Kham Nguy lúc ấy không khác tuổi với Xa Sơn Tuyết đang quỳ trước điện thờ là bao, chừng hai mươi, tuổi còn trẻ, không thể đánh đồng với cái người đệ nhất thiên hạ bây giờ.
Hắn đứng rất lâu trong mưa, cả người ướt đẫm, nước đọng trên tóc, không phân rõ đâu là nước mưa trên trời rơi xuống, đâu là từ trên người hắn rơi xuống, nhìn giống như một con quỷ nước mới bò lên muốn đòi mạng người.
Trong màn mưa, sắc mặt hắn so với Xa Sơn Tuyết trước điện thờ còn tái nhợt hơn, giống như thể người bị phế võ công không phải là Xa Sơn Tuyết, mà lại chính là bản thân Kham Nguy vậy.
Xa Sơn Tuyết trầm mặc như ngầm thừa nhận, Kham Nguy nhắm mắt lại, ngực gấp gáp phập phồng một chút.
“Nửa tháng trước sư phụ bảo ta xuất kiếm môn quan đi tìm sào huyệt của cương vân đại bàng yêu…”
Kham Nguy khó khăn giải thích nguyên nhân khiến cho mình lúc này mới đến được, nói một nửa câu, đột nhiên lại cảm thấy bất lực vô cùng.
Vì vậy hắn chỉ có thể lần thứ hai trầm mặc rồi chợt quay phắt người, định rời đi.
Xa Sơn Tuyết: “Ngươi muốn đi đâu?”
“Đi bổ cái tên Xa Sơn Xương chết tiệt kia.” Kham Nguy trả lời.
Xa Sơn Tuyết rốt cục không còn thờ ơ không động nữa, y nghiêng mặt sang, âm thanh khàn khàn hỏi: “Ngươi muốn giết đại ca ta?”
“Gã cũng được coi như là đại ca ngươi sao?!” Kham Nguy đột nhiên quay người, chỉ về cung điện lộng lẫy ánh đèn xa hoa ở phía bắc: “Gã như vậy cũng được coi là đại ca ngươi?!”
Xa Sơn Tuyết bị chất vấn đôi môi liền một chút hồng hào cũng không có.
Mà Kham Nguy đứng ngoài mái hiên, tầm mắt bị màn mưa che chắn, chỉ có thể nghe thấy Xa Sơn Tuyết dùng giọng điệu cứng nhắc không gợn sóng nói: “Là ta tự nguyện.”
Kham Nguy trợn mắt lên.
“… Gì cơ?”
Hắn có chút mờ mịt hỏi.
Kham Nguy đích xác là vừa từ quan ngoại trở về, nửa tháng trước hắn một thân một mình đến Ma Vực, cửu tử nhất sinh mới mang về được lông đuôi của đại bàng yêu. Cảnh giới sinh tử lần này đã giúp hắn lĩnh ngộ sâu sắc hơn Thanh Thành chân truyền cương phong mười tám trúc, rất nhiều chiêu kiếm cũng có kiến giải mới.
Hắn không kịp chờ đợi muốn bày ra này đó, đả kích sâu sắc cái tên Xa Sơn Tuyết từ lần trước thắng hắn vẫn luôn mang bộ mặt đắc ý đầy ngứa mắt kia.
Thế nhưng, khi hắn vừa trở về thì lại nghe nói hoàng đế băng hà, tân hoàng đăng cơ, còn kẻ địch cả đời hắn thì bị tuyệt gân phế võ, giam cầm trong Cung Phụng viện.
Sao có thể?
Xa Sơn Tuyết là ai? Y là thiên tài kiếm đạo nổi danh cùng Kham Nguy, sao có thể liền như vậy… như vậy…
Như vậy không có cách nào cầm kiếm nữa?
Nói đùa sao.
Nhưng đây không phải là chuyện cười, Xa Sơn Tuyết đang quỳ trước điện thờ lặp lại một lần.
“Là ta tự nguyện.”
Câu nói này mạnh mẽ đem lời Kham Nguy định nói nuốt trở về.
Thực ra hôm nay hắn tới là muốn nói Xa Sơn Tuyết đừng ở lại Hồng Kinh nữa, cùng hắn trở về Thanh Thành đi. Kham Nguy biết đến trên đời này có linh dược có thể nối liền kinh mạch, bất kể thứ này là ở chân trời góc biển hay đâu đi chăng nữa thì bằng khả năng của Thanh Thành, nhất định có thể tìm ra được, nhất định có thể chữa trị cho Xa Sơn Tuyết.
Nhưng mà mỗi lần ở trước mặt Xa Sơn Tuyết, Kham Nguy luôn là nghĩ một đằng nói một nẻo, cho nên mới đầu hắn còn chưa kịp nói những câu này ra khỏi miệng.
