Chử Úy Lam nâng mắt âm thầm nhìn, vừa xoa đầu chú chó vừa nói: "Nhớ trước đây, cậu ta bận công tác muốn chết, ngày nào cũng tăng ca hoặc đi công tác không có nhà.
Cậu muốn chăm sóc người già, còn phải quan tâm đến lòng tự trọng của cậu ta, tránh cậu ta giúp người trong khu chăm sóc chó của họ, kiếm thêm tiền mua thêm đồ dùng trong nhà.
Hiện tại đã ly hôn, cậu ta lại có thể buông công việc xuống, có thời gian trở về chăm cậu."
Điểm làm Tòng Húc chú ý không phải Lục Thận Phi: "Tôi chăm chó?" Mua đồ dùng trong nhà?
"Đúng vậy," Chử Úy Lam chỉ chú chó lông vàng trên đùi mình: "Cáp Lực nhà tôi chính là do cậu chăm sóc vào ban ngày."
Chú chó Golden thật thông minh, giống như nghe hiểu, đi xuống khỏi đùi Chử Úy Lam, đi đến bên cạnh Tòng Húc, nâng chân chạm vào chân Tòng Húc.
Tòng Húc duỗi tay cầm chân nó, tất cả đều là hành động theo bản năng.
Chử Úy Lam nhìn nó: "Sau khi mẹ Lục Thận Phi qua đời, kinh tế của hai người không còn gấp gáp nữa, nên cậu không tiếp tục làm.
Vừa đúng lúc cậu lại giới thiệu Tiểu Vũ đếm phòng làm việc của tôi làm, liền đổi thành Tiểu Vũ bớt chút thời gian chăm sóc nó thay tôi."
Phòng làm việc?
Tòng Húc nhướng mi.
Chử Úy Lam gật đầu: "Ừ, trước đây tôi là luật sư."
Cũng là "Khách hàng" sớm nhất của Tòng Húc.
Trước đây Chử Úy Lam ở gần nhà trong khu Tòng Húc, nuôi một chú chó Golden tên Cáp Lực.
Bởi vì bận việc ở phòng làm việc không có thời gian chăm sóc chó, trùng hợp nhìn thấy quảng cáo trong khu ghi giúp giữ chó nên anh liên hệ Tòng Húc.
Sau khi quen biết, một ngày nọ Tòng Húc giới thiệu Phương Bạc Vũ vào phòng làm việc của Chử Úy Lam, trở thành trợ lý luật sư của anh.
Cũng là Chử Úy Lam mang theo Phương Bạc Vũ.
Khách hàng của Phương Bạc Vũ ngày càng nhiều, càng lúc càng kiếm được nhiều tiền, Chử Úy Lam đề nghị cậu ấy trở thành đối tác.
Hơn một năm trước, Chử Úy Lam phẫu thuật nằm viện, suýt đã chết trên bàn giải phẫu.
Sau khi xuất viện liền nghỉ việc để nghỉ ngơi, Phương Bạc Vũ thay anh trở thành ông chủ.
Vì để thuận tiện cho việc tiếp nhận công việc nên đổi tên phòng làm việc luật sư Úy Lam thành phòng làm việc luật sư Bạc Vũ.
Từ trợ lý thành đối tác sau đó lại thành ông chủ, hiện giờ sắp trở thành bạn đời hợp pháp.
Chử Úy Lam lại nói: "Cậu biết hai luật sư kết hôn có bao nhiêu phiền toái không?"
Tòng Húc buông tay, tỏ vẻ nguyện được nghe rõ.
Chử Úy Lam: "Còn chưa kết hôn cũng đã nghĩ đến ly hôn." Nghĩ đến phân chia tài sản như thế nào, nghĩ đến công ty sau này sẽ thuộc về ai, sau đó là hoa hoa cỏ cỏ ở ban công, chó...
Tòng Húc không nhanh không chậm: "Tôi nghi ngờ anh đang tú ân ái* trước mặt người độc thân." (*khoe tình cảm ân ái)
Chử Úy Lam quay đầu cao giọng nói với người trong phòng: "Bảo bối, đừng nóng giận, chúng ta ăn cơm!"
