Sau Khi Mất Nước Ta Gả Cho Kẻ Chân Đất

Chương 211


Phó Huyền Mạc đứng dậy đi đến trước cửa sổ và nhíu mày nhìn mấy nha dịch đang xông tới dưới lầu.

Bạch Nhung Linh đang bị bọn họ ấn dưới đất nên không ngừng giãy giụa.
“Thả hắn ra.” Hắn nói.
Hắn là người ở ngôi cao, một lời này giống như thiên lôi không ai dám cãi.

Nhưng nha dịch của Tương Dương đương nhiên là do Lý Vụ quản thế nên ánh mắt mọi người ở đó đều hướng về phía Lý Vụ.
Lý Vụ làm bộ hoàn toàn không biết gì mà buông chén rượu đi tới trước cửa sổ nhìn xuống.
“Tham Tri đại nhân quen người này sao?” Lý Vụ kinh ngạc hỏi.
Phó Huyền Mạc không nói một lời.
Lý Vụ hô lên với người dưới lầu: “Dẫn người lên đây!”
Lý Thước ngẩng đầu nhìn lên lầu và chắp tay từ xa sau đó túm lấy Bạch Nhung Linh từ tay nha dịch rồi đẩy hắn đi về phía tửu lầu.
Bạch Nhung Linh vừa vào tửu lầu thì vẫn giãy giụa nhưng tới phòng chữ Thiên một cái, nhìn thấy Phó Huyền Mạc đứng đó không nói một lời thế là hắn lập tức trợn mắt, vừa mừng vừa sợ kêu lên: “Em rể!”
Lời còn chưa dứt hắn đã nhào về phía trước một cái như chó ăn cứt.
Lý Vụ thu lại cái chân mới vừa đá hắn và chính đáng nói: “Thấy Tham Tri đại nhân mà không quỳ còn dám hồ ngôn loạn ngữ hả?!”
“Ngươi ——” Bạch Nhung Linh cũng ngẩng đầu, vẻ mặt tức giận chân thật lườm cái tên đầu sỏ gây tội phía sau.
Phó Huyền Mạc cau mày tiến lên hai bước tự mình đỡ Bạch Nhung Linh dậy khiến đám người đang ngồi đó kinh ngạc há hốc mồm.
“Đến tột cùng thì kẻ này đã làm gì mà lại bị nha dịch của Tương Dương đuổi theo thế?”
Bạch Nhung Linh vừa muốn mở miệng thì Phó Huyền Mạc đã cho hắn một cái liếc lạnh tanh thế là hắn lập tức im ngay.
“Ta hỏi quan lại Tương Dương.” Phó Huyền Mạc nói, “Nếu ngươi thật sự có tội thì ta sẽ không bao che.”
Những câu này đều cho thấy hắn sẽ không bao che nhưng mỗi chữ cũng chứng tỏ người này và hắn có quan hệ không mỏng.

Hơn nữa người có thể gọi Phó Huyền Mạc là “em rể” thì trên đời này có mấy đâu?
Phàm là quan lại hiểu chuyện đều sẽ không quan tâm chân tướng thế nào, bọn họ hẳn sẽ nói đây là một hiểu lầm và thế là xong việc.
Tri phủ Vân Châu cũng nghĩ thế nhưng ông ta trăm triệu không nghĩ tới vị quan trên mới nhậm chức của mình nghe thấy lãnh đạo hỏi thế thì không chút do dự đáp: “Người này dùng tên giả là Điền Thú Quỳnh để bắt cóc và làm hại một bá tánh của thành Tương Dương.

Chứng cứ xác thực, không có gì để chối cãi, hơn nữa hắn không chịu nói ra thân phận thật sư nên cực kỳ khả nghi! Hiện giờ hắn bị giam lỏng trong phủ của ta vốn để ta tự mình thẩm vấn.

Tham Tri đại nhân không cần lo lắng, ta nhất định sẽ theo lẽ công bằng mà chấp pháp, sớm ngày trả lại công bằng cho bá tánh bị hại!”
Hơ hơ!

Tri phủ Vân Châu sắp vỗ gãy đùi rồi! Ông ta hận sắt không thành thép mà nhìn cái con vịt ngốc bên cạnh, hận không thể để bản thân ra trận, khéo léo đưa đẩy khiến mọi việc đều thuận lợi.

