Sau Khi Mất Nước Ta Gả Cho Kẻ Chân Đất

Chương 204


Sau khi bảo vệ thành công Tương Dương thì mọi việc lại trở lại như xưa.
Dưới đề nghị của Thẩm Châu Hi, Lý Vụ phái người đưa đầu Ngụy đế tới cho người ủng hộ Nguyên Long đế là Thương Trinh tiết độ sứ Khổng Diệp.

Sau đó Khổng Diệp lập tức gửi thứ này tới cho Nguyên Long đế.
Tính ngày thì hẳn triều đình đã biết việc này, nhưng vì sao mãi vẫn không có tin tức truyền tới nhỉ?
Nàng tin tưởng nhân phẩm của Khổng Diệp, ông ta không tới mức mạo danh cướp công, vậy chẳng lẽ trên đường có chuyện khác ư?
Nàng lo lắng người mang tin tức gặp chuyện ngoài ý muốn nhưng đương sự của việc này lại không thèm để ý, nên ăn thì ăn, uống thì uống, ngày qua ngày hắn cực kỳ thoải mái.
Thương Giang Yển đã sửa xong, Ngụy đế cũng đã đền tội, Ngụy Liêu chính thức tan rã, ngày Đại Yến nhất thống đã ở ngay trước mặt.

Giờ khắc này ngoài việc triều đình chậm chạp không gửi tin phản hồi thì hình như thiên hạ đã thái bình, quả thực có thể thở ra một hơi.
Thẩm Châu Hi cảm thấy thái bình hiện tại giống như ảo giác, đồng thời lại hy vọng an ổn vất vả lắm mới có được này sẽ có thể kéo dài thật lâu.
Nàng mang tâm tình mâu thuẫn như thế mà đón mùa đông rét buốt thứ hai ở Tương Dương.
Một ngày này nàng sắp xếp việc cung cấp than sưởi trong phủ mới bỗng nhiên nhớ tới một vị khách ở sương phòng trong góc hậu viện.
“Chỗ Điền công tử có than sưởi chứ?” Thẩm Châu Hi hỏi.
Thị Nương ngẩn người, không xác định nói: “Hẳn là có?”
Thẩm Châu Hi nhíu nhíu mày.

Lý Vụ đưa Điền Thú Quỳnh từ trong ngục ra sau đó vẫn luôn để ở trong phủ, mỗi ngày cung phụng thịt kho tàu, còn phái mấy quân sĩ canh chừng nghiêm ngặt, không cho người vào cũng chẳng cho người ra.

Chẳng biết Lý Vụ định làm gì.
Không biết hắn có nghe trong phủ đồn đãi rằng hắn tham mỹ mạo của Điền công tử nên giam lỏng người này làm luyến sủng hay không?
“Theo ta tới đó xem sao.” Thẩm Châu Hi nói.
Nàng đứng dậy rời khỏi phòng ngủ, Thị Nương thì vội vàng cầm áo khoác lông chồn trên giá tới khoác lên cho nàng: “Bên ngoài lạnh lắm, phu nhân mặc nhiều một chút.”
Thẩm Châu Hi đi tới sương phòng kia và liếc mắt đã thấy hai quân sĩ cường tráng đứng bên ngoài cửa canh.
Hai người kia thấy nàng đi tới thì lập tức chắp tay hành lễ: “Ti chức bái kiến phu nhân!”
Thẩm Châu Hi chào hỏi và yêu cầu được gặp Điền Thú Quỳnh.

Vốn nàng tưởng sẽ bị ngăn cản nhưng không nghĩ tới hai tên kia lại không hề nghĩ ngợi đã đồng ý.
Thẩm Châu Hi đi vào trong phòng phát hiện ngoài Điền Thú Quỳnh thì còn có một tỳ nữ.


Chẳng qua người này khác với nha hoàn trong phủ, nàng cảm thấy người này rất quen mắt, nhìn nhìn một lúc mới nhớ ra đây là nữ thổ phỉ trong sơn trại lúc trước.
Thẩm Châu Hi có ấn tượng với nàng ta vì nàng này lớn lên giống Lý Côn phiên bản nữ.

