Sau Khi Mất Nước Ta Gả Cho Kẻ Chân Đất

Chương 227


Mặt trăng đã treo trên đầu cành nhưng phố lớn ngõ nhỏ của Dương Châu vẫn vang lên tiếng người ồn nào náo nhiệt.
Xuân Phong Lâu giăng đèn kết hoa, trước cửa ngựa xe như nước, đèn đuốc sáng như ban ngày.

Khách khứa uống đến say khướt được quy công đỡ lên xe ngựa lướt qua khách mới tới lúc này trên mặt vẫn còn vẻ nghiêm túc.

Bá tánh vất vả lao động một ngày lúc này mới xong việc, nhưng với một số người thì cuộc sống mơ màng bây giờ mới bắt đầu.
Một con thuyền đèn dầu lập lòe, lụa đỏ phấp phới chậm rãi lướt qua một bên Xuân Phong Lâu giống một ngân hà lộng lẫy chảy xuôi giữa những lầu các ngăn nắp.
Lý Vụ đưa lưng về phía cửa sổ thất thần nhìn màn ca vũ trước mặt.

Cái đũa bạc trước mặt đã gắp không ít đồ ăn nhưng bản thân hắn lại chẳng ăn miếng nào.
“Hình như Lý đại nhân không có hứng thú với ca vũ thì phải?” Bạch An Quý hỏi.
“Mềm như bông, không thú vị.” Lý Vụ đáp.
Bạch An Quý lập tức ra hiệu thế là quy công ở một bên vội cong eo đi lên.

Ông ấy thì thầm vài câu và quy công kia vội chạy ra ngoài, chưa đến một hồi tiếng đàn nguyệt quyến rũ trầm thấp được đổi thành cổ nhạc vui tươi.

Một đám vũ cơ Tây Vực mặc lụa mỏng, chân đeo chuông đi vào nhẹ nhàng xoay tròn theo tiếng nhạc, tà váy bay lên, nụ cười chói lóa.
Đám khách mời đều tập trung nhìn, có kẻ uống ngà ngà rồi thậm chí còn vươn tay túm nhẹ lấy làn váy.
Bạch An Quý ngả người ra sau, dựa lên lưng ghế, ánh mắt lặng lẽ liếc nhìn Lý Vụ.

Nhưng tên kia lại chẳng hề để ý tới ánh mắt quanh mình, cứ vậy hào phóng thoải mái ngáp một cái.
Bạch An Quý hơi hơi nhíu mày.
Lý Vụ ngáp xong lại sờ cái bụng phồng phồng và đứng dậy nói: “Ta đi giải quyết một chút.”
Quy công lập tức tiến lên nhiệt tình đón: “Đại nhân có cần tiểu nhân dẫn đường không?”
“Ta biết đi đường nào, không cần ngươi.” Lý Vụ nói.
Hắn lắc lư đi ra cửa và nhìn quanh giống như đang phân biệt đường sau đó mới đi về phía cầu tiêu.


Chờ bước vào cầu tiêu không người hắn một tay giữ cửa, bộ dạng biếng nhác hơi ngà ngà lập tức biến mất.
Hắn cởi vạt áo, vẻ mặt ghét bỏ gỡ túi vải dầu treo giữa áo trong cùng áo ngoài sau đó đổ đồ ăn và rượu bên trong vào bô.

Lúc sau hắn vo viên cái túi và ném ra ngoài cửa sổ rồi lấy từ trong tay áo một cái túi mới và treo lên, cuối cùng hắn buộc áo lại như cũ.
“…… Tiền thì không cho lại đòi chiếm tiện nghi của lão tử, đúng là nằm mơ.” Hắn lẩm bẩm.
Sau khi cài xong vạt áo hắn mở cửa, lại khôi phục bộ dạng lơ mơ vừa nãy và lắc lư đi ra khỏi cầu tiêu.

Lúc này có một nữ tử thanh lâu vòng eo tinh tế, trước ngực phập phồng đi về phía hắn.

Mặt nàng ta đỏ ửng, cả người lung lay giống như say rồi.

