Lúc này, tất cả mọi người đều đang ở Quân Tử đường, Dương Thanh phong.
Ngoại Sự đường và Thứ Vụ đường Lưu phó chưởng môn, Dược Thanh phong Lâm Uyển trưởng lão, cùng với đám trưởng lão Tô Tín, rất nhiều đại nhân vật Thanh Thành kiếm môn đều tập trung tại nơi này, đứng vây quanh Kham Nguy, bầu không khí hết sức giằng co, căng thẳng.
Đám đệ tử ngơ ngác phân biệt đứng sau ba vị trưởng lão. Sau lưng Lưu phó chưởng môn đại đa số là quản sự nội môn, ngoại môn mặc trang phục lam hoặc xám nhạt. Phía sau Lâm Uyển trưởng lão là đệ tử Dược Thanh phong, ai nấy đều mặc một thân áo choàng nâu sồng, đầu đội nón rộng vành, trên eo đeo một giỏ thuốc. Có vài người còn đem theo cuốc, mặt đen như than, nhìn qua giống y hệt những nông dân cần cù, chất phác dưới chân núi. Số lượng người phía sau Tô Tín trưởng lão là ít nhất, nhưng bọn họ đều xấp xỉ tuổi ông, được tính là bậc tiền bối của Kham Nguy. Nhìn chung, có thể coi đây là toàn bộ phe phái ở Thanh Thành kiếm môn.
Kham Nguy đứng giữa, liếc mắt một phen liền thấy rõ địch ý từ các phe đang đối chọi nhau mãnh liệt trong không khí.
Những người này đem toàn bộ lực lượng đến đây, đương nhiên không thể là vì có ai đó vừa đi Thanh Vân lộ được.
Mà là do, mấy ngày nữa, Thanh Thành mở rộng sơn môn nghênh đón hàng trăm nghìn thanh niên trẻ tuổi đến tham gia ngoại môn Đông Thí.
Sở dĩ kì thi này có tên Đông Thí là bởi vì theo thông lệ, đợt sát hạch thường diễn ra trước Tết. Vào lúc này, đại đa số nhà nông đều đã thu hoạch vụ mùa xong xuôi, có đủ thời gian để tiến tới Thanh Thành kiếm môn. Những người trẻ tuổi này một phần là hạt giống ưu tú được trấn quan tuyển chọn ra, một phần là hậu bối thế gia khắp nơi đưa tới, số còn lại là những học sinh của các đệ tử Thanh Thành kiếm môn tha phương bên ngoài dạy dỗ. Bọn họ chỉ cần thông qua Đông Thí liền trở thành đệ tử ngoại môn Thanh Thành kiếm môn, có thể được học kiếm pháp chân truyền Thanh Thành, chính thức bắt đầu con đường võ đạo đầy gian nan.
Đông Thí hai năm tổ chức một lần, lần trước tổ chức lại đúng dịp Kham Nguy vừa bế quan. Bởi vậy Lưu Bá Quang thừa cơ nhét vô số con cháu trong nhà hoặc của bạn bè vào ngoại môn. Bọn chúng cậy người đông thế mạnh, lại còn có đại nhân vật chống lưng nên cứ thế dần dần chiếm lấy một nửa giang sơn trong ngoại môn.
Lần này Lưu Bá Quang vốn định làm theo lần trước, không ngờ Kham Nguy lại xuất quan sớm, đánh gãy kế hoạch của hắn. Hắn chỉ có thể nhịn đau bỏ ra một khoản tiền lớn để nhóm vãn bỗi Lưu gia ra ngoài mua tiêu chuẩn.
Bản thân Lưu Bá Quang cũng sốt ruột vô cùng, may sao công tác chuẩn bị Đông Thí vẫn là do hắn ta phụ trách. Với quyền lực cao như vậy thì bất kể là trộm đề hay gian lận đề đều dễ dàng làm được. Thế nên Lưu Bá Quang tạm thời án binh bất động, âm thầm chờ đợi thời cơ.