Nàng yêu ai yêu cả đường đi nên cũng ôn hòa có thêm với vị nữ thổ phỉ thanh danh không quá tốt này.
“Phu nhân ——” Hồng Liên oang oang chào hỏi nàng.
Bạch Nhung Linh đang nằm đưa lưng về phía cửa phòng nghe thế thì lập tức bật dậy trợn mắt nhìn nàng.
Sao phản ứng của hắn lại dữ dội thế?
“Sao ngươi lại ở đây?” Thẩm Châu Hi hỏi Hồng Liên.
“Bẩm phu nhân, người này âm hiểm xảo trá, miệng đầy lời nói dối nên đại nhân phái ta ở chỗ này trông coi, đề phòng hắn nói lời hoa ngôn xảo ngữ gạt người để đào tẩu.”
“Ngươi đánh rắm!” Bạch Nhung Linh tức giận đến chửi ầm lên, “Ta âm hiểm xảo trá, miệng đầy lời nói dối lúc nào? Ngươi mới âm hiểm xảo trá, miệng đầy lời nói dối ấy! Tuổi ngươi đủ làm mẹ ta rồi còn muốn động tay động chân với ta!”
Thẩm Châu Hi không thể tin được mà nhìn về phía Hồng Liên chỉ thấy khuôn mặt thô ráp của nàng ta tràn ngập vô tội.
“Phu nhân đừng nghe hắn nói bừa, ta chỉ cảm thấy Điền công tử giống con trai ta nên muốn xi hắn đái thôi.”
“Ai giống con trai ngươi?!” Bạch Nhung Linh tức đến đỏ mặt, tròng mắt cũng bốc hỏa, “Chờ bản công tử đi ra ngoài nhất định sẽ không tha cho ngươi!”
Hồng Liên trợn mắt nhìn trần nhà khinh thường.
“Điền công tử, nếu ngươi muốn có tự do thì sao không sớm nói thẳng mọi thứ đi?” Thẩm Châu Hi hỏi.
“Ta ——”
Bạch Nhung Linh mới vừa mở miệng thì Hồng Liên ở một bên đã liếc hắn sắc lẻm.
“Ta…… Ta không muốn ra ngoài! Ai nói bản công tử muốn ra ngoài?!”
Bạch Nhung Linh nhớ tới chuyện suýt nữa bị một đại nương cao lớn thô kệch lại đã 40 tuổi xi tiểu là đã sợ và lập tức xoay chuyển câu chuyện.
“Hắn có bản lĩnh thì giam ta cả đời đi! Ta không đạt được mục đích thì tuyệt đối không đi!”
“Ngươi có mục đích gì?” Thẩm Châu Hi khó hiểu hỏi.
“Ta ——” Bạch Nhung Linh mới vừa mở miệng lại cảm nhận được tầm mắt sắc bén bên cạnh thế là hắn dừng một chút mới nói, “Ta tới tìm biểu muội của ta.”
“Biểu muội của ngươi ư?”
“Phải, ta có chứng cứ biểu muội thất lạc nhiều năm của ta đang ở Tương Dương.” Bạch Nhung Linh bật dậy, hai chân xỏ giày đi tới ngồi xuống cạnh cái bàn tròn ở giữa phòng, “Ngồi đi.”
Thẩm Châu Hi chần chờ một lát mới ngồi xuống đối diện hắn.

Hồng Liên cũng đi tới đứng phía sau Bạch Nhung Linh, còn Thị Nương thì đứng phía sau Thẩm Châu Hi.

Thoạt nhìn thì đây là tỳ nữ đứng hai bên chủ nhân, chẳng qua Thị Nương thì cầm khăn tay còn Hồng Liên thì nắm chuôi đao bên hông.
“Ngươi tìm biểu muội thì sao phải hạ dược người không liên quan?” Thẩm Châu Hi hỏi.
“Có người nói biểu muội của ta có quan hệ với tri phủ Tương Châu thế là ta muốn nhân lúc hắn ý loạn tình mê để kỹ nữ ép hắn nói ra chuyện của biểu muội ta.”

