Một kiếm động trời!
Mũi kiếm Tương Phu Nhân thình lình ánh lên sắc xanh cao mấy trượng, trực tiếp đánh thẳng đến Lưu Bá Quang vẫn đang đứng phía sau ngọn sóng lớn!
Đối với Xa Sơn Tuyết mà nói, đây là một kiếm tách biển.
Ánh nước xanh lam hội tụ thành đại dương mênh mông miễn cưỡng chống đỡ trong chốc lát, chỗ giằng co cùng kiếm khí liên tục nổi lên gợn sóng, ngay sau đó, màu xanh của gợn sóng liền biến thành đen sẫm.
Kiếm phù trong lòng bàn tay Lưu Bá Quang càng ngày càng nhạt màu. Kiếm khí được bảo tồn theo phương pháp này mặc dù uy lực đầy đủ, nhưng lại không thể biến ảo theo tâm ý người sử dụng. Hơn nữa nếu không được truyền thêm lực thì chẳng khác nào lục bình vô căn
(không rễ).
Khi màu sắc của kiếm phù hoàn toàn biến mất, kiếm ý nay đã hoàn toàn là một mảnh đại dương đen kịt lập tức vỡ tan.
Trong trận tỉ thí này, Lưu Bá Quang thậm chí còn không trụ được qua ba nhịp thở.
Ầm ầm ——
Đại dương mênh mông kiếm ý giờ phút này tựa như khối băng bị đập nát, các mảnh vỡ văng tứ tung ra ngoài, ánh lên sắc cầu vồng. Tiếp đó chúng liền bị kiếm quang xanh lá nhấc lên cuồng phong thổi bay. Xa Sơn Tuyết chỉ là hoảng hốt trong nháy mắt, trước mặt nào còn biển xanh đá ngầm gì nữa rồi.
Nếu có thì cũng chỉ còn dư lại một con đường dài bằng phẳng do Kham Nguy bổ ra.
“Thực sự đẹp quá …”
Y thì thầm trong gió, không chú ý tới Kham Nguy tựa hồ cứng đờ người.
Nên nói gì đây? Cảm thấy thua cuộc?
Đại khái còn có chút hâm mộ nữa đi.
Ngay tại ban nãy, ký ức của Xa Sơn Tuyết đã khôi phục đến tầm hai mươi tuổi.
Giống như là trải qua quá khứ một lần, rồi lại trưởng thành một lần nữa. Giờ phút này đứng ở đây không phải là Xa Sơn Tuyết hơn 100 tuổi quyền lực đầy mình, mà là cái thiên tài ngay cả lúc ngủ cũng đều sẽ ôm theo kiếm lên giường.
Chỉ là, trong hiện thực, y đã không còn dùng kiếm. Hơn nữa trong giới kiếm đạo, kẻ thù y cũng đã bỏ rất xa y rồi.
Vĩnh viễn không bao giờ có thể sánh được với Kham Nguy về kiếm đạo nữa, đây chính là sự thật bây giờ.
Giống như là một khắc trước kẻ thù vẫn là cái tên có thể bị y đánh cho ba ngày không xuống giường được, một khắc sau lại biến thành Đại tông sư vô địch thiên hạ, khiến cho người ta không cách nào không sinh ra cảm giác rối loạn thời gian.
Xa Sơn Tuyết cúi đầu, nắm chặt Tinh Mạc trong tay.
Mặt khác, ở bên kia, Lưu Bá Quang mất đi kiếm phù không thể đỡ nổi kiếm của Kham Nguy. Mấy chiêu sau, máu tươi bắn ra từ vai hắn, một cánh tay lăn xuống đất, miệng vết thương dính đầy đất bẩn.
Nhưng hắn thậm chí còn chưa kịp kêu la thảm thiết thì đã ngã ầm xuống đất cùng cánh tay của mình.
Lúc Kham Nguy đang định đánh hắn một đòn cuối cùng, đột nhiên có người cao giọng la lên.
“Khôngggg đượccccc!”
Trong đám người đang vây xem ồn ào một trận. Mấy nhịp thở sau, có một người chật vật lăn lộn chen qua đoàn người, vọt tới dưới kiếm Kham Nguy, không chút nghĩ ngợi liền quỳ sập xuống, cúi đầu nói to: “Xin chưởng môn hãy nương tay!”
Âm thanh này Xa Sơn Tuyết biết, là Lưu Minh Nghiệp.