Ông ta chỉ cần dùng dăm ba câu sẽ hóa giải được sự xấu hổ của Tham Tri đại nhân sau đó tự mình vỗ vỗ vai vị lang quân thân phận bất phàm kia để biến chiến tranh thành tơ lụa.

Như thế ông ta sẽ tỏa sáng, đạt được sự coi trọng của Tham Tri đại nhân, rồi từng bước lên mây, thăng chức ầm ầm ——
Đây mới là một người có đủ tu dưỡng và tư cách lăn lộn trên quan trường!
Xem cái tên cấp trên của ông ta đã làm gì đi?! Cơ hội nịnh hót tốt như thế nhưng Lý Chủ Tông lại không cần —— vậy cho ông ta đi chứ!
“Lý đại nhân nói ngươi bắt cóc và làm hại bá tánh vô tội, có việc này không?” Phó Huyền Mạc nhìn về phía Bạch Nhung Linh và hỏi.
“Ta oan uổng quá em ——”
Lý Vụ giật giật mũi chân thế là Bạch Nhung Linh lập tức sửa lời: “Phó công tử!”
“Tham Tri đại nhân quen người này hả?” Lý Vụ biết rõ mà còn cố hỏi.
“Đây là công tử của Dương Châu Bạch thị là Bạch Nhung Linh, cũng là anh họ của vợ chưa cưới của ta.” Phó Huyền Mạc nói.
Mọi người ở đó liên tiếp nhỏ giọng kinh hô.

Dương Châu Bạch thị là cái tên khiến đám thương hộ ở đó đều biến sắc.
“Bạch Nhung Linh, Lý đại nhân nói ngươi bắt cóc và làm hại bá tánh vô tội, đây là chuyện gì?” Phó Huyền Mạc hỏi.
“Bản công tử oan uổng quá —— oan hơn cả Đậu Nga!”
Bạch Nhung Linh lặng lẽ tự nhéo đùi mình một cái thế là hốc mắt tự nhiên có thêm ít nước mắt chân thật, biểu tình lã chã cực giống.
“Ta oan uổng ngươi sao?” Lý Vụ nói, “Trước mặt Tham Tri đại nhân ngươi mau nói cho đúng sự thật, Độc Nhãn Long của hiệu cầm đồ trong thành Tương Dương có phải do ngươi bắt cóc không?”
Bạch Nhung Linh không tình nguyện gật gật đầu.
“Trên đường Độc Nhãn Long giãy giụa nên hai gã sai vặt của ngươi đã đánh ông ta, sau đó nhốt người vào trong hầm mấy ngày —— có phải hay không?”
“…… Phải.” Bạch Nhung Linh không tình nguyện thừa nhận sau đó lập tức cao giọng bổ sung, “Nhưng ta có lý do! Độc Nhãn Long kia cũng không đúng, ai bảo hắn cất giấu manh mối của Việt Quốc công chúa không nói cho ta thế nên ta phải trói hắn lại ép hỏi.

Đây là tự hắn tìm lấy!”
Một câu Việt Quốc công chúa lập tức khiến mọi người ồ lên.

Lý Vụ nhìn chằm chằm biểu tình trên mặt Phó Huyền Mạc và thấy vẻ nhẹ nhàng trên đó đã không còn.

Mặt nạ kiên cố trên đó rốt cuộc cũng có vết rách.
“…… Manh mối của Việt Quốc công chúa ư?” Hắn thấp giọng giống như tự hỏi.
Giọng hắn giống như con rắn trườn bên tai khiến lưng Bạch Nhung Linh lạnh cóng.


Hắn vừa mắng chửi tên Lý Vụ khốn nạn kéo hắn lên thuyền cướp vừa căng da đầu sắp xếp từ ngữ, sau đó mở miệng thống thiết nói: “Chuyện này nói đến cũng khéo, một tháng trước ta phụng mệnh cha ta đến Đông Đô tuần tra cửa hàng và bỗng nhận được báo cáo của thuộc hạ nói phát hiện đồ trang sức Bạch gia tiến cống cho triều đình trong một đám hàng hóa đang chuẩn bị chuyển tới quan ngoại.

Ta tự mình kiểm tra thì phát hiện đây là của hồi môn trước đây tổ phụ tự mình yêu cầu chế tạo để làm của hồi môn cho công chúa.