Bây giờ nhìn lại, dường như là, không cần phải nói nữa rồi.
“… Đồ lừa đảo.” Kham Nguy nói.
Rõ ràng là ngươi nói muốn đi ra khỏi sáu ngọn núi này, muốn đến nhìn xem vùng đất bị yêu ma chú thú chiếm cứ có hình dạng gì, rõ ràng là ngươi đã ước định một năm sau cùng đi, xem ai đi được xa hơn. Đây rõ ràng đều là nguyện vọng của ngươi! Nào có giống ngươi như vậy, ngươi như vậy…
Tên khốn.
Dường như là phẫn nộ đến cực điểm, Kham Nguy đột nhiên quỷ dị mà tỉnh táo lại.
Hắn nhìn thấy Xa Sơn Tuyết xoay người, nhìn hắn rồi đẩy thứ gì đó trên mặt đất về phía hắn.
Xẹt ——
Kim loại chà xát với nền đá ngân lên một tiếng thật đau thương.
Ánh nến chiếu rọi vào vật này phản ra ánh sáng băng lãnh nhàn nhạt.
Là Tinh Mạc.
Là do vua của một nước phái người đi khắp thiên hạ đem kỳ thạch về để đúc ra một danh kiếm cho tiểu nhi tử của mình – Tinh Mạc.
Thanh linh kiếm này đang gào khóc trên mặt đất lạnh lẽo, dường như biết rõ vận mệnh đáng thương trong tương lai của mình.
Linh kiếm bị chủ nhân vứt bỏ, đến lúc nào mới có thể tìm được chủ nhân đời tiếp theo?
Kham Nguy ngay lập tức cảm thụ sâu sắc tâm tình chân thực của Xa Sơn Tuyết lúc này, phảng phất lời đối phương muốn nói đều bao hàm trong hành động ấy.
Hôm nay gửi người thanh trường kiếm, thẳng đến trời xanh chưa từng cô.
(cô phụ)Kham Nguy trầm mặc nhận nó.
Bọn họ đều im lặng, không ai nói gì nữa.
Kham Nguy quay người tiến vào trong màn mưa tầm tã, để lại một mình Xa Sơn Tuyết, đơn độc trước điện thờ vắng tanh.
Người thanh niên nội tâm tràn đầy phẫn nộ rời đi không thể nhìn thấy, ở phía sau hắn, Xa Sơn Tuyết cả người run rẩy, dùng hai tay che mặt.
Trong màn mưa to, cái gì cũng không nghe được, chỉ thấy có một giọt nước rơi trên nền đá.
Thống khổ.
Thống khổ cứa nát tâm, xé nát lòng.
Xa Sơn Tuyết ở điện thờ năm ấy khóc không thành tiếng, cảm xúc tương đồng xuyên qua gần tám mươi năm sau, vang vọng trong lòng Xa Sơn Tuyết hiện tại.
Tại núi Thanh Thành, giao phong trên bình địa ngày càng chậm rãi, ngay cả lá trúc vàng bay xuống cũng không còn bị ảnh hưởng nữa. Tương Phu Nhân và Tinh Mạc dần yên tĩnh lại, bọn chúng va chạm, ôn nhu như là triền miên.
Đây đương nhiên chỉ là miêu tả mang tính gợi hình.
Trong mắt phần lớn người dân, hai từ “ôn nhu” và “triền miên” căn bản không thể nào ghép cùng Đại Diễn Quốc sư và Thanh Thành Kiếm Thánh được.
Xa Sơn Tuyết dần dần không còn đủ khí lực, điều này cũng rất dễ hiểu, từ sau khi vào Cung Phụng viện, vị ấy liền không thèm rèn luyện thân thể nữa, sức khỏe dường như cũng đồng thời bị y vứt bỏ cùng kiếm đạo. Nhưng mà Đại Quốc Sư từ trước đến giờ quen sống trong nhung lụa, trong cách ăn mặc cũng chưa từng bạc đãi chính mình, nhờ vậy, không ai cảm thấy rằng y rất ốm yếu.
Nhưng mà bây giờ không được.
Mẫn tiểu chúc sư chỉ là thầy lang gà mờ, hàn khí bên trong thân thể Xa Sơn Tuyết thực tế còn chưa đuổi sạch sẽ, chính là gió mùa đông Bắc đã mang lại cho Xa Sơn Tuyết ảo giác mình đã khỏi hẳn rồi. Nếu như không có danh y chữa trị tận gốc cho y, chờ đến đầu xuân năm sau nhất định Xa Sơn Tuyết sẽ bị bệnh nặng một hồi.