Nếu y nhìn bằng mắt để nhận mặt, nói không chừng sẽ không nhận ra cái người đang quỳ ấy là Lưu Minh Nghiệp mất.
Thanh Thành môn nhân nhận thức Lưu Minh Nghiệp là một người trẻ tuổi có căn cốt tập võ rất không tồi, dễ tính, hiểu chuyện hơn những người Lưu gia khác nhiều. Không cần biết trước mặt người nhà tính tình của hắn như thế nào, chỉ biết rằng tại Thanh Thành, Lưu Minh Nghiệp sẽ bênh vực cho các sư đệ, sư muội bị bắt nạt, lúc tập võ hay làm việc đều rất có trật tự, lại còn biết chăm sóc người khác. Nếu hỏi đám đệ tử đời sau ai là sư huynh đáng tin cậy nhất đối với bọn họ, rất nhiều người đều sẽ nghĩ tới hắn đầu tiên.
Trong mắt các sư huynh tiền bối, Lưu Minh Nghiệp cũng vô cùng chú trọng hình tượng của mình, gần như cố chấp mà duy trì phong thái nhẹ nhàng, trên y phục không thể có nếp nhăn, trên bội kiếm không thể có vết bẩn. Trong nhà cũng chỉ có một mình bào đệ Lưu Ngũ Thiếu là có thể chịu đựng được tính tình của hắn.
Nhưng giờ phút này, cái người tên Lưu Minh Nghiệp đang quỳ dưới kiếm kia, làm gì còn nửa điểm phong thái nhẹ nhàng thường ngày?
Ngoại bào của hắn chỉ sót lại nửa ống tay, giày cũng rớt mất một cái, vấn tóc ngọc quan không biết ném đâu rồi, tóc tai tán loạn thoạt nhìn còn điên hơn cả Lưu Bá Quang.
Dáng vẻ chật vật như vậy quỳ dưới kiếm Kham Nguy, trong mắt mọi người ngược lại so với phong thái nhẹ nhàng kia của hắn càng làm người khác chú ý hơn.
Lưu Ngũ Thiếu cũng chen ra, lúc trước hắn nhân cơ hội Thanh Thành đệ tử đang vây xét Lưu viên lén lút trốn đi, thừa dịp thủ vệ không để ý thả Lưu Minh Nghiệp ra khỏi phòng giam. Bây giờ, người thanh niên trẻ tuổi này đang do do dự dự đứng bên cạnh, không biết mình có phải nên chạy tới quỳ xuống cùng huynh trưởng hay không.
Thanh Thành môn nhân giương mắt nhìn xung quanh, phát hiện người Lưu gia đến càng lúc càng đông hơn.
Không biết từ lúc nào, có rất nhiều người nhà họ Lưu lặng lẽ xuất hiện. Không phải đám người quen mắt kia mà là những người ngày thường hết sức yên tĩnh, không gây sự, không động thủ, còn bị chính cả anh chị em đồng tộc của mình chèn ép.
Trong những người này, có người vẫn như cũ đứng yên, cũng có người giống như Lưu Minh Nghiệp quỳ xuống trước Kham Nguy.
Lưu Minh Nghiệp run rẩy nói: “Xin chưởng môn minh giám, Phó chưởng môn bị người khác tính kế, che giấu sự thật…”
“Bị người tính kế nên cảm thấy mình bị bạc đãi?” Kham Nguy cắt ngang lời hắn, hỏi ngược lại.
Lưu Minh Nghiệp không thể phản bác. Kham Nguy ngẩng đầu lên, nhìn tất cả môn nhân đang đứng xung quanh mình.
“Từ trước tới giờ ta đều lười giảng đạo lý trước khi khai chiến”, hắn chậm rãi nói: “Bởi vì kiếm của ta cũng chính là lời ta muốn nói, thiên ngôn vạn ngữ đều bao hàm trong một kiếm ấy. Nhưng mà hôm nay, có lẽ là không ít người không hiểu chuyện gì đang xảy ra, vậy thì ta sẽ nói thêm một câu vài lời.”
Hắn tra kiếm vào vỏ, sau đó vung tay phóng ra một đạo kiếm khí, làm cho Lưu Bá Quang đang thoi thóp trên mặt đất xoay người lên.
“Thanh Thành ta có từng bạc đãi Lưu phó chưởng môn chưa?” Kham Nguy lớn tiếng hỏi mọi người xung quanh.
