Chúc mừng muội ngươi.
Kham Nguy yên lặng đứng nhìn tên khốn kia trong giây lát, xốc một mảnh rèm trúc khác đi vào.
“Lạnh quá, lạnh quá.” Xa Sơn Tuyết vội vã thả rèm trúc phía bên mình xuống, cũng không biết là đang oán trách gió lạnh, hay là oán trách thái độ của Kham Nguy. Y một lần nữa ngồi xuống chỗ ngồi, bắt chuyện với hắn: “Thế nào? Đến làm một chén sao? Vừa vặn sưởi ấm thân.”
“… Hóa ra ngươi còn biết lạnh.” Kham Nguy mặt không cảm xúc nói.
Xa Sơn Tuyết khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng rót rượu ngon vào một cái chén nhỏ, đặt xuống trước mặt hắn, màu rượu như màu hổ phách dập dờn trong chén sứ trắng, gợn sóng trong veo khiến cho Kham Nguy nhớ tới đôi mắt của Xa Sơn Tuyết trong kí ức. Hắn dừng lại như vậy trong giây lát, sau đó bưng chén rượu lên, một hơi uống cạn sạch.
Rượu ấm xẹt qua yết hầu, vị ngọt nóng bỏng kích thích khoang miệng. Kham Nguy lúc trước đã uống nhiều rượu giờ đây chỉ cảm thấy toàn thân nóng bừng, lúc mở mắt ra, hình ảnh Xa Sơn Tuyết trước mặt dường như đã xuất hiện mấy cái bóng chồng.
Kham chưởng môn yên lặng đặt chén rượu xuống, vận chuyển nội tức, làm dịu men say.
“Vẫn là không biết uống rượu như thế”, Xa Sơn Tuyết nói: “Đây lại không phải là loại rượu đục mấy chục tiền là có thể mua được một thùng trong tửu quán dưới núi, nào ai có kiểu uống như ngươi vậy?”
Kham Nguy phun ra mùi rượu, không khách khí nói: “Vậy ngươi còn gọi ta uống rượu làm gì?”
Xa Sơn Tuyết luôn là có lý do, y nói: “Dù sao cũng là rượu ngươi ủ, tốt xấu cũng phải nếm thử qua chứ, sao, rượu ngon không?”
Nói như vậy Xa Sơn Tuyết quả nhiên đạt được sự trầm mặc hồi lâu của đối phương, nhưng thật đáng tiếc, sự trầm mặc này không phải là như y đã lường trước, không phải là xấu hổ sau khi bị vạch trần.
Kham Nguy nhìn khuôn mặt thanh khiết như ngọc dưới ánh nến của Xa Sơn Tuyết, thầm nghĩ, sao lại không ngon chứ?
Quá khứ này đó đã từng cho rằng không thể quay về được, người nào đó đã từng cho rằng sẽ không còn gặp lại, đều ủ trong một chén rượu này. Không cần uống, Kham Nguy cũng đã say rồi.
Nhưng Thanh Thành chưởng môn sẽ không bao giờ nói ra loại câu như thế. Hắn quay đầu lại, đáy mắt phản chiếu hình ảnh pháo hoa bách tính trấn Thanh Thành đốt bên ngoài đình, ánh sáng rực rỡ tụ lại rồi nở rộ, chiếu rọi khắp chốn núi sông như họa mỹ lệ này.
“Chúc mừng năm mới.” Kham Nguy nói: “Đại cát đại lợi.”
Xa Sơn Tuyết cười to.
Y lại rót cho bản thân một chén, ý cười vẫn như cũ không thể ngừng được, trêu chọc Kham Nguy: “Muốn nghe được một câu cát tường này từ Kham chưởng môn thật đúng là không dễ dàng, sang năm ta biết phải đi đâu tìm rượu ngon như vậy để cho ngươi mở miệng đây.”
“Cuối năm sau ngươi còn muốn đến Thanh Thành?” Kham Nguy dùng giọng điệu ghét bỏ nói.
“Ai biết được?” Xa Sơn Tuyết tiếp lời, nói được nửa câu liền dừng lại: “Chuyện tương lai…”
Chuyện tương lai nào ai có thể nói rõ ràng? Nhưng Kham Nguy lại chính là người có thể nói rõ chuyện tương lai kia. Hắn im lặng không lên tiếng, tự rót cho mình một chén rượu, lần thứ hai một hơi cạn sạch, nỗ lực dùng men say đè xuống hồi ức này đó của kiếp trước.
“Thực sự là phung phí của trời, nếu không phải ngươi là người ủ rượu… Chậc chậc.” Xa Sơn Tuyết nghe thấy tiếng những động tác ấy của hắn, thấp giọng phàn nàn, nhưng cũng không ngăn cản hành động một chén lại tiếp một chén của Kham Nguy. Cứ như vây, một ống trúc rượu tinh xảo nho nhỏ xinh xinh, không lâu sau, đã bị bọn họ ngươi một chén ta một chén mà uống sạch sành sanh.