Vết thương trên đầu tuy mặt ngoài đã khép lại nhưng tụ máu bên trong còn chưa tiêu, Xa Sơn Tuyết không chỉ bị rối loạn kí ức mà còn thường xuyên tại trước đôi mắt cái gì cũng không thấy gặp lại cảnh tượng trong quá khứ. Cho nên Xa Sơn Tuyết hiện tại thật ra là một bệnh nhân mắt mù não tàn, tay chân mềm yếu, không nên leo núi, không nên phơi gió, không nên động võ.
Kham Nguy cũng không nghĩ ra tình trạng của Xa Sơn Tuyết đang gay go như vậy.
Khoảnh khắc nhìn thấy Xa Sơn Tuyết rút kiếm ra khỏi vỏ kia, hắn suýt chút nữa còn cho rằng Xa Sơn Tuyết đã nối liền kinh mạch, khôi phục võ công. Nhưng sau khi giao thủ một chiêu hắn lập tức hiểu ra mình đoán sai rồi, dù sao sử dụng kiếm chiêu chủ yếu là dựa vào ngộ tính và kinh nghiệm, mà bằng ngộ tính và kinh nghiệm của Xa Sơn Tuyết, cùng với những năm gần đây y tu tập Chúc Chú thành công đến thế, Kham Nguy cảm thấy cho dù y có lùi bước cũng không đến nỗi lui về trình độ hồi còn tám, chín tuổi.
Kham chưởng môn nào hay biết rằng vừa so kiếm cùng hắn chính là Xa Sơn Tuyết chỉ có ký ức đến năm bảy tuổi, hắn đã là đánh giá cao trình độ sử dụng kiếm của đối phương rồi.
Sự tình sau đó lại càng khó hiểu hơn, Kham Nguy tin tưởng đối thủ cũ của mình coi như là mới bắt đầu dùng kiếm lại thì cũng không đến nỗi quên cả kiếm chiêu trong Tử Vi kiếm ca như thế chứ. Nhưng Xa Sơn Tuyết quả thật là quên mất, nếu không phải hắn nhắc nhở thì y còn không nghĩ ra được.
Nhưng nếu muốn nói người này giả mạo Xa Sơn Tuyết…
Không, không thể.
Chuyện cười nháo một lần là đủ rồi, tên khốn đang đứng không vững còn để cho hắn phải dìu này tuyệt đối chính là bản thân Xa Sơn Tuyết.
Kham Nguy vẻ mặt âm trầm đỡ Xa Sơn Tuyết, tiện tay lấy Tinh Mạc trong tay y xuyên trở về vỏ kiếm bên hông mình.
Ban đầu hắn còn tưởng rằng Xa Sơn Tuyết đang có âm mưu quỷ kế gì, nếu lúc trước đi qua Thanh Vân lộ đã bất chấp phá vỡ quy tắc yếu thế trước mặt hắn một lần thì lần này đại khái cũng là thủ đoạn tương tự đi. Nhưng chờ đến khi tay hắn tiếp xúc thân thể Xa Sơn Tuyết mới phát hiện ra dị thường, cảm giác vòng eo nhỏ bé khẽ chạm vào lòng bàn tay hắn, nói chung đó cũng không phải là thứ có thể giả tạo ra được.
“Này”, Kham Nguy thay đổi một bàn tay thật cẩn thận đỡ eo Xa Sơn Tuyết: “Ngươi bị gì vậy?”
“A?” Người bị hắn hỏi biểu tình mờ mịt.
Xa Sơn Tuyết mới vừa thoát ra từ trong kí ức, tâm trạng vẫn đang đắm chìm trong bi thương và phẫn nộ. Trên thực tế y đứng ngoài nhìn vào quá khứ vẫn luôn muốn bảo chính mình hãy thẳng thắn đi cùng Kham Nguy luôn đi, đừng tiếp tục lưu lại Hồng Kinh nữa, dù sao nhìn vào kết cục bây giờ mà nói, kiên trì không đi dường như cũng chẳng mang lại kết quả tốt đẹp gì. Nhưng mà Xa Sơn Tuyết vẫn là không nói ra được.
Trong trí nhớ y nói là y tự nguyện.
Mà bây giờ Xa Sơn Tuyết rõ ràng, ngoại trừ Đại Diễn, không gì có thể uy hiếp được y.
Xa Sơn Tuyết thật giống như nghe thấy cái thanh niên trẻ tuổi Xa Sơn Tuyết kia thuyết phục chính mình.
… Sao có thể chỉ vì dục vọng của bản thân mà làm cho đất nước rung chuyển được chứ?
Vô cùng có lý. Chỉ là, Xa Sơn Tuyết có thể cảm giác được, sâu trong lòng mình có một vết sẹo cũ đã bị chính y lãng quên đột nhiên vỡ ra, nước mắt và máu đồng thời chảy xuống.