Chỉ là, hắn không ngờ, thời điểm hắn dẫn người đến tìm Kham Nguy bởi vì chuyện Thanh Vân lộ lại vừa vặn nghe được Kham Nguy đang cùng đám lão già bất tử Tô Tín thương lượng muốn thay đổi quy tắc Đông Thí.
Đây rõ ràng là nhằm vào hắn, Lưu Bá Quang nghĩ, nhất định là do tên Lâm Uyển kia lại ba hoa cái gì trước mặt chưởng môn rồi. Hắn ngay lập tức cảm thấy nguy hiểm lửa xém lông mày, liền ngay cả chuyện người nào đó phải đi Thanh Vân Lộ cũng không quản nữa.
“Quy tắc trước đây đều rất hợp lý, sao có thể dễ dàng thay đổi được!” Lưu Bá Quang trực tiếp xông vào, nhanh chóng nói: “Cho dù muốn sửa cũng phải chờ tới kì họp trưởng lão thường niên rồi đến lần Đông Thí sau hẵng áp dụng chứ. Bây giờ nói đổi là đổi thì mệt nhất chính là lão phu và Thứ Vụ đường!”
Đầu tiên là mạnh mẽ phủ định toàn bộ, sau đó lại xuống nước, thể hiện dường như chuyện này có thể thương lượng được. Nếu không phải Kham Nguy từng nhìn thấu bộ mặt thật của Lưu Bá Quang, nói không chừng rất có thể sẽ bị mấy lời nói vô cùng có đạo lý này làm cho xiêu lòng.
Nhưng mà bây giờ thì khác, Kham chưởng môn cảm thấy bản thân nên học tập Xa Sơn Tuyết sử dụng một ít quỷ kế.
Hắn giương mắt nhìn, nhìn thấy Lâm Uyển đã dựa theo phân phó của hắn mang theo một đám đệ tử Dược Thanh phong đến xem náo nhiệt, trong đó còn ẩn giấu không ít người kể chuyện có tiếng tại chín phủ của Đại Diễn.
Mặt khác, đám trưởng lão bên phía Tô Tín trưởng lão đối với Lưu Bá Quang cũng như hổ rình mồi. Lưu Bá Quang nhét con cháu vào Thanh Thành ngoại môn nhiều hơn bao nhiêu thì số người bọn họ có thể nhét vào Thanh Thành ngoại môn lại ít đi bấy nhiêu đó!
Duy chỉ Tô Tín trưởng lão là đứng ngoài tất cả chuyện này, ông đã quá già rồi, đầu óc cũng có điểm hồ đồ. Ông nghe thấy Lưu Bá Quang nói, run rẩy xoay người, dùng giọng điệu vạn phần thống khổ lẩm bẩm: “Phía bắc rất to, không có bùn, không hẹp, rộng rãi vô cùng…”
“Khụ khụ”, một trưởng lão khác đánh gãy lời ông, dựa theo kế hoạch tiếp lời: “Đề thi Đông Thí năm nay đã bị lộ.”
Tin tức này quá lớn, ngay lập tức bên trong Quân Tử đường liền ồn ào xôn xao tiếng ngạc nhiên.
“Sao lại thế được?!” Lưu Bá Quang không tin: “Rõ ràng!”
Rõ ràng hắn ta còn chưa bắt tay chuẩn bị trộm đề mà!
“Đây là thật”, là một người cái gì cũng biết, Lâm Uyển liền mở miệng chứng minh: “Côn Phủ, Lỗ Phủ, thậm chí bên Hồng Kinh đã xuất hiện người bán đề thi. Ngay cả trẻ chăn trâu cũng đều biết hết rồi, mà không hiểu sao quản sự trên núi của chúng ta ngược lại đến lúc này vẫn chưa báo lên.”
Hai năm qua, Lâm Uyển trong tối ngoài sáng nhằm vào Lưu Bá Quang, hai người mâu thuẫn đến độ mọi người ai nấy đều biết rõ.
Ờm, nhưng mà có khả năng là chưởng môn mới xuất quan không biết điều này.
Lưu Bá Quang chuyển động con ngươi, đình chỉ nội tức làm cho khuôn mặt già nua đỏ lên, phảng phất là bởi vì cảm thấy bị sỉ nhục mà tức giận.
