Sau Khi Mất Nước Ta Gả Cho Kẻ Chân Đất

Chương 250


“Lý Vụ……” Sắc mặt Phương thị trắng bệch, đôi môi không chút huyết sắc run lên phun ra một câu thê lương, “Vị tiết độ sứ rơi xuống vực sâu kia……”
“Là hắn.” Thẩm Châu Hi lộ vẻ mặt bi thương, nhưng nàng lại nỗ lực kìm nén ngay.
Mấy ngày qua nàng không dám nghĩ nhiều tới Lý Vụ, cố ép bản thân mình chỉ nghĩ tới việc nghĩ cách thoát thân và cứu hắn.

Bởi vì nếu không làm thế thì nàng sẽ bị ý nghĩ tệ hại nhất này đánh sập.
Vốn nàng nên là người lo lắng cho sống chết của hắn nhất trong doanh địa này nhưng Phương thị vừa nghe nàng khẳng định đã nhắm mắt ngất luôn.
“Phương thị?! Phương phu nhân!” Thẩm Châu Hi theo bản năng ôm lấy thân thể mềm mại của bà ta và hoảng loạn gọi cung nhân tới hỗ trợ.
Tiếng la hét của nàng Phương thị đều nghe thấy hết nhưng với bà ta thì nó như một tiếng sấm kinh thiên từ trời cao xa xôi truyền tới.
Sấm sét đen sì bổ vào mặt biển ký ức trong lòng bà ta, móc ra máu tươi đầm đìa.
Đêm giao thừa, mỗi nhà đều vui vẻ ngồi trước bàn cơm trừ tịch mà cười nói nhưng trong thiên viện của phủ Tể Tướng lại vang lên tiếng la thảm thiết.
“Phu nhân, phu nhân! Ngài đừng kêu nữa, phải tiết kiệm sức để sinh tiểu công tử chứ!” Bà mụ ở mép giường nóng lòng như lửa đốt mà nói.
Trần mụ mụ là người cũ đi theo của hồi môn của Phương thị lúc này nắm chặt tay bà ta, hai mắt rưng rưng nói: “Tiểu thư, ngài lại dùng sức đi, đã thấy đứa nhỏ rồi!”
Trần mụ mụ nóng vội nên gọi tên Phương thị khi còn chưa gả, nhưng giờ khắc này chẳng ai để ý tới sai lầm của bà ta.
Mặt Phương thị trắng bệch, mồ hôi lạnh túa ra như mưa dính bết tóc, ướt đẫm áo trong.

Cả người bà ta tiều tụy vô cùng.

Hai mắt bà ta nhìn hư không, trong đó đã chẳng có ánh sáng.

Bà ta giống một người đang rơi xuống vực, không hề có sức lực gì mà chỉ có thể mặc bản thân rơi vào bóng đêm.

Nhưng mỗi lần cơn đau như xé cả người bà ta thành hai nửa kia lại lôi bà ta lên không trung sau đó thả rơi xuống.
Bà ta không biết sinh nở lại thống khổ như thế.
Nó khiến người ta muốn chết không xong, trong lúc cầu sinh ấy thật sự quá thống khổ.
Nữ nhân sinh đẻ, phòng sinh không may mắn, hơn nữa hôm nay lại là lễ trừ tịch nên ngoài phòng sinh của bà ta chẳng có một bóng người.

Phó Nhữ Trật ở phòng khách chiêu đãi tộc nhân, bọn hạ nhân hoặc bận rộn vì gia yến, hoặc ở trong phòng mình ăn giao thừa.

Chỉ có bà ta —— chỉ có một mình bà ta bị lẻ loi xé rách.
Mỗi nữ nhân đều sẽ sinh con.
Mỗi nữ nhân đều cần phải sinh con.

Sinh đẻ chính là thiên chức của nữ nhân.

Vì là thiên chức nên trời sinh đã có.

Thế nên không có ai nói với bà ta ngoài việc phải trải qua cửu tử nhất sinh thì quá trình sinh nở lại khổ sở thế này.
Nếu sớm biết…… Nếu sớm biết thế……
Thì bà ta cũng chẳng trốn được số mệnh này……
Phương thị nhắm chặt hai mắt, tiếng khóc thút thít rách nát tràn ra từ cổ họng, từng giọt nước mắt rơi xuống khuôn mặt tràn đầy vết nước đã khô.
“Phu nhân, lại dùng sức đi! Hãy nghĩ tới tiểu công tử ấy!” Bà mụ lại xem xét tình huống và nôn nóng giục.
“Ta không sinh……” Phương thị nức nở nói, “Ta không sinh……”
“Đừng nói lời ngốc nghếch này phu nhân! Mau cố gắng một chút!” Bà mụ nói.
Phương thị lại chẳng có sức gì.
Đau đớn xé rách vẫn tiếp tục, bụng dưới truyền tới đau đớn giống như một cái kéo rỉ sắt cắt từ dưới lên trên chia thân thể bà ta thành hai nửa.