Bởi vì bị Kham Nguy đoạt rượu, cho nên Xa Sơn Tuyết cũng tăng nhanh tốc độ uống, không lâu sau trên mặt liền ửng đỏ lên như ráng chiều mùa xuân. Thân thể y vốn là tái nhợt, lại bệnh nặng chưa lành, cho dù có sưởi ấm như thế nào thì hai tay vẫn cứ lạnh ngắt như cũ, lúc này đây, một chút sắc đỏ này lại làm cho cả khuôn mặt y sáng bừng, tràn đầy sức sống.
Y lắc lắc ống trúc trống rỗng, tiện tay ném đi, sau đó, bổ nhào tới trên người Kham Nguy đang ngồi phía đối diện.
Kham Nguy:!!!
Thanh Thành chưởng môn dùng sức đỡ được y, bằng không thì Đại Diễn quốc sư đã đâm đầu vào trong chậu than mất rồi.
“Ngươi phát điên cái gì thế!”
Hắn nghiêng đầu né tránh con người một thân đầy mùi rượu này, không kiên nhẫn quát khẽ, đẩy một cái, muốn để cho Xa Sơn Tuyết ngồi sang bên cạnh.
Lại không ngờ rằng người nọ đột nhiên trơn tuồn tuột mà chui vào trong lồng ngực hắn, dùng bàn tay có vài phần nhiệt khí trực tiếp đẩy áo Kham Nguy ra, làm cho hắn cả kinh đến nỗi da đầu căng thẳng, một chút mông lung men say cũng bị doạ bay.
Xa Sơn Tuyết thật sự uống say sao? Không thể nào, tên khốn này tửu lượng rõ ràng tốt hơn hắn.
Đầu óc có chút hỗn độn cố gắng phân tích, nhưng mà tốc độ lại không theo kịp kẻ say khướt kia. Xa Sơn Tuyết chiếm xong tiện nghi liền ngay lập tức rút tay ra, trong tay giống như còn cầm theo một thứ gì đó.
Là một ống trúc rượu khác.
“Ta đã nói rồi mà”, y hào hứng nói: “Nên tại chỗ này mới đúng.”
“…”
Trong lúc nhất thời Kham Nguy đều có chút mơ hồ không xác định rõ, tên khốn này có phải là muốn uống nhiều thêm một bình nên mới bắt chuyện hắn lại đây uống rượu hay không? Nhưng rất nhanh hắn liền tỉnh táo lại, duỗi tay muốn đoạt đi ống trúc rượu kia.
“Đủ rồi! Ngươi không thể uống nữa!”
“Chỉ một chén nữa thôi.” Xa Sơn Tuyết nói.
“Ta sẽ tin sao?” Kham Nguy hỏi ngược lại.
Xa Sơn Tuyết có tiền án cũng không khỏi im lặng, vào thời khắc này, bên tai đột nhiên vút qua một tiếng gió thổi. Y theo bản năng muốn né tránh, lại bị người cản lại.
Ống trúc rượu tuột khỏi bàn tay bay ra ngoài, Xa Sơn Tuyết lăn lông lốc ngã xuống thầm nghĩ, đây chính là nhược điểm của việc không nhìn thấy đây này.
Cũng may Kham Nguy còn có lương tâm, không thật sự để cho Xa Sơn Tuyết cứ như vậy ngã xuống đất, hắn vung tay áo quét ra một mảnh kiếm phong nhu hòa, hư hư thực thực nâng Xa Sơn Tuyết một lát, để cho y có thời gian đỡ lấy ghế dài.
Nhưng mà Xa Sơn Tuyết lại đưa tay ra chộp một cái, sai một ly không với tới được.
Kham Nguy vội vã nắm lấy tay y, lúc cầm tay lại cảm giác được trong tay không phải là một người, mà là một tảng đá lớn… Không, tảng đá lớn thì Kham Nguy cũng không phải không thể khiêng nổi, nhưng bây giờ thứ đang giữ chặt hắn rõ ràng là sức nặng của một ngọn núi!
Không xong, bởi vì bầu không khí quá tốt, cho nên hắn mới trong giây lát quên mất tâm địa cái tên khốn kia có bao nhiêu xấu xa.
Không biết Xa Sơn Tuyết dùng bí pháp gì, nhưng mà cho dù Kham Nguy muốn buông tay cũng không thể làm được, chỉ có thể thẳng tắp ngã về phía y. Mắt thấy bàn tay còn lại của Xa Sơn Tuyết đang khoa tay múa chân hết sức kỳ quái, vì phòng ngừa tên này lại bày trò chơi xấu gì, Kham Nguy liền trực tiếp nắm chặt bàn tay ấy của y.
