Sau Khi Mất Nước Ta Gả Cho Kẻ Chân Đất

Chương 237


Lần này Phó Huyền Mạc đi Dương Châu khác với lần trước vội vàng.

Cả đoàn người mênh mông cuồn cuộn gần như làm tắc mọi con đường hắn đi qua.

Bánh của mỗi chiếc xe đều lún vào đất thật sâu.
Hắn không thể che giấu hành tung, cũng không có ý định đó.

Hắn quang minh chính đại đi Dương Châu.

Thám tử các nơi đi theo đoàn xe, cuồn cuộn gửi bồ câu đưa thư về cho chủ mình trên khắp Đại Yến.

Nhất cử nhất động của thiên hạ đệ nhất công tử sau khi mất cha đều được người ta chú ý.
Có người nói thiên hạ đệ nhất công tử làm ra hành động này là để tìm kiếm đồng minh.
Có người khịt mũi coi thường, có người cảm thấy cần phòng ngừa chu đáo.
Mà thứ đến Dương Châu sớm hơn cả thiên hạ đệ nhất công tử chính là một đạo thánh chỉ.

Không biết bệ hạ tìm được Sở Quốc công chúa mất tích lúc trước ở đâu mà lúc này lại hạ chỉ tứ hôn cho công tử của Bạch gia ở Dương Châu là Bạch Nhung Linh.
Sau khi cung biến Sở Quốc công chúa vẫn luôn không có tin tức, cố tình lúc này lại xuất hiện.

Đám dân chúng nơi phố phường bàn tán xem đây là thật hay giả, người hơi có chút đầu óc chính trị thì đều biết nàng công chúa này thật hay giả đều không quan trọng.
Quan trọng là bệ hạ đưa cho Bạch gia một vấn đề khó: Chọn Phó đảng hay đứng về phía đế vương?
Nói đúng hơn là muốn sống hay chết?
Cuối cùng Bạch gia vẫn đón thánh chỉ, chẳng qua bọn họ nói Bạch Nhung Linh mất tích đã lâu, khẩn cầu bệ hạ phái người tìm.

Mặc kệ Bạch Nhung Linh mất tích là thật hay giả thì ít nhất Bạch gia vẫn có thái độ phối hợp.
Mọi người đều nói chuyến này thiên hạ đệ nhất công tử đi Dương Châu sợ là sẽ phải ăn bế môn canh.
Ấy vậy mà cái kẻ nằm ở trung tâm nghị luận kia lại chẳng hề để ý.
Sau khi Phó Huyền Mạc rời khỏi Kiến Châu thì ngày ngày đóng cửa trong xe ngựa không ra ngoài.

Cơm đưa vào thường sẽ được đưa ra nguyên vẹn.


Yến Hồi phóng ngựa qua cửa sổ xe ngẫu nhiên sẽ thấy bóng dáng mảnh khảnh của công tử ngồi ngay ngắn trước bàn, trong tay là một cuốn sách viết tay của lão gia để lại.

Gương mặt hắn ẩn trong bóng tối của xe ngựa, không biết là biểu tình gì.
Mọi người đều biết cái chết của Tể Tướng mang tới cho hắn đả kích cực lớn, nhưng chỉ có Phó Huyền Mạc biết không chỉ như vậy.
Hắn như trở lại thời điểm ở Thọ Bình thôn, trái tim không hề phòng bị cứ thế lăn lộn đến máu tươi đầm đìa.
Lúc này đoàn xe đã đi qua Thọ Châu, lại qua hai châu nữa là sẽ tới Dương Châu.

Càng tới gần nơi ấy tầng khôi giáp hoàn mỹ không chút độ ấm trên người hắn càng dày.

Cảm xúc lộ ra từ ánh mắt kia càng ít cho tới khi hoàn toàn tan biến.

Hắn lại là thiên hạ đệ nhất công tử hoàn mỹ vô khuyết như cây ngọc.
“Công tử!” Giọng nói dồn dập của Yến Hồi đánh gãy suy nghĩ của hắn.
Phó Huyền Mạc ngước mắt lên nhìn Yến Hồi ngồi trên lưng ngựa ở ngoài cửa sổ.
“Công tử, Dương Châu có tin tức!” Vẻ mặt Yến Hồi rất gấp gáp.
……
Ngọn lửa màu cam đột nhiên bùng lên, ngọn cỏ màu xanh nhanh chóng biến thành màu đen khi ngọn lửa liếm qua.