Giọng Phương Bạc Vũ truyền tới ban công: "Anh xin lỗi đi."
Chử Úy Lam: "Thật xin lỗi bảo bối, vừa rồi là do anh nói sai."
Tòng Húc: "......"
Tòng Húc yên lặng xoa chú chó: Chó ơi, cẩu lương* hôm nay, tao với mày cùng ăn.
(*nghĩa đen là thức ăn cho chó, nghĩa bóng là chó độc thân bị người khác tú ân ái trước mặt bắt ăn thức ăn cho chó =)))
Chờ đến khi ngồi vào bàn ăn, Chử Úy Lam mở rượu, hỏi Tòng Húc: "Cậu có lái xe không?"
Tòng Húc: "Tôi bò đến đây hay sao?"
Chử Úy Lam: "Ơ ơ, đầu óc của cậu mơ hồ, nhưng rất có tinh thần đó."
Nói xong muốn rót rượu cho Tòng Húc.
Tòng Húc đặt tay che lên miệng chén: "Tôi không uống."
Chử Úy Lam làm dáng vẻ "Thật sao?", Phương Bạc Vũ cũng cảm thấy ngạc nhiên.
Trước đây Tòng Húc sẽ không từ chối rượu, đều uống xong ở lại một đêm rồi mới về, hoặc kêu người đến lái xe về.
Tòng Húc khẳng định: "Tôi thật sự không uống."
Phương Bạc Vũ và Chử Úy Lam liếc nhìn nhau: "Sau khi Lão Chử phẫu thuật xong không thể nào uống nhiều, bình thường tôi cũng ít khi uống, trừ khi có xã giao."
Giơ tay chỉ vào quầy rượu trong phòng ăn: "Huống chi rượu ở chỗ chúng tôi..."
Chử Úy Lam chờ sau khi Tòng Húc thu tay liền đem bình rượu lại gần, đặt ở trên miệng ly rót từ từ: "Cơ bản đều là của cậu."
Đều là!?
Đều?
Tòng Húc giương mắt nhìn lên, quầy rượu dựa tường màu nâu đậm gần bàn ăn, bất kể là ở ô vuông đan xen hay ngăn tủ kính hoặc mặt tủ đều có chai chai lọ lọ, sơ sơ cũng phải bảy tám chục bình.
Cơ bản tất cả đều là của cậu?!
Chử Úy Lam rót xong ly rượu cho Phương Bạc Vũ, tự rót vào ly của mình, ngồi xuống: "Cậu dọn ra sống ở ngoại thành, nên đem tất cả rượu trong nhà dọn đến chỗ tôi, lúc tôi trang trí nhà còn cố ý làm tủ rượu này cho cậu."
Phương Bạc Vũ: "Không đủ để.
Bia, rượu trắng, rượu vàng đều vứt đi." Còn dư lại là rượu vang đỏ quý giá.
Phương Bạc Vũ: "Không đủ phóng.
Những cái đó ti, bạch, hoàng, liền đều ném." Dư lại này đó thiên quý rượu vang đỏ.
Nếu là ngăn kéo chứa thuốc lá trong phòng làm việc thì Tòng Húc còn có thể tự nhủ là vì cần yên tĩnh, yêu cần viết sách.
Nhưng chỗ rượu này....
Tòng Húc rũ mắt, nhìn rượu nho màu đỏ tím trong ly: Hút thuốc, uống rượu, cậu quả thật có năng lực.
Nét mặt Tòng Húc không thay đổi, lấy lại tinh thần, vẫn đẩy ly rượu, kiên định: "Hôm nay không uống, phải lái xe, còn phải đi làm."
Chử Úy Lam, Phương Bạc Vũ kinh ngạc: "Đi làm, chỗ nào?"
Tòng Húc: "Lộc Chanh."
Vừa nghe là Lộc Chanh, hai vợ chồng sắp kết hôn đều im lặng.
Chử Úy Lam quay sang nhìn Phương Bạc Vũ: "Không phải em nói tên kia chuẩn bị phân chia tài sản kết hôn với Tòng Húc sao?"
Phương Bạc Vũ: "Tên kia tính toán như vậy."
Chử Úy Lam: "Tên kia để Tòng Húc đi làm làm gì?"