“Đây là hiểu lầm rồi.” Thẩm Châu Hi quả quyết nói, “Bên cạnh Lý Vụ ngoài nữ chiến sĩ như Hồng Liên thì căn bản không có nữ nhân khác.”
“Sao ngươi dám khẳng định như thế? Không có nam nhân nào không lăng nhăng —— a!!”
Bạch Nhung Linh kêu thảm thiết.

Hồng Liên vươn bàn tay to nắm lấy phần thịt mềm sau lưng hắn và véo một vòng theo chiều kim đồng hồ.
Thẩm Châu Hi tràn đầy đồng cảm với lời Bạch Nhung Linh nói nhưng trước mặt người ngoài nàng vẫn không chút do dự giữ gìn Lý Vụ: “Phu quân của ta không giống kẻ khác.”
“Nam nhân đều là một dạng —— a!!”
Bạch Nhung Linh lại xoắn lại như con sâu lông —— lần này hắn vẫn bị nhéo chỗ kia nhưng là theo chiều ngược kim đồng hồ.
Thẩm Châu Hi hồ nghi nhìn hắn đang nhe răng trợn mắt: “…… Ngươi làm sao vậy?”
“Phu nhân, hắn bị điên đó, ngài vẫn nên cách hắn xa xa một chút.” Hồng Liên thành khẩn nói.
“Ta —— ngươi ——”
Bạch Nhung Linh cọ một cái nhảy dựng lên giơ nắm tay với Hồng Liên cường tráng phía sau nhưng nhìn thấy ánh mắt khiêu khích của đối phương thế là hắn lại ngừng tay, cuối cùng chuyển sang sờ đầu mình.
Bạch Nhung Linh đỡ đỡ phát quan trên đầu và tức muốn hộc máu nói: “Họ Lý kia có gì tốt mà ngươi bảo vệ hắn thế?”
“Phu quân của ta đối xử với ta cực tốt vì thế ta bảo vệ hắn thì có gì kỳ quái?” Thẩm Châu Hi nói, “Ngược lại chính ngươi tự xưng là Điền gia công tử tới cửa quy phục, nhưng lại mượn buổi tiệc để hạ dược Lý Vụ.

Hiện tại ngươi lại nói vì tìm biểu muội mới tới, nhưng ngươi lại chẳng để ý tới hành tung của em mình mà quay qua ly gián chúng ta.”
Nàng nhíu mày nhìn đối phương nói: “Chẳng trách tới giờ ngươi còn bị nhốt, hóa ra vì ngươi có ý xấu.”
“Trời đất chứng giám, ta —— ối mẹ ơi, ta còn oan hơn Đậu Nga!” Bạch Nhung Linh có miệng khó trả lời, hắn có tâm muốn thẳng thắn nói ra thân phận của mình nhưng lại sợ hãi Hồng Liên ở một bên trả thù rồi thật sự ấn hắn xuống đất bá vương ngạnh thượng cung.
Ở thế khó xử này hắn tiến thoái lưỡng nan nên tức giận thét lớn: “Thế họ Lý kia đâu?! Mau bảo hắn lăn ra đây nói rõ ràng cho bản công tử! Mỗi ngày hắn nhốt ta ở đây là muốn làm cái gì?!”
“Chuột đệ ồn ào cái gì thế?” Giọng Lý Vụ nhẹ nhàng vang lên bên ngoài cửa, “Ta đứng ở cửa hậu viện đã nghe thấy tiếng ngươi, có phải đói bụng rồi không? Người đâu, mang thịt kho tàu ——”
“Ta không ăn!” Bạch Nhung Linh run rẩy.
Ăn một bữa thịt kho tàu thì không tồi, ăn hai bữa cũng tàm tạm, nhưng từ sau khi rời khỏi ngục giam ngày nào hắn cũng bị bắt ăn thịt kho tàu.

Đây đúng là nghiêm hình mà.

Không ăn thì đói, ăn thì dạ dày lộn nhào, thượng thổ hạ tả, cuối cùng vừa mệt vừa đói.
Hiện tại chỉ cần Bạch Nhung Linh vừa nghe thấy thịt kho tàu là dạ dày hắn đã quay cuồng, chân cũng run lên.

Bây giờ hắn nằm mơ cũng mong trước mặt có một đĩa rau xanh và một bát cơm.