Lúc Lý Vụ chuẩn bị lướt qua nàng ta thì nàng kia chợt trượt chân, cả người nhào về phía hắn.
Hơ hơ, hay nhỉ!
Lý Vụ xoay người còn nhanh hơn vũ cơ kia, chỉ một cái chớp mắt đã vọt sang một bên.

Nàng kia không có gì chống đỡ thế là ngã chổng vó, lăn xuống cầu thang khiến khách lầu ba kinh hô á ố mãi.
Lý Vụ thò người ra nhìn, xác nhận nữ tử não tàn kia không ngã chết hoặc gãy chân tay gì đó thế là hắn bày ra vẻ mặt không hiểu gì rồi thu lại tầm mắt.
Hắn tiếp tục lắc lư đi về phía căn phòng Bạch An Quý bao.
Trong đại sảnh vẫn có vũ cơ Tây Vực trình diễn tiết mục nóng bỏng, lục lạc vàng óng theo chân các nàng mà vang không ngừng.

Lý Vụ ngồi vào ghế dựa, mắt nhìn chằm chằm đống chuông vàng kia sau đó nghiêm túc cân nhắc trong đó có mấy phần là vàng, có thể bán được bao nhiêu tiền ——
“Lý đại nhân đang nghĩ cái gì thế?” Bạch An Quý ngồi ở bên cạnh bỗng nhiên mở miệng hỏi.
Lý Vụ có gì nói đó mà đáp lại.
“Lý đại nhân lại nói đùa rồi, hiện tại ngài đã là tiết độ sứ một phương, chẳng lẽ còn để mấy cái chuông vàng này trong mắt sao?”
“Giàu nho nhỏ nhờ tiết kiệm, giàu lớn thì phải nhờ trời.” Lý Vụ nói, “Mấy cái chuông vàng này thì làm sao? Tích tiểu thành đại cơ mà.”
Bạch An Quý trầm mặc một lúc mới nói: “…… Tính tình Lý đại nhân thật đúng là hợp kinh doanh.”

“Còn không phải thế à —— không nói gạt ngươi, mấy năm trước lão tử thiếu chút nữa đã lấy vịt để làm giàu, nếu không phải……” Lý Vụ dừng một chút và nhớ tới cảnh Tùy đại nương giơ dao phay đuổi giết hắn ba con phố thì lại chuyển, “Thôi, hảo hán không nói chuyện năm đó nữa.

Làm tiết độ sứ cũng không tệ lắm —— ít nhất thì thấy quan cũng không cần quỳ tới quỳ lui.”
Lý Vụ nói lời này làm Bạch An Quý rơi vào trầm mặc.
Dương Châu Bạch thị đúng là nhà cự phú, cái này ai cũng biết nhưng dù bọn họ có nhiều tiền thì vẫn là thương hộ hèn mọn.

Tới một kẻ thư sinh nghèo rớt mồng tơi cũng có thể cười nhạo bọn họ một thân mùi tiền.

Dù là phú hào thì sao, một đạo thánh chỉ áp xuống thế là bọn họ chẳng thể làm gì, đến người nhà cũng không bảo vệ được.
Trong lúc Bạch An Quý trầm mặc thì tiếng trống bỗng ngừng lại, đám vũ cơ mồ hôi thơm đầm đìa cũng sôi nổi dừng bước.

Trong đó có một vị dáng dấp dung mạo thượng đẳng cầm một chén rượu lắc lư đi về phía Lý Vụ.
“Lý đại nhân chém chết Ngụy Đế, trừ bỏ một mối họa lớn cho Đại Yến, có thể nói là công lao to lớn.

Ta và các vị tỷ muội ở trong lâu thường nghe được những sự tích anh dũng của đại nhân vì thế đã đem lòng ngưỡng mộ từ lâu.