Mà trong vết sẹo ấy còn có một đồ vật vô cùng đáng giá, trân quý.
Lấp lánh, có chút ấm áp nho nhỏ.
Đại khái là gọi tình hữu nghị đi, Xa Sơn Tuyết nghĩ.
Sau đó y rốt cục triệt để lấy lại tinh thần, phát hiện mình bị Kham Nguy ôm eo, một tay hắn còn đang âm thầm mò vào ngực mình, lửa nóng bàn tay cách da thịt và xương cốt chạm đến tim y.
“…”
Tình hữu nghị cái quỷ.
Mẹ nó, Xa Sơn Tuyết thầm nghĩ, bây giờ mình có phải nên học theo các cô nương hét lớn lên “phi lễ”?
Kham Nguy không phát hiện Xa Sơn Tuyết đã tỉnh rồi, hắn đang ấn vào nơi nào đó trên ngực Xa Sơn Tuyết, đau đến nỗi khiến y phải nhíu mày lại. Ngay tại lúc y vừa định ngăn cản Kham Nguy đừng tiếp tục nữa, tên kia đột nhiên mạnh mẽ dùng sức, tại nơi Xa Sơn Tuyết cảm giác đau đớn kia hung hăng ấn xuống.
“Phốc.”
Xa Sơn Tuyết há mồm phun một ngụm máu vào người Kham Nguy.
Kham Nguy: “…”
Tên khốn này tuyệt đối là cố ý.
Lúc này hắn thật sự oan uổng Xa Sơn Tuyết rồi, y thật sự không cố tình phun trên người hắn.
Xa Sơn Tuyết tâm trạng đang kích động lại còn bị cưỡng ép thổ huyết vẻ mặt vô tội hấp hối, nhắc nhở Kham Nguy nhanh chóng buông tay.
Dù sao một màn này nếu để người khác nhìn thấy cũng không tốt.
Đáng tiếc lời nhắc của y tới quá trễ.
Trưởng lão luyện qua sư tử rống vừa vặn phóng tới, cách thật xa liền gầm thét lên nhắc nhở: “Không ổn rồi chưởng môn! Lưu Bá Quang không biết ăn trúng thứ gì mà tu vi tăng vọt, đã giết tới sơn môn rồi! Chúng ta… Ui da?!!”
Cảnh tượng trên bình địa rơi vào trong đôi mắt già nua của Tằng trưởng lão.
Vị trưởng lão này sửng sốt ba cái hô hấp, đột nhiên xoay người đối mặt với đám đệ tử Thanh Thành phía sau rít gào: “Không được để cho Lưu Bá Quang tới nơi này!”
Xa Sơn Tuyết: “…”
Kham Nguy: “…”
Không, chờ chút, ngươi chắc chắn là hiểu lầm gì đó rồi.
Nhưng tiếng kiếm rít phía xa kia đã có thể nghe thấy rõ ràng, Tằng trưởng lão nói không được tới, người bên kia trái lại còn tăng nhanh tốc độ hơn. Vì để tránh cho bị mọi người nhìn thấy, Kham Nguy chỉ có thể sau gáy nổi gân xanh mà rút tay khỏi ngực Xa Sơn Tuyết, nhìn thấy cái tên phế vật kia được người hầu hạ quen rồi, nửa ngày cũng không sửa tốt cổ áo, hắn còn thuận tay giúp đỡ y.
Động tác có chút thân mật, khóe mắt Tằng trưởng lão khẽ co giật.
Đáng tiếc hiện tại không có thời gian cho Tằng trưởng lão kháng nghị, một bóng người chợt phóng đến, mãnh liệt kiếm khí giống như thuỷ triều chập trùng đánh văng tất cả những người đang cố gắng ngăn cản hắn ta.
Mấy ngàn án kỉ chỏng chơ trên đất lại lần nữa bị tàn phá, âm thanh những tấm ván gỗ gãy át lên những tiếng kêu sợ hãi và thở dốc, gió cuốn theo mùi cát bụi, bị kiếm khí thổi lên, chậm chạp không thể rơi xuống đất.
Tư thái xuất trận thật không tồi, Xa Sơn Tuyết không nhìn thấy thầm nghĩ, không giống một chút nào cái tên võ nghệ kém cỏi Lưu Bá Quang kia.
Nhưng hắn ta đích xác chính là Lưu Bá Quang.
Hắn cũng nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, nghĩ tới chính mình là bị hai người này hại đến kết cục hiện tại thì không khỏi khí huyết dâng trào cuồn cuộn.
Lưu Bá Quang không biết lựa lời mà nói: “Các ngươi hai cái tên cẩu nam nam cấu kết với nhau làm việc xấu này!”