“Á?”
Vốn là muốn triệu bông tuyết bên ngoài đến để lót vào chính giữa, thế nhưng tay bởi vì bị khống chế nên thuật pháp thất bại, cằm Xa Sơn Tuyết đụng mạnh vào đầu Kham Nguy, hai người đồng thời kêu lên một tiếng, Xa Sơn Tuyết dùng sức rút một tay của mình ra, che cằm lại.
“Đụng vào đầu lưỡi rồi…” Y xuýt xoa nói.
Kham Nguy cảm thấy mình bị đụng vào đầu mới gọi là xui xẻo, thế nhưng hắn cũng lười so đo với tên khốn này, chỉ muốn đứng lên, thoát ly không gian chật hẹp dưới ghế dài. Nhưng đến lúc hắn cố gắng chống đất rồi, mới phát hiện ra tay trái của mình vẫn cứ dính chặt cùng một chỗ với tay phải của Xa Sơn Tuyết, kề sát không chút khoảng cách.
Biết bao cảm xúc quen thuộc ùa về, đều là những thứ hắn thật sự đã hơn tám mươi năm không cảm thụ qua.
Kham Nguy không dám tin tưởng thốt lên: “Bây giờ mà ngươi vẫn còn mang theo nhựa Tuyết Liên bên người hả?!”
Xa Sơn Tuyết còn đang không ngừng xuýt xao hỏi ngược lại: “Tại sao không? Vật này rất hữu dụng.”
Đúng là rất hữu dụng, Kham Nguy không muốn nhớ lại bản thân đã bại trước thứ đồ chơi nhựa Tuyết Liên này bao nhiêu lần. Đáng tiếc Xa Sơn Tuyết mắt mù không cảm giác được trận nghiến răng nghiến lợi ấy của hắn, trái lại còn cười đến thật vui vẻ.
“Quả thực giống như trở lại lúc xưa.” Y nói.
Đầu ngón tay ngưng tụ một đạo kiếm khí, động tác định tách nhựa Tuyết Liên ra của Kham Nguy chợt ngừng lại.
Vui cười như vậy, ầm ĩ như vây, thật giống như trở lại lúc xưa. Dường như kiếm đạo cùng Chúc Chú, thân phận cùng lập trường, giằng co cùng yêu hận, những thứ tràn ngập khói mù thời gian đấy, đều tan đi theo tiếng cười.
Sắc đỏ trên mặt Xa Sơn Tuyết càng lúc càng sâu thêm, bởi vì vừa nãy đùa giỡn một phen mà thở hồng hộc, nụ cười trên khóe miệng cũng chậm rãi nhạt dần.
Hai người đều rơi vào trầm mặc, rất lâu sau, Xa Sơn Tuyết mới đột nhiên mở miệng nói.
“Kham Nguy, thực ra, trước khi phụ thân của ta chết, ta có một câu muốn nói với ngươi.”
Kham Nguy đang cắt nốt một điểm dính cuối cùng của nhựa Tuyết Liên, giương mắt nhìn y, hỏi: “Nói gì?”
“Sau này e rằng ta không muốn nói, y bây giờ có phải vẫn là như vậy không ta cũng không biết, thế nhưng thuốc của Lâm Uyển đúng là rất có hiệu quả, mấy ngày nay ta có thể cảm giác được ký ức lắng đọng đang dần dần buông lỏng, ta của hơn 20 tuổi hẳn là sắp biến mất.” Xa Sơn Tuyết chậm rãi nói.
“Ngươi 107 tuổi cũng không cảm thấy ngại khi nói câu này?” Kham Nguy cười nhạo.
“Đúng vậy, vừa nghĩ tới ta của 107 tuổi xa lạ như vậy, ta liền không nhịn được muốn hãm hại y một lần.” Xa Sơn Tuyết nói.
“Hãm hại chính ngươi?” Kham Nguy lộ vẻ mặt tên này lại phát điên cái gì đấy…
“Đúng vậy”, Xa Sơn Tuyết, mới vừa trải qua nỗi buồn mất cha, nỗi khổ huynh đệ bất hòa, nỗi đau đoạn gân tuyệt mạch – hai mươi lăm tuổi Xa Sơn Tuyết nói: “Kham Nguy, ta thích ngươi.”
Ùng ục.
Nước nóng trong chậu than nổi bong bóng.
Lúc Kham Nguy còn đang sững sờ, một cánh tay trắng thuần nắm lấy cằm hắn, một chút man mát lành lạnh chạm vào bên khóe miệng.
Đôi môi rơi xuống, Xa Sơn Tuyết lập tức ý thức được mình hôn sai chỗ rồi.
Không nhìn thấy thật đúng là không tốt, suy nghĩ ấy lại một lần nữa nảy lên trong đầu y.