Việt Quốc công chúa mất tích đã một năm, tổ phụ và tổ mẫu lo lắng sinh bệnh, ta cũng lo cho an nguy của biểu muội nên mới tra một đường tới Tương Dương này.”
“Kẻ tiếp nhận trang sức chính là Độc Nhãn Long.

Ta thuyết phục ông ta và hứa sẽ trả tiền để mua tin tức nhưng ông ta lại nói cái gì mà danh dự nghề nghiệp gì gì đó và chết sống không chịu nói cho ta là ai bán mấy thứ kia.

Cuối cùng ta đành phải ra hạ sách trói ông ta lại —— hơn nữa không phải ông ta vẫn còn sống ư, cũng đâu thiếu tay thiếu chân gì! Bản công tử bồi thường được, còn họ Lý này —— dám giam lỏng bản công tử rồi ngày ngày tra khảo thì phải tính thế nào?!”
Tri phủ Vân Châu ở bên dưới vỗ đùi nghĩ: Đúng thế, thật quá đáng!
Đây chính là công tử của Dương Châu Bạch thị, là người thừa kế chắc chắn của nhà phú thương nổi tiếng thiên hạ đó! Sao phải vì một tên bình dân của hiệu cầm đồ vớ vẩn mà đắc tội cái mỏ vàng như thế?
Bạch Nhung Linh nói một đoạn dài nhưng Phó Huyền Mạc chỉ trả lời ngắn ngủn một câu: “Việt Quốc công chúa đang ở đâu?”
“Ta chỉ biết người tới bán trang sức là một nữ tử trẻ tuổi ở Thọ Bình thôn, còn chưa kịp hỏi tiếp thì họ Lý này……”
Bạch Nhung Linh còn chưa dứt lời Phó Huyền Mạc đã đi tới ngoài cửa căn phòng chữ Thiên.
“Này……”
Phó Huyền Mạc đột nhiên rời tiệc khiến sắc mặt đám khách khứa ở đó lập tức hiện lên đủ hình thái.

Lý Vụ và Bạch Nhung Linh cho nhau ánh mắt sau đó Bạch Nhung Linh lập tức đuổi theo ra ngoài: “Chờ ta với, cho ta đi với Phó công tử!”
“Mọi người tiếp tục ăn đi, an tâm mà ăn, từ từ ăn ——” Lý Vụ nói, “Ta sẽ cùng Tham Tri đại nhân đi một chuyến.

Lý Thước!”
“Có thuộc hạ.” Lý Thước đứng dậy.
Có không ít người bấy giờ mới để ý tới sự tồn tại của Lý Thước.

Lúc trước Bạch Nhung Linh chít chít một hồi hấp dẫn sự chú ý của mọi người nên chẳng ai để ý đến Lý Thước cũng bước vào phòng.

Hiện tại bọn họ mới thấy rõ diện mạo của hắn thì hoặc nhiều hoặc ít đều nhíu mày tỏ vẻ chán ghét.
Nửa gương mặt thiếu mất thịt kia luôn khiến người ta liên tưởng tới quá trình khối thịt ấy bị xẻo xuống.


(Ebook tạo bởi EbookTruyen.Net) Đây chính là một loại tra tấn đối với đám quan lại quý nhân sống trong nhung lụa.
Lý Thước làm như không thấy những ánh mắt khác thường xung quanh mình, đôi mắt hắn vẫn nhìn chằm chằm Lý Vụ.
“Tri phủ Vân Châu ở lại chiêu đãi các vị khách quý, còn ngươi đi nha phủ gọi một đội người đi theo chúng ta.”
“A?” Tri phủ Vân Châu bỗng nhiên bị nhắc tới thì ngây ra một khắc sau đó lập tức mừng như điên nói, “Được, được! Đại nhân đi thong thả, hạ quan tất nhiên sẽ chiêu đãi các vị khách quý thật chu đáo!”
Lý Vụ không nhìn ông ta mà xoay người đi nhanh ra ngoài phòng chữ Thiên.