Mùi hôi nồng đậm lan trong không khí, các tướng sĩ gần đó vừa đi về phía Thôn Thiên Động đen nhánh vừa không nhịn được che kín mũi của mình.
Mùi khói bay lên chui vào khe hở của lều chủ trướng.
Thẩm Châu Hi ngủ trên một cái giường giản dị, dù đang nằm mơ nàng vẫn không nhịn được nhíu chặt mày.

Mặt nàng chứa đầy bất an và sợ hãi ban ngày bị đè nén trong lòng.
Nàng như bị vây trong mộng, khó chịu lắc đầu giống đang kháng cự gì đó.

Bỗng nhiên nàng run lên và mở bừng hai mắt.
Mồ hôi lạnh dính lên xiêm y sau lưng, nàng không nhúc nhích nhưng vẫn có thể cảm nhận được tim mình đập như điên.
Lúc ban ngày nàng không thể để lộ chút mềm yếu nào, nhưng mỗi lần nhắm mắt lại những sợ hãi dưới đáy lòng lại tùy tiện chui ra, chiếm lấy đầu ốc trống rỗng của nàng.

Đến bản thân Thẩm Châu Hi cũng không biết việc ở lại đây có phải kết quả nàng muốn hay không.

Nàng chỉ biết mình không thể rời đi, không thấy được thi thể của Lý Vụ thì nàng sẽ không tin hắn đã chết.

Tuy vách núi cao vạn trượng, chính nàng cũng không nghĩ ra Lý Vụ ngã xuống vực rồi thì làm sao mà sống sót được.
Nhưng nàng không tin.
Mặc dù hy vọng xa vời nhưng chỉ cần thi thể Lý Vụ không bày ở trước mặt thì nàng vẫn còn hy vọng.
Mùi khói khiến nàng nhớ tới kết quả mình vẫn chờ đợi trước khi đi ngủ vì thế nàng vội ngồi dậy khoác áo đi ra khỏi chủ trướng.
“Thế nào?” Nàng hỏi phó tướng đứng cách đó không xa.
Phó tướng hành lễ với nàng, sắc mặt ngưng trọng nói: “Vẫn chưa……”
Hắn còn chưa dứt lời đã có tiếng ngựa chạy nhanh truyền tới từ cuối con đường.

Một con ngựa màu nâu mang theo một binh sĩ chạy tới doanh địa.
Một lát sau người kia lập tức quỳ một gối trước mặt nàng báo: “Bẩm phu nhân…… kế hoạch lại thất bại, chướng khí ở cửa động chỉ tan một chút, không đủ để người ta an toàn vào động.”
Đã trải qua quá nhiều lần thất bại nên hiện tại Thẩm Châu Hi có thể mặt không đổi sắc mà nghiêm túc hỏi: “Đã thử cách tiếp theo chưa?”
Tướng sĩ lộ vẻ mặt khó xử và chậm rãi nói: “Thợ săn họ Trương nói dứt khoát che miệng mũi rồi đi vào, còn Trần lão tiên sinh thì nói phải về nhà lật lại bản chép tay tổ tông để lại……”
Những người này là thôn dân gần đó được Thẩm Châu Hi mời tới nghĩ cách, nhưng nghiêm túc suy xét những ý tưởng kia thì chỉ có thể kết luận là bọn họ “không có ý tưởng” gì.

Qua mấy ngày này những người kiến thức rộng rãi đã làm đủ khả năng và biện pháp có thể nghĩ ra nhưng chướng khí vẫn ngoan cường bám lấy cửa động như cũ.

Ngay cả con thỏ đặt ở cửa không đến nửa canh giờ cũng sẽ vì chướng khí này mà sùi bọt mép chết vậy càng đừng nói tới chướng khí nồng đậm ở sâu trong động.