Lý Vụ mới từ phủ nha về đã tới đây.

Hắn bước vào phòng, đè Thẩm Châu Hi đang muốn đứng dậy để nàng ngồi xuống còn bản thân cũng ngồi cạnh nàng: “Các ngươi đang hàn huyên cái gì thế?”
Bạch Nhung Linh cảnh giác nhìn hắn: “…… Có thể hàn huyên cái gì? Chúng ta chẳng nói gì cả!”
“Chẳng nói gì mà còn vui vẻ thế, chuột đệ quả là hợp với Lý gia ta!”
“Ta ——” Bạch Nhung Linh tức giận đến thất khiếu bốc khói, thực sự muốn hung hăng nhổ lên cái mặt vô sỉ kia nhưng hắn vừa mở miệng đã có một cái tay như kìm sắt dán lên lưng.
“Ngươi cái gì?” Lý Vụ mang vẻ mặt quan tâm hỏi.
“Ngươi nói không sai, chúng ta thật là hợp ý ——” Bạch Nhung Linh ngoài cười nhưng trong không cười mà nghiến răng nghiến lợi nói ra câu này.
“Theo ta thấy thì không bằng chuột đệ ở lại đây, chúng ta làm người một nhà chân chính nhé?” Lý Vụ nói.
“Ta nhổ, ngươi nằm mơ —— a!!”
Không chỉ Bạch Nhung Linh phản ứng kịch liệt mà Thẩm Châu Hi cũng thiếu chút nữa kinh ngạc rớt cằm.

Hắn nói lời này có ý gì? Chẳng lẽ hắn thật sự coi trọng mỹ mạo của Điền công tử sao?
“Nếu chuột đệ vô tình thì ta cũng không thể miễn cưỡng.” Lý Vụ ra vẻ thất vọng mà thở dài, “Trong lúc bất giác chuột đệ cũng đã ở chỗ ta thật lâu, hôm nay lúc ta trở về thấy bên đường đã dán tranh tết lớn bé, nếu chuột đệ muốn chạy về nhà đón năm mới thì nên xuất phát đi thôi.”
Bạch Nhung Linh vặn vẹo tránh thoát gọng kìm phía sau, sắc mặt khó có thể tin mà trừng mắt hỏi: “Ngươi muốn thả ta đi hả?!”
“Ta nói không cho ngươi đi lúc nào?” Lý Vụ nói, “Ta chỉ nói ngươi có thể đi nhưng một cái kim sợi chỉ ở chỗ ta ngươi cũng không thể mang đi.”
Thần sắc trên mặt Bạch Nhung Linh rối rắm, ánh mắt từ trên người Lý Vụ chuyển sang Thẩm Châu Hi.
Thẩm Châu Hi khó hiểu mà nhìn hắn.
“Ngươi không sợ ta về gọi trưởng bối trong nhà tới ư?” Bạch Nhung Linh lại nhìn chằm chằm Lý Vụ không chớp mắt hỏi.
Lý Vụ tùy tiện ngồi trên ghế tròn và nhếch miệng cười nói: “Tới đầu Ngụy đế ta còn dám chém thì ngươi đoán xem ta có sợ chém đầu những người khác không?”
Bạch Nhung Linh bị hắn hỏi thì nghẹn lại.

Thôi thôi, cứ ra ngoài trước rồi nói, nếu không đi thì hắn sợ đêm nào đó mình đang ngủ không đề phòng sẽ bị bà thím trung niên này giở trò mất.
Bạch Nhung Linh cắn răng nói: “Được, ta sẽ không mang theo cái gì.

Ngươi mau thả ta đi.”
Tình huống quen thuộc, tiết tấu quen thuộc.

Tuy Thẩm Châu Hi không quá hiểu hai kẻ này đang nói cái gì nhưng nàng cực kỳ hiểu chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
“Có thể,” Lý Vụ nói, “Ngươi trả hết nợ rồi đi.”
Bạch Nhung Linh trợn mắt hỏi: “Nợ nào?”
“Đương nhiên là nợ do ngươi ở nhờ chỗ này.” Lý Vụ đúng lý hợp tình nói: “Ta có cái nguyên tắc đó là kể cả anh em ruột thịt cũng phải tính sổ, tuy chúng ta cũng coi như thân quen nhưng nguyên tắc thì vẫn phải theo.

