Sau Khi Mất Nước Ta Gả Cho Kẻ Chân Đất

Chương 91


“Thẩm Châu Hi,” Lý Vụ trầm giọng hỏi, “Lúc ngươi cầm nhánh cây chạy tới cứu ta đã nghĩ cái gì?”
“Ta, ta không nghĩ gì hết……” Thẩm Châu Hi dựa vào trong ngực hắn ngơ ngác nói.
Tư thế này cũng không thoải mái, lại xa lạ, câu nệ, hơn nữa nó khiến tim nàng đập thật nhanh.

Nàng hoảng loạn muốn tránh thoát nhưng ngay sau đó lại bị Lý Vụ ôm càng chặt hơn.
Lòng bàn tay nàng vừa lúc đụng phải trái tim hắn.
Thình thịch, thình thịch, tiếng đập hòa lẫn tiếng tim nàng hỗn loạn.
“Ngươi không sợ sao?” Lý Vụ trầm giọng hỏi.
Hơi thở hắn phun ra giống một cơn gió lúc chạng vạng mang theo ấm áp của mặt trời vừa nóng cháy nhưng lại không bỏng rát.

Nó ôn nhu thổi qua khiến hô hấp của nàng loạn lên.
Trốn cũng không thoát, trốn cũng không được, nàng đành phải vùi khuôn mặt đỏ bừng vào lòng Lý Vụ.
“Sợ……” Nàng nhỏ giọng nói, “Nhưng khi đó không biết vì sao ta bỗng nhiên không sợ……”
Sau một lúc lâu Lý Vụ mới thở dài một hơi than: “…… Ngươi thật là một quả dưa ngốc.”
Cảm thấy đôi tay Lý Vụ không còn siết chặt nữa Thẩm Châu Hi mới vội vàng giãy khỏi ngực hắn.

Ai ngờ vừa mới đứng thẳng hắn đã nắm lấy cằm nàng.
Hắn nhìn chăm chú vào đôi mắt nàng khiến nàng hoảng tới độ lắc lư trái phải, lại ai nha một tiếng.
“Lần tới không được xúc động như thế nữa.” Hắn nói.
“Còn không phải ngươi —— ngươi bị thương!”
Thẩm Châu Hi nói chưa dứt lời đã thấy chỗ khuỷu tay của hắn đỏ sậm, máu thấm ra từ áo vải nhuộm đỏ một mảng lớn.

Áo hút no máu nên nặng trĩu ướt đẫm.

Thẩm Châu Hi nhẹ nhàng chạm vào rồi sợ quá rụt tay về.
Nàng gấp đến độ nước mắt cũng chảy ra, mắt hoang mang lo sợ mà nhìn Lý Vụ: “Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Có cần băng bó bây giờ không? Băng thế nào đây? Ngươi dạy ta đi……”
“Dưa ngốc.” Lý Vụ thấy bộ dạng này của nàng thì nở nụ cười, “Vết thương bé tí thế này không để ý cũng không chết được.”
“Đây mà là vết thương nhỏ ư?!” Thẩm Châu Hi nôn nóng không thôi.

“Với ta mà nói thì nó là vết thương nhỏ.” Lý Vụ nhẹ giọng đáp.
“Vậy ngươi có thể đứng lên không? Có muốn ta đỡ ngươi không?”
“Ta đương nhiên……” Lý Vụ ngây ra, “Không thể.”
Hắn lại rên nhẹ một tiếng, giống như rất khó chịu sau đó đỡ trán, nhíu mày và chậm rãi nói: “Hình như ta mất máu quá nhiều nên hơi choáng váng.

Ngươi vẫn phải đỡ ta thôi.”
Thẩm Châu Hi không chút nghĩ ngợi đáp: “Được!”
Nàng quàng tay Lý Vụ qua vai mình, thân thể cố sức đỡ hắn đứng lên.

Cả người Lý Vụ thoáng lung lay sau đó dựa nửa người về phía nàng.