Không có ai trả lời.
Đáp án trong lòng bọn họ không giống nhau, người nói bạc đãi người nói không, không ai rõ ràng.
Cuối cùng, chỉ có một mình Xa Sơn Tuyết đứng phía sau thở dài một tiếng, nói: “Không bạc đãi.”
Là Thanh Thành dạy dỗ Lưu Bá Quang thành tài, là Thanh Thành cho Lưu Bá Quang gốc rễ lập thân. Tham ô, dùng quyền lực để mưu đồ lợi ích cá nhân, tất cả đều không thể so được với việc hắn có ý định liên kết với người Hồng Kinh để lật đổ Kham Nguy.
Cõng rắn cắn gà nhà, đó là tội phản môn.
Kham Nguy không hề biết ơn Xa Sơn Tuyết đã giúp hắn tiếp cái đề tài lúng túng này, trái lại còn lườm y một cái.
Hắn không cần nghĩ cũng biết, tên khốn này khẳng định đã nhúng tay vào rất nhiều chuyện trong Lưu gia.
Xa Sơn Tuyết bình chân như vại, y không nhìn thấy gì.
“Nếu như Thanh Thành… Nếu như ta bạc đãi sư thúc, sư thúc nói thẳng với ta là được. Ta sửa hoặc ngươi sửa, ta đi hoặc ngươi đi, chức chưởng môn về tay ai, tự các môn nhân sẽ tới nói công đạo”. Kham Nguy thu hồi ánh mắt nói, không để ý tới sắc mặt suy sụp của mấy vị trưởng lão bên cạnh Lâm Uyển: “Nhưng chuyện xảy ra trên núi ngày hôm nay, đám người nói muốn báo thù cho Đại Quốc sư tập kích thí sinh Đông Thí ——”
Xa Sơn Tuyết ho nhẹ một tiếng, Kham Nguy liền giả vờ như không hề nghe thấy.
“—— Đằng Lương Trạch phái Thiên Sơn vô thanh vô tức lên núi, tập kích Đại Quốc sư tới Thanh Thành làm khách —— “
Xa Sơn Tuyết đột-nhiên-biến-thành-khách giật giật khóe miệng, rất nhiều người tin tức không nhanh nhạy xung quanh bây giờ mới phát hiện ra y, đồng loạt xôn xao.
Kham Nguy nói không ngừng: “—— Sư thúc, không, Lưu Bá Quang, lẽ nào ngươi nói đây là trùng hợp sao?”
Lưu Minh Nghiệp cuối cùng cũng có thể chen mồm: “Chưởng môn, những chuyện này đều là do Ngu Thừa tướng sắp đặt, chính tai ta nghe thấy gã…”
Kham Nguy: “Nghe thấy gã và Lưu Bá Quang đã hợp tác lên kế hoạch để hại ta như thế nào sao?”
Lưu Minh Nghiệp khẽ run lên, nói: “Không, Ngu Thao Hành muốn hại chính là Yêu… Đại Quốc sư.”
Kham Nguy: “…”
Xa Sơn Tuyết lại bị Kham Nguy trừng mắt liếc một cái nữa, cảm thấy bản thân quả thật là bị tai bay vạ gió mà.
Để tránh lại bị tên kia lườm sắc như đao nữa, y ho nhẹ một tiếng, ra vẻ đạo mạo mở miệng: “Ngu Thao Hành tất nhiên là đã cam kết với Lưu Bá Quang, một khi ta vừa chết thì gã sẽ giúp đỡ Lưu Bá Quang chống lại Kham chưởng môn, nếu không thì sẽ không thuyết phục được Lưu Bá Quang ra tay. Xét về điểm này thì quả thật là Lưu Bá Quang đã phản môn, xem như là tòng phạm, còn đám người kia của Lưu gia thì là tòng phạm của tòng phạm. Kham chưởng môn không cần xả giận cho ta, cứ xử lý công bằng là được rồi.”
… Ai muốn xả giận cho ngươi! Kham Nguy lười lại phải trừng mặt Xa Sơn Tuyết.
Hắn quay đầu, nói với Lưu Minh Nghiệp: “Mặc dù Lưu gia là tòng phạm… Tòng phạm của tội phản môn lại càng không thể tha thứ, ngoài ra còn có các án chờ của con cháu Lưu gia hoành hành ngang ngược trong thành đã được trấn lệnh, huyện lệnh xung quanh gửi cho ta.”