Chuột đệ, ngươi ở nhờ chỗ ta lâu như thế, lại có quân sĩ võ nghệ cao cường bảo vệ, lại có tỳ nữ cẩn trọng hầu hạ, mỗi ngày chẳng những thịt kho tàu quản đủ mà còn có tri phủ là ta cùng ngươi nói chuyện phiếm —— vậy ta tính chút phí ăn ở cũng không quá phận đúng không?”
Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu.


Bạch Nhung Linh nuốt lửa giận mà vặn vẹo tươi cười hỏi: “…… Phí ăn ở ngươi nói là bao nhiêu?”
“Không nhiều, không nhiều đâu.” Lý Vụ nói, “Hai mươi vạn hộc lương thực thô là đủ rồi.”
“Hai mươi vạn hộc?!” Bạch Nhung Linh lập tức bùng lửa giận, hắn nổi trận lôi đình trợn mắt như mắt trâu mà căm túc nhìn Lý Vụ mắng, “Ngươi đây là ăn cướp chứ gì?!”
Ngay cả Thẩm Châu Hi cũng bị công phu sư tử ngoạm của hắn dọa sợ.

So với hai mươi vạn hộc lương thực thô thì mộ vạn lượng hoàng kim và năm vạn lượng hoàng kim đều chỉ là cái móng tay.

Một hộc chính là mười đấu, một đấu chính là mười tám cân, Lý Vụ vừa mở miệng đã đòi hai mươi vạn hộc lương thực thô.

Cái này đủ để nuôi sống một đội quân trong khoảng thời gian ngắn.
“Chuột đệ không cho cũng không sao, coi như ngươi ở nhà ta thêm một đoạn thời gian thôi.

(Ebook tạo bởi EbookTruyen.Net) Tuy phủ kho như trứng chọi đá, nhưng ta dù có phải chịu đói cũng nhất định đảm bảo chuột đệ được ăn thịt kho tàu vừa béo vừa thơm ——”
Bạch Nhung Linh lập tức biến sắc mà nôn một tiếng vang dội.

Hắn đã bụng đói kêu vang nhưng chỉ toàn nước chua trong dạ dày, và đương nhiên trong đó còn có tàn dư vị thịt kho tàu.

Mấy ngày nay bị tra tấn không ăn uống được, ban đêm cũng phải cảnh giác không dám ngủ khiến hắn không chịu được nữa.

Cục diện này thật là rối rắm, vẫn nên mời trưởng bối trong nhà tới thu dọn đi! Hắn thành thật trở về ăn trượng hình cũng được!
“Hai mươi vạn hộc lương thực thô ——” hắn quay đầu nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Lý Vụ, “Đây không phải số lượng nhỏ, ta không thể lặng yên làm mà không để trưởng bối trong nhà biết.”
“Ta còn không sợ thì ngươi sợ cái gì?” Lý Vụ hỏi lại.
“Được ——” Bạch Nhung Linh bất chấp, nếu còn tiếp tục thì hắn không sống nổi nữa.

“Ngươi muốn hai mươi vạn hộc lương thực thô cũng được! Nhưng ngươi phải bảo đảm sẽ thả ta đi!”
“Đương nhiên, ngươi còn không tin nhân phẩm của ta ư?”
Trải qua khoảng thời gian này Bạch Nhung Linh hiện tại có thể tin heo nói tiếng người cũng không tin kẻ này có thể nói tiếng người.

Vì thế hắn không chịu nhường một bước: “Ta muốn ngươi bảo đảm!”
“Được.”
Lý Vụ gật gật đầu rồi gọi: “Phu nhân ——”
Bỗng nhiên bị gọi thế là mặt Thẩm Châu Hi đần ra.
Lý Vụ ôm lấy vai nàng, dưới ánh mắt giận dữ của Bạch Nhung Linh hắn nói: “Đến đây, chúng ta cùng biểu cữu ca hào phóng của chúng ta chúc mừng năm mới nào.”

Bình Luận (0)
Comment