Thẩm Châu Hi cố hết sức chống đỡ, vì tránh cho hắn ngã trái ngã phải nên nàng không thể không ôm eo hắn.
“Ngươi cố chống đỡ…… Chúng ta xuống núi một cái sẽ lập tức đi tìm đại phu……” Nàng nói.
Lý Vụ suy yếu lên tiếng: “Đều nghe ngươi.”
Đường núi gập ghềnh lổn nhổn, dưới chân đều là sỏi đá và cỏ dại, Thẩm Châu Hi nửa đỡ nửa ôm một đại nam nhân xuống núi nên chỉ chốc lát đã mệt đến mồ hôi đầy đầu.
Tuy Lý Vụ đi không nổi nhưng tinh thần cũng không tệ lắm, miệng vẫn nói không ngừng: “Sắp tới rồi.”
“Sắp tới rồi đó.”
“Lập tức đến ngay thôi.”
Thẩm Châu Hi mệt đến mức chỉ muốn cho mình một đao rồi nằm luôn.

Nếu không phải nghĩ tới Lý Vụ bị thương thì nàng thật muốn khâu miệng cái kẻ không ngừng cạc cạc này lại!
Thật vất vả bọn họ cũng tới chân núi, thấy thành Tương Dương ở cuối con đường thế là Thẩm Châu Hi đi không nổi nữa, nàng thở hổn hển nói: “Nếu không…… bằng không…… ngươi chờ ở đây…… đây…… đợi ta…… ta đi tìm bò…… xe bò tới kéo ngươi……”
Lý Vụ lộ ra biểu tình khó xử, hắn cúi đầu nhìn nhìn vết thương trên khuỷu tay của mình, vẻ mặt ưu thương.
Thẩm Châu Hi cắn chặt răng: “Được…… được…… chúng ta…… cùng đi…… tiếp tục đi…… ngươi lại…… lại chống đỡ một chút……”
Nàng dùng chút sức lực cuối cùng trong thân thể đỡ Lý Vụ đi về phía thành cửa đông phía xa.
Cũng không biết có phải thân thể nàng đã chết lặng hay không nhưng Lý Vụ tựa hồ nhẹ không ít.

Lúc này nàng đi đường nhẹ nhàng hơn nhiều.


Cuối cùng trước khi nàng ngã xuống thì rốt cuộc cũng gặp được một chiếc xe bò đi vào thành.
Lúc gặp được xe bò nàng cảm động tới cực điểm, cảm thấy không khác gì nắng hạn gặp mưa rào, lạc trong sa mạc thấy ốc đảo, đi về sinh thấy xí giấy.

Thẩm Châu Hi thiếu chút nữa đã lệ nóng lã chã.
Nàng gấp không chờ nổi mà giao tiền xe, sau đó hự hự kéo cái tên Lý Vụ nặng như trâu mộng kia lên xe.
“Các ngươi đi đâu?” Người đánh xe bò hỏi.
“Đi y……” Thẩm Châu Hi còn chưa nói xong chữ quán thì Lý Vụ đã ngồi thẳng người đánh gãy lời nàng và nói địa chỉ nhà bọn họ.
“Ngươi không đi y quán hả?” Thẩm Châu Hi vội la lên.
“Nơi này đều là đám lang băm chuyên chặt chém, trong nhà còn có thuốc trị thương Đường đại phu kê cho, về bôi là được.”
Thẩm Châu Hi không yên tâm nhưng Lý Vụ phi nói không có gì trở ngại và nhất định phải về nhà bôi thuốc.
Nàng khuyên không được thì tức giận đến độ muốn đấm lên vết thương của hắn: Nếu không có trở ngại vậy sao lúc xuống núi hắn làm bộ sắp mất máu tới té xỉu vậy?!
Xe bò kéo bọn họ tới cửa nhà thì thả người xuống.

Thẩm Châu Hi đỡ Lý Vụ vào cửa lại thấy Lý Côn và Lý Thước vừa lúc từ ngõ nhỏ ra ngoài.