Ngay cả biểu tình khiếp sợ của Kham Nguy cũng không thể nhìn thấy, thực đáng tiếc.
Nghĩ như vậy, y nhụt chí, muốn lui lại, miễn cho Kham Nguy thật sự một kiếm xuyên tim mình.
Nhưng mà Xa Sơn Tuyết còn chưa kịp hành động, đã cảm giác được một đợt ấm áp bao phủ trên môi mình.
Cách làn da, có thể cảm giác được hai mảnh môi bao khỏa ấm áp. Lúc này Xa Sơn Tuyết thật sự bị kinh ngạc run tay, cánh tay đang bám vào ghế dài nhất thời không thể nào chống đỡ được thân thể. Ngay tức khắc, một đôi bàn tay khác liền đỡ được nửa thân trên nghiêng ngả của y, ôm chặt vào.
Hai mảnh ấm áp kia ma sát, vuốt ve đôi môi Xa Sơn Tuyết trong chốc lát, tiếp đó, một vật khác càng nóng bỏng hơn mềm dẻo đẩy hàm răng Xa Sơn Tuyết ra, cẩn thận từng li từng tí một mà đụng vào đầu lưỡi y.
Đầu lưỡi Xa Sơn Tuyết giờ phút này còn đang cứng đờ hơn cả đá, nhưng cũng không cách nào chống cự được mềm xuống dưới sự ma sát của đối phương, khoang miệng bị một chút cảm giác thăm dò tinh tế vô cùng quái dị, càng đừng nói tới loại cảm giác tê dại khó chịu kia, cùng với phế phủ kêu gào đòi không khí.
Y gấp gáp thở hổn hển một hơi, muốn đẩy Kham Nguy khả năng đã thật sự say rượu ra, bàn tay đặt lên vai hắn, thế nhưng lại không dùng chút lực nào.
… Tuy rằng phát triển quá nhanh một chút, nhưng nếu như có thể bù đắp tiếc nuối, vậy thì cũng không sao cả.
Nghĩ như vậy, tay y liền đi xuống, kéo cổ áo của Kham Nguy ra.
Bùm —— bùm!
Các đệ tử Thanh Thành cũng đã bắt đầu bắn pháo hoa.
So với pháo hoa trên trấn Thanh Thành, pháo hoa lần này cách mái đình hai người bọn họ chỉ trong gang tấc. Đủ mọi màu sắc rực rỡ xuyên thấu qua từng khe hở chật hẹp của rèm trúc, rơi vào trên mặt và ngực người dưới thân, khiến cho Kham Nguy đang nhìn y chỉ cảm thấy kinh tâm động phách.
Rực rỡ như vậy, mỹ lệ như vậy ——
Là Xa Sơn Tuyết.
Kham Nguy tửu lượng không tốt, có thể là thật sự uống say nhẹ nhàng phun ra một hơi, cúi người xuống.
Ngoài đình, pháo hoa nở rộ trăm dặm, còn sáng hơn cả các vì sao.
***
Ánh kiếm màu xanh, giăng kín bầu trời.
Sắc lạnh, bén nhọn, xinh đẹp xâm lược lòng người.
Trong bóng tối, Đại Diễn quốc sư thoáng tránh né một chút, y cảm thấy đầu óc choáng váng hôn hôn trầm trầm, thân mình nặng đến mức giống như đang đắp một chiếc chăn sắt, hơn nữa trên cơ thể có rất nhiều nơi vô cùng đau nhức, đặc biệt là——
Chờ chút?
Tơ vàng trận ở Nhạn Môn Quan, đau đầu, lệ quỷ kêu khóc, đau đầu, kiếm khí của Kham Nguy, đau đầu, hồ nước đục ngầu lạnh băng, đau đầu… Đây là đâu?
Xa Sơn Tuyết, quyền khuynh Đại Diễn – Đại quốc sư Xa Sơn Tuyết thức tỉnh tại mồng một tháng giêng năm Nguyên Huệ thứ mười tám.
Thứ đầu tiên y ngửi được chính là mùi lửa than, mùi rượu, mùi mồ hôi, cùng một loại mùi vị quái dị nồng nặc nào đấy.
Tiếp theo, y nghe thấy tiếng hô hấp lẫn nhịp tim của người nào đó bên cạnh, còn có tiếng gió gào thét trên núi cao, tiếng tuyết rơi rì rào.
Rất xa lạ, nhưng cũng rất quen thuộc, giống như là núi Thanh Thành trong giấc mộng…
Xa Sơn Tuyết mở mắt ra, một đôi mắt hoàn hảo sâu đậm màu hổ phách bừng sáng trong mái đình tối tăm.
Sắc mặt y xanh xao mà nhìn người đang ngủ bên cạnh mình.
Kham Nguy?!
***