Edit + Beta: Vịt*** Còn 6 chương nữa các thím ạ. Đến thứ 2 là sẽ hoàn hết nhéTim Mẫn Trừng đập hơi nhanh — Nếu ở trong nhà, Cố Vịnh Hoài chăm sóc mình như vậy, kỳ thực đã sớm chẳng có gì lạ; nhưng Mẫn Trừng đã sớm đã nhận ra, có lẽ là do tính cách, Cố Vịnh Hoài một khi đến trước ống kính, liền sẽ không tự chủ được kéo căng khí chất, có chút ý vị người lạ chớ gần, vậy có lẽ cũng là nguyên nhân khiến mọi người cảm thấy quan hệ hai người bọn họ không tốt.
Vì vậy hành động tự nhiên như hiện tại của Cố Vịnh Hoài...... Ở trong lòng Mẫn Trừng, khó giải thích được mà châm một bó pháo hoa nho nhỏ.
Mẫn Trừng vươn tay khép quần áo trên vai mình, trong lòng ấm áp, ngẩng đầu cười nói với Cố Vịnh Hoài: "Cảm ơn anh."
Cố Vịnh Hoài trả lời lại bằng nụ cười, nụ cười khoảng cách gần khiến Mẫn Trừng lay động, một giây sau, Cố Vịnh Hoài nhẹ nhàng nhéo nhéo gò má Mẫn Trừng, tư thế kia là sủng nịch tràn đầy cơ hồ muốn tràn ra: "Khách khí với anh làm gì."
Gò má không bị nhéo của Mẫn Trừng, cực kỳ khả nghi mà đỏ lên.
Lâm Phúc đứng bên cạnh, lặng yên bịt kín mắt chó sắp bị mù của mình.
Cố Vịnh Hoài và Mẫn Trừng đứng chung một chỗ hóng gió biển một lát, Mẫn Trừng đột nhiên nhớ tới cái gì, vội vội vàng vàng muốn cởi áo khoác ra: "Được rồi trên người em hiện giờ đã ấm lên, anh mau mặc áo khoác vào đi, lát nữa bị cảm không tốt đâu."
Bên trong áo khoác Cố Vịnh Hoài chỉ mặc một cái T-shirt màu đen vô cùng đơn giản, Mẫn Trừng nhìn thôi cũng lạnh. Cố Vịnh Hoài lại rất nhẹ nhàng: "Không sao, anh thể chất nóng; không tin em cảm nhận nhiệt độ da anh?"
Nói xong liền duỗi tay tới trước mặt Mẫn Trừng.
Bản ý của Cố Vịnh Hoài rất đơn thuần, cái gọi là "Cảm thụ nhiệt độ da", đề ra cũng là da khuỷu tay; Mẫn Trừng lại theo khuỷu tay một đường liếc đi, đánh giá cơ bắp Cố Vịnh Hoài bền chắc có lực, một nửa giấu vào dưới tay ngắn giống như sư tử ngủ đông ngon lành, một nửa ở ngoài tay áo lộ ra, hâm mộ mà nghĩ, đây là luyện được thế nào chứ; tiếp đó lại hơi hiếu kỳ, sờ lên sẽ là cảm giác gì đây?
Sau đó, Mẫn Trừng ma xui quỷ khiến vươn năm ngón tay ra, ở trên hai múi cơ cánh tay Cố Vịnh Hoài ấn ấn, ấn xong còn vuốt ve nhè nhẹ sờ sờ.
Không thể không nói, làn da lộ ra bên ngoài của Cố Vịnh Hoài, hứng gió biển một lát như vậy, còn thật sự nóng hổi; sau khi bị Mẫn Trừng sờ, còn có chút...... Khuynh hướng nóng lên.
Mẫn Trừng hậu tri hậu giác, giống như điện giật rút tay về.
Cố Vịnh Hoài cười như không cười nhìn Mẫn Trừng: "Trên người anh có phải nóng lắm không?"
"Vâng, đúng vậy." Đỏ ửng trên mặt Mẫn Trừng có khuynh hướng lan ra bên tai.
Minh Quý Đông mắt thấy hết thảy khó giải thích được cảm thấy kỳ cục, đành phải đứng cùng với Lâm Phúc suy nghĩ nhân sinh.
Cơm trưa là mọi người cùng nhau ăn trên du thuyền. Mặc dù cũng không hoàn toàn dựa theo quy tắc bữa ăn Pháp để ăn, nhưng quả thực đều là món ăn Pháp chính tông — Coquilles Saint-Jacques, Camembert, bò khô sốt trắng cá bơn tươi, bánh flan caramen, bánh ngọt hạnh nhân, còn phối với rượu vang trắng Bordeaux, ngọc đẹp đầy mắt, khiến người ta thèm chảy nước miếng.
"Chương trình này của chúng ta thời gian phát sóng là 8h tối không sai nhỉ?" Trương Tư Viễn tấm tắc cảm thán, nhìn về phía ống kính camera, "Các bạn đang xem không nên hận tổ tiết mục này, bọn tôi đã nói đây là một chương trình du lịch mỹ thực, các bạn đối với tất cả hiện tại nhìn thấy hẳn sớm đã có chuẩn bị......"