Bọn họ vừa thấy bộ dạng Lý Vụ không ổn thì vội vã chạy ra.
“Đại ca! Huynh bị thương thế nào?” Lý Thước nhíu mày hỏi.
“Máu, đổ máu.” Lý Côn cũng nhíu chặt mày nhìn cánh tay hắn nói.
“Đi vào rồi nói.” Lý Vụ đáp.
Thẩm Châu Hi vốn nghĩ hai kẻ kia tới rồi thì nàng có thể nhẹ nhàng một chút, ai ngờ nàng vừa mới buông tay thì thằng nhãi Lý Vụ kia đã vòng tay ôm lấy nàng.
“Ngươi muốn làm lão tử ngã chết rồi làm quả phụ hả?” Cái kẻ vừa rồi còn bình thường thì nay lại bám dính lấy như tơ nhện.
Thẩm Châu Hi bỗng nhiên nổi lên hồ nghi: Thằng nhãi này không phải đang mượn cơ hội chiếm tiện nghi của nàng chứ?
Vừa nghĩ thế nàng đã lập tức rõ ràng!
Thì ra là thế! Tên rắm thối này đúng là đáng giận!
“Ta sẽ không bị ngươi lừa!”
Thẩm Châu Hi tức giận đẩy hắn về phía Lý Côn rồi một mình đi về phía hậu viện.


Lý Thước ngăn cản Lý Côn muốn đi theo nàng rồi lắc đầu cười nói: “Đi với đệ đi, đệ mang huynh đi tìm đồ ăn.”
Lý Vụ đứng thẳng người, cà lơ phất phơ mà đuổi kịp Thẩm Châu Hi.
“Ta đang dạy ngươi mà, thiên hạ nam tử đều xảo trá, ngươi đừng mắc câu của bọn họ mới tốt.”
“Ngươi mới là xảo trá nhất ấy!” Thẩm Châu Hi tức giận đến mức quay đầu gào lên với hắn.
Lý Vụ hê hê cười sau đó sờ sờ cái mũi, hắn cũng không hổ thẹn mà vì ngượng ngùng khi được nàng đột nhiên khen ngợi.
Mặt dày vô sỉ! Thẩm Châu Hi tức giận đến dậm chân.

Nàng không để ý tới hắn nữa mà bước nhanh về phía hậu viện.
Sau khi trở về nhà chính nàng thấy Lý Vụ cũng theo vào.

Hắn bắt đầu cởi áo trước mặt nàng, Thẩm Châu Hi biết hắn đang muốn bôi thuốc nhưng dù thế nàng cũng không thể cứ vậy nhìn thẳng vào hắn được.
Vì tị hiềm, Thẩm Châu Hi định ra ngoài sân nhưng Lý Vụ không đợi nàng động đậy đã lên tiếng: “Hiện tại ngươi đi ra ngoài sẽ khiến người ta khả nghi.

Chồng bị thương chả nhẽ vợ không nên băng bó cho chồng à?”
“Nhưng ta không……”
“Lúc ở trên núi là ai muốn học băng bó?” Lý Vụ liếc nàng hỏi.
Được rồi…… là nàng.
“…… Phải làm thế nào?” Nàng nơm nớp lo sợ hỏi.
“Lần trước ngươi đã băng bó một lần, bây giờ cũng không khác gì.” Lý Vụ ngồi xuống mép giường, thần sắc bình tĩnh chìa cánh tay có miệng vết thương máu tươi đầm đìa ra.
Miệng vết thương đáng sợ khiến đầu ngón tay Thẩm Châu Hi tê dại, nàng hít một hơi để bản thân bình tĩnh hơn sau đó gọi người dưới mang nước ấm và khăn sạch tới.
Nàng nín thở nghiêm túc dùng khăn ướt nhẹ chà lau cánh tay bị hổ cào của hắn.
Nếu là bình thường thì cảnh máu me đầm đìa này sớm đã dọa nàng chạy xa nhưng hiện tại nàng chỉ cảm thấy đau lòng, lại nghĩ mà sợ.
Ở bên cánh tay hoàn hảo kia là con phượng hoàng khí thế ung dung như cũ, nó và chủ nhân của nó đều đang nhìn nữ tử trước mặt.
Miệng vết thương không ở trên người nàng nhưng hình như nàng còn đau hơn cả người bị thương, hai mắt cũng rưng rưng.
Nàng luôn chán ghét nước mắt yếu đuối nhưng nàng không biết chính nước mắt này đã cho hắn biết trong lúc bất giác nàng đã coi bi thương của hắn thành của mình.
Còn có cái gì càng khiến người ta đồng cảm giống như mình cũng bị, lại càng khiến người ta cảm động đáp lại?
Trong quá khứ hắn không cần bất kỳ kẻ nào đồng tình, cũng không cần bất kỳ kẻ nào an ủi.