Đợi xe ngựa chở Phó Huyền Mạc và Bạch Nhung Linh vừa mới lên đường hắn đã mắt lạnh nhìn đuôi xe và dặn tiểu nhị dắt một con ngựa tới sau đó hắn cũng nhanh chóng đuổi theo.
“Tham Tri đại nhân! Tham Tri đại nhân!”
Trong xe ngựa, Bạch Nhung Linh nhìn biểu tình khó lường của Phó Huyền Mạc và thử thăm dò đẩy cửa sổ xe nhìn ra ngoài.
Phó Huyền Mạc trầm mặc không nói.
“Sao ngươi cũng đi theo thế?!” Bạch Nhung Linh ghi nhớ vai diễn của bản thân mình và lập tức hùng hổ mắng, “Hiện tại bản công tử không có thời gian cùng ngươi so đo đâu!”
“Ta không đi theo vậy ngươi có biết đường tới Thọ Bình thôn đi như thế nào không?” Lý Vụ hỏi lại.
Bạch Nhung Linh đúng lý hợp tình nói: “Ta không biết, nhưng Phó công tử khẳng định biết! Có phải không —— Phó công tử?”
Bạch Nhung Linh quay đầu nhìn thì thấy thần sắc trên mặt Phó Huyền Mạc khẽ biến.
Lúc này Bạch Nhung Linh thật sự kinh ngạc hỏi: “Ngươi không biết Thọ Bình thôn ở đâu ư?”
Ngươi không biết mà còn chui lên xe ngựa làm gì? Hắn nuốt nửa câu này xuống.
“…… Lý đại nhân, lên xe đi.” Rốt cuộc Phó Huyền Mạc cũng mở miệng.
Xa phu kỷ luật cực kỳ tốt, chẳng cần Phó Huyền Mạc dặn thêm một chữ hắn đã nhanh nhẹn dừng xe ngựa lại.
Yến Hồi nhảy xuống xe nhìn Lý Vụ ngồi trên lưng ngựa và hỏi: “Lý đại nhân có cần ghế để lên xe không?”
Lý Vụ dùng hành động trả lời: Thậm chí hắn còn chưa xuống ngựa đã trực tiếp xoay người nhảy từ trên lưng ngựa tới xe ngựa rồi cong eo linh hoạt chui vào trong xe.
Yến Hồi nhún vai buộc con ngựa của Lý Vụ vào phía sau xe và lại ngồi trở lại ghế của xa phu.
“Giá ——”
Xe ngựa dần dần chạy nhanh hơn trên con đường mấp mô.
“Lý đại nhân, ngươi không cần nhìn đường phía trước để tránh nhầm đường sao?” Phó Huyền Mạc hỏi.
Bạch Nhung Linh lặng lẽ phiên dịch lại ý câu này là: Con vịt hoang nhà ngươi không ở ngoài đánh xe mà chui vào trong xe ngồi làm gì?
Lý Vụ nhếch miệng cười đáp: “Đâu có phức tạp như thế, lúc tới giao lộ đi lên hướng bắc là được.

Ta cũng mới thấy Thọ Bình thôn trên bản đồ, dù sao trên đó nói là cứ đi về hướng bắc.”
Phó Huyền Mạc trầm mặc.
Bạch Nhung Linh lại tiếp tục lặng lẽ phiên dịch: Con vịt chết dẫm nhà ngươi tới nơi ấy còn chưa đến bao giờ, nếu đi lạc thì xem ta có vặn cổ ngươi không!
Đương nhiên đây chỉ là vì hắn chán nên mới miên man suy nghĩ bậy bạ.

Phó Huyền Mạc chính là kẻ đạo đức mẫu mực thế nhân đều biết, đương nhiên hắn sẽ không chửi thầm như thế.
“…… Bạch huynh đệ, ngươi vẫn còn giận ta sao?” Lý Vụ hỏi.
Bạch Nhung Linh giật mình một cái, hắn bị một câu Bạch huynh đệ này dọa cho sợ tới độ suýt thì nhảy dựng lên.

Con vịt hoang này lại muốn làm sao?!
“Bạch huynh đệ, ngày thường ngươi chả nghiêm túc gì hết, không ngờ lại là người ngàn dặm xa xôi tới tìm em gái.” Lý Vụ lộ vẻ cảm khái nói, “Ngươi tới tìm tung tích Việt Quốc công chúa thì sao lúc trước không nói với ta? Ta cũng đâu phải thú đội lốt người đâu, nếu ngươi sớm nói rõ thì ta cần gì phải khiến ngươi bị liên lụy ăn mấy ngày thịt kho tàu liên tiếp chứ?”
Hắn vừa không cẩn thận đã buột miệng thốt ra tiếc hận từ đáy lòng: “Hiện tại giá thịt lợn cũng đắt……”
“Ta đâu có quen biết ngươi, sao biết được ngươi có đáng tin hay không?” Bạch Nhung Linh mắng, “Nếu ngươi thực sự có thành ý thì phải thả ta đi mới phải!”
“Ta cũng đâu có biết thân phận của ngươi, trực tiếp thả ngươi đi thì ta là cẩu quan à?” Lý Vụ nói, “Con người ta sống thế nào cũng được nhưng không thể làm chó đâu!”
Phó Huyền Mạc nhìn hắn một cái.