Biện pháp thợ săn họ Trương nói ra hoàn toàn vô nghĩa.
“Thả bọn họ về trước đi…… Để bọn họ nghĩ cách khác, ai nghĩ được cách có hiệu quả ta sẽ thưởng gấp đôi.” Thẩm Châu Hi nói.
Tướng sĩ đáp vâng sau đó cưỡi ngựa rời đi.
“Ta muốn tới Thôn Thiên Động nhìn một chút.” Nàng nói.
“Nhưng…… tỳ nữ bên cạnh phu nhân nói……” Phó tướng sửng sốt, ánh mắt lại nhìn bụng nhỏ của nàng.
“Ta sẽ không tới gần cửa động, hẳn là không sao.” Thẩm Châu Hi kiên trì nói.
Nhân lúc Thị Nương còn chưa phát hiện ra Thẩm Châu Hi đã yêu cầu phó tướng mang mình tới chân núi.

Nàng đứng cách Thôn Thiên Động tối đen như mực chừng 20, 30 trượng.

Ngoài cửa động vẫn còn dư lại tro tàn của các loại thảo dược tránh độc, trong không khí là mùi buồn nôn.
Dù đứng cách khá xa nhưng chướng khí vẩn đục của sơn động trước mặt vẫn đủ khiến người ta khiếp vía.


Dựa theo kinh nghiệm năm vừa rồi của Thọ Châu thì mùa mưa sẽ bắt đầu từ tháng chín.

(Ebook tạo bởi EbookTruyen.Net) Nhưng hôm nay mới cuối tháng 7, chẳng lẽ phải chờ tới mùa mưa rồi xem ông trời có nể mặt mũi mà cho mấy ngày mưa to hay không ư?
Đến lúc đó vịt vàng đã chín, còn cứu ai nữa?
Thẩm Châu Hi ngồi xuống một tảng đá lớn ở gần đó mà ngơ ngác nhìn cửa động.

Phó tướng thấy nàng như mất hồn mất vía thì săn sóc mà đi qua một bên để lại không gian cho nàng an tĩnh suy nghĩ.
Nếu bàn về kiến thức rộng rãi thì giờ phút này trên núi không có ai đọc nhiều sách vở như nàng.

Vì thế nàng liều mạng lục tìm trong ký ức xem có cách nào phá giải thế cục này không.
Nhưng dù nàng có phả giải được chướng khí ngoài cửa động thì cũng đâu chắc nàng có thể tìm được người khi vào Thiên Nhận Khanh? Vách núi cao ngàn trượng, nếu Lý Vụ thật sự ngã xuống thì chuyện tan xương nát thịt cũng là bình thường……
Nếu nàng vất vả phá được chướng khí kia nhưng khi đi vào chỉ có một cái xác nửa mục ruỗng đang chờ đợi ……
Nước mắt mất khống chế cứ vậy theo cảm xúc rơi xuống tràn mi.

Trong một khắc ấy nàng cố lấy lại tinh thần từ cảm xúc ảo não và liều mạng lau nước mắt.

Ai biết trong đầu nàng lại nhớ tới ngón tay Lý Vụ thường giúp nàng lau nước mắt mỗi lúc thế này và nước mắt càng rơi kinh hơn.
Hiện tại còn chưa phải lúc mềm yếu, nàng không thể khóc, cũng không thể để người khác thấy mình suy sụp.
Nhưng nàng vẫn khóc không ngừng được.
“Phu nhân……” Phó tướng chân tay luống cuống mà nhìn nàng.
“Đừng, đừng để ý tới ta……” Thẩm Châu Hi cong gối, giấu khuôn mặt đầy nước mắt của mình sau đó khụt khịt nói, “Một lát là tốt rồi, ta muốn ngồi một mình trong chốc lát……”
Cuối cùng nàng cũng chẳng thể kiên cường, nếu Lý Vụ nhìn thấy cảnh này thì hắn có thất vọng không?
Nhưng nếu là Lý Vụ ——
Nếu là hắn thì hắn chỉ biết xoa đầu nàng, dùng ngón tay ấm áp giúp nàng lau nước mắt sau đó không nhẹ không nặng mà nói một câu: “Đúng là quả dưa ngốc.”
Không phải hắn đi thông đường sao? Vì lý do gì mà hiện tại hắn còn chưa trở về?
Trước mắt là bóng tối hắc ám, trời đất âm trầm lại nặng nề, nhưng tất cả đều bị nước mắt bao phủ.

Màn mưa như dệt cửi lặng lẽ rơi xuống.

Cỏ cây trong rừng thi thoảng lại phát ra tiếng rào rạt.
Phó tướng đứng ở nơi xa bị một bàn tay to vươn ra từ phía sau bịt kín miệng.