Hai người lại đồng thời quay đầu nhìn Tòng Húc.
Tòng Húc không uống rượu, tư thái là phải đi làm, dựa lưng vào ghế, lắc ly rượu vang đỏ trong tay, âm thầm miêng tả một bức ảnh: "Mặt trời chiều ngã về tây, ta ngồi một mình trong lầu, nâng một ly trà đặc, mặt quay ra cửa sổ, bên cạnh, bên cạnh của bên cạnh, đều là ông chủ cho ta làm công." Than: "Haiz..."
Sướng.
Chử Úy Lam: "......"
Phương Bạc Vũ: "......"
Hình ảnh quá mức chân thật.
Ăn cơm xong, Chử Úy Lam vểnh chân lên, xỉa răng, hỏi Tòng Húc: "Quên những chuyện trước đây, có cảm giác gì?"
Còn tưởng Tòng Húc sẽ nói gì mà "Không có việc gì nhẹ nhàng một thân", kết quả lại nghe được: "Anh không nợ tiền tôi chứ?"
Chử Úy Lam: "Cút đi! Mang cả trái cây của cậu, cút đi!"
Cười mắng xong liền nói chuyện chính sự.
Chử Úy Lam: "Bản kê khai tài sản Lục Thận Phi đưa tôi đã xem rồi.
Tôi và Tiểu Vũ có thảo luận một chút, chủ yếu xem ý của cậu.
Nếu cậu đòi tiền, chúng tôi sẽ cố gắng đòi nhiều tiền nhất, nếu cậu muốn chia Lộc Chanh..."
Tòng Húc ngạc nhiên: "Tôi có thể chia Lộc Chanh?"
"Đúng vậy." Chử Úy Lam nghiêm túc: "Trong bản kê khai tài sản Lục Thận Phi đưa có cổ phần của Lộc Chanh.
Tỉ lệ cổ phần cậu ta giữ rất cao, quyền quản lý cũng ở trong tay cậu ta.
Chỉ cần sau lưng không có kẻ cầm đại quyền cổ phần linh tinh, cơ bản Lộc Chanh đều là của cậu ta."
Nói xong, Chử Úy Lam cảm thán: "Cậu ta tình nguyện đưa công ty ra để phân chia, chỉ với điểm này, tôi thật sự muốn khen cậu ta."
Phải biết rằng trên đời này có rất nhiều ông chủ của công ty lúc ly hôn chẳng có mấy người tình nguyện chủ động phân chia tài sản.
Lấy toàn bộ công ty ra tới phân, càng là lông phượng sừng lân*.
(*Ý là vô cùng hiếm)
Chử Úy Lam tuy là người phe ta cũng không nhịn được phun tào: "Đầu óc cậu ta có phải cũng bị điện giật không?"
Tòng Húc không hé răng, nói không ngoài ý muốn thì cũng chỉ cảm thấy hơi ngạc nhiên thôi, nói ngoài ý muốn lại cảm thấy hợp tình hợp lý: Lục Thận Phi vốn chính là người như vậy.
Cùng nhau ăn cơm, mở đôi đũa, đều luôn đưa qua trước.
Sẽ luôn nhớ rõ cậu thích cái gì.
Chỉ cần có thì sẽ cho.
Rạng sáng chạy về làng đại học gặp cậu chính là Lục Thận Phi.
Lúc làm thêm, nhận được thứ tốt từ chỗ nhãn hiệu, bản thân anh không cần, mang về cho cậu cũng là Lục Thận Phi.
Tình nghĩa sâu vô cùng, không hề giữ lại.
(Cưng thế:3)
Tòng Húc hiếm khi nhớ lại trước đây, xuất thần cười cười, giương mắt, cũng trở nên nghiêm túc, nói với Chử Úy Lam: "Nếu muốn chia tài sản, phải chia rõ ràng, cũng không thể chỉ chia của anh ấy, cũng phải chia của tôi nữa đúng không." Cậu cũng không phải không kiếm ra tiền.
Chử Úy Lam nói sự thật: "Ly hôn chia tài sản, thay vì nói là phân chia tài sản trong hôn nhân, thà nói là chia tiền trong tay ai kiếm được nhiều hơn." Lục Thận Phi sự nghiệp lớn, tất nhiên là càng có nhiều tiền.