Không biết vì sao, mỗi lần nói đến chữ “Cẩu” này Lý Chủ Tông đều sẽ nhấn mạnh một chút.
Nhưng lúc này hắn chẳng muốn truy cứu sâu xa làm gì.
Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng vó ngựa nói với hắn mục tiêu ngày càng gần.

Lúc hắn đi ra khỏi phòng chữ Thiên kia tâm tình cực kỳ kích động, hận không thể lập tức chắp cánh bay tới Thọ Bình thôn.

Nhưng hiện tại thân thể hắn lại nặng nề và hy vọng con đường tới Thọ Bình thôn có thể dài hơn một chút.
Tốt nhất là dài tới độ hắn có đủ thời gian tự hỏi bản thân đến tột cùng hy vọng kết quả gì.
Phó Huyền Mạc cố gắng nén các suy nghĩ đang đấu đá lung tung trong đầu mình.

Bởi vì phải dùng toàn lực kiềm chế các loại suy nghĩ nên trên mặt hắn lộ ra lãnh đạm và mệt mỏi.
“Đừng ồn.” Hắn lạnh giọng đánh gãy hai kẻ kia, “…… Hiện tại việc cấp bách là tìm được công chúa.”
“Không sai, hiện tại việc cấp bách là tìm được công chúa.” Lý Vụ thuận thế bò lên, lập tức phụ họa, “Không biết Việt Quốc công chúa này sao lại lưu lạc tới biên giới Vân Châu và Tương Châu nhỉ? Nơi ấy ngoài núi non trụi lủi thì cũng chỉ có mấy thôn xóm linh tinh, đến sơn tặc cũng chẳng thèm tới ——”
Sắc mặt Phó Huyền Mạc hơi trầm xuống.
“Việt Quốc công chúa lưu lạc dân gian một năm, cũng không biết đã chịu bao nhiêu khổ…… Nhưng không sao!” Lý Vụ chuyển câu chuyện, ưỡn ngực ngẩng đầu nói, “Trước khi tới đây ta đã dặn người dưới mang xí giấy tốt nhất, thức ăn tốt nhất và cả xiêm y, trang sức tới khách điếm ngài đang ở.

Tham Tri đại nhân chỉ cần đón công chúa về, còn việc khác hạ quan đã cho người chuẩn bị hết rồi!”
Lý Vụ nói năng bùm bùm một đống, cũng mặc kệ tầm mắt và biểu tình của Phó Huyền Mạc ở đối diện lãnh đạm thế nào.

Bạch Nhung Linh ở bên cạnh thấy thế thì có chút hâm mộ năng lực thừa nhận cường đại của hắn.
“Đúng rồi!” Lý Vụ vỗ đùi, bỗng nhiên móc từ trên người một cái khăn tay mới tinh nhét vào trong tay Phó Huyền Mạc, “Trong tình huống cảm động này sao có thể thiếu nước mắt chứ? Khối khăn tay này cũng là hạ quan cố ý chuẩn bị cho đại nhân đó!”
Phó Huyền Mạc nhìn nụ cười lấy lòng trên mặt Lý Vụ thì lặng lẽ thu tay lại khiến cái khăn theo thân thể hắn tự nhiên chảy xuống ghế dài dưới thân.
Chỉ có kẻ biết nội tình như Bạch Nhung Linh mới biết khăn tay của Lý Vụ là thế nào.

Nó đâu phải được chuẩn bị cho Việt Quốc công chúa? Rõ ràng đây là chuẩn bị cho cái tên Phó Huyền Mạc này dùng sau khi nghe tin Việt Quốc công chúa đã chết!
Bạch Nhung Linh yên lặng dịch dịch mông, rời xa cái tên Lý Vụ đang cười cợt vẻ chân chó kia.
Nam nhân một khi đã ăn dấm thì… còn đáng sợ hơn nữ nhân!

Bình Luận (0)
Comment