Một chén này nô gia thay mặt mọi người kính đại nhân, mong ngài đừng từ chối.” Vũ cơ Tây Vực tóc vàng mắt xanh nhưng lại nói tiếng phổ thông cực kỳ lưu loát, mắt thì mê đắm mà nhìn Lý Vụ.
Lý Vụ thì coi như không thấy mà phất tay nói: “Không uống, nếu uống mà phun ra thì lại làm hỏng hứng thú của mọi người —— không tốt, không tốt.”
“Đại nhân, chỉ một chén này thôi ——” vũ cơ mang vẻ mặt tủi thân mà nũng nịu nói, “Đại nhân thật sự nhẫn tâm cự tuyệt nô gia sao?”
“Ta có cái gì mà không thể nhẫn tâm?” Lý Vụ giật mình hỏi, “Chúng ta rất quen thuộc à?”
Vũ cơ cứng lại, tươi cười trên mặt sắp không giữ được nữa.
“Lý đại nhân đã không muốn uống thì ngươi cũng đi xuống đi.” Bạch An Quý nói.
Vũ cơ liếc khuôn mặt không hiện cảm xúc của Bạch An Quý thì do dự đứng lên.
“Nếu đại nhân không muốn uống tiếp thì nô gia cũng không miễn cưỡng, lần tới có cơ hội, lại…… A!”
Tay nàng ta run lên, chất lỏng trong chén rượu lập tức hất lên người Lý Vụ.


Hắn bị bất ngờ, chỉ một chớp mắt ngực đã ướt sũng rượu.
“Đại nhân thứ tội! Nô gia không cố ý!” Vũ cơ như con rắn không xương quỳ xuống, lã chã chực khóc mà ngẩng đầu nhìn Lý Vụ.
“Chân tay vụng về, lăn xuống đi!” Bạch An Quý trầm giọng mở miệng, vũ cơ lại giống như đã sớm có chuẩn bị mà lập tức bò dậy, cũng không quay đầu đã chuồn ra khỏi đại sảnh.
Lý Vụ nhíu mày nhìn một vệt nước trước ngực.
“Người đâu —— còn không mau đưa Lý đại nhân tới một phòng khác để thay bộ quần áo sạch sẽ?” Bạch An Quý quát.
Quy công lập tức cúi đầu khom lưng đi tới mời: “Đại nhân ——”
“Không cần.” Lý Vụ lập tức nói, “Ta có mang theo bốn bộ quần áo xuân hạ thu đông tới đây, ở ngay trong xe ngựa ấy, để ta đi thay một chút rồi về.”
Không đợi Bạch An Quý nói chuyện hắn đã đứng dậy đi ra ngoài để lại cả đám người trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn đi ra khỏi phòng.
Đêm nay toàn bộ cô nương của Xuân Phong Lâu hình như đều bị tư thế oai hùng của Lý Vụ hấp dẫn.

Bọn họ như ong bướm cuồn cuộn nhào về phía hắn.

Nhưng Lý Vụ còn linh hoạt hơn cả vũ cơ Tây Vực, hắn né trái, tránh phải thoát hết mọi cạm bẫy.
Muốn chiếm tiện nghi của lão tử hả? Nghĩ cũng đừng nghĩ!
Thật vất vả mới đến nửa đêm, không ít người lộ ra bộ dạng say mèm, có kẻ không nhịn được nằm gục trên bàn ngáy vang.

Các màn minh tranh ám đấu đã bày ra đủ mà Lý Vụ trước sau vẫn thờ ơ.

Bạch An Quý chuyển từ nắm chắc sang nản lòng chết lặng.
Tất cả các mỹ nhân mập, ốm, cao, thấp đều đã lên một lần.

Các mỹ nhân hơi nổi danh một chút đều tụ tập ở Xuân Phong Lâu đêm nay nhưng vẫn không kẻ nào túm được Lý Vụ.
Kẻ này vẫn là nam nhân bình thường sao? Ông ta cực kỳ hoài nghi cháu ngoại gái nhà mình tìm phải một kẻ có nỗi khổ riêng khó nói.
Mặc kệ thế nào thì mỹ nhân kế mà cha ông ta muốn dùng là không ăn thua rồi.

Dù thật hay giả thì quả thật Lý Vụ đều coi minh châu trong mắt người khác như mắt cá chết, thậm chí còn khinh thường nhìn nhiều.
Tiệc rượu rốt cuộc cũng tiến tới lúc kết thúc.
Trước sau Lý Vụ đổi ba cái túi vải dầu, cuối cùng mang theo trong sạch hoàn hảo không tổn hao gì mà lên xe ngựa về nhà.
Hắn hừ hừ hát nhỏ, chân vắt chéo ngồi trong xe ngựa nghĩ tới bản mặt chết lặng dại ra của Bạch An Quý thì cực kỳ đắc ý.
“Dừng, dừng lại ——” hắn gõ gõ cửa xe nói, “Qua bên đường mua bốn cân rượu về cho ta.”