Tòng Húc nhìn Chử Úy Lam, cũng không nghe ai nói về tiền nhuận bút, phí bản quyền, tiền viết sách, thì ra số người biết rất ít, ngay cả Chử Úy Lam cũng không rõ.
Tòng Húc tạm thời không muốn nói thêm, chỉ nói: "Đều là tài sản trong hôn nhân, nên chia thế nào thì chia thế đó, không liên quan đến ai nhiều ai ít."
Tòng Húc trầm ổn: "Chẳng sợ tôi chỉ có một đồng, chỉ cần là tài sản trong hôn nhân, tôi cũng chia với anh ấy."
Chử Úy Lam tán thành cách nói này, cũng nhắc nhở Tòng Húc: "Nhưng nếu trong hôn nhân cậu ta có nợ nần..."
Tòng Húc cầm trà lên, liếc nhìn bên cạnh, vờ như không nghe thấy.
(Truyện chỉ được đăng tại wattpad: morethantenyears, đừng mang ra nơi khác.)
Chử Úy Lam cười đến run bả vai: "Dáng vẻ hiện tại của cậu còn rất đáng yêu."
Tòng Húc nhấp ngụm trà, lại suy nghĩ: Xem ra lúc về cậu cũng phải sắp xếp lại bản kê khai tài sản.
Động tác của Tòng Húc thật nhanh, ở chỗ Chử Úy Lam ăn cơm, lấy thiệp xong, trên đường trở lại Lộc Chanh vừa lái xe vừa gọi cho Chư Hầu.
Chư Hầu bất ngờ: "Bản kê tiền ư?"
Tòng Húc: "Có thể giúp em kê ra bản tiền nhuận bút, tiền bản quyền 6 năm qua không?"
Kiếm Hồng có phòng tài vụ, Chư Hầu: "Cái này đương nhiên không thành vấn đề." Nghi ngờ nói: "Có điều cậu muốn cái nó để làm gì?"
Tòng Húc mơ hồ nói: "Em có việc cần dùng," lại nói: "Cũng thuận tiện xem thử mấy năm nay rốt cuộc em đã kiếm được bao nhiêu."
Chư Hầu sảng khoái nói: "Chuyện này không thành vấn đề, lát nữa anh sẽ nói phòng tài vụ."
Hai người nói xong chuyện này, liền tự nhiên chuyển sang đề tài bản quyền.
Chư Hầu: "Hiện tại Lộc Chanh đã đồng ý 3000 vạn, bắt đầu đòi tới người.
Muốn cậu làm biên kịch, lấy tên cậu thì nhiệt độ IP sẽ càng cao hơn."
Chư Hầu: "Dù sao anh cũng bị một lần《 Ánh trăng hôm qua 2》 làm sợ một lần rồi, nhưng hôm nay chúng ta mở họp, vài đồng nghiệp có người nói một câu rất đúng."
Tòng Húc lái xe, nghe.
Chư Hầu: "Tình huống lần này và lần trước không giống nhau.
Lần trước là do chúng ta không biết chuyện, bị giấu diếm xâm phạm bản quyền, lần này là được mời.
Cậu tham gia chắc chắn sẽ công khai đây là nguyên tác của cậu cải biên, các fan đều nhìn chằm chằm, danh tiếng của cậu lại lớn, bên sản xuất cũng không dám làm chuyện xằng bậy, quyền chủ động rất lớn."
Chư Hầu: "Những lời đó cũng có đạo lý, nên anh nói cho cậu nghe thử, còn cụ thể cậu có tham gia hay không đều do cậu quyết định."
Chư Hầu: "Anh cũng sợ bản thân quyết định sai lầm, làm chậm trễ sự phát triển của cậu."
Tòng Húc đơn giản nói: "Em xem xét một chút đã."
Tắt điện thoại, Tòng Húc nắm lấy tay lái, âm thầm tự than thể: "Hút thuốc, uống rượu, trước kia còn xăm mình, nhưng mình là một tác giả tốt." Đỉnh.