Lưu Minh Nghiệp run rẩy nín thở, cúi thấp đầu xuống.
Hết thảy những người nhà họ Lưu ở đây đều đồng loạt quỳ xuống cùng hắn, nghe Kham Nguy nói: “Bản án sẽ giao cho nha phủ Côn phủ thẩm tra xử lí, ta sẽ phái người Thanh Thành tới hỗ trợ. Luật Đại Diễn xử thế nào thì sẽ phạt thế đấy.”
Có người vừa thở phào nhẹ nhõm thì Kham Nguy đã nói tiếp: “Sau khi trở về sẽ xử lý theo môn quy, không về được thì coi như bỏ qua. Còn Lưu Bá Quang…”
Lưu Bá Quang nằm trên đất hơi thở mong manh nghe thấy tên mình, đột nhiên mở mắt ra.
Mắt hắn đỏ quạch tựa máu, giống như thể huyết dịch toàn thân đều hội tụ lại trong tròng mắt.
Ngay cả Lưu Minh Nghiệp đang quỳ gối bên người Lưu Bá Quang cũng cảm giác được không đúng, kinh ngạc ngẩng đầu lên. Bởi vì khoảng cách gần nên dễ dàng quan sát được tộc trưởng bọn họ từ hình người bỗng dưng căng phồng thành hình tròn, căng đến mức da dẻ đều trở nên mỏng như trong suốt. Lưu Minh Nghiệp ngây ngốc thậm chí có thể nhìn thấy rõ ràng lục phủ ngũ tạng, huyết mạch và xương cốt dưới da tộc trưởng bọn họ.
Hình tròn Lưu Bá Quang vẫn tiếp tục phồng lớn, giống như là có người đang không ngừng thổi hơi vào trong thân thể hắn.
“Là tự bạo!” Có trưởng lão kinh ngạc hô lên.
Kham Nguy nhấc cổ áo Lưu Minh Nghiệp ném hắn ra ngoài, khóe mắt liếc thấy Lâm Uyển đã tiếp được hắn.
Các trưởng lão hốt hoảng mang theo đệ tử lùi lại, nhưng không kịp nữa rồi, khoảng cách này nhất định sẽ bị tự bạo lan đến.
Kham Nguy liền giơ kiếm lên.
Đến lúc này thì hắn căn bản không thể nào hạ thủ lưu tình được nữa, chỉ có thể gọn gàng dứt khoát chém Lưu Bá Quang thành hai khúc. Nhưng ngay trước khi kiếm của Kham Nguy chạm vào thân thể Lưu Bá Quang, nội tức và khí huyết thông qua bí thuật được tăng lên gấp bội của tên này đã nổ tung.
Không xong.
Kham Nguy cảm thấy mình sẽ không sao, nhưng mà Xa Sơn Tuyết…
Hắn vừa nghĩ đến danh tự này, đột nhiên từ sau lưng phóng ra một bóng đen âm uế làm người run rẩy, giống như một cái bát cực lớn úp vào thi thể Lưu Bá Quang.
“Gào gào.”
Bên trong bóng đen truyền ra âm thanh cắn nuốt làm người sởn tóc gáy.
Mọi người đều nín hơi, nhìn thấy cái bóng đen này chầm chậm rung động, qua mấy nhịp thở sau, bóng đen thoả mãn tản đi, lộ ra khối đất ban nãy bị nó bao phủ.
Không có Lưu Bá Quang vốn nên bởi vì tự bạo mà bị nát bét, thậm chí ngay cả cánh tay đã bị Kham Nguy chém đứt cũng không còn.
Mặt đất vô cùng sạch sẽ, vết máu được thanh lý hoàn toàn, không lưu lại một dấu vết gì.
…Cái quái gì vậy?!
Bóng đen giống như vật sống này lại vọt chạy về phía sau lưng Kham Nguy, Kham Nguy chỉ cảm thấy lông tơ dựng lên quay người đuổi theo nó, xuất kiếm.
Mũi kiếm của hắn lần thứ hai rơi vào trước ấn đường Xa Sơn Tuyết.
Xa Sơn Tuyết nhìn hắn.
Mở hai mắt ra.
Nhưng trong hai hốc mắt này không có đồng tử, không có lòng trắng, chỉ có tựa như vực sâu tối tăm hắc ám không ánh sáng, giống như là cái bóng đen quỷ dị vừa rồi đã bị hút vào trong đôi mắt y.