"Còn có thể hỗ trợ rèn luyện lực ý chí." Lâm Phúc bổ sung nói.
"Rèn luyện lực ý chí gì chứ, mọi người muốn ăn thì ăn thôi! Tận hưởng lạc thú trước mắt hiểu chứ?" Minh Quý Đông hướng về phía camera không quá phục nói. Trương Tư Viễn thương hại nhìn Minh Quý Đông nói: "Anh Đông, đây chính là nguyên nhân mà anh Phúc có 8 múi cơ bụng mà anh không có."
"......" Minh Quý Đông không lời phản bác.
Trương Tư Viễn nhớ tới vóc người Cố Vịnh Hoài hình như cũng rất đẹp, liền xoay người muốn nói với anh 2 câu, liền nhìn thấy Cố Vịnh Hoài đứng bên cạnh Mẫn Trừng, nửa là bất đắc dĩ nửa là sủng nịch mà yếu ớt lôi kéo một cánh tay Mẫn Trừng. Mẫn Trừng đã thay xong quần áo của mình — Một cái sweater in hoa cổ tròn màu trắng, nhưng áo khoác của Cố Vịnh Hoài vẫn khoác trên người Mẫn Trừng.
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893) Lúc này Mẫn Trừng đang vẻ mặt tham ăn tiến tới trước bàn nhìn mỹ thực đầy bàn, không có tâm tư hướng ống kính máy quay luyên thuyên.
Cố Vịnh Hoài biết trong lòng Mẫn Trừng nghĩ gì: "Trừng Trừng, đừng quên lời dặn của bác sĩ, em không thể ăn hải sản, cũng không thể uống rượu."
Mẫn Trừng: "Hu hu hu nhưng sò biển và cá nhìn qua đều rất ngon, anh xem sốt kia kìa, anh xem thịt kia kìa, cảm giác non quá mềm quá......"
Cố Vịnh Hoài: "Em thích nhìn đồ non non mềm mềm?"
Mẫn Trừng gật đầu như gà con mổ thóc. Đương nhiên rồi!
Cố Vịnh Hoài ngậm cười nói: "Anh cũng vậy. Cho nên anh cực kỳ thích em."
Mẫn Trừng sửng sốt một chút, ngẫm lại câu Cố Vịnh Hoài vừa nói, chợt cảm thấy trên mặt cháy lợi hại: "Anh anh anh...... Nói gì đó! Sao có thể so sánh em với sò biển chứ! Sò biển có thể ăn, em có thể ăn sao!"
Sau khi nói xong, bản thân Mẫn Trừng cũng cảm thấy càng thêm không đúng, bởi vì mình hình như...... Đúng là có thể ăn.
Mẫn Trừng cảm giác mặt mình cháy càng lợi hại.
Cố Vịnh Hoài nhẹ nhàng mà kéo cánh tay Mẫn Trừng, kéo người đến bên cạnh mình, biểu tình trên mặt nhìn nhàn nhạt, trong lòng lại vui sắp chết rồi.
Quả nhiên sau khi bước ra bước đi đầu tiên, trước ống kính buông thả chút, hình như cũng dễ dàng rất nhiều. Mẫn Trừng ở trước ống kính còn rất dễ xấu hổ, trêu còn rất thú vị.
Trương Tư Viễn mắt thấy hết thảy, bị hình tượng sụp đổ của Cố Vịnh Hoài dọa không nhẹ, thịch thịch thịch lui về phía sau mấy bước, tiếp đó cãi nhau với hai cẩu độc thân Lâm Phúc Minh Quý Đông.
Ăn xong cơm trưa, cả tổ tiết mục tiến vào trạng thái nghỉ ngơi tạm thời. Một đạo diễn ghé tới nói với Mẫn Trừng: "Tiểu Mẫn, trước 9h tối nay, bọn tôi muốn tới phòng cậu và Cố ảnh đế phỏng vấn, các chậu chuẩn bị chút nhé, phỏng vấn này xong, việc hôm nay liền làm xong."
Kỳ thực 3 người khác cũng có phỏng vấn, nhưng đều là đột kích, nhưng Mẫn Trừng và Cố Vịnh Hoài...... Giỡn à, hắn cũng không muốn MC và cameraman vừa vào cửa, liền nhìn thấy hình ảnh cấp hạn chế của hai chồng chồng, vẫn là báo sớm chút tốt hơn.
Mẫn Trừng mơ mơ màng màng, hiển nhiên không lĩnh hội được ý đồ chân chính của đạo diễn: "Được, chúng tôi sẽ chuẩn bị cẩn thận, cám ơn đạo diễn."
"Ầy, không có gì." Đạo diễn hơi tiếc nuối rời đi. Vốn là loại phỏng vấn này, phải đột kích mới có thể đào ra chút tư liệu, thông báo như vậy sẽ không phát sinh chuyện gì lúng túng, nhưng bạo chút, thì không có khả năng.
Không nghĩ tới, 8h tối, lúc nhân viên tổ tiết mục góc cửa phòng hai người Mẫn Trừng Cố Vịnh Hoài, lại phát hiện xảy ra chút ngoài ý muốn —
Cố Vịnh Hoài bị bệnh.