Đến Lộc Chanh, vừa xuống xe, tình cờ gặp Phí Bằng Trình cũng vừa mới đến công ty.
Phí tổng xách theo một túi đồ chơi golf, vừa đi vừa điên cuồng phun tào: "Gặp được một tên ngu ngốc, nếu không phải cùng ngành, ngẩng đầu không thấy cúi đầu lại thấy thì ai muốn chơi golf cùng hắn ta."
Tòng Húc sửa lại cổ áo sơ mi, lạnh nhạt nói: "Chúng ta thân không?"
Phí Bằng Trình dở khóc dở cười: "Không thân, là tôi tự tgaan."
Nói xong liền tự thân mà giơ một lóng tay: "Là cái tên ngu ngốc bên kia."
Bước chân Tòng Húc dừng lại, nhìn theo hướng ngón tay của Phí Bằng Trình.
Nghiêng đối diện, là Ngân Hà Hoa Văn.
Tòng Húc thu hồi ánh mắt, rốt cuộc nhìn mắt Phí Bằng Trình: "Ông chủ của công ty có phải họ Thiều không?"
Phí Bằng Trình: "Đúng đúng đúng, chính hắn, chính là tên ngu ngốc đó."
"Ngu ngốc" chẳng những cùng Phí Bằng Trình chơi golf, còn rèn sắt khi còn nóng, hẹn một bữa cơm.
Phí Bằng Trình mất mặt, đầu lưỡi vừa kéo, đồng ý.
Đồng ý xong, không lâu trước trên đường về công ty, đánh vào miệng bản thân.
Lại không thể không gọi điện thoại cho Lục Thận Phi, tìm viện trợ bên ngoài: "Tôi khoác lác, nói cậu chắc chắn sẽ đến."
Lục Thận Phi trực tiếp cúp điện thoại.
Phí Bằng Trình đáy lòng rơi lệ: "......"
Đại sảnh Lộc Chanh, hai người chờ thang máy, Tòng Húc tò mò: "Hẹn ăn làm gì?" Ân cần như vậy, chắc chắn có mục đích.
Phí Bằng Trình: "Hả, còn có thể vì cái gì, dự án trong tay Lục tổng chứ gì."
Giải thích: "Khai thác kịch bản, như chế tác thật sự lớn, chúng ta là bên sản xuất nhưng cũng cần thêm công ty khác cùng khai thác."
Tòng Húc âm thầm nói: "Thiều Vĩ Nho muốn đụng vào《 Không đường thối lui 》?"
Phí Bằng Trình sửng sốt: "Cậu còn biết tên đầy đủ của Thiều tổng à."
Sao có thể không biết.
Trước đây Thiều Nho Vĩ lấy danh nghĩa cá nhân mua bản quyền web drama《 Ánh trăng hôm qua 》, cho công ty mình phát sóng, sau đó lại xâm phạm bản quyền, kiện cáo với Kiếm Hồng, liên quan đến việc mua bản quyền lúc trước của Thiều Nho Vĩ và việc xâm phạm bản quyền khai thác phần 《2》 cùng kiện lên.
Tòng Húc: "Hẹn ăn đúng không."
Phí Bằng Trình nghe hiểu: "Cậu muốn đi?"
Tòng Húc ý tứ sâu xa: "Tôi khá thưởng thức Thiều tổng, vừa đúng lúc có cơ hội trông thấy."
Ha? Thưởng thức?
Phí Bằng Trình không thể không nhắc nhở: "Hắn là một tên hói."
Tòng Húc hiên ngang lẫm liệt mà cất bước đi vào thang máy: "Tôi là loại người chỉ biết nhìn vẻ về ngoài ư? Tôi thưởng thức bên trong hắn!"
Ví dụ như vô liêm sỉ.
Phí Bằng Trình không lý giải được, yên lặng một lúc, Lục, Lục tổng, chồng cũ của cậu...
Hình như "coi trọng" lão Vương bên cạnh.
Lục Thận Phi không ử công ty, đang ở phim trường nhìn chằm chằm dự án: "..."
Phí Bằng Trình miệng lưỡi thật trống rỗng: "Tớ không thể quản nhiều, đây không phải là sợ cậu phải tranh chồng với một tên hói đầu sao..." A phi, linh ta linh tinh gì vậy, đều do gần nhất xem nhiều phim cung đấu đang nổi tiếng.