Thân thể bà ta bắt đầu tê mỏi, linh hồn và thể xác giống như sắp chia lìa.
“Phương thúc! Sao thức ăn cho ngựa lại khác lúc trước vậy! Có phải ngài vụng trộm xén bớt chi phí hay không?”
Một giọng nói vừa gấp vừa lớn bỗng nhiên vang lên ngoài cửa.

Mí mắt lung lay sắp đổ của Phương thị run lên sau đó nỗ lực mở to.

Trần mụ mụ lộ vẻ mặt sợ hãi, chân tay luống cuống mà nhìn Phương thị, còn bà mụ và thị nữ thì nhíu mày nhìn ra ngoài cửa.
Cách một bức tường loáng thoáng truyền tới tiếng biện giải của quản gia và tiếng chất vấn của mã phu.

Một người cật lực phủ nhận thức ăn có khác biệt, một người liều mạng chỉ trích đối phương đã thay đổi thức ăn.

Tiếng động ồn ào này không hề kiềm chế giống như muốn mọi người trong phủ đều biết.
“Tên ngốc nào thế này? Mau đuổi hắn đi, chớ kinh động sản phụ!” Bà mụ nói.
“Không……” Phương thị đột nhiên bắt lấy tay Trần mụ mụ.
Trần mụ mụ cắn chặt răng, lộ ra biểu tình vội vàng nói: “Mặc kệ hắn, hiện tại sản phụ là quan trọng nhất! Chúng ta làm gì có thời giờ quản một tên mã phu chứ?!”
Trần mụ mụ nói thế nên thị nữ cũng dừng bước.


Bọn họ trao đổi ánh mắt, nghi hoặc khó hiểu vì sao vị mã phu luôn trầm mặc ít lời và dễ nói chuyện kia hôm nay lại cùng quản gia cãi cọ như thế.

Đã thế hắn còn chọn đúng lúc mấu chốt này và ở chỗ này nữa chứ.
Cũng may có vẻ như có họa lại được phúc, phu nhân vì tiếng quát tháo đứt quãng bên ngoài mà giống như có thêm tinh thần và lần nữa tích cóp sức lực cố gắng.
Phương thị nắm chặt tay Trần mụ mụ, vì dùng sức lớn nên thân thể truyền tới đau đớn khủng khiếp.

Bà ta vừa khóc vừa gào mãi.
Phương thị không rõ chỉ mình bà ta khổ như thế hay nữ tử nào cũng sẽ khổ như thế? Nếu mỗi nữ nhân đều trải qua trắc trở như vậy sao trước giờ không nghe thấy ai oán hận, vì sao chưa bao giờ có người dặn những thiếu nữ ngây thơ rằng con đường này sẽ cực kỳ gian nan?
Sau vài lần dùng sức thân thể bà ta bỗng nhẹ bẫng, ngay sau đó bà mụ bế lên một đứa nhỏ vẫn còn vương nước ối.
“Là một tiểu công tử!” Bà mụ nói lời này khiến mọi người trong phòng đều vui vẻ.
Phương thị lại không cảm nhận được vui sướng của bọn họ —— cảm giác thân thể buông lỏng chỉ thoáng qua ngắn ngủi sau đó bà ta lại bắt đầu thấy đau nhức.

Lúc này bà ta đã không khóc được nữa, chỉ có nước mắt tuyệt vọng cuồn cuộn chảy xuống.
“Đừng nóng vội! Đừng nóng vội!” Bà mụ chú ý tới tình huống của bà ta thì bỗng nhiên nghiêm mặt và khom lưng xem xét sau đó lập tức kinh hoàng: “Còn một đứa nữa!”
Còn một đứa nữa.
Mấy chữ này vang lên trong đầu Phương thị như gió cuộn sóng gầm, bà ta đã chẳng còn sức mà tuyệt vọng.

Thân thể và linh hồn bà ta chết lặng, chỉ biết theo mệnh lệnh của bà mụ mà không ngừng dùng sức.
Bà mụ vừa chỉ huy Phương thị vừa dùng ánh mắt bất an dò hỏi Trần mụ mụ bên cạnh.