“Ý của Lâm trưởng lão là việc đề thi bị tiết lộ có liên quan tới lão phu?!”
Lâm Uyển còn lâu mới để cho hắn ta dẫn dắt, vị thần y này ngẩng đầu lên nhìn trời, thuận miệng nói: “Ta chưa từng nói như vậy.”
Hắn không nghĩ tới Lưu Bá Quang liền quay đầu chạy về Kham Nguy đang lặng lẽ uống trà ở giữa sảnh.
“Chưởng môn!” Lưu Bá Quang quỳ xuống, tiếng va chạm khi hắn tiếp đất lớn đến nỗi khiến người ta lo lắng không biết đầu gối hắn có khi nào vỡ rồi hay không: “Lão phu trở về liền sẽ đi chứng thực việc này. Nếu đây là sự thật, vậy chuyện này quả thật là do lão phu thất trách, xin cho phép lão phu tạm thời bỏ xuống công việc tại Thứ Vụ đường để tìm ra kẻ làm lộ đề!”
Phía sau Lưu Bá Quang mấy tên quản sự nội môn, ngoại môn đi ra, đồng loạt quỳ xuống cùng hắn.
“Sơ sẩy để bị đồn đãi như vậy, ta thật thất trách…”
“Tiểu nhân xin lỗi, chuyện này đều là trách nhiệm của tiểu nhân…”
“Có quá nhiều lời đồn đại mà ta không hay biết gì, làm liên lụy chư vị, thỉnh chưởng môn trách phạt…”
Kham Nguy cùng Lâm Uyển liếc mắt nhìn nhau.
“Lưu sư thúc vào Thanh Thành đã tám mươi năm, vẫn luôn cần cù chăm chỉ, không có việc gì ngươi làm ẩu.” Kham Nguy nói: “Nếu ngươi không quản Thứ Vụ đường, chỉ sợ cũng không ai thật sự quản được.”
Ý tứ đằng sau mấy câu nói này của Kham Nguy thật ra là đang châm chọc hắn, chỉ là không quá rõ ràng. Lưu Bá Quang cảm thấy bản thân đại khái là suy nghĩ nhiều rồi, cau mày tiếp tục nghe, chỉ thấy Kham Nguy quả nhiên nói giống như hắn lường trước: “Ngoại sự đường và Thứ Vụ đường đều là do ngươi quản, làm việc rất cẩn thận tỉ mị.”
Nghe vậy, Lưu Bá Quang cho rằng sự việc cũng không có gì nghiêm trọng bèn thả lỏng tâm tình, đứng lên phủi bụi trên người, ôm quyền hành lễ nói: “Xin nghe chưởng môn giáo huấn.”
Kham Nguy đảo mắt qua mặt hắn.
“Chỉ là…”
Lưu Bá Quang tâm vừa thả lỏng liền căng lên.
“Một số quản sự của Ngoại sự đường và Thứ Vụ đường lơ là nhiệm vụ là sự thật, cần nghiêm túc xem xét lại, thà thiếu người chứ không dùng ẩu, Lưu sư thúc ngươi…”
“Chưởng môn”, Lâm Uyển xen mồm: “Chuyện này vẫn nên giao cho người khác để tránh làm khó Lưu Phó chưởng môn.”
Kham Nguy suy nghĩ chốc lát, giống như tùy ý nói: “Vậy thì mời Tô Tín trưởng lão phụ trách đi, Vương trưởng lão và Triệu trưởng lão cùng hỗ trợ.” Nói xong Kham Nguy hỏi Lưu Bá Quang: “Như vậy thế nào?”
“… Chưởng môn”, Lưu Bá Quang đã không cách nào khống chế biểu cảm của bản thân để không lộ ra manh mối: “Tốt nhất vẫn nên để hai vị quản sự của Ngoại sự đường và Thứ Vụ đường hỗ trợ…”
Hắn còn chưa dứt lời đã bị một tiếng kêu lớn đánh gãy.
“Chưởng môn!”