Nhưng nay chỉ cần nàng nhỏ một giọt nước mắt vì đau lòng cho hắn thì những năm tháng quá khứ kia cũng không tính quá cô độc và bi thảm.
Có một người ở rất nhiều năm sau sẽ cùng hắn đi qua năm tháng, vì đau lòng cho hắn mà rơi lệ nóng.
Nàng giống như chưa từng được nâng niu, khi được người khác khen ngợi thì phản ứng đầu tiên của nàng không phải kiêu ngạo tự đắc mà là ngây ra và nghi hoặc.

Rõ ràng nàng tốt như thế nhưng trên người lại có quá nhiều gông xiềng vô hình.


Mỗi một thứ đều vây khốn ý chí, phủ định ánh sáng của nàng.
Nàng không biết mình là hải đường xinh đẹp dưới ánh trăng.

Nàng mềm dẻo kiên cường, đơn thuần như trẻ sơ sinh, phần linh hồn có thể đồng cảm với người khác của nàng còn đẹp hơn bề ngoài gấp trăm ngàn lần.

Đó mới là trân bảo, chỉ liếc mắt một cái đã khiến hắn không rời mắt được.
“…… Đa tạ.” Lý Vụ nói.
Thẩm Châu Hi ngẩng đầu lên kinh ngạc nhìn hắn hỏi: “Cảm tạ ta làm gì?”
“Cảm tạ ngươi vì ta mà phấn đấu quên mình.”
“Cũng không có……” Thẩm Châu Hi đỏ mặt, cúi đầu nhỏ giọng nói.
Lý Vụ nhìn nàng chăm chú và nói: “Hiện tại ngươi đã biết quá khứ của ba anh em ta, lúc nào thì ngươi chuẩn bị kể quá khứ của mình cho ta nghe đây?”
“Quá khứ nào?” Thẩm Châu Hi cả kinh, bàn tay đang bôi thuốc bất giác ngừng lại.
“Quá khứ của ngươi.” Lý Vụ nói, “…… Thẩm Châu Hi, chừng nào thì ngươi mới nguyện ý nói thật?”
“Không phải ta đã nói với ngươi sao? Ta là cung nữ, ta……”
Lý Vụ cầm lấy tay nàng, lòng bàn tay ấm áp nhẹ vuốt ve nhưng Thẩm Châu Hi bất an rụt về.

Hắn ngẩng đầu lên thấy rõ nàng đang né tránh ánh mắt của mình.
“Có cũng nữ nào bàn tay nõn nà lại không biết làm việc gì không?”
Thẩm Châu Hi mạnh miệng nói: “Sao không có, ta ——”
Lý Vụ lại lần nữa đánh gãy lời nàng: “Vậy ta hỏi ngươi, một cung nữ quét rác thấp kém nhất mỗi năm được bao nhiêu tiền công? Lúc ngươi vừa tiến cung cô cô quản giáo đã dạy ngươi quy củ gì? Quy tắc trực đêm trong cung là thế nào, quần áo mặc ra sao, đèn lồng bao lâu phải thay?”
Hắn hỏi một hơi rất nhiều thứ nhưng chẳng có cái nào Thẩm Châu Hi đáp được.
Lý Vụ nói xong thì im lặng nhìn nàng.

Thần sắc hắn bình tĩnh, đối với việc nàng im lặng hắn cũng đã dự đoán được.
“……”
Thẩm Châu Hi thử hơi hơi hé miệng nhưng trong đầu trống rỗng.
Xong rồi – nàng nghĩ thế.
“Không đáp được phải không?” Lý Vụ nói, “Chỉ có hai loại nữ nhân trong cung sẽ không trả lời được hai vấn đề này của ta.

Phi tần và công chúa ——”
Lý Vụ dùng ánh mắt sáng quắc mà nhìn nàng hỏi: “Thẩm Châu Hi, ngươi là loại nào?”

Bình Luận (0)
Comment