Lúc này mặt Trần mụ mụ cũng cực kỳ khó coi nhưng không nói gì.
Rốt cuộc đứa nhỏ thứ hai cũng ra đời.
Tiếng khóc nỉ non của trẻ con vang lên trong phòng sinh, thị nữ thì vui mừng nhưng bà mụ và Trần mụ mụ lại chỉ có tươi cười gắng gượng.
“Nô tỳ sẽ nói cho lão gia tin tức tốt này!” Một tỳ nữ vui vẻ nói và đi ra khỏi phòng.
Trần mụ mụ ra hiệu cho bà mụ sau đó lấy cớ đặt đứa nhỏ vào trong nôi và đi vào buồng trong.
“Trần ma ma, hiện tại phải làm sao đây?! Ta không biết phu nhân mang song thai nên chỉ chuẩn bị một cái thai chết!”
Thời gian không cho phép Trần mụ mụ nghĩ nhiều nên bà ta quyết tâm nói: “Vậy chỉ đổi một đứa thôi!”
“Vậy đổi đứa nào?” Bà mụ hỏi.
“…… Ngươi chờ ta đi hỏi phu nhân.”
Trần mụ mụ bước nhanh ra khỏi phòng và cúi người bên cạnh Phương thị để nói về quẫn cảnh hiện tại: “Ca ca hay đệ đệ đây?”

“Ta muốn nhìn……” Phương thị mang biểu tình hoảng hốt, mắt hơi mở ra tìm kiếm thành quả bà ta sống không bằng chết sinh ra, “Ta muốn nhìn đứa nhỏ……”
“Không kịp đâu!” Trần mụ mụ nhịn không được dậm dậm chân, “Lão gia sắp tới rồi, ngài mau quyết định đi! Rốt cuộc là giữ ca ca hay đệ đệ?!”
Trần mụ mụ thúc giục vài lần mới nghe được một tiếng khóc thút thít từ miệng Phương thị “Giữ đứa bé……”
Trần mụ mụ vừa muốn đi Phương thị đã dùng sức mạnh không thể tưởng tượng được của một người mới vừa sinh con mà túm bà ta lại.
“Đưa cho hắn…… Đưa cho hắn……” Phương thị run rẩy móc từ cổ áo ra một mảnh ngọc và gỡ xuống một nửa để vào tay Trần mụ mụ.
Trần mụ mụ hiểu rõ thế là cầm mảnh ngọc bước vội vào trong buồng.
Một khối ngọc nửa vòng tròn gọi là quyết, biểu đạt ý quyết tuyệt.

Hai mảnh quyết hợp lại làm một gọi là giác.
Phương thị biết một lát nữa sẽ có tin một trong hai đứa nhỏ chết.

Mà đứa nhỏ bị đổi kia sẽ được bí mật đưa tới Chương Châu để một hộ gia đình đáng tin cậy nuôi nấng.
Còn một đứa khác chỉ có thể để lại Phó gia làm con vợ cả.
Vốn bà ta tưởng sẽ có cơ hội thần không biết quỷ không hay đi gặp đứa nhỏ mình vừa tiễn đi một lần…… rồi chờ con mình từ từ lớn lên nhưng cơ hội ấy mãi không tới.
Vốn bà ta tưởng đứa nhỏ kia có thể bình an lớn lên ở Chương Châu trong giàu có…… Nhưng sự tình không như bà ta tính toán.
Người bà ta phái đi cùng đứa nhỏ gặp phải mã tặc giữa đường, toàn bộ đoàn xe chạy tứ tán, con bà ta cũng mất tích.

(Ebook tạo bởi EbookTruyen.Net) Cha đứa nhỏ đã vài lần tới nơi đoàn xe gặp nạn tìm khắp mỗi nhà gần đó nhưng vẫn không biết tung tích đứa nhỏ.
Ngày ngày bà ta cầu phúc cho đứa con không biết lưu lạc phương nào của mình, ảo tưởng rằng có lẽ hắn còn sống, được một nông gia hàm hậu thiện lương nuôi nấng và vui vẻ bình an lớn lên.
Có lẽ hắn sẽ leo cây đào trứng chim, có lẽ sẽ leo lên nóc nhà lật ngói, có lẽ hắn không biết một cái chữ to…… Nhưng thế thì có sao…… bà ta chỉ cần hắn bình an vui sướng là tốt rồi……
Bà ta chỉ cần hắn còn sống là tốt rồi……
Nhưng vì sao……
Vì sao……
……
Thẩm Châu Hi khiếp sợ mà nhìn Phương thị hôn mê bất tỉnh nhưng nước mắt vẫn cuồn cuộn trào ra không ngừng.