Một kiếm phó mặt tràn ngập kinh hãi thở hồng hộc chạy tới, lớn giọng nói: “Thanh Vân lộ, Thanh Vân lộ…”
Ừ, Kham Nguy ở trong lòng gật gật đầu —— Tên chúc sư Lưu Bá Quang mời tới thật vừa ngu xuẩn, vừa to gan, dám đi lên Thanh Vân lộ. Cũng không biết y chết ở cửa ải nào, hi vọng là còn giữ lại được hài cốt, nếu không thì làm sao Lưu Bá Quang có thể báo cáo kết quả tới Hồng Kinh được.
Tiếng kêu này đến rất đúng lúc, Kham Nguy liền giả vờ không nghe thấy, xem nhẹ lời đề nghị của Lưu Bá Quang.
Hắn trong lòng nghĩ một tràng dài xong rồi, kiếm phó kia mới bình tĩnh lại, cao giọng đưa tin: “Có người đi qua Thanh Vân lộ!”
“…”
Quân Tử đường mới vừa rồi còn vô cùng huyên náo đột nhiên rơi vào một mảnh yên tĩnh lạ thường, giống như tất cả mọi người đều đồng thời im bặt trong nháy mắt.
Kham Nguy suýt chút nữa thì làm đổ chân nến hoa sen bằng đồng trên án thư, ánh nến kia vẫn hết sức ổn định, tỏa sáng không tắt.
Kiếm phó bị tất cả mọi người nhìn chằm chằm run cầm cập, một lát sau, Lưu Bá Quang vẻ mặt vui mừng hớn hở, hỏi: “Ngươi nói gì?”
Kiếm phó lúc này mới nói kĩ hơn: “Chúc sư kia, chính là vị Yêu chúc sư Phó chưởng môn mời tới, vừa rồi đã đi qua toàn bộ Thanh Vân lộ, hiện đang ở trên núi.”
Lúc này tất cả mọi người đều nghe rõ, bọn họ cùng quay đầu nhìn về phía Kham Nguy. Dù sao luật chúc sư phải vượt qua Thanh Vân lộ mới có thể lên núi là luật chưởng môn hôm nay mới đề ra.
Kham Nguy bị mọi người tập trung nhìn lại đang nhìn vào ngọn nến suýt bị hắn làm đổ ban nãy.
Ánh nến vẫn như cũ rất ổn định, ổn định đến vô cùng ngứa đòn.
Xa Sơn Tuyết.
Ngoại trừ Xa Sơn Tuyết, Kham Nguy không nghĩ ra chúc sư cường đại nào Lưu Bá Quang mời được mà có thể đi qua Thanh Vân lộ.
“Y ở đâu?” Kham Nguy lạnh lùng nói: “Lên núi không tới gặp ta, chẳng lẽ còn muốn ta đi mời y sao?”
Mọi người nghe lời này của chưởng môn đều không thấy có vấn đề gì, chỉ có Lâm Uyển nheo mắt lại, suy tư một chút. Hắn cảm giác giọng điệu Kham Nguy có mấy phần không đúng.
Kiếm phó bên dưới mồ hôi lạnh đầm đìa: “Cái này, ừm, vị chúc sư đại nhân kia đi ra liền…”
Kham Nguy: “Y làm sao? Ngươi ấp a ấp úng cái gì.”
Kiếm phó: “… Y té xỉu, giống như đã cạn kiệt sức lực, hiện đang ở Cung Phụng quan. Cho nên…cho nên tiểu nhân tới chính là muốn thỉnh Lâm Uyển trưởng lão.”
Mọi người: “…”
Cái gì?
***
Không phải Xa Sơn Tuyết.
Kham Nguy nghĩ.
Xa Sơn Tuyết không bao giờ bị bệnh trước mặt Kham Nguy.
Xa Sơn Tuyết chỉ có một lần tỏ ra yếu thế trước Kham Nguy. Ngoại trừ lần đó, Kham Nguy chỉ từng nhận thức một Xa Sơn Tuyết xảo trá, lòng dạ hẹp hòi, âm tình bất định (*), rõ ràng không thể thắng hắn còn cố tình bày ra đủ loại mưu mẹo lừa hắn.