Tiếp theo có hai cánh tay lặng yên kéo hắn vào trong bụi cỏ.

Hắn bị bốn thị vệ cường tráng kiềm chế, hai mắt trợn lên nhìn bóng dáng xuất hiện trước mặt mình.
Phó Huyền Mạc bước ra khỏi rừng cây, chậm rãi đi về phía bóng dáng đang ôm gối ngồi trên tảng đá.


Tầm mắt hắn như ngọn nến ngừng cháy, cứ thế bám chặt lấy bóng dáng run rẩy của nàng.
Vòm trời trên cao ngày càng nặng, giống như bị mưa phùn đánh nên chuẩn bị ngã xuống, rơi trên thân thể máu thịt phàm trần của bọn họ.
Mưa phùn nhè nhẹ lạnh lẽo vỗ về áo ngoài bằng tơ tằm màu nguyệt bạch của hắn.

Trường bào màu xanh khoác trên thân thể cao dài kia nhẹ lay động, giống cảm xúc như pháo hoa đang nổ tung trong mắt mà hắn vội che giấu.
Nhưng hắn giấu được biểu tình lại không giấu được phản ứng của bản thân.

Cái ô bằng gỗ trong tay hắn bị siết tới độ biến hình, từng ngón tay tái nhợt như khuôn mặt hắn.
Thời khắc gặp lại rốt cuộc cũng đã tới.
Hắn từng nghĩ vào lúc này hắn sẽ thấy phẫn nộ và thất vọng, nhưng chúng lại không tới.
“Thám tử Dương Châu gửi thư nói Bạch Nhung Linh vẫn chưa đưa Việt Quốc công chúa về nơi ấy.”
Thế là hắn lập tức đoán được nàng đi đâu, dù trong lòng hắn kỳ vọng mình đoán sai.
Đáng tiếc, hắn đã đoán đúng.
Phó Huyền Mạc ngừng lại bên cạnh nàng, tiếng mưa rơi tí tách che giấu tiếng bước chân của hắn nên nàng không hề phát hiện ra.
Lần trước gặp mặt nàng vẫn là vị hôn thê của hắn, lúc này gặp lại nàng đã gả cho người khác.
So với lúc ở trong cung nàng gầy, cao hơn, chút mập mạp của thiếu nữ rút đi, nàng dần lộ ra yểu điệu của một nữ nhân trưởng thành.

Mái tóc đen của nàng vẫn là bộ dạng hắn quen thuộc, dày và đen nhánh.

Trên mái tóc ấy từng cắm đầy vàng bạc lấp lánh, nay chỉ có một cây trâm vàng đơn giản trên búi tóc kiểu phụ nhân.

Da thịt tinh tế non mịn của nàng không thích hợp mặc thứ khác ngoài tơ tằm, nếu không sẽ bị ngứa đỏ lên.

Ngày thường nàng cực kỳ thích sạch sẽ, một chút bẩn cũng khiến nàng nhíu mày tránh né.

Thế nhưng hiện tại nàng mặc thứ vải dệt đến đại cung nữ đều khinh thường, lại không hề quan tâm ngồi trên tảng đá đầy troi bụi, mặc nước mưa lạnh tẩm ướt váy áo, làm rối tung búi tóc.
Nàng vẫn hồn nhiên không hề hay biết mà khóc thút thít vì một nam tử khác.
Nếu cung biến ngày đó Ngọc Sa không tự chủ trương để nàng rời khỏi cung thì một màn này có phải đã có khác biệt rất lớn hay không?
Ngón tay thon gầy của hắn giật giật cầm lấy cái ô nhẹ nhàng mở ra che cho bóng dáng nhỏ yếu trước mặt.
Cảnh còn người mất vẫn không thể từ bỏ.
Tiếng động nhỏ lúc ô bung ra khiến cái lưng run rẩy kia cứng lại.

Thẩm Châu Hi mang theo nghi hoặc và mờ mịt không hề phòng bị mà ngước khuôn mặt đầy nước mắt lên.
Phó Huyền Mạc nhìn đôi mắt đẫm lệ vẫn chói lòa như mặt trời kia và nhẹ giọng nói: “…… Hi Nhi, ta tới đón nàng về nhà.”

Bình Luận (0)
Comment