Ngay cả trong lúc không có ý thức mà khuôn mặt bà ta vẫn tràn đầy thống khổ khó nhịn.
Thống khổ này sao mà quen thuộc, thế nên dù bà ta không nói gì vẫn khiến Thẩm Châu Hi xúc động, khiến lòng nàng cũng tràn đầy bi thương.
Nhưng nàng còn chưa kịp nghĩ nhiều thì đám cung nhân đã ùa vào như ong vỡ tổ.

Thấy Phương thị té xỉu thế là sắc mặt các nàng lập tức hoảng sợ.
Không đến một hồi trong lều trại đã có thêm rất nhiều người.

Cũng nữ thần sắc bất an đi qua đi lại, đổi nước trong và khăn mặt, ánh mắt không nhịn được thường nhìn về phía cửa lều.
Rốt cuộc cũng có thị vệ vén mành lên, Phó Huyền Mạc mặc một thân áo xanh mang theo vị thái y từng chẩn trị cho Thẩm Châu Hi tới.
Thái y buông hòm thuốc vội vã đi tới bên giường nơi Phương thị đang nằm.


Phó Huyền Mạc thì dừng bước chắp tay hành lễ với Thẩm Châu Hi.

Hắn còn chưa nói chuyện thì Ngưng Vũ bên cạnh Phương thị đã lập tức quỳ xuống.
“Công tử thứ tội, nô tỳ không chăm sóc phu nhân cẩn thận……”
Phó Huyền Mạc xua tay để nàng ta đứng dậy.

Thẩm Châu Hi cho rằng hắn sẽ lập tức hỏi nàng nguyên nhân Phương thị té xỉu vì thế nàng khẩn trương tìm lý do thoái thác.

Ai ngờ hắn lại chẳng nói gì, chỉ có mày nhíu chặt nhìn mẹ mình đang nằm trên giường chưa tỉnh lại.
Sau một lúc lâu, đại phu mới thu tay.

Thần sắc ông ta buông lỏng khi đứng dậy hành lễ với Phó Huyền Mạc cùng Thẩm Châu Hi rồi nói: “Thân thể phu nhân không có trở ngại gì, chỉ là tâm tư tích tụ, khí huyết không đủ nên thân thể càng thêm mỏi mệt, không chịu nổi cảm xúc kịch liệt dao động.

Chỉ cần đừng để phu nhân có cảm xúc quá mức như hôm nay thì chuyện này sẽ không xảy ra nữa.

Vi thần sẽ kê mấy đơn thuốc bổ khí huyết giúp phu nhân hồi phục, nhưng nếu muốn trị tận gốc tật này thì phu nhân phải cởi bỏ khúc mắc, buông u buồn mới được.”
Thái y viết xong phương thuốc thì giao cho tỳ nữ phụ trách sắc thuốc sau đó vác hòm thuốc cúi đầu ra ngoài.
Ngưng Vũ xem mặt đoán ý thế là dùng ánh mắt ra hiệu cho toàn bộ cung nhân đi ra ngoài.

Luc này trong phòng chỉ còn lại Thẩm Châu Hi và Phó Huyền Mạc.

Dù vậy Thẩm Châu Hi lại cảm thấy lều trại chật hẹp hơn vì không khí tràn đầy áp lực ép xuống.
“Hi Nhi, lúc nãy đã xảy ra chuyện gì vậy?” Phó Huyền Mạc nhẹ giọng hỏi.
Không có giận dữ, không có nghi hoặc, cũng chỉ có ánh mắt lạnh băng như con rắn nhìn về phía nàng.

Hắn không cần biết chân tướng nàng nói ra bởi vì hắn chỉ tin phán đoán của bản thân.
Không có bất kỳ lý do gì nhưng trực giác khiến Thẩm Châu Hi lựa chọn giấu giếm thay Phương thị.
“Ta……” Nàng lắp bắp dưới ánh mắt tràn ngập áp lực của Phó Huyền Mạc, cuối cùng cái khó ló cái khôn nói, “Ta chỉ nói…… Ta đã thành thân khi ở dân gian và ngươi hại phu quân của ta nên ta sẽ không gả cho ngươi……”
Phó Huyền Mạc nhìn nàng một lát giống như đang cân nhắc mỗi biểu tình trên mặt nàng xem nàng có đang nói thật hay không.

Một lát sau hắn có vẻ như đã tin lý do nàng đưa ra, bởi vì sắc mặt hắn vì thế lạnh xuống.
“Sau này đừng nhắc lại chuyện cũ của công chúa ở dân gian nữa……” Phó Huyền Mạc chậm rãi nói, “Bất kể với ai.”
Thẩm Châu Hi dời ánh mắt, tâm loạn như ma.
Rốt cuộc nàng cũng biết cảm giác quen thuộc trên người Lý Vụ tới từ đâu rồi.

Bình Luận (0)
Comment