnh đầu, nhè nhẹ tỏa hàn khí làm hắn sợ run lên.

Hắn có cảm giác câu trả lời này sẽ quyết định hắn đi ra khỏi phòng này bằng hai chân hay bằng cáng.
“Ngươi nói cái tên chưởng quầy hiệu cầm đồ kia hả?” Bạch Nhung Linh không tình nguyện đáp, “Ở trong hầm của khách điếm Duyệt Lai ở thành đông.

Ta dặn tiểu nhị mỗi ngày mang thức ăn cho hắn một lần —— hẳn là còn sống.”

“Sao ngươi tìm được Thẩm Châu Hi?”
“Ngươi còn không biết xấu hổ mà hỏi à?!” Bạch Nhung Linh bỗng nhiên cáu tiết, “Ngươi đối xử với biểu muội của ta thế nào vậy? Thế nào mà tới độ nàng phải bán trâm hoa lấy tiền thế?”
Lý Vụ trầm mặc một lát: “…… Là ta không tốt.”
“Ngươi cũng biết ngươi không tốt cơ đấy! Ngươi căn bản không xứng với biểu muội của ta!” Bạch Nhung Linh được cho tí màu thế là mở phường nhuộm luôn, vẻ mặt cực kỳ đắc ý nói: “Đây vốn là vật Bạch thị ta tiến cống cho hoàng thất thế nên việc nhận ra chúng nó từ chợ đen đương nhiên là dễ dàng.

Chưởng quầy dưới trướng của ta vừa phát hiện ra một đội thương nhân định mang chúng ra khỏi Đại Yến bán thì đã lập tức chặn lại.

Ta nói với ngươi, Bạch thị chúng ta có tai mắt khắp nơi, chuyện ta mất tích sẽ nhanh chóng bị người trong tộc biết được.

Nếu ngươi không muốn xui xẻo thì nhanh chóng để ta mang biểu muội về nhà đi.

Như thế ta còn có thể giúp ngươi che lấp một chút ——”
“Uy hiếp ta hả?” Lý Vụ nhếch miệng cười, “Được ——”
Nụ cười này khiến cho kẻ đang uy hiếp người khác là Bạch Nhung Linh cảm thấy nguy hiểm.

Hắn cảnh giác hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”
“Không làm gì ——” Lý Vụ nói, “Ngươi còn nhớ rõ thuốc ngươi cho ta ăn ở giáo phường không? Nói đến chuyện này thì ta còn phải cảm ơn ngươi, nếu không có ngươi thì không biết tới lúc nào lão tử mới có thể khai trai.

Trước khi ta xui xẻo ta sẽ viết một bức thư cho Phó Huyền Mạc và cho hắn biết công lao của ngươi, ngày sau cũng có thể chăm sóc ngươi nhiều hơn.”
Bạch Nhung Linh trắng mặt hoảng sợ gào: “Cái này thì liên quan gì tới ta?!”
“Không cần giải thích với ta, dù sao nếu ta xui xẻo ——” Lý Vụ nói, “Thì ngươi đi mà giải thích với Phó Huyền Mạc.”
Bạch Nhung Linh giống bị bóp cổ, mắt trợn lên không nói được gì.
“…… Ăn đi.” Lý Vụ nói xong thì buông lỏng tay ra chỉ đĩa thịt kho tàu.
Bạch Nhung Linh lại không động đũa và nhìn chằm chằm Lý Vụ nói: “Ngươi để biểu muội cùng ta về nhà và ta sẽ cho ngươi số tiền ngươi không bao giờ dám nghĩ tới.”
“Không được.”
“Ngươi muốn quân bị hay hỗ trợ gì Bạch thị đều cho ngươi.”
“Không cần.”
“Ta sẽ đưa tới cho ngươi 100 mỹ nhân Dương Châu như hoa như ngọc!”
“Không cần.”
Lý Vụ dầu muối không ăn, đàm phán căn bản không có tiến triển.
Bạch Nhung Linh ủ rũ cụp đuôi hỏi: “Thế phải làm sao ngươi mới nguyện ý thả biểu muội?”
Lý Vụ ngước mắt không hề để ý đáp: “Trừ phi ta chết bằng không nghĩ cũng đừng nghĩ.”

Bình Luận (0)
Comment