(*) Âm tình bất định: Tâm trạng khó đoán, khó hiểu.Một Xa Sơn Tuyết chịu khổ luyện kiếm, thiên phú tuyệt đối không thua kém…có khả năng còn cao hơn Kham Nguy chút chút.
Một Xa Sơn Tuyết học thức uyên bác, đến tột cùng y đã làm thế nào để có đủ thời gian đọc hết từng ấy cuốn sách như vậy?
Một Xa Sơn Tuyết mạnh mẽ, tùy hứng, lòng mang thiên hạ…
Đại quốc sư, y là một người như thế.
Y sẽ không bị bệnh trước mặt Kham Nguy, cũng giống như hắn, dù cho bệnh muốn chết cũng sẽ không để y biết.
Bọn họ quen biết từ nhỏ đến năm hai mươi tuổi, mỗi ngày đều đối chọi gay gắt. Sau khi xa cách sáu mươi năm, chờ đến khi Xa Sơn Tuyết trở thành đại quốc sư thì hai người đã trở thành kẻ thù đối lập. Tuy nhiên đời này sẽ không có ai hiểu rõ Xa Sơn Tuyết được như Kham Nguy, và cũng sẽ không có ai hiểu rõ Kham Nguy bằng Xa Sơn Tuyết.
Nhận ra người kia không phải Xa Sơn Tuyết, Kham Nguy liền mất hết sạch hứng thứ.
“Lâm Uyển đi xem đi.” Hắn chậm rãi nói.
“Bây giờ đã chứng minh được vị chúc sư này quả thật là nhân tài”, Lưu Bá Quang vội vàng nói: “Vị trí người chấp chưởng Cung Phụng quan còn trống ở núi Thanh Thành chúng ta để cho y thật vừa khéo, đúng không?”
Hôm nay đã cắt một khối thịt lớn trên người Lưu Bá Quang, nếu còn không cho chút ngon ngọt e là hắn sẽ muốn tạo phản ngay tại chỗ.
Sau khi Kham Nguy đáp lại yêu cầu này, Lưu Bá Quang lập tức cáo từ, vội vã rời đi, nhìn phương hướng hẳn là đi tới Cung Phụng quan.
Lâm Uyển lặng lẽ quay về Kham Nguy làm một thủ thế mắng người, rồi đi sau Lưu Bá Quang. Đông đảo đệ tử lặng lẽ tản đi, mấy vị lão trưởng lão liếc mắt nhìn nhau, đồng thời cũng cáo từ.
Kết thúc một vở tuồng náo nhiệt.
Kham Nguy ngồi một mình tại Quân Tử đường, hắn ngẩng đầu nhìn phía trên vách tường, nơi đó có hai thanh trường kiếm.
Một trong số đó chính là bội kiếm của Kham Nguy – bội kiếm Tương phu nhân. Một thanh khác không phải của hắn, đã được treo trên tường nhiều năm không ai chạm vào, yên lặng như chết rồi.
Kham Nguy lấy kiếm của mình, xoay người rời đi.
Không lâu sau, thanh kiếm vẫn luôn yên tĩnh trên tường kia đột nhiên rung lên một chút trong vỏ kiếm, phát ra âm thanh nhẹ nhàng mà kích động.
Cán kiếm cũng lặng yên chuyển hướng, chỉ về phía Cung Phụng quan.
***
Tại Cung Phụng quan, núi Thanh Thành, lúc này Xa Sơn Tuyết đang nằm trên giường nhỏ.
Thật ra y không hề hôn mê, chỉ là leo núi quá mệt mỏi, trong lúc nhất thời không còn khí lực. Hơn nữa…
Không có ai dẫn đường. Y đã hao tổn hết bao công sức để đi gặp một người vốn đã từng nhận thức, nhưng bây giờ lại không thể gọi là người quen, thật có phần lúng túng.
Vậy liền trực tiếp để cho Kham Nguy tới gặp y đi.
Xa Sơn Tuyết không chút do dự giả vờ bất tỉnh, y nghĩ rằng, dù thế nào, Thanh Thành chưởng môn cũng sẽ đến gặp người đã vượt qua Thanh Vân lộ trăm-năm-mới-có-một này.
Chỉ là, Kham Nguy vẫn không đến.