Lục Thận Phi xem thời gian, quyết đoán nói: "Tên khách sạn."
Phí Bằng Trình ước gì anh đến, ngưu bức trước mặt tên họ Thiều hói đầu: "Long Thanh Tú, phòng Nhã Viên, 7 giờ."
Còn chưa đến 6 giờ, Lục Thận Phi trở lại công ty.
Tòng Húc đang ngồi sau bàn, mặt hướng ngoài cửa sổ, thưởng thức tòa nhà bên kia dưới ánh hoàng hôn.
Lục Thận Phi gõ cửa tiến vào.
Tòng Húc chỉ nghe bước chân liền biết là anh, đầu cũng không quay lại, nâng ly trà, mắt nhìn ngoài cửa sổ, thở dài: "Lục tổng, anh xem phía đối diện."
Lục Thận Phi đến gần, đứng ở sau bàn, nhìn Ngân Hà Hoa Văn ngoài cửa sổ.
Tòng Húc dường như đang thưởng thức mười bảy tác phẩm nghệ thuật của thế kỷ, giọng điệu "say mê" nói: "Tòa nhà kia..."
Lục Thận Phi nói tiếp: "Muốn?"
Tòng Húc: "Tưởng nổ."
Nổ dầu, nổ đạn hạt nhân.
Lục Thận Phi một tay cắm túi: "Em biết Thiều Nho Vĩ?"
Tòng Húc: "Không quen biết, chưa từng gặp." Nhưng em là ba ba của hắn.
Một giờ sau, Tòng ba ba ở ghế lô tầng 11 của khách sạn Long Tú gặp được con trai Thiều.
Quả nhiên trọc thật, trọc đến một cọng tóc cũng không có, một đầu bóng loáng.
Thấy Lục Thận Phi thật sự tới, Thiều Nho Vĩ cười đến khách khí, cùng mấy đồng nghiệp ở Ngân Hà Hoa Văn tiếp đón.
Bên phía Lộc Chanh, ngoại trừ Tòng Húc, Lục Thận Phi, Phí Bằng Trình, còn có hai đồng nghiệp hằng ngày phụ trách xã giao.
Mọi người trong bàn ngồi xuống, Tòng Húc quét mắt, phát hiện Lục Thận Phi ngồi ở vị trí làm chủ, Thiều Nho Vĩ ngồi ở tay trái, bên cạnh Thiều Nho Vĩ còn có một nam sinh trẻ tuổi rất tuấn tú.
Thiều Nho Vĩ nhìn bên phía Lộc Chanh, thấy bên phải Lục Thận Phi không phải Phí Bằng Trình, mà là một người đàn ông xinh đẹp...
Thiều Nho Vĩ hiểu rõ: Hiểu, đều hiểu, hắn cũng mang theo, mọi người đều giống nhau.
Lại thấy sau khi Lục Thận Phi ngồi xuống, thật tự nhiên quay đầu, ý giới thiệu Tòng Húc với Thiều Nho Vĩ: "Tòng tổng, ông chủ trước của tôi."
Thiều Nho Vĩ kinh ngạc, còn tưởng rằng đây là mang tới xã giao, tiểu thịt tươi* mà Lộc Chanh chuẩn bị dùng sức nâng.
(*mấy cậu minh tinh còn trẻ và có nhan sắc đó)
Hắn thầm nghĩ, quá khứ làm giàu của Lục Thận Phi, mọi người trong vòng đều biết, làm gì có ông chủ nào? Còn trẻ tuổi như vậy.
Ngoài mặt thì khách sáo đứng dậy, cầm ấm trà lên, tự mình rót trà cho Tòng Húc, cười tủm tỉm trò chuyện: "Tòng tổng, xin chào, tiếp đãi không chu toàn, tiếp đãi không chu toàn rồi."
Lại bắt đầu làm nóng bàn tiệc: "Hôm nay có rượu ngon, không sau không về."
Tòng Húc treo nụ cười giả tạo khách sáo.
Đến đây, uống, xem ba ba có uống chết mi không..