Gã sai vặt vội vàng dừng xe ngựa chạy tới quán rượu gần đó mua bốn cân Thiêu Đao Tử cho vị đại gia muốn gì nói đó trong xe.
Lý Vụ vạch cái nắp ra và há miệng to uống rượu, cổ hừ một tiếng thỏa mãn: “…… Vẫn là rượu này đủ vị!”
Xe ngựa lại chậm rãi chạy về phía trước.

Lý Vụ vắt chéo chân, vừa uống rượu vừa đẩy cửa sổ xe ra mà thích ý híp mắt nhìn cảnh đêm Dương Châu.
Nơi này thật tốt.
Nếu không về sau hắn dứt khoát thoái ẩn tới Dương Châu này luôn được không? Chẳng làm quan nữa, cũng không làm việc gì khác, lấy bí phương gà nướng của Tùy đại nương ra bán vịt, tránh cho miệng ăn núi lở…… Hắn còn muốn cho Thẩm Châu Hi ăn ngon uống tốt và mua mông giấy cho nàng dùng mãi không hết cơ mà!
Trên đường Lý Vụ càng nghĩ càng xa, con đường làm giàu cũng bày ra trước mặt.
Ai biết ở nơi xa có một chiếc xe ngựa nương bóng đêm tiến vào Tương Châu và ngừng trước cổng lớn của Lý phủ.

Phó Huyền mạc dẫm lên ghế xuống xe, dưới dự bảo hộ của vô số ám vệ, hắn bước vào cánh cổng lớn bị mạnh mẽ phá vỡ.
Có người không hiểu gì chui ra khỏi nhà nhìn ánh đuốc sáng trưng ở nhà bên cạnh.
Một tên quân tốt thấy thế thì lập tức quát lớn: “Nhìn cái gì mà nhìn?! Quân tình khẩn cấp, người tới chính là Tham Tri đại nhân!”
Người kia vội vàng rụt về, e sợ gây họa cho mình.
Trong hậu trạch rộng lớn an tĩnh, Phó Huyền Mạc lặng yên đứng dưới một gốc cây hoa quế tốt tươi nhìn lá cây trên đỉnh đầu.
“Công tử…… Lý Vụ không có ở trong phủ.” Yến Hồi bước nhanh đến và quỳ một gối xuống bẩm báo, “Nhưng chúng ta phát hiện một người khác……”
“Ai?” Phó Huyền Mạc bình tĩnh hỏi.
“Dương Châu Bạch thị công tử, Bạch Nhung Linh.”
Biểu tình như giếng cổ của Phó Huyền Mạc rốt cuộc cũng có gợn sóng.

Hắn thu lại tầm mắt đang nhìn cây hoa quế, ánh mắt càng thêm lạnh băng nhìn cái kẻ đang bị đẩy tới đây.

Bạch Nhung Linh cực kỳ hoảng sợ vì bị người ta đẩy tới chỗ này, còn chưa đi tới trước mặt Phó Huyền Mạc hắn đã nhũn ra, đầu gối không tự chủ được quỳ xuống.
Cha! Ông nội! Mọi người ở đâu? Đừng để mình hắn đối mặt với tên Phó Huyền Mạc đáng sợ này chứ!
Hắn tạo cái nghiệt gì đây?!
Lần đầu tiên tới Tương Châu bị bắt ăn thịt kho tàu hơn nửa tháng, lần thứ hai tới Tương Châu thì bị cha ruột đưa ra làm con tin.

Lúc này ngủ tới nửa đêm bị người ta lôi từ trên giường xuống, còn chưa kịp tỉnh táo đã bị đẩy tới trước mặt kẻ đáng sợ nhất ——
Bạch Nhung Linh thầm thề, đời này hắn không bao giờ tới Tương Châu nữa!
“Em, em rể……” Bạch Nhung Linh nở một nụ cười còn khó coi hơn khóc và lắp bắp hỏi, “Ngươi, ngươi cũng tới Tương Châu ăn gà nướng hả?”

Bình